cntp p4 hyzzz
Đệ tứ mười một chương
• Cùng Nhau Giai Lão•
Xe ngựa chạy nhanh một đường trong đêm, đến khi trời tờ mờ sáng thì xe ngựa đã đứng trước một tòa trang viên, Phong Khiếu Nhiên không xuống xe mà trực tiếp mệnh Triệu Vũ đánh xe ngựa vào trong viện, mọi người vốn sớm chờ ở bên ngoài đợi sau khi xe ngựa đi vào liền im lặng đóng lại môn.
” Thuộc hạ tham kiến lâu chủ. Thỉnh lâu chủ cùng thiếu gia nghỉ tạm một l
át, thuộc hạ sẽ sai người chuẩn bị nước ấm và tảo thiện (bữa sáng) .” Nhìn thấy người ôm một người xuống xe ngựa, quản gia Trương Nguyên của trang viên nhanh chóng hành lễ tiếp đó ở phía trước dẫn đường.
” Thiếu gia đang ngủ, dặn bọn họ nói nhỏ tiếng. Mang nước ấm và thức ăn lên trước, khi nào cần ta sẽ gọi ngươi.” Phong Khiếu Nhiên ôm Cô Nhiên hướng Trương Nguyên phân phó, tiếp theo ánh mắt quét về phía người đang đứng một bên,” Phái người thủ kỹ trang viên lẫn hậu diện thẳng đến khi chặn được cái đuôi bên ngoài, tìm cơ hội đuổi hắn đi.”
” Dạ, lâu chủ, người nọ vừa tiến đến Hoài Khiếu trang thì thuộc hạ liền phái người theo dõi.” Chuyên trách ám vệ Phan Trạch được Phong Khiếu Nhiên điều đến từ Thích Nhiên lâu trước đó nhỏ giọng đáp.
Phong Khiếu Nhiên không nói gì nữa, sau khi cùng Trương Nguyên đi vào phòng của hắn và Cô Nhiên liền sai người lui ra ngoài, Phong Khiếu Nhiên đặt Cô Nhiên lên trên giường, bản thân cũng bỏ đi ngoại y lẫn hài trực tiếp thượng giường.
” Tiêu? Đây là nơi có sơn có thủy ?” Sau khi Cô Nhiên tỉnh lại rửa mặt xong, cùng cha đi trên đường ở trang viên, trên mặt mang nghi hoặc, này rõ ràng là trang tử(biệt viện) a.
” Đây là một trong những biệt viện của cha, Nhiên nhi yên tâm, cha như thế nào lừa ngươi.” Nắm lấy tay Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên nhàn nhã đi, khóe miệng khẽ nhếch biểu hiện ra tâm tình của hắn đang cực tốt. (cha con nắm tay nhau đi học =]]]]])
” Ân, ta tin tưởng Tiêu.” Cô Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cha, khó hiểu vừa rồi đảo qua đã bị tín nhiệm cuốn trôi đi mất, nụ cười hòa nhã làm tâm tình của Phong Khiếu Nhiên càng thêm thư sướng.
” Mấy ngày nay chạy đi có chút mệt, nghỉ tạm hai ngày, cha liền mang ngươi nhìn nơi có sơn có thủy.” Phong Khiếu Nhiên chăm chú nhìn khuôn mặt tươi cười của Cô Nhiên, thanh âm thấp trầm mà ôn nhu.
” Được.” Nắm chặt tay cha, Cô Nhiên hướng bên người cha nhích lại gần. Hắn thích tựa vào người cha, thích mùi hương trên người cha, thích tay cha nắm lấy mình, thích….thích tràn ngập lòng…Cô Nhiên ngọt ngào một mình nhấm nháp hết thảy của cha, cúi đầu nhìn kỹ hai tay của hắn cùng cha giao triền, trong lúc cha không chú ý liền lặng lẽ đem tay nắm lên thành quyền, làm cho tay cha hoàn toàn bao trụ mình.
Hành động của Cô Nhiên toàn rơi vào trong mắt Phong Khiếu Nhiên, dừng lại cước bộ, Phong Khiếu Nhiên nhẹ nhàng lôi kéo, đem Cô Nhiên ôm vào trong lồng ngực, một tay khác nâng cằm Cô Nhiên lên, ngay khoảnh khắc Cô Nhiên ngẩng đầu liền hôn xuống.
Trương Nguyên đang chuẩn bị nhìn xem lâu chủ có đến hay không, vừa nhìn thấy hai người phía trước đang ôm hôn, cả người lập tức kinh hoàng sửng sờ tại chỗ, trong nháy mắt , Trương Nguyên bối rối phản ứng tới vội vàng vọt đến một bên cúi đầu. (tội lỗi =]]]])
Nghe thấy có người tới Phong Khiếu Nhiên cũng không có buông Cô Nhiên ra, mà là đem Cô Nhiên ôm chặt, càng hôn càng sâu, thẳng đến khi Cô Nhiên cả người đã như nhũn ra ngồi phịch ở trong lồng ngực hắn, Phong Khiếu Nhiên mới ngừng lại.” Nhiên nhi…” Nhìn cánh môi vì mình mà trở nên dị thường hồng diễm , Phong Khiếu Nhiên mãn hàm tình dục lên tiếng.
” Tiêu…” Cô Nhiên điếm mủi chân ôm lấy cha, gắt gao tựa vào trong lồng ngực cha. Cha… đến tột cùng yêu là như thế nào, nếu tim của cha lúc này đập kịch liệt như thế chính là cha yêu ta, vậy tim của ta hiện tại so với cha nhảy còn kịch liệt hơn, có phải chứng tỏ ta kỳ thật cũng yêu cha hay không… cha… thật muốn cứ như thế này nằm trong lồng ngực ngươi cả đời…
Nhìn hai người phía trước gắt gao tương ủng (ôm) , lại nghe được xưng hô của thiếu gia đối với lâu chủ, Trương Nguyên hít sâu vài hơi mệnh cho chính mình bình tĩnh lại. Tiếp đó cúi đầu, chậm rãi từ phía sau giả sơn đi ra.” Lâu chủ, thiếu gia, hiện tại có dùng cơm hay không?”
” A!” Nghe được phụ cận có người, Cô Nhiên vội vàng từ trong lồng ngực cha tránh thoát ra, vừa thối lui đã bị cha ấn trở về.
” Đem cơm đưa đến phòng, ta và thiếu gia sẽ ăn trong phòng.” Phong Khiếu Nhiên không nhìn tới Trương Nguyên mà là xoay người ôm Cô Nhiên hướng về con đường cũ quay lại.
” Dạ, lâu chủ.” Trương Nguyên đợi đến khi cảm giác người ở phía trước đã đi xa mới nâng đầu lên. Nhu nhu cái cổ của mình, Trương Nguyên thờ dài nói:” Mạc quản gia a, ngài cũng thật sự là, đưa thư đến sao lại không dặn dò ta a, hại ta kém chút bị lâu chủ khảm bỏ (chặt/bổ =]]) .” Hắn tất nhiên không quên lúc vừa rồi lâu chủ hôn thiếu gia, lâu chủ đã hướng hắn liếc mắt một cái, ánh mắt của lâu chủ khi đó suýt nữa thì đóng băng chết hắn.
Phong Khiếu Nhiên trở lại phòng ôm Cô Nhiên ngồi ở trên nhuyễn y, đợi Cô Nhiên ngồi xong, Phong Khiếu Nhiên đem đầu Cô Nhiên chuyển tới hỏi:” Nhiên nhi vừa rồi vì sao lại trốn?” Phong Khiếu Nhiên chăm chú nhìn Cô Nhiên, không buông tha một tia biểu tình nào trên mặt Cô Nhiên.
” Bên cạnh có người.” Mặt Cô Nhiên vẫn như trước đỏ bừng, nhưng ánh mắt vẫn không có gì né tránh.
” Thì sao?” Phong Khiếu Nhiên tiếp tục hỏi.
” Tiêu…ngô…loại chuyện thân mật này…cho người ta xem rất ngại.” mặt Cô Nhiên càng lúc càng đỏ, hắn không thể giống như cha không thèm để ý ánh mắt người khác. Hắn vẫn thấy loại chuyện này làm ở lúc không người thì tốt hơn.
” Chỉ là bởi vì cái này?” Phong Khiếu Nhiên có chút không xác định hỏi.
“….” Cô Nhiên ngay từ đầu không rõ ý cha lắm, một lát sau, Cô Nhiên ôm lấy cha ôn nhu cười lên,” Cha…ta nói, ta muốn yêu ngươi. Ta… ta sẽ không bởi vì người khác mà lùi bước nữa, ta chỉ là… chỉ là thấy ngại mà thôi. Tiêu… thật có lỗi, để ngươi lo lắng.” Cô Nhiên nói xong chủ động hôn lên môi cha, hắn muốn nói cho cha biết, mặc kệ người khác về sau nói cái gì, hắn đều sẽ không rời đi cha, rời đi người cha mà hắn yêu.
Phong Khiếu Nhiên chế trụ gáy Cô Nhiên, đôi môi hai người tương liên càng sâu. Đôi môi không thoả mãn tiếp tục lướt xuống cổ Cô Nhiên, ngay khi Phong Khiếu Nhiên bắt đầu động thủ cởi bỏ quần áo Cô Nhiên thì, tiếng đập cửa vang lên.
Dừng lại động tác, đem người đang thở gấp gáp đặt trong ngực mình, ánh mắt Phong Khiếu Nhiên bốc hỏa nhìn về phía cửa:” Tiến đến.” Cô Nhiên cũng khẩn cấp đem chính mình chôn trong vạt áo cha, bộ dáng hắn hiện tại nhất định không thể gặp người.
” Lâu…lâu chủ, thỉnh dụng thiện (ăn cơm).” Trương Nguyên vừa tiến vào cửa đã nhận ra không khí không ổn. Buông thực bàn (mâm cơm) , Trương Nguyên không dám nhìn mặt lâu chủ vội vàng thối lui ra ngoài, hơn nữa còn đem cửa phòng đóng kín… hắn hôm nay sao lại luôn đánh gảy chuyện tốt của lâu chủ a, hắn nhất định phải vạn phần cẩn thận, bằng không hắn nhất định sẽ bị lâu chủ trừu cân sách cốt! (rút gân bẻ xương)
” Nhiên nhi, ăn cơm đi.” Kéo Cô Nhiên ra, Phong Khiếu Nhiên mang Cô Nhiên đi đến bên cạnh bàn.
” Ân.” Cô Nhiên múc cho mình và cha bát cháo đầy, im lặng ngồi ăn. Vừa rồi…hắn lại nghe thấy tiếng trống ngực của cha, rất nhanh…nhanh giống như mình….
………………..
” Tiêu?” Cô Nhiên gắt gao nắm lấy cha, cẩn thận để cha dắt hắn đi về phía trước. Đôi mắt bị miếng vải đen bịt kín, hắn cái gì cũng không nhìn thấy, cảm giác đã đi được nửa ngày rồi, sao lại còn chưa tới?
” Nhiên nhi? Một hồi sẽ tới, đừng gấp.” Phong Khiếu Nhiên mang Cô Nhiên tiếp tục đi về trước, trong mắt hiện lên một tia thần bí.
Cô Nhiên nghe lời cùng cha đi, đi một hồi bên tai bỗng truyền đến tiếng nước “Hoa lạp hoa lạp”, Cô Nhiên biết là đã đến. Quả nhiên thanh âm của cha lại vang lên ở bên tai: “Nhiên nhi, đây là nơi có sơn có thủy mà cha muốn cho ngươi xem .” tiếng nói Phong Khiếu Nhiên vừa dứt, bố khăn trên mắt Cô Nhiên đã bị lấy về.
” Oa…” Nhìn cảnh đẹp phía trước, Cô Nhiên sợ hãi than một tiếng,” Đẹp quá…” Cô Nhiên không biết nên hình dung hết thảy những gì trước mắt được nhìn thấy như thế nào.
” Cái này gọi là bộc bố (nước chảy trên ghềnh xuống trông như tấm vải->nói chung là thác =.=), Nhiên nhi chưa thấy qua đi.” Phong Khiếu Nhiên đối với phản ứng của Cô Nhiên vừa lòng cực kỳ, từ phía sau ôm lấy Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên cúi xuống bên tai Cô Nhiên giải thích.
” Bộc bố?” Cô Nhiên trợn to hai mắt nhìn phía trước,” Đây là bộc bố trên sách có viết?” Cô Nhiên bắt lấy tay cha đang vòng trước bụng mình,” Đẹp quá… thật là hảo mĩ… Tiêu, trong này đẹp quá…” Cô Nhiên dị thường kích động. Trước mắt bốn tầng bộc bố cao thấp sai lạc (rơi chênh lệch), nước rơi xuống từ bộc bố bay lên nồng đậm sương trắng, hồ sâu phía dưới vừa tiếp nhận lạc thủy (nước rơi xuống) liền dậy lên tầng tầng bọt nước, mà nước cách xa lạc thủy lại có vẻ xanh biếc u thâm. Chung quanh bộc bố tràn đầy cây cối cao lớn màu xanh biếc, ở giữa che kín màu trắng, màu đỏ, màu vàng, màu lam, màu tím của hoa. Mà chỗ hắn cùng cha đứng chỉ có một con đường nối dài xuống dưới chân núi, ba mặt đều là bộc bố, cả người bọn họ đều bị sương trắng bao phủ, hệt như tiên cảnh giữa núi rừng.
” Nhiên nhi, nơi này có sơn có thủy, thích không?” Phong Khiếu Nhiên đem Cô Nhiên chuyển tới, cúi đầu hỏi.
” Thích, ta hảo thích.” Trong mắt Cô Nhiên thoáng hiện nước mắt kích động,” Tiêu, cám ơn ngươi.” Hắn không biết lại có một nơi đẹp thế này, cảm giác như chỉ cần ở trong này, hắn cái gì cũng không cần lo lắng, chỉ cần cùng cha ở một chỗ. Bộc bố chung quanh chính là bình chướng (lá chắn) của bọn hắn, ở trong này chỉ có duy nhất bọn hắn, ngoại nhân không thể tiến vào.
Phong Khiếu Nhiên cười lên, lần đầu tiên thấy cha cười thoải mái như thế, Cô Nhiên thoáng sửng sốt, cũng cười theo, lệ trong mắt không thể thừa nhận đè ép mới rơi xuống. Nhìn thấy cha hướng sát lại mình, Cô Nhiên cũng ngưỡng đầu lên, nhắm mắt lại…..
Tại nơi nồng đậm mây nước, trong tiếng thác nổ vang, dưới mùi hoa hòa lẫn tiếng chim kêu trên vách nhai (vực) , có hai người nam tử đang đứng ôm nhau hôn thâm say…
Tựa vào đầu vai cha, Cô Nhiên ngồi ở sơn động nhìn đống lửa phía trước, bên tai là trận trận thủy thanh, hắn lại một điểm cũng không thấy ồn.
” Nhiên nhi, lạnh sao?” Phong Khiếu Nhiên vội dùng thảm bao lấy hai người, tuy nói đã là mùa hè, nhưng nhiệt độ trên núi đến buổi tối vẫn là rất lạnh.
” Không lạnh, trên người Tiêu thực ấm, lửa cũng rất ấm.” mi nhãn của Cô Nhiên ngày hôm nay đều tràn đầy ý cười.
” Nhiên nhi, trong này là nơi thuộc Thích Nhiên lâu, lần này trở về cha sẽ cho người dựng một gian mộc ốc ơ đây, về sau cha sẽ thường xuyên mang ngươi đến.” Nhìn thấy người này thích như thế, Phong Khiếu Nhiên quyết định phải thường xuyên mang người này đến xem. (mang ta đi với TT_TT)
” Tiêu, có thể nào rất phiền toái hay không?” Nghĩ đến mình đi rất lâu mới tới, Cô Nhiên không muốn làm cha phí nhiều tâm tư, kỳ thật ở sơn động cũng không sao.
” Này có gì phiền toái?” Phong Khiếu Nhiên bắt đầu ở trong lòng bàn tính xem phòng ở nên có dạng gì, trước kia hắn chỉ có một người đến cũng chỉ được hai lần, không nghĩ tới hôm nay lại mang theo một người khác đến, sớm biết như thế hắn đã sớm sai người dựng phòng ở nơi đây.
” Tiêu… sau này chúng ta già, liền tới nơi này ở đi.” Chẳng biết vì sao, Cô Nhiên đột nhiên rất muốn ở trong này cùng cha ở đến già.
“…được…” Phong Khiếu Nhiên quay đầu lại nhìn Cô Nhiên, nghẹn lời đáp ứng.
” Tiêu, ta muốn học bơi, ngươi ngày mai dạy ta được không?” Hai tay ôm lấy cha, Cô Nhiên nhìn cha trong mắt khoảnh khắc tràn ngập tinh lượng (mắt sáng long lanh a), nhẹ giọng mở miệng. Hắn biết cha lúc này rất cao hứng, hắn biết cha nguyện ý đi cùng hắn đến già.
” Nước lạnh…” Phong Khiếu Nhiên đem Cô Nhiên ấn lên thảm da thú phủ trên đất, thanh âm trở nên khàn khàn.
” Ta muốn học…” Biết y khấu (quần áo) của mỉnh bị giải khai, trên mặt Cô Nhiên lại mang nụ cười thỏa mãn.
” Được…..” Phong Khiếu Nhiên nói xong liền hôn lên ngực Cô Nhiên, động tác phía dưới của hắn rốt cuộc cũng làm Cô Nhiên nói không nên lời, chỉ có thể không ngừng phát ra rên rỉ và kích thích.
>>Hết chương 41<<
Tỉ Neleta thjk thý mí em thụ bơi =]]]]~ hi vọng ko bị con cá nào rỉa như Nguyệt nhi trong Dụ Đồng =]]]]~ mà ta chắc cá ko rỉa thì tên cầm thú kế bên cg nhaj à =]]]
Đệ tứ mười hai chương
• Sợi Tóc Tương Vướng•
” A! Khụ khụ…” Cô Nhiên có chút khẩn trương khi cha buông tay để hắn trầm xuống nước, sau khi bị cha kéo lên liền bắt đầu ho khan. Này đã là lần thứ mấy hắn uống nhiều nước như vậy rồi.
” Nhiên nhi, nếu không được thì đừng học.” Đem người bị uống nước ôm lấy, Phong Khiếu Nhiên vuốt vuốt lưng Cô Nhiên, giúp Cô Nhiên thuận khí.
” Lão cha rõ ràng nói học bơi rất dễ.” Cô Nhiên xoa xoa nước trên mặt, cẩn thận nghĩ lại rốt cuộc là làm sao sai, nhìn thấy cha ở trong nước nhàn nhã thế kia, hắn cũng muốn. (dùng ổng làm phao ta thý nhanh hơn a=]])
” Nhiên nhi, ngươi quá khẩn trương nên thân thể đều cứng nhắc, tất nhiên sẽ không nổi lên được.” Phong Khiếu Nhiên ôm người đồng dạng trần trụi với mình quay lên bờ.
” Tiêu, ta còn muốn học.” Thấy cha không định dạy hắn học nữa, Cô Nhiên lên tiếng thỉnh cầu, tuy hắn vẫn không học được, nhưng là cảm giác ở trong nước thực thoải mái.
” Nước rất lạnh, thân thể ngươi sẽ chịu không nổi.” Một câu của Phong Khiếu Nhiên lập tức đánh mất ý niệm muốn tiếp tục học trong đầu Cô Nhiên, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn có chút mất mác, Phong Khiếu Nhiên đem Cô Nhiên bao chặt tự lau khô thân mình,” Nhiên nhi vì sao muốn học bơi như thế?”
” Lão cha trước kia thường xuyên cùng ta nói về chuyện hắn và ca ca cùng nhau bơi….” Cô Nhiên có chút hồi tưởng, hắn cũng muốn cùng cha bơi, cho nên sau khi hắn biết cha sẽ bơi thì hắn đã muốn học. Nếu hắn có thể cùng cha chỉ hai người đồng du (bơi lội vui chơi) trong nước, nghĩ đến liền thấy hạnh phúc. (:-SS hết dám tưởng tượng)
” Nhiên nhi,” Phong Khiếu Nhiên sau khi nghe được ý tưởng của Cô Nhiên liền trầm mặc, lấy quần áo Cô Nhiên ôm lấy y hướng đến sơn động,” Cha lại không muốn cùng ngươi bơi lội.”
” Ân?!” Không dự đoán được cha là nghĩ như thế, Cô Nhiên nhất thời mơ hồ.
” Nếu thân thể Nhiên nhi không cẩn thận cho người bên ngoài nhìn thấy, cha sẽ sinh khí.” Đem Cô Nhiên buông xuống, Phong Khiếu Nhiên bắt đầu giúp Cô Nhiên chà sát người,” Nhiên nhi, thân thể của ngươi chỉ có thể cho cha xem, cho dù hiện tại ở trong này không có người, cha cũng không yên tâm cho ngươi ngâm trong nước. Về sau cha sẽ luôn bồi ngươi, xem ngươi làm sao còn hâm mộ người khác?”
” Tiêu…” Bị ôm ngồi ở trên người cha, Cô Nhiên ôm lấy cha, hưởng thụ cảm giác được cha độc chiếm, hắn thấy tim mình lại bắt đầu nhảy thật sự nhanh.
” Nhiên nhi, ở đây vài ngày chúng ta sẽ đi xuống núi, cha lại mang ngươi đi đến nơi khác ngoạn.” Phong Khiếu Nhiên cũng không biết tâm tư của Cô Nhiên, đem ngoại sam của mình cho Cô Nhiên mặc vào, mặt hướng ra cửa động, lúc Phong Khiếu Nhiên cúi người xuống bên Cô Nhiên liền đem ngón tay chậm rãi chen vào một nơi ấm áp.
” Ngô!” Cô nhiên đột nhiên bị ngón tay tiến vào lập tức hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn về phía người khởi xướng.” Tiêu…” Cảm nhận được ngón tay lại chậm rãi trừu động, Cô Nhiên phát giác toàn bộ khí lực trên người mình đều bị ngón tay kia mang đi.
Dùng ngón tay đem dược đưa vào, Phong Khiếu Nhiên một tay ổn định Cô Nhiên, ngón tay trong cơ thể Cô Nhiên không nhanh không chậm mà luật động.” Nhiên nhi…lúc ngươi ở trong nước, cha thầm nghĩ hung hăng muốn ngươi, Nhiên nhi còn muốn tiếp tục học sao?” Cảm nhận được dược dần dần tan hóa, Phong Khiếu Nhiên gia tăng thêm ngón tay.
” Không…ân..” Cô Nhiên lắc đầu, đêm qua thân thể vừa bị áp lực lúc này lại phá lệ mẫn cảm, hắn cuối cùng cũng biết lúc cha vừa rồi ở trong nước vì sao vẫn chăm chăm nhìn mình, khả cha lại không có biến hóa, cho nên hắn thực không phát hiện.
” Nhiên nhi, giúp cha cởi quần ra.” Phong Khiếu Nhiên cúi xuống bên lổ tai Cô Nhiên, lên tiếng hấp dẫn.
Cả thân mình nhuyễn ở trong lồng ngực cha, dưới thân còn không ngừng bị tiến vào, đầu Cô Nhiên đặt lên bả vai cha, gian nan cởi bỏ hạ khố của cha, thế nhưng quần của cha sao hắn thoát mãi cũng cũng thoát không được. (chết cha=]]]]]]]]]]])
” Nhiên nhi?” động tác trên tay Phong Khiếu Nhiên hơi chút nhanh hơn, ra tiếng thúc giục.
” Tiêu…a ngô…thoát không..xuống…” thanh âm Cô Nhiên mang theo khẩn cầu, ánh mắt khó xử nhìn cha.
” Nhiên nhi, ôm chặt cha.” Phong Khiếu Nhiên kéo song chưởng của Cô Nhiên khoác lên trên cổ mình, đợi cho Cô Nhiên ôm xong, Phong Khiếu Nhiên đột nhiên một tay nâng cả người Cô Nhiên đứng lên, quần dài đã cởi ra cũng thuận thế rơi xuống dưới. Cô Nhiên vừa thấy cha động hai chân liền theo bản năng câu ở trên lưng cha.
Phong Khiếu Nhiên lại không tiếp tục ngồi xuống, đi đến bên cạnh sơn động, đem cả thân ảnh của hắn cùng Cô Nhiên ẩn nặc (Che giấu sự xấu xa) , Phong Khiếu Nhiên một tay cầm lấy phân thân đã sớm sưng cứng, đem thứ chước ngạnh (vừa nóng vừa cứng) của mình tiến nhập vào nơi đã hoàn toàn nhuận hoạt của Cô Nhiên. Từ trong tiếng rên rỉ của Cô Nhiên tùy theo động tác mà phát ra, Phong Khiếu Nhiên thoáng một khắc mạnh mẽ đi vào.
Cô Nhiên thấy tim của mình đã muốn nhảy ra ngoài, tiếp đó hắn liền cảm thấy hai tay cha gắt gao nắm lấy eo hắn, rồi mới…” Tiêu…không được…như vậy…a ân ân!….” Thân mình bị hai tay mãnh lực cao thấp luật động, Cô Nhiên thấy lần này cha tiến vào đặc biệt sâu, nội bích của mình cảm nhận được rõ ràng lửa nóng và hưng phấn, khiến hắn đã không còn một tia khí lực ôm cha nữa.
Phong Khiếu Nhiên tựa vào một chỗ bóng loáng trên thạch bích trong sơn động, thấy Cô Nhiên căn bản không thể nhẫn nhịn động tình mà hò hét, động tác trên tay của Phong Khiếu Nhiên lại nhanh hơn. Đem Cô Nhiên giơ lên cao, ngay khi vật kia của mình cơ hồ toàn bộ đều đi ra, lại đem Cô Nhiên buông thật mạnh, không để ý tới Cô Nhiên khóc cầu, Phong Khiếu Nhiên lần lượt mạnh mẽ va chạm trong thân thể đã xụi lơ của Cô Nhiên. Đến lúc tứ chi của Cô Nhiên đã không thể ôm lấy hắn nữa, Phong Khiếu Nhiên mới đem Cô Nhiên đặt lại trên đất, Phong Khiếu Nhiên bỏ đi y bào trên người Cô Nhiên. Da thú màu đen càng tô lên vẻ trắng nõn trên thân thể Cô Nhiên, tựa như một đóa bạch liên trân quý bị chính mình chà đạp, Phong Khiếu Nhiên lại muốn thưởng thức dáng người của đóa bạch liên kia lay động ở trong gió, nâng eo Cô Nhiên lên, tầm mắt Phong Khiếu Nhiên chặt chẽ khóa ở trên gương mặt đã hoàn toàn lâm vào tình triều của Cô Nhiên, sau khi chỉnh lại tư thế lại bắt đầu phát động một vòng công kích mãnh liệt.
Thủy thanh bên tai sớm đã không còn nghe thấy, đầy ngập trong tai Cô Nhiên đều là thanh âm thở gấp thô trọng của cha và tiếng rên rỉ của chính hắn. Cố gắng mở to mắt, Cô Nhiên thấy ánh mắt cha chuyên chú ở trên người mình, cảm thụ cha ở nơi này của hắn ra vào. Hắn đột nhiên phát giác thấy mình hảo thích bộ dáng cha ở trên người hắn, thích biểu tình của cha lúc này.
” Tiêu… ngô..lại.. nhanh một chút.” Hắn biết, cha động càng nhanh thì vẻ mặt trên mặt cha khiến hắn càng thích.
” Như Nhiên nhi sở nguyện.” Phong Khiếu Nhiên bỗng chốc cười lên, khẩn cấp khiến toàn thân toàn tâm nhập vào thân thể dị thường tuyệt vời dưới thân mình, trong lúc này hắn vẫn chú ý không thương tổn đến yêu nhân của hắn.
Bị cha cuồng dã xâm chiếm, Cô Nhiên triển khai thân thể nghênh đón đòn công kích nghiêm trọng của cha, trong lúc động tác của cha đột nhiên nhanh hơn thì hắn biết sắp đến chính là cái gì. Nhìn thấy cha trong khoảnh khắc đó nhắm lại hai mắt, thoải mái gầm nhẹ lên, kích thích trong lòng Cô Nhiên cũng làm bản thân hắn đạt tới đỉnh điểm….hắn cuối cùng cũng biết hắn thích nhất nhìn biểu tình nào của cha.
” Nhiên nhi, ngày mai chúng ta xuống núi đi, cha lại mang ngươi đến nơi khác ngoạn” Ôm Cô Nhiên đang mơ mơ buồn ngủ , trong lòng Phong Khiếu Nhiên là bình tĩnh cùng thỏa mãn.
” Được…” Cô Nhiên đem bàn tay tiến vào trong vạt áo cha, đặt trong ngực cha, trống ngực của cha hiện tại thực vững vàng,cũng giống với mình, khả… mỗi lần lúc cha hôn hắn ôm hắn thì tim lại nhảy thật nhanh…. cũng cùng mình giống nhau.
” Tiêu? Đến tột cùng như thế nào là yêu?” Cô Nhiên nhịn không được hỏi ra nghi hoặc trong lòng, hắn muốn yêu cha, khả hắn không biết cảm tình như thế nào mới là cái loại yêu mà cha nói.
” Nhiên nhi, ngươi hiện tại đã yêu cha.” Phong Khiếu Nhiên hạnh phúc cười lên.
” Ân? Tiêu…sao ta lại không biết?” Cô Nhiên cực kỳ kinh ngạc, hắn còn không biết cái gì là yêu ni, sao lại có thể yêu cha?
” Nhiên nhi, ngươi hiện tại càng ngày càng chủ động, cũng thích cùng cha thân thiết, kia không phải yêu thì là cái gì?” Sờ lên đôi môi sưng đỏ của Cô Nhiên, Phong ánh mắt Khiếu Nhiên trở nên thâm thúy,” lúc Nhiên nhi nghĩ đến cha là cảm giác gì?”
” Nghĩ đến cha…” Cô Nhiên nghĩ đến vấn đề của cha, nhắm mắt lại chậm rãi mở miệng,” ở bên người cha, liền thấy thực hạnh phúc; lúc cha không ở bên, sẽ… bất an, sẽ nghĩ cha đang làm cái gì, khi nào mới trở về, chỉ có khi nhìn thấy cha mới có thể yên tâm; lúc cha hôn ta ôm ta …tim sẽ nhảy thật sự mau, có đôi khi cảm giác muốn nhảy ra ngoài…những ngày bị cữu cữu mang đi, liền thấy tim đau giống như bị cái gì cắt trúng, thẳng đến sau khi nhìn thấy cha, mới không còn đau nữa.” Mở to mắt, Cô Nhiên ngẩng đầu nhìn đôi mắt mình quen thuộc ,” Tiêu… này…chính là yêu sao?”
” Đúng, đây là yêu, Nhiên nhi… cha cuối cùng cũng đợi được ngươi.” Phong Khiếu Nhiên thỏa mãn cười lên, đem Cô Nhiên gắt gao ôm trên người.
“……” Cô Nhiên nhìn thấy vẻ mặt của cha có thể xưng là mừng như điên, mới biết một câu ‘cha chờ hắn’ đã đợi rất lâu, đau lòng nhìn cha, Cô Nhiên phủ lên mặt cha ôn nhu mà kiên định mở miệng:” Tiêu…ta yêu ngươi.” Nguyên lai, đây là yêu, nguyên lai, hắn sớm đã yêu người luôn ôm mình.
” Nhiên nhi… ta cũng vậy, ta đã sớm yêu ngươi.” Phong Khiếu Nhiên lúc này mới cảm giác được tâm của mình được trọn vẹn đầy đủ, mái tóc buông dài của hắn và Cô Nhiên quấn quanh cùng một chỗ, Phong Khiếu Nhiên cố gắng bình phục kích động trong lòng vừa rồi nghe được câu nói kia của Cô Nhiên.
” Nhiên nhi, cùng Phong Khiếu Nhiên ta kết tóc phu thê đi. Lấy thân phận một nửa khác của Phong Khiếu Nhiên ta, cùng ta đi đến già.” Phong Khiếu Nhiên nói ra chờ đợi trong lòng mình.
“…có thể sao? Ta có thể cùng Tiêu…kết tóc sao?” Cô Nhiên cũng nhìn mái tóc dài của hắn và cha xen lẫn nhau, hắn biết kết tóc là ý gì, trên sách có nói, nhưng là… nhưng là hắn là con của cha, hắn sao có thể cùng cha kết tóc.
” Nhiên nhi, nói ngươi đáp ứng.” Khẩu khí Phong Khiếu Nhiên có chút cường ngạnh, nhưng ánh mắt nhìn Cô Nhiên cũng mang tuyệt đối ôn nhu.
“….Tiêu…” Cô Nhiên thấy mũi của mình hảo xót, ôm lấy cha, Cô Nhiên nghẹn ngào mở miệng,” Tiêu…ta đáp ứng…” Hắn cùng với cha kết tóc, cùng với cha quang minh chính đại ở một chỗ, cho dù… cho dù cữu cữu phản đối, cho dù tất cả mọi người không chấp nhận, hắn cũng muốn…
” Nhiên nhi không muốn sao?” Phong Khiếu Nhiên nâng mặt Cô Nhiên lên, đem lệ trong mắt hắn lau đi.
” Không phải…” Cô Nhiên liều mạng lắc đầu, trên môi hắn chỉ có nụ cười tựa xuân phong,” Nguyện ý…nghĩ đến có thể cùng Tiêu vĩnh viễn một chỗ, ta… ta cứ thấy như đang nằm mơ.”
” Cả đời này có thể cùng ta một chỗ, chỉ có một người, thì đó phải là Cô Nhiên.” thanh âm thấp trầm kiên quyết trong sơn động vang lên.
” Cả đời này…ta chỉ nguyện cùng một người chung một chỗ, thì đó phải là Tiêu… ta thích cha… nhưng yêu Tiêu..” Tiếp theo, một đạo thanh âm nhu nhuận nương theo đến.
Một nắm tóc thoáng có chút bất đồng bị lợi khí cắt đứt, sau khi chia làm hai liền được người cẩn thận cột lại, phân biệt bỏ vào trong quần áo hai người.
……….
” Lâu chủ, Huyễn Ngọc các các chủ Văn Thiên Vũ ngay khi bị thuộc hạ đuổi hắn xuất trang thì liền nói ra thân phận, muốn yêu cầu gặp lâu chủ. Hắn lúc này đang đặt chân ở khách điếm cách đó không xa .” Phan Trạch sắc mặt khó chịu trở về bẩm báo với lâu chủ.
” Lâu chủ, thuộc hạ đã đem việc này truyền trở về, báo cho hai vị Thiếu chủ, Lục tham đường cùng Long tham đường biết. Văn Thiên Vũ kia có muốn thuộc hạ động thủ hay không.” Triệu Vũ cũng là vẻ mặt khó chịu, trước đó hắn đã muốn động thủ, kết quả bị lâu chủ ngăn lại, bằng không chỉ bằng việc hắn dám can đảm nhìn lén lâu chủ cùng thiếu gia thì không chết cũng phải tàn phế.
” Lâu chủ, Huyễn Ngọc các kia mặc dù đang ở trên giang hồ có thanh vọng nhất định, nhưng đối với Thích Nhiên lâu ta mà nói, căn bản không đủ tư cách, thỉnh lâu chủ hạ lệnh.” Trương Nguyên bỏ đi bộ dáng phục tùng ngày thường, ánh mắt cực kỳ ngoan lệ.
” Hắn không làm ra cái gì, chỉ là ôm một tia ý niệm không thực tế trong đầu màthôi. Các ngươi phái người xem chừng hắn, đừng làm hắn phá mất nhã hứng của thiếu gia, hắn khó được đi ra một chuyến, đừng ở trước mặt hắn dậy nên tranh chấp gì, làm hắn khó xử. Đợi khi thiếu gia trở lại lâu , các ngươi lại phái người ra tay với Huyễn Ngọc các .” vẻ mặt Phong Khiếu Nhiên sớm đã đầy hàn ý, nếu không phải sợ ảnh hưởng đến Cô Nhiên, hắn đã sớm tự mình động thủ.
” Dạ, lâu chủ.” bọn người Phan Trạch lập tức lĩnh mệnh.
” Văn Thiên Vũ, ngươi thật đúng là chẳng biết tốt xấu.” Phong Khiếu Nhiên đứng trước mặt mấy người lãnh túc mở miệng ,” Phong Khiếu Nhiên ta há là người ngươi có thể đùa giỡn!” Trừ Triệu Vũ thì Phan Trạch cùng Trương Nguyên khoảnh khắc liền hiểu được.
>>Hết chương 42<<
chết cái vai kon rồi :[[[[[[[
Đệ tứ mười ba chương
•Hối ước•
” Tiêu…đây là…” Cô Nhiên vừa cảm giác tỉnh lại đột nhiên phát hiện trên mắt cá chân có thêm một cái kim khóa (vòng kim loại) , hắn biết trừ cha ra thì không có ai mang cái này cho hắn.
” Nhiên nhi, cha vẫn luôn muốn đem ngươi khóa ở bên người, khả cha lại không thể thực sự khóa được ngươi, cho nên đã nghĩ ra cách này, trừ cha ra ai cũng không thể mở được khóa này.” Phong Khiếu Nhiên nhìn cái vòng khóa màu vàng trên mắt cá chân phấn bạch của Cô Nhiên, vẻ mặt vừa lòng vui sướng.
Cô Nhiên nâng chân của mình lên nhìn nhìn, đối với ý tưởng của cha hắn không biết là có cái gì không được, chẳng qua…” Tiêu, khóa này ngươi làm lúc nào?” Cha hiện tại cho hắn mang vậy là đã làm từ trước, khả từ sau khi rời khỏi lâu cha liền một mực ở bên người hắn a, hắn lại không biết cha khi nào thì làm cái khóa này cho hắn.
” Cha trước khi đi ra đã sai người làm tốt, khóa này làm thật sự kỳ lạ, đợi sau này xương chân của Nhiên nhi phát triển thì khóa này có thể tự điều chỉnh, sẽ không làm Nhiên nhi thấy khó chịu.” Phong Khiếu Nhiên sờ lên mắt cá chân Cô Nhiên, lại cẩn thận tránh được chân Cô Nhiên, hôm nay phải xuất môn cho nên hắn cần phải khắc chế. (=__=|||)
” Nhiên nhi thấy như thế nào?” Mang tất vào cho Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên nhìn xem vòng khóa kia có làm Cô Nhiên không thoải mái hay không.
Cô Nhiên bước xuống đất đi vài bước, rồi mới đi đến trước mặt cha ôm lấy cha cười lên: ” Tiêu, cám ơn ngươi, ta thực thích.” Cha đem hắn khóa chắc, hắn như thế nào không thích. ( _ ___||| thôi rồi lượm ơi)
” Nhiên nhi thích là được.” Phong Khiếu Nhiên khẽ hôn xuống khóe miệng Cô Nhiên,” đến thu thập một chút, ăn điểm tâm rồi chúng ta liền đi.”
Nghe thấy cha vừa nói, Cô Nhiên bắt đầu rửa mặt dùng cơm, hắn biết cha muốn dẫn hắn đi xem những nơi khác. Thấy Cô Nhiên có vẻ cực kỳ cao hứng, trên mặt Phong Khiếu Nhiên cũng hiện ra sắc thái nhàn nhạt vui mừng.
…………….
” Tiêu… mưa này đến khi nào mới có thể ngừng?” Nhìn trận mưa lớn bên ngoài liên tục rơi suốt ba ngày, Cô Nhiên hỏi người ở phía sau. Bọn họ từ biệt trang đi được nửa đường liền bắt đầu rơi mưa to, bất đắc dĩ hắn và cha còn có Triệu đại ca đi theo chỉ có thể ở khách điếm phụ cận tạm thời trụ lại.
” Nhiên nhi thấy buồn?” Phong Khiếu Nhiên từ phía sau ôm lấy Cô Nhiên, hắn cũng không nghĩ tới sẽ bị vây ở cái trấn nhỏ Thiên Tích này.
” Vậy thì không.” Trong ánh mắt nhuận ngọc của Cô Nhiên tất cả đều là thỏa mãn,” Có Tiêu ở đây, như thế nào lại buồn?” Hắn cũng chỉ là thuận miệng hỏi thử, cùng cha một chỗ hắn chỉ thấy mỗi một ngày đều trôi qua quá nhanh.
” Nhiên nhi, cha đã phái người trở về truyền lời, hai tháng sau ngươi cùng cha thành thân.” Tuy không thể xuất môn, chẳng qua Phong Khiếu Nhiên cũng rất thích những ngày hắn cùng Cô Nhiên một mình ở chung.
” Được.” Cô Nhiên chuyển thân ngẩng đầu nhìn cha, trong mắt tràn đầy sự chấp thuận, có thể cùng cha thành thân là chuyện hắn trước kia muốn nghĩ cũng không dám nghĩa, khả hiện tại, hắn muốn thành thê tử của cha, hắn là của cha, mà cha cũng là của hắn.
Giữa lúc Cô Nhiên và Phong Khiếu Nhiên đang hưởng thụ không gian ấm áp của hai người thì, bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm kinh hảm.” Lâu chủ! Sơn hồng (nham thạch) lao xuống đây, thỉnh lâu chủ cùng thiếu gia lập tức rời đi!” Triệu Vũ từ bên ngoài vọt đến, hô to lên. Phong Khiếu Nhiên vừa nghe nhanh chóng ôm lấy Cô Nhiên, Triệu Vũ cũng cầm lấy hành trang tùy thân của lâu chủ cùng xông ra ngoài.
” Nhiên nhi, ôm chặt cha!” Một tay ôm Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên vận khí bay lên nóc nhà, bên tai không ngừng truyền đến tiếng gầm rú gào thét, đám người bốn phía nơi ngã tư đường tràn ngập khủng hoảng, trên núi cách đó không xa rõ ràng có thể thấy được nê sa (một chất sền sệt) màu vàng đen lấp đầy những cây cối to lớn khi lướt qua.
Cô Nhiên cũng thấy được thứ trên núi đang lao xuống, hắn biết tình huống hiện tại rất nguy hiểm, cho nên hắn gắt gao ôm cha, hắn không ngừng cầu khẩn lên trời cao có thể cho bọn họ bình an, hắn không muốn chỉ vừa mới tiếp xúc đến hạnh phúc lại rơi vào trong bóng đêm vô tận.
” Tiêu! Ngươi buông ta xuống dưới đi, ta có thể chạy!” Nhìn thấy sơn hồng xa xa phía trước đang hướng bọn họ cấp tốc vọt tới, Cô Nhiên không muốn tăng thêm gánh nặng cho cha, cha ôm hắn thì sao có thể chạy nhanh được! Cha ôm hắn chạy đã lâu, hắn biết tốc độ của cha đang chậm lại.
” Nhiên nhi! Ôm chặt cha!” Phong Khiếu Nhiên không có buông Cô Nhiên, mà là đem Cô Nhiên ôm càng chặt,” Triệu Vũ! Tìm quanh phụ cận có nơi nào địa thế cao một chút!” Phong Khiếu Nhiên biết không thể cứ loạn chạy không có mục đích, hắn phải tìm một nơi an toàn.
” Lâu chủ! Thôn trấn này ở dưới chân núi, thuộc hạ cũng không biết nơi nào có địa thế cao!” Quay đầu lại thấy sơn hồng cách bọn họ càng ngày càng gần, trong lòng Triệu Vũ càng thêm khẩn trương ,” Lâu chủ! Lối vào thôn trấn có thân cổ thụ trăm năm!”
” Triệu vũ! Đi lên dẫn đầu!” Nghe được lời Triệu Vũ, tốc độ trên chân Phong Khiếu Nhiên lại nhanh hơn, hắn phải trước lúc sơn hồng đuổi tới bảo hộ được người trong lồng ngực.
” Cha! Ngươi buông ta xuống dưới! Cha!” Nhìn thấy cuồn cuộn nê sa chung quanh sắp vượt qua bọn họ, Cô Nhiên hô to lên, hắn biết nếu cha còn ôm hắn căn bản là không chạy thoát được.
” Nhiên nhi, cha đã đáp ứng với ngươi, tuyệt sẽ không đem ngươi bỏ qua lần nữa!” Phong Khiếu Nhiên đề khí liều mạng hướng trấn khẩu chạy đi.
” Cha…Nhiên nhi cầu ngươi, ngươi buông ta xuống dưới đi…” Cô Nhiên gấp đến độ khóc lên, hắn biết võ công của mình không giỏi, mà nếu thật sự hôm nay hắn và cha trốn không thoát, hắn cũng nhất định muốn bảo trụ cha, hắn…hắn là người đã chết qua hai lần, hắn không sợ chết.
Phong Khiếu Nhiên không nói gì, chính là hai tay ôm ổn Cô Nhiên cước bộ vẫn không đình lại tiếp tục chạy về phía trước.” Ùynh… bá…” Phong Khiếu Nhiên mạnh nhảy về phía trước vài thước, một đống nhà ở hắn lướt qua đã bị chất sệt dẫm nát tiến vào trong bụng hắc ám, phụ cận mấy trăm người trong khoảnh khắc đều bị nuốt chửng.
Thời điểm sơn hồng gần như tiếp cận Phong Khiếu Nhiên và Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên đột nhiên kéo hai tay Cô Nhiên đang ôm hắn ra, đem Cô Nhiên mạnh mẽ ném đi ra ngoài.
” Cha!!!” Cô Nhiên bị ném ra ngoài muốn bắt lấy cha, lại chỉ có thể bắt vào khoảng không, nhìn thấy cha ở trước mắt hắn bị sơn hồng nuốt chửng, Cô Nhiên dừng ở một chỗ trên đài cao chỉ cảm thấy tim hắn trong nháy mắt nát vụn.
” Cha… cha… ngươi ở đâu… cha…” Cô Nhiên ngơ ngác ngồi ở trên cự thạch, nê sa chung quanh vốn đang hoạt động cũng đã ngừng lại, mưa lại lần nữa rơi xuống, hắn biết hắn đã ướt đẫm, khả cha còn không có trở về ni, cha đã nói sẽ không buông tay hắn nữa, cha đã nói… hắn phải ở trong này đợi cha, một lát nữa cha sẽ tới đón hắn.” Cha…Nhiên nhi đã đợi rất lâu, ngươi vì sao còn chưa trở về… cha…” Nhìn về phương hướng cha biến mất, Cô Nhiên quyết định đi tìm cha, cha nhất định là quên hắn còn ở trong này đợi ni.
” Thiếu gia!” Cô Nhiên sắp ngã xuống đột nhiên bị người giữ chặt, quay đầu nhìn lại, Cô Nhiên nhàn nhạt lên tiếng :” Triệu đại ca…”
” Thiếu gia…” Triệu Vũ cuối cùng cũng tìm được người, nhìn thấy tình huống của thiếu gia, lại thấy lâu chủ không ở đây, hắn không dám tiếp tục nói nữa, đôi mắt hắn ửng đỏ giữ chặt người đã tái nhợt gần như trong suốt, ” Thiếu gia… trong này rất nguy hiểm, thỉnh thiếu gia theo thuộc hạ rời đi!”
Cô Nhiên đem tay Triệu Vũ đang bắt lấy hắn chậm rãi đẩy ra, quay đầu lại nhìn về nơi đã không còn thấy cha: ” Cha còn chưa có trở về ni, ta muốn đi tìm cha…” Cha nói, hai tháng sau, liền cùng với hắn thành hôn… cha đã nói vĩnh viễn cũng sẽ không lừa hắn.
” Thiếu gia!” Triệu Vũ quỳ xuống trước mặt Cô Nhiên, ngữ khí nghẹn ngào,” Thiếu gia! Thỉnh thiếu gia niệm đến một mảnh tâm của lâu chủ đối với thiếu gia, thỉnh thiếu gia theo thuộc hạ rời đi! Thiếu gia!”
” Triệu đại ca…ta đã đáp ứng với cha, phải bồi hắn cả đời… ta đã đáp ứng…” Cô Nhiên căn bản nghe không được những lời của Triệu Vũ, vẫn tiếp tục niệm niệm muốn đi tìm cha.
” Thiếu gia! Xin lỗi!” Mưa càng rơi càng lớn, Triệu Vũ từ phía sau đứng lên đột nhiên đánh ngất thiếu gia muốn đi xuống tìm người, hướng về nơi thiếu gia vừa rồi luôn nhìn chăm chú, Triệu Vũ quỳ xuống khái đầu (lạy) ba cái, lau khô nước mắt trong mắt, ôm lấy người đã ngất xỉu bay nhanh ly khai nơi vẫn còn nguy hiểm.
>>Hết chương 43<<
TT______TT~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đệ tứ mười bốn chương
• Quân Nuốt Lời•
Sơn hồng lúc này đã hoàn toàn nuốt hết những thôn trấn quanh vùng phụ cận, Triệu Vũ không thể không mang Cô Nhiên quay về biệt viện, người của Thích Nhiên lâu cũng nhanh chóng làm ra phản ứng sau khi chuyện xảy ra, sau một ngày Triệu Vũ cõng Cô Nhiên đi, Phan Trạch cùng Trương Nguyên đã mang người tìm đến bọn họ, đồng thời còn có một người vốn đã bị đuổi đi là Văn Thiên Vũ. Người của Thích Nhiên lâu muốn tìm kiếm Phong Khiếu Nhiên đã mất tích, mà Huyễn Ngọc các không biết vì sao cũng phái người hỗ trợ tìm kiếm, hơn nữa còn đề nghị cho mượn một khu trạch viện của bọn họ ở phụ cận, bởi vì biệt viện khoảng cách quá xa, lo lắng đến tình huống trước mắt nên Phan Trạch cùng Trương Nguyên lập tức quyết định mang thiếu gia Cô Nhiên vào trụ, dù sao thì hiện tại việc tìm kiếm lâu chủ vẫn là cấp thiết nhất.
” Thiếu gia, ngài nên ăn cơm.” Triệu Vũ mang mâm cơm đi vào phòng, hướng người nửa nằm ở trên giường nhỏ giọng nói.
” Cha đã trở lại chưa?” Cô Nhiên không có nhìn Triệu Vũ, trên mặt thực bình tĩnh, ánh mắt chỉ trông lên bầu trời ngoài cửa sổ.
” Lâu chủ…còn chưa có trở về.” Triệu Vũ thật cẩn thận nhìn thiếu gia, đến đây đã ba ngày, trừ ngày đó hắn nhìn thấy thiếu gia khóc ra, hắn đã chẳng còn nhìn thấy thiếu gia rơi lệ lần nào nữa, thậm chí một cảm xúc bi thương đều không có, Triệu Vũ biết thiếu gia càng như vậy, bọn họ càng phải cẩn thận trông chừng.
” Triệu đại ca, đợi khi cha trở về ta sẽ cùng hắn ăn, ngài đem xuống trước đi.” Cô Nhiên nhìn về phía Triệu Vũ, khẽ cười cười, nụ cười kia vẫn mềm nhẹ như trong quá khứ, lại thấy tâm của Triệu Vũ bắt đầu kinh hoàng.
” Thiếu gia… ngài trước tiên ăn cơm đi, mấy ngày nay ngài cũng chưa ăn cái gì, vạn nhất lâu chủ trở về biết được sẽ trách phạt thuộc hạ.” Triệu Vũ thuận theo lời thiếu gia nói, mà trong lòng lại càng ngày càng bắt đầu bất an.
” Cô thiếu gia, Phong lâu chủ qua mấy ngày nữa sẽ trở lại, ngươi vẫn là chiếu cố tốt bản thân thì hơn, dù sao Phong lâu chủ vẫn là để ý ngươi nhất.” Văn Thiên Vũ lấy dược tiến đến, hướng Cô Nhiên ở trên giường nói.
” Triệu đại ca, Văn các chủ, các ngươi đem thức ăn để trên bàn trước đi, một hồi ta sẽ ăn.” Cô Nhiên thế nhưng không có nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt hai người, thấp giọng nói một câu liền nằm xuống.
Thấy Cô Nhiên thái độ kiên quyết, Triệu Vũ và Văn Thiên Vũ thở dài một tiếng, chỉ có thể đem cơm lẫn dược để ở trên bàn.” Thiếu gia, ngài bị cảm phong hàn, dược này ngài nhất định phải uống, thỉnh thiếu gia có thể coi trọng một mảnh dụng tâm của lâu chủ.” Triệu Vũ nửa quỳ bên giường Cô Nhiên, hướng Cô Nhiên nói một câu rồi mới đứng dậy cùng Văn Thiên Vũ thối lui ra ngoài. Triệu Vũ vừa đi ra đối với hai người đang thủ ngoài cửa đánh một cái ánh mắt, tiếp đó cùng Văn Thiên Vũ rời đi.
” Bên kia bây giờ còn chưa có tin tức, lần này sơn hồng trăm năm mới gặp một lần, tìm người dị thường gian nan.” Văn Thiên Vũ vừa đi vừa nói, nhu liễu mi tâm(nhíu mày), tuy quan hệ của hắn và Phong Khiếu Nhiên trước đó có căng thẳng một chút, nhưng hắn cũng không muốn cùng Thích Nhiên lâu thành địch, hơn nữa lúc đầu hắn đối với người kia cũng có tư tâm, cho nên chuyện tìm kiếm Phong Khiếu Nhiên lần này, hắn cũng phái người đi tới.
” Qua mấy ngày nữa thì hai vị tham đường cùng Thiếu chủ sẽ tới đây, bọn họ có ở đây thì thiếu gia có thể tốt lên một chút.” Đối với Văn Thiên Vũ, Triệu Vũ vẫn là bảo trì một đoạn khoảng cách, tuy hiện tại lâu chủ sinh tử chưa biết, nhưng bọn hắn phải bảo vệ tốt thiếu gia.
” Trước khi bọn họ đến, các ngươi tốt nhất có thể xem chừng kỹ Cô thiếu gia.” Văn Thiên Vũ nhắc nhở một chút, phản ứng của người kia làm hắn có chút bất an.
” Ân.” Triệu Vũ nhíu mày.
Cô Nhiên nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích, bàn tay trong chăn nhẹ nhàng sờ lên chiếc vòng trên mắt cá chân của mình. Đau đớn dưới bụng từ sau ngày đó trở về vẫn không dừng lại, khả đau đớn hôm nay đối với hắn mà nói cũng chẳng là gì, hắn thậm chí đã dần dần không còn cảm giác đau. Từ trên giường bước xuống, Cô Nhiên mang chân trần đi đến trước bàn, đem dược đổ ra ngoài cửa sổ. Tiếp đó chậm rãi đi đến một bên ngăn tủ, lấy ra hành nang của hắn và cha, quần áo bên trong đều đã ẩm ướt nhưng hắn không cho Triệu đại ca lấy ra giặt. Ngửi ngửi quần áo của cha, Cô Nhiên mơ hồ còn có thể ngửi được hơi thở trên người cha. Ngửi một hồi, Cô Nhiên đem dược trong bao hành lí cha mang cho hắn lấy ra, mở nắp bình, Cô Nhiên đem dược toàn bộ đổ ra trong tay, ngón tay lộng một hồi, Cô Nhiên quay về trước bàn đem dược trên tay toàn bộ rải vào trong cháo, dùng thìa khuấy trộn một lúc, đợi sau khi cháo biến thành hạt sắc (màu vàng đen), Cô Nhiên mới lại đem cháo đổ ra ngoài cửa sổ.
” Cha, ngươi nói lời không giữ lời.” Cô Nhiên cười khẽ, ngữ khí có chút oán giận, trong mắt cũng có chút bất mãn, ngồi xuống, Cô Nhiên từ trong cổ lấy ra một cái hà bao (túi). Mở hà bao, Cô Nhiên lấy ra một lũ (mớ/làn) tóc.
” Cha, ngươi nói hai tháng sau thành thân có thể hay không quá muộn. Nhiên nhi đã đợi không kịp.” Cẩn thận sờ lên tóc, Cô Nhiên đặt ở bên miệng hôn lên, “Cha…ta về sau sẽ không tin ngươi nữa. Ngươi nói sẽ không vứt bỏ ta, lần đầu tiên không tính, khả lần sau ngươi vẫn là đánh mất ta hai lần. Cho nên về sau Nhiên nhi cũng phải đem ngươi trói thật chặt, để ngươi sau này cũng không bỏ rơi ta được nữa.” Cô Nhiên vẫn mỉm cười, cười thật sự nhu, thật sự rất đẹp, trong mắt đều mang nhàn nhạt vui sướng.
” Cha, chúng ta thành thân đi, đợi đại ca ông nội đến, chúng ta liền thành thân.” Đem tóc thả lại hà bao, Cô Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ hạnh phúc nói. Hắn biết cha đi đâu, hắn cũng biết cha đang chờ hắn, khả hắn cùng cha còn có một chuyện cuối chưa làm ni, cho nên hiện tại hắn không thể đi . Đợi sau khi đến bên người cha, hắn nhất định sẽ không để ý tới cha, ai bảo cha đã đánh mất hắn, ai bảo cha nói chuyện không giữ lời, hắn nhất định phải sinh khí với cha vài ngày.
………….
” Triệu Vũ, thiếu gia hắn sao rồi?” Đi liên tục với năm ngày đường, Lục Văn Triết và một hàng người đã làm chết đi vài con tuấn mã, đến gần chiều tối cuối cùng cũng tới được biệt viện của Văn Thiên Vũ, cùng Văn Thiên Vũ đánh một cái tiếp đón, Lục Văn Triết lập tức hỏi.
“Thiếu chủ, tham đường, các ngươi cuối cùng cũng đến, tình huống của thiếu gia thực không tốt. Sau chuyện xảy ra ngày đó thiếu gia bị nhiễm phong hàn, khả sau khi trở về lại cự tuyệt uống thuốc, đem tất cả thang dược đã sắc đều đổ đi. Tuy có ăn cơm nhưng ăn rất ít, thiếu gia mấy ngày nay sắc mặt phi thường không tốt, hơn nữa…” Nghĩ đến vẻ mặt của thiếu gia mấy ngày nay, Triệu Vũ nói không nổi nữa.
” Hơn nữa cái gì! Đừng mãi phun ra nuốt vào như thế. ” Âu Dương Húc không kiên nhẫn rống lên, Phong Khiếu Nhiên đã đã xảy ra chuyện, không thể lại làm tiểu Nhiên có bất trắc gì.
” Âu Dương công tử, ngài nhìn thấy thiếu gia sẽ biết, Triệu Vũ…cũng nói không nổi.” Triệu Vũ cúi đầu, thanh âm có chút phát run. Bọn người Lục Văn Triết vừa thấy Triệu Vũ như vậy, lập tức nện bước nhanh hơn.
” Tiểu Nhiên.” Đẩy cửa đi vào, Lục Văn Triết, Long Thiên Hành, Âu Dương Húc cùng Phong Hải lập tức lên tiếng gọi người đang ngồi ở trên ghế.
” Đại ca, Lục đại ca, Long đại ca, Âu Dương đại ca các ngươi đến rồi.” Nhìn thấy người tới, Cô Nhiên từ trên ghế đứng lên, mỉm cười hướng mấy người chào hỏi, hơn nữa còn rót trà cho họ,” Các ngươi tới đây nhanh như vậy, nhất định mệt chết rồi, uống chút trà nghỉ ngơi một chút đi.” Rót trà xong, Cô Nhiên đi đến bên mấy người tiếp đón họ ngồi xuống.” Nhị ca sao lại không đến?”
” Trong lâu không thể không có ai, cho nên ta để hắn ở lại.” Phong Hải tiếp nhận chén trà Cô Nhiên đưa đến, cẩn thận nhìn Cô Nhiên. Cô Nhiên nghe được gật gật đầu, không nói cái gì nữa.
” Tiểu Nhiên…” Mấy người liếc mắt lẫn nhau, Long Thiên Hành đến ngồi bên cạnh Cô Nhiên, ngập ngừng gọi, bộ dạng của tiểu Nhiên làm hắn có chút sợ hãi, thật giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, tiểu Nhiên vẫn là ôn nhuận như vậy, trong mắt một điểm bi thương đều không có, khả sắc mặt kia…đã không còn chút huyết sắc, trắng đến gần như trong suốt.
” Tiểu Nhiên, ngươi đừng quá lo lắng, cha ngươi sẽ không có việc gì. Nghe Triệu Vũ nói mấy ngày nay ngươi đều không hảo hảo uống thuốc, thân thể ngươi không tốt, dược không thể không ăn. Tiểu Nhiên, đem dược ăn rồi mới hảo hảo ngủ một giấc, cha ngươi sẽ lập tức trở lại.” Lục Văn Triết đối Triệu Vũ đánh một cái ánh mắt, Triệu Vũ lập tức đi ra ngoài sai người sắc dược.
” Tiểu Nhiên, cha không có việc gì, đợi qua vài ngày cha sẽ trở lại, chúng ta liền cùng nhau hồi lâu.” Phong Hải cố áp chế bi thương trong lòng, cha đã…bọn họ không thể để Tam đệ lại có gì ngoài ý muốn, bằng không cha sẽ không an lòng.
Âu Dương Húc cùng Long Thiên Hành thay đổi vị trí ngồi xuống, tay phải áp lên cổ tay Cô Nhiên, kết quả vừa buông xuống thì Cô Nhiên lập tức rút tay về.
” Ta không có việc gì,” Cô Nhiên vẫn cười như vậy, uống một ngụm trà, Cô Nhiên nhìn mấy người mang vẻ mặt mỏi mệt cùng thương tâm,” Ta đã tìm người thông tri ông nội, qua hai ngày nữa ông nội sẽ tới.” Cô Nhiên đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi, hướng mấy người cười cười trấn an phủ, Cô Nhiên từ trong tay áo xuất ra một tờ giấy.
” Triệu đại ca, ngươi có thể giúp ta mua vài thứ không? Trên người ta không mang bạc, cũng không biết đi đâu mua.” Cô Nhiên đem giấy đưa cho Triệu Vũ.
Triệu Vũ liếc mắt nhìn, nhãn lộ kinh hoảng, Long Thiên Hành đi tới nhìn nhìn cũng lộ ra vẻ mặt bất an, mấy người khác thấy thế cũng đi lên trước xem…
” Tiểu Nhiên, để Âu Dương đại ca xem cho ngươi, sắc mặt của ngươi thật không tốt.” thanh âm Âu Dương Húc cũng bắt đầu phát run, tiểu Nhiên như vậy làm hắn vạn phần sợ hãi, nhưng khi tay hắn lần thứ hai muốn đụng tới cổ tay Cô Nhiên thì đối phương càng ly xa hơn.
” Âu Dương đại ca…ta chính là thầy thuốc, thân thể của ta bản thân ta biết, ta không có việc gì.” Cô Nhiên vẫn cự tuyệt để Âu Dương Húc bắt mạch cho hắn, có chút do dự nhìn Triệu Vũ, Cô Nhiên lại hỏi,” Triệu đại ca, mấy thứ này có mua được không?”
” Cô thiếu gia, mấy thứ này mua được, hiện tại ta sẽ cho người giúp ngươi đi chuẩn bị.” Văn Thiên Vũ lấy qua tờ giấy kia, nhìn nhìn, rồi mới đối Cô Nhiên lộ ra một nụ cười không vấn đề gì.
” Cám ơn ngài, Văn các chủ.” Cô Nhiên đứng dậy hướng Văn Thiên Vũ hành lễ, tiếp đó nhìn về phía các vị đại ca,” Âu Dương đại ca, các ngươi đã mệt rồi, đi nghỉ ngơi một hồi đi.”
” Tiểu Nhiên!” Âu Dương Húc hô to một tiếng, tiếp đó đem Cô Nhiên ôm vào trong lồng ngực,” Tiểu Nhiên, ngươi đừng như vậy, Âu Dương đại ca tình nguyện để ngươi khóc, cũng không nguyện nhìn ngươi như vậy. Tiểu Nhiên…tiểu Nhiên, cha ngươi sẽ không có việc gì, ngươi đừng có bộ dáng này, ngươi như vậy, sẽ dọa đến Âu Dương đại ca. Tiểu Nhiên…ngươi khóc đi, khóc đi ra được không, ngươi đừng như vậy…” Âu Dương Húc một bên đối Cô Nhiên nói, một bên cẩn thận nắm tay Cô Nhiên. (gian =__=||)
” Âu Dương đại ca, ta thực giận cha, đợi đến khi ta gặp được hắn ta sẽ khóc, như vậy cha thấy về sau cũng sẽ không bỏ rơi ta nữa. Âu Dương đại ca, ta không có việc gì, các ngươi không cần lo lắng cho ta.” Cô Nhiên xoay tay lại, ôm ôm Âu Dương đại ca, tiếp đó lui ra, vẫn như trước là nhu phong đầy mặt,” Âu Dương đại ca, các ngươi đi nghỉ ngơi một chút đi, ta cũng muốn ngủ.”
Nghe được Cô Nhiên nói, mấy người khác nhìn kỹ và mắt Cô Nhiên, đứng lên luân lưu ôm Cô Nhiên một hồi.” Tiểu Nhiên, ngươi hảo hảo ngủ một hồi, chẳng qua trước khi ngủ phải đem dược ăn a?” Long Thiên Hành dìu lấy Cô Nhiên, tiếp nhận bát thuốc Triệu Vũ mang đến đưa tới trước mặt Cô Nhiên. Thấy Cô Nhiên tiếp nhận dược, mấy người liền nhẹ nhàng thở ra, lại nhìn thấy hành động tiếp đó của Cô Nhiên, lập tức kinh hãi thất sắc.
” Tiểu Nhiên! Ngươi đây là làm cái gì?!” Thấy Cô Nhiên ở trước mặt bọn họ đem dược đổ ra ngoài cửa sổ, Âu Dương Húc rốt cuộc nhịn không được,” Tiểu Nhiên, ngươi đừng dọa chúng ta, cha ngươi không có việc gì, ngươi đem dược uống hết được không, tiểu Nhiên…xem như Âu Dương đại ca cầu ngươi, ngươi… ngươi đem dược ăn đi.” Từ trong lồng ngực mình lấy ra một cái chai, Âu Dương Húc run rẩy xuất ra một viên thuốc phóng đến bên miệng Cô Nhiên.
” Âu Dương đại ca, ta thực không có việc gì, không cần lãng phí.” Cô Nhiên nghiêng đầu, nhẹ giọng nói, tiếp đó đẩy Âu Dương Húc ra đi đến bên cửa sổ trực tiếp lên giường, những người khác lúc này mới phát hiện Cô Nhiên vẫn luôn mang chân trần.
Đắp chăn xong, Cô Nhiên nhắm mắt lại, thanh âm trở nên rất nhẹ:” Ta ngủ một hồi, phiền toái Văn các chủ ngày mai có thể giúp ta đem mấy thứ mua trở về.” Nói xong, Cô Nhiên cũng không nói gì nữa, tựa như là thực sự đang ngủ.
Âu Dương Húc còn chuẩn bị tiến lên lại bị Lục Văn Triết một đường bắt lấy mang ra khỏi phòng, những người khác cũng lập tức cùng đi ra ngoài.
” Văn Triết, ngươi kéo ta đi làm chi?! Tiểu Nhiên rất nguy hiểm ngươi có biết không, hắn…thân thể của hắn đã sắp không xong! Ô ô…tiểu Nhiên…tiểu Nhiên hắn muốn chết!” Âu Dương Húc hất Lục Văn Triết ra, ôm mặt thấp yết lên,” Tiểu Nhiên…hắn không muốn sống chăng… sao lại… ô… sao lại như vậy…”
>>Hết chương 44<<
Nham thạch trăm năm xuất hiện 1 lần….2 cha con xuj tận mạng TT__TT~ phải chi sáng đó a ko kìm chế thì đâu gặp chuyện này *lau nước mũi*
Đệ tứ mười lăm chương
•Sinh tử tương hứa•
Nhìn thấy Âu Dương nhịn không được khóc lên, Lục Văn Triết thống khổ nhắm lại hai mắt, một lát sau hắn mở mắt khổ sở nhìn mấy người vẻ mặt đau thương chung quanh, bất đắc dĩ mà bi thương nói:” Âu Dương, sau khi nhận được tin tức Khiếu Nhiên xảy ra chuyện, ta đã nghĩ, tiểu Nhiên…sợ là sẽ không còn sống sót.”
” Âu Dương?!”
” Âu Dương đại ca!”
Long Thiên Hành không giống như bọn người Âu Dương Húc lộ ra biểu tình sửng sốt, lao lực cùng ưu tâm làm thanh âm của hắn có vẻ khàn khàn: “Khiếu Nhiên là toàn bộ của tiểu Nhiên, hôm nay Khiếu Nhiên xảy ra chuyện, các ngươi nghĩ tiểu Nhiên còn có thể sống sót sao? Cho dù tiểu Nhiên có uống thuốc, nhưng tâm chết thì như thế nào tiếp tục sống…. hiện tại duy nhất phải làm chính là có thể tìm được Khiếu Nhiên…” Nói tới đây, Long Thiên Hành vốn là nam tử trầm ổn cũng lại không thể nói trọn câu, thanh âm cũng bắt đầu nghẹn ngào,” đừng làm tiểu Nhiên tiếc nuối.” Nói xong, Long Thiên Hành cũng bưng kín mặt, bọn họ đều biết, trong trận sơn hồng kia, việc Khiếu Nhiên có thể sống sót vẫn là hy vọng xa vời, huống chi đã nhiều ngày như vậy, một chút tin tức đều không có, nếu Khiếu Nhiên còn sống, hắn sẽ không thể làm tiểu Nhiên chịu thương tâm nhiều ngày như vậy.
” Không…không…” Âu Dương Húc hô to lên,” Không được! Đều trách ta… nếu không phải ta đem tiểu Nhiên mang đến, tiểu Nhiên cũng sẽ không…Khiếu Nhiên cũng sẽ không…đều là ta…” Âu Dương Húc cả người run rẩy, vẻ mặt tràn đầy hối hận, nếu không phải hắn mang tiểu Nhiên đến trước mặt Khiếu Nhiên, hai người bọn họ có lẽ cũng sẽ không chết.
” Âu Dương…có lẽ đối với bọn họ mà nói, đây là hạnh phúc…” Long Thiên Hành vỗ vỗ Âu Dương Húc, lệ trong mắt đồng loạt rơi xuống,” Ta không hy vọng tiểu Nhiên đi…khả nếu hắn chấp ý muốn đi, chúng ta…cũng không thể làm hắn cả đời sống trong thống khổ…” Long Thiên Hành nhìn về phía Văn Thiên Vũ, ôm quyền,” đa tạ Văn các chủ đã nhiều ngày hỗ trợ, chẳng qua, thứ mà Nhiên thiếu gia phân phó, vẫn là giao cho tại hạ xử lí đi.”
Văn Thiên Vũ cũng chưa nói cái gì, đem tờ giấy trên tay đưa cho Long Thiên Hành, đôi mắt phức tạp thâm trầm cùng mi gian nhíu chặt biểu hiện ra nội tâm hắn đang rất bất bình.” Các ngươi vì sao không khuyên hắn, Phong lâu chủ tuy xảy ra chuyện, khả một khi Phong lâu chủ đã đem hắn giữ lại trước đó, chính là muốn hắn hảo hảo sống, một khi đã như vậy, các ngươi càng nên khuyên hắn, để hắn hảo hảo sống tốt, mà không phải mặc hắn tiếp tục như thế này. Nếu Cô Nhiên thực sự như vậy mà rời đi, các ngươi làm sao đối mặt với Phong lâu chủ? Cô Nhiên còn nhỏ như thế, tuy hiện tại sẽ thực thống khổ, nhưng tục ngữ nói ‘thời gian là phương thuốc chữa khỏi hết thảy’, qua vài năm nữa, chờ hắn trưởng thành, có lẽ hắn có thể quên đi, các ngươi là một một chút cố gắng đều không làm?! Hay là nói, kỳ thật bản thân các ngươi đều có tư tâm? Phong lâu chủ và con hắn đều chết, vậy Thích Nhiên lâu tự nhiên không người cai quản!” khẩu khí lẫn ánh mắt Văn Thiên Vũ đều là không đồng tình cùng ki phúng (giễu cợt/mỉa mai) , một câu cuối cùng hiển nhiên ám chỉ mấy người này đang nhắm tới sản nghiệp của Thích Nhiên lâu.
Nghe được những lời Văn Thiên vũ nói, bọn người Lục Văn Triết lại không có chút phẫn nộ thậm chí là sinh khí , Âu Dương Húc ngây người tựa kẻ ngốc nhìn Văn Thiên Vũ, Phong Hải cũng chỉ biết thương tâm mặc cho Long Thiên Hành ôm an ủi. Hướng Lục Văn Triết ý bảo một chút, Long Thiên Hành lấy mảnh giấy viết mấy thứ mà Cô Nhiên muốn bọn họ an trí, kéo tay Phong Hải cùng Âu Dương Húc theo Triệu Vũ cùng nhau rời đi.
” Thế nào? Bị ta nói trúng sao?” Văn Thiên Vũ bất mãn nhìn Lục Văn Triết, trong mắt hàn quang đại thịnh. (lóe sáng rực *_*)
” Văn các chủ, đối với tiểu Nhiên, ngươi là có tư tâm đi” Lục Văn Triết đi đến ghế đá phía trước ngồi xuống, nhìn về phía phòng Cô Nhiên, trong mắt đậm ôn nhu.
” Đúng vậy, ta đối với hắn là nhất kiến chung tình.” Văn Hình Thiên cũng ngồi xuống, nhìn về phía phòng Cô Nhiên, không phủ nhận tâm tư của mình. (em thích anh rầu nga:”>)
” Văn các chủ, nếu là những người khác, ta sẽ khuyên hắn, chẳng sợ là bức, ta cũng sẽ buộc hắn uống thuốc, cũng sẽ buộc hắn sống sót, thậm chí sẽ tạo cho ngươi cơ hội tiếp cận hắn. Khả với tiểu Nhiên…. ta làm không được” Lục Văn Triết quay đầu trực diện nhìn về phía Văn Thiên Vũ.
” Lục tham đường là làm không được hay là không muốn làm?” Văn Thiên Vũ lạnh lùng nói, vẻ mặt mang phẫn nộ lẫn khinh thường.
” Văn các chủ, có lẽ những gì ta nói ngươi đều sẽ không tin, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, hai người bọn họ, bất luận là có một người không tồn tại, tên còn lại tuyệt sẽ không sống cô độc. Giữa bọn họ, bất luận kẻ nào đều không thể giới nhập, cũng không có người nào có thể tách rời.” Lục Văn Triết lộ ra mạt cười khổ,” Ngươi nghĩ rằng bọn ta và ngươi muốn nhìn thấy tiểu Nhiên như vậy sao? Tiểu Nhiên nói chuyện nhìn như ôn hòa, nhưng chỉ cần là quan hệ đến chuyện của Khiếu Nhiên, ai cũng đều khuyên không được…nếu muốn cho tiểu Nhiên vô sự, Khiếu Nhiên phải còn sống.”
” Phong Khiếu Nhiên lúc trước cũng không nên ra tay với Cô Nhiên, đó là con của hắn! Nếu không, Cô Nhiên cũng sẽ không như vậy, các ngươi chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn hắn uổng phí mười lăm năm sống trên đời này ?!” Văn Thiên Vũ hung hăng vỗ xuống thạch bàn, trên mặt bàn nhất thời xuất hiện vết nứt. (*0*|||| aj đưa mặt cho hắn tát thử coi)
” Văn các chủ… hai người bọn họ trời sinh đã thuộc về nhau, cho dù bọn họ không phải là phụ tử.” Lục Văn Triết không giải thích, chính là nói một câu này xong liền đứng lên, thu hồi ánh mắt, Lục Văn Triết không hề nhìn Văn Thiên Vũ mà đứng dậy cùng thuộc hạ đang đợi hắn phía trước rời đi.
Văn Thiên Vũ ngồi ở nơi đây vẫn không nhúc nhích, trong ánh mắt lóe ra hào quang chẳng biết tên, thẳng đến khi Lục Văn Triết đi xa, Văn Thiên Vũ mới đứng lên hướng phòng Cô Nhiên đi đến.
” Cô Nhiên…” Hướng người đang nằm trên giường, Văn Thiên Vũ nhẹ giọng gọi một tiếng, thấy Cô Nhiên không có phản ứng gì, Văn Thiên Vũ cẩn thận đi lên trước,” Cô Nhiên, ta biết ngươi tỉnh, có thể nói chuyện không?” Nói xong, Văn Thiên Vũ kéo ghế dựa ngồi ở bên giường Cô Nhiên.
” Cô Nhiên, Phong lâu chủ một khi đã ở lúc nguy hiểm nhất để lại ngươi, chính là hy vọng ngươi có thể hảo hảo sống, ngươi nếu thực yêu Phong lâu chủ thì nên làm hắn an tâm, mà không phải là như hiện tại không thương tiếc thân thể chính mình như vậy.” Văn Thiên Vũ biết Cô Nhiên thực không có ngủ, hắn cũng không tin tưởng lời của bọn Lục Văn Triết, với hắn xem ra, trải qua gian nan thì mọi người càng nên cố gắng sống mới phải, càng huống chi Cô Nhiên còn nhỏ như thế, cùng Phong Khiếu Nhiên một chỗ cũng bất quá chỉ có hai năm, có lẽ thế nào là thân tình thế nào là tình yêu nam nữ hắn đều phân không rõ ràng lắm, chỉ là nhất thời bị mê hoặc mà thôi, có thể nào cứ như vậy buông tha cho chính mình.
Cô Nhiên không có động, chính là mở ánh mắt, bàn tay dưới chăn nhẹ nhàng sờ lên mắt cá chân của mình.
Thấy Cô Nhiên có động tĩnh, Văn Thiên Vũ tiếp tục nói: “Cô nhiên, ngươi năm nay vừa mới mười lăm, ngươi còn nhỏ, cái gì cũng đều không hiểu. Ta biết đối với Phong lâu chủ, ngươi là yêu thích, khả sau vài năm ngươi sẽ phát hiện, có lẽ cái loại yêu này cũng không như ngươi tưởng. Ngươi dù sao cũng cùng Phong lâu chủ chia lìa nhiều năm, đột nhiên gặp được thân sinh phụ thân của mình, khó có thể không sinh ra cảm giác bất đồng, khả kia rốt cuộc là loại yêu nào, có thể chính bản thân ngươi cũng không rõ ràng lắm, nếu ngươi hiện tại tùy tiện bỏ qua chính mình, vậy không phải rất đáng tiếc sao? Có lẽ có một ngày ngươi sẽ gặp được người mình thực sự yêu. Càng huống chi…Phong lâu chủ cũng hy vọng ngươi có thể sống tốt.” Nhìn người trên giường sắc mặt tái nhợt, trong lòng Văn Thiên Vũ xẹt qua một tia đau lòng, hắn hy vọng mình có thể làm người mà Cô Nhiên yêu nhất, có lẽ hắn phải tiêu tốn thời gian cả đời.
” Văn các chủ…” Cô Nhiên lúc này lại đột nhiên mở miệng, khả thanh âm lại phi thường thấp, phi thường nhẹ, làm Văn Thiên Vũ vốn còn đang kinh ngạc cũng có chút tâm hoảng,” Cha lưu lại ta…không phải vì cho ta tiếp tục sống…”
” Cô Nhiên?!” Văn Thiên Vũ kinh hảm một tiếng.
” Cha đã nói…cho dù là chết, hắn cũng sẽ mang ta theo, sẽ không bỏ rơi ta nữa…” Cô Nhiên không biết là bởi vì mỏi mệt hay là bởi vì suy yếu, lại nhắm lại hai mắt, thanh âm cũng trở nên càng nhẹ,” Cha…chính là còn có chuyện chưa làm xong…cho nên tạm thời lưu lại ta để ta làm xong.”
” Chuyện…gì …” Nhớ tới những thứ vừa rồi Cô Nhiên nhờ mua, sắc mặt Văn Thiên Vũ biến thành trắng bệch.
Khóe miệng Cô Nhiên giương lên một mạt tươi cười hạnh phúc, nhàn nhạt nói:” Thành thân…cha…cùng với ta thành thân…”
Hai mắt Văn Thiên Vũ kinh hãi nhìn Cô Nhiên, vội vàng nói: “Cô nhiên.. ngươi và Phong lâu chủ…là phụ tử! Như thế nào có thể…thành thân?!” Hai thân hồng bào, hé ra hồng chỉ (dây lụa đỏ) , hai cái nến đỏ, một khối hồng bố (vải đỏ) …cư nhiên là muốn thành thân?… là thành thân… hắn nên nghĩ đến, chỉ là hắn đã cự tuyệt suy nghĩ này mà thôi.
” Cha…sau khi thành hôn ta liền đi tìm ngươi…ngươi cũng không thể bỏ rơi ta nữa…” Cô Nhiên lại không tiếp tục trả lời Văn Thiên Vũ, mà là thấp trầm nói một câu, thanh âm càng ngày càng thấp, sau khi nói xong lại như trầm ngủ.
Văn Thiên Vũ run rẩy đem ngón tay lướt xuống dưới chăn Cô Nhiên kiểm tra, cảm giác được hô hấp thập phần yếu ớt mỏng manh, Văn Thiên Vũ thương tâm thu hồi tay đi ra khỏi phòng Cô Nhiên.
……………
Một đường nhân mã vội vàng phi trên sơn đạo gập ghềnh, tuy đường rất khó đi, tràn đầy đá vụn cùng nhánh cây khô, hơn nữa nơi nơi đều là nê sa, thế nhưng một hàng người vẫn đang ra sức quất lên ngựa dưới thân mình mà chạy. Trên người mỗi một người đều là bùn đất bẩn, trong đó có một người nghiêm trọng nhất, chất bùn đầy người không nói, trên người còn có một miệng vết thương xuất huyết, trên đùi thậm chí còn có một lỗ vết thương nghiêm trọng, khả miệng vết thương này chỉ là tùy ý xử lý một chút, mà người đang vội vàng này cũng căn bản không quan tâm đến một thân bị thương lẫn chật vật, chỉ không ngừng quất roi dưới thân mã, hy vọng hắn có thể chạy nhanh hơn nữa.
” Nhiên nhi…đợi cha…nhất định phải đợi cha…” Trong lòng người này không ngừng kêu gọi, ngựa dưới thân người tựa như biết suy nghĩ của hắn, tê minh một tiếng, cố gắng lướt qua tầng tầng chướng ngại hướng ra phía ngoài chạy đi.
>>Hết chương 45<<
chẹp~
Đệ tứ mười sáu chương
• Cô Nhiên Tùy Phong•
Mở to mắt, nhìn thấy một mảnh tối đen trong phòng, Cô Nhiên chậm rãi từ trên giường ngồi dậy. Nhẹ nhàng nhu nhu lên bụng đã sớm mất đi cảm giác đau, Cô Nhiên hít sâu mấy hơi liền xuống giường. Sờ soạng tìm được một cục đá lửa, Cô Nhiên điểm sáng ánh nến. Thở dài một tiếng, Cô Nhiên ngồi trên ghế sờ lên mấy thứ trên bàn đại ca bọn họ đưa tới trước đó, một mảnh đỏ thẫm, đỏ tựa như lửa, như máu.
” Ông nội, ngươi sao còn chưa đến…cữu cữu cùng Nhị ca đều đã đi tới, Nhiên nhi…không còn thời gian.” Sờ lên trên cổ mình, Cô Nhiên lại thở dài, ống sáo đen ông nội đưa cho hắn sau chuyện xảy ra ngày đó hắn đã đeo lên trên cổ cha, cho nên sau khi trở về hắn vẫn một mực đợi, đợi cha bình an trở về. Nhưng đã hai mươi ngày trôi qua, cha một chút tin tức đều không có, hi vọng của hắn cuối cùng cũng là xa vời, cha ở trước mắt hắn thực sự đã bị nê sa cuốn đi rồi, cha trước đó còn ôm hắn, cứ như vậy ở trước mắt mình biến mất, hắn… cuối cùng đã không đợi được cha trở về.
Cha…ngươi đem ta dứt bỏ, lại một lời dối gạt cũng chưa từng lưu, một khi ngươi đã nói chết cũng muốn dẫn theo ta, vì sao lại bỏ lại ta một mình. Ta nghĩ rằng ngươi chỉ là tạm thời để ta lại, qua một hồi sẽ tìm đến ta, cha…Nhiên nhi một mực chờ ngươi, một mực đợi ngươi, khả…Nhiên nhi hiện tại đợi không nổi nữa. Ông nội không có tin tức, Triệu đại ca cũng không có tin tức, Nhiên nhi biết nên kiên nhẫn tiếp tục đợi, bởi vì Nhiên nhi chưa nhìn thấy thi thể cha, khả… mấy ngày hôm trước Nhiên nhi nghe được, nghe được Triệu đại ca bọn họ nói đã tìm được quần áo của cha, hài của cha…kiếm mà cha mang theo… cánh tay… nghe được bọn họ nói…nê sa kia đem hết thảy thị trấn biến thành loạn thạch (đá ngổn ngang)…nghe được bọn họ nói, trên thôn trấn không có thi thể cha, cha chắc là đã bị vùi trong loạn thạch không còn hy vọng sống. Cha…Nhiên nhi không muốn nhìn thấy thi thể cha tan xương nát thịt, Nhiên nhi thực ích kỉ, không muốn biết cha…là chết như thế nào…
Cha…ngươi lần này đã thật sự bỏ rơi ta. Khả Nhiên nhi từng nói phải chiếu cố cha cả đời, cha đi rồi, Nhiên nhi cũng phải cùng đi….cha, Nhiên nhi từng nói sẽ không sinh khí với ngươi, nhưng lần này… Nhiên nhi là thực sinh khí, thực sinh khí…
Nghiền nát, lại mở giấy ra, Cô Nhiên nghĩ nghĩ, cầm lấy bút lông run rẩy viết xuống những lời hắn lưu lại cho đại ca bọn họ, trong lòng hắn rất bình tĩnh, tay run rẩy là bởi vì đau đớn của thân thể làm hắn có chút không thể khống chế. Từ đầu đến cuối, trên mặt Cô Nhiên đều giương lên nụ cười thỏa mãn, tuy tay vẫn luôn run rẩy, chữ cũng có chút nghiêng ngả, khả trên mặt hắn lại không có một tia đau đớn, có thể nói, từ ngày đó cha rời đi, hắn cũng đã chẳng biết như thế nào là đau.
Thổi rồi lại thổi, đợi sau khi chữ khô đi, Cô Nhiên đem tín gấp lên đặt qua một bên. Đi tới cửa đẩy ra, nhìn hai gã thị vệ thủ bên ngoài lập tức xuất hiện tại cửa, Cô Nhiên cười hướng bọn họ nói :” Hai vị đại ca, phiền toái các ngươi, ta muốn tắm rửa, có thể giúp ta nấu chút nước ấm không?”
” Thỉnh thiếu gia chờ.” một gã thị vệ trong đó nhìn Cô Nhiên một hồi, lập tức khom người trả lời.
” Vị đại ca này, trên người ta không thoải mái, chỉ là muốn tẩy rửa, phiền đại ca không cần kinh động người khác.” Cô Nhiên nhẹ nhàng giữ chặt tên thị vệ đang chuẩn bị rời đi thấp giọng phân phó, hắn muốn im lặng rời đi, có đại ca bọn họ ở trong này vậy là đủ rồi.
” Dạ, thiếu gia.” Thấy trên mặt Cô Nhiên không có gì khác thường, thị vệ chuẩn bị đi thông tri gật gật đầu.
” Hai vị đại ca, cám ơn các ngươi.” Nhìn mộc dũng đã đổ đầy nước ấm, Cô Nhiên thấp giọng hướng hai người cám ơn.
” Thiếu gia, đợi ngài tắm rửa xong, chúng ta lại đến thu thập.” Hai người đem nước đổ vào hướng Cô Nhiên hành lễ, nhỏ giọng thối lui ra ngoài.
Khẽ cố sức tiến đến dục dũng, Cô Nhiên cẩn thận tẩy tóc cùng thân thể, nhớ tới tình cảnh trước kia cùng cha tắm rửa, Cô Nhiên liền cười lên. Đại khái qua nửa canh giờ, nước đều có chút lạnh, Cô Nhiên mới rời khỏi dục dũng. Sau khi thu thập xong, Cô Nhiên lại cho hai người ngoài cửa đem dục dũng mang đi ra ngoài.
” Vị đại ca này, hiện tại…là giờ nào?” Cô Nhiên nhìn bầu trời tối đen, ước chừng thời gian.
” Hồi thiếu gia, giờ sửu vừa qua khỏi.” Một gã thị vệ trả lời. (giờ sửu: Từ một giờ đêm đến ba giờ sáng)
” Giờ sửu…” Cô Nhiên thấp ngâm một bên, tiếp đó nhìn về phía tên thị vệ kia,” Hai vị đại ca, ta có chút lời muốn cùng cha nói, có thể phiền hai vị đại ca đi về trước nghỉ ngơi không, các ngươi yên tâm, ta không có chuyện gì.” Hắn biết bọn họ sợ hắn nghĩ không thông, khả hắn hiện tại chỉ muốn ở một mình.
Hai người khó xử nhìn Cô Nhiên,” Thiếu gia, thuộc hạ sẽ ở thủ ở bên ngoài, chẳng qua thuộc hạ sẽ không đứng ở cửa, thỉnh thiếu gia yên tâm.” một người trong đó nghĩ nghĩ, hướng Cô Nhiên nói.
” Được, cám ơn hai vị đại ca.” Cô Nhiên đối hai người nói lời cảm tạ xong, liền xoay người đóng lại cửa.
” Bá” một tiếng, Cô Nhiên đem hồng bố mới mua đến trải lên giường, tiếp theo lại mang một khối hồng bố trải lên trên gối đầu, chăn trên giường cũng dùng hồng bố bịt kín. Giường lớn giờ đây đã giống như đêm tân hôn, màu đỏ giăng chói mắt.
Cầm lấy hỉ tự ( 喜) màu đỏ trên bàn, Cô Nhiên sờ sờ qua lại, Lục đại ca bọn họ thực cẩn thận, biết hắn muốn làm cái gì, vốn hắn cũng không nghĩ tới nhưng đã mua cho hắn đến đây.
Đem tự dán lên cửa sổ, trên tường, trên giường…đem ngọn nến đổi thành nến đỏ, hai mươi cái nến đỏ làm phòng trong phá lệ tỏa sáng. Cùng lúc đó ở ngoài phòng Cô Nhiên, mấy người lệ rơi đầy mặt im lặng nhìn bóng người phản chiếu lên song cửa đi qua đi lại bận rộn, nhìn tự “Hỉ” in rõ trên vách, nhìn người kia thỉnh thoảng dừng lại nghỉ ngơi.
” Long đại ca…ngô ngô…” Phong Hải bịt chặt miệng, không cho tiếng khóc của mình kinh động đến người trong phòng.
” Tiểu Hải… tiểu Nhiên muốn im lặng rời đi, chúng ta… ở trong này bồi hắn…” Long Thiên Hành gắt gao ôm Phong Hải, trên mặt đã là một mảnh ướt át, thị vệ đã thông tri bọn họ nói tiểu Nhiên đêm nay có chút không đúng, bọn họ liền đoán được người nọ muốn làm cái gì. Bọn họ vẫn một mực đợi kỳ tích xuất hiện, khả hiện tại bọn họ đều biết, kỳ tích sẽ không xuất hiện, tiểu Nhiên… cũng phải đi. Loại tuyệt vọng vô lực này, làm cho bọn họ đau đến không muốn sống. Âu Dương đã sớm khóc đến ngã vào trong lồng ngực Quý Lâm vừa đuổi tới đêm qua, trong lòng hắn tràn ngập hối hận, nhìn Cô Nhiên thương tâm như thế, nhìn người mình rõ ràng có thể cứu sống từng bước từng bước rời đi, tâm hắn như bị xé rách. Quý Lâm nhìn thân nhân duy nhất của mình vì một người mà buông tha hy vọng sinh tồn của bản thân, hắn muốn hận, nhưng lại không biết nên hận ai. Hắn không nghĩ tới cảm tình của ngoại sanh mình đối với nam nhân kia lại sâu như thế, sâu đến sinh tử tương tùy. (sống chết có nhau)
” Lục đại ca…nhất định phải tìm được thi cốt của cha…bằng không, tiểu Nhiên đi rồi cũng sẽ không an lòng…” Phong Nham đã biết được hết thảy cũng phải tựa vào người kia mới có thể chống đỡ chính mình, hắn không nghĩ tới hạnh phúc của cha cùng Tam đệ lại ngắn ngủi như thế, cảm tình trước đó của cha và Tam đệ khiến hắn động dung, khiến hắn bi ai, khiến hắn quý trọng…
Người hầu cùng thị vệ trong biệt viện, mặc kệ là Thích Nhiên lâu hay là Huyễn Ngọc các đều tụ tập bên ngoài phòng Cô Nhiên. Chẳng biết khi nào, trong viện của Cô Nhiên đã tràn đầy đèn lồng màu đỏ, ” Hỉ” tự rực đỏ trên cửa, trên đất cũng rải đầy vải đỏ được cắt vụn, hơi thở tân hôn phiêu tán khắp nơi.
Văn Thiên Vũ hai mắt đỏ lên ngồi ở một bên nhìn hết thảy chung quanh lẫn trong phòng, đã nhiều ngày hắn không ngừng có ý đồ làm người trong phòng có thể suy nghĩ thoáng hơn, nghĩ thông suốt hơn, vốn tưởng rằng khi thân nhân người nọ đến đây, hắn sẽ nghe vào, khả vô luận bọn họ có khuyên thế nào, nói thế nào, người nọ vẫn tựa như cái gì cũng nghe không thấy, hoàn toàn lâm vào trong suy nghĩ của chính mình. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn ngày này đến, hắn không hiểu, không hiểu người kia như thế nào có được tình cảm mãnh liệt như thế, Phong Khiếu Nhiên đến tột cùng là làm sao khiến người nọ yêu đến cho dù chết đi, cũng muốn theo đến cùng.
” Hô hô…” Nhẹ giọng thở gấp, Cô Nhiên không có nhận thấy được hết thảy động tĩnh ngoài phòng, ngồi ở trên ghế vừa lòng nhìn tân phòng hắn bố trí. Hắn không biết tân phòng nên là cái dạng gì, khả trên sách có nói, thành thân là chuyện hỉ khánh, hắn cũng đã hỏi qua cha, cha nói khi thành thân thì hai người bọn họ phải mặc hồng bào, trong phòng toàn bộ đều phải là màu đỏ, kia hiện tại như vậy không sai biệt lắm đi.
Đầu có chút choáng váng, ý thức cũng có chút mơ hồ, Cô Nhiên nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi. Cha…chúng ta lập tức thành hôn…không biết lễ nghi thành thân mà cữu cữu nói cho mình nghe có đúng hay không… cha…Văn các chủ nói có lẽ vài năm sau ta sẽ phát giác ra tình yêu của ta đối với ngươi chính là tình yêu phụ tử, có lẽ ta sẽ gặp được người chân chính yêu thương, nói sau khi trưởng thành ta cũng sẽ không thống khổ như vậy…
Cha a… kỳ thật ta không đau, trừ thân thể vẫn thường xuyên đau ra, trong lòng ta một chút cũng đều không đau…. Chỉ là tâm có chút hoảng, cha chưa bao giờ rời đi lâu như vậy ni. Buổi tối Nhiên nhi luôn thấy lạnh… ngày thường có cha ở đây cho nên Nhiên nhi không rõ ràng lắm, hiện tại Nhiên nhi mới biết được, lúc cha không ở bên người, Nhiên nhi… ngủ không được.
Cha…Nhiên nhi không biết Văn các chủ nói đúng hay không, khả Nhiên nhi biết, Nhiên nhi cả đời này là của cha, cha cũng là của Nhiên nhi…lúc lão cha tạ thế, Nhiên nhi thực thương tâm, khóc đến vài ngày… Nhiên nhi vẫn luôn tận hiếu đạo, hàng năm hồi cốc tảo mộ cho lão cha, cùng lão cha trò chuyện. Nhưng cha vừa đi… Nhiên nhi lại khóc không được, bởi vì Nhiên nhi là muốn cùng cha rời đi. Cha… Nhiên nhi nhớ ngươi… Nhiên nhi còn nhớ rõ lúc trước biết được phải đi đến lâu, Nhiên nhi còn sợ nhìn thấy cha ni, khả hiện tại, Nhiên nhi không biết có bao nhiêu cảm tạ Âu Dương đại ca, nếu không nhờ hắn, Nhiên nhi như thế nào gặp được cha, như thế nào…yêu cha, hơn nữa còn tìm được tình yêu của cha…
” Tiêu…trước kia ngươi đem ta để trên núi, ta không tức giận, ta biết ngươi vì sao đem ta để tại nơi đó. Ma ma khi đó luôn nói ta đáng thương, nho nhỏ tuổi đã bị ngươi để ở trên núi không nghe thấy không hỏi đến. Ta bắt đầu cũng có chút trách ngươi, khả về sau cũng không còn trách nữa. Mỗi lần trách ngươi, trong lòng rất khó chịu, không trách ngươi, ta cũng không khó chịu, cho nên, ta lựa chọn không trách ngươi, cũng không giận ngươi. Sau cùng gặp được lão cha…ta lại càng không giận ngươi, bởi vì lão cha thực yêu ta, ta nghĩ này có lẽ chính là thiên ý…Nhiên nhi chỉ thầm nghĩ mở lòng vui vẻ mà sống, cho nên không muốn khiến lòng mình tồn tại oán giận, tồn tại thù hận, như vậy sẽ thực khổ, Nhiên nhi… thực sợ khổ…”
Nhìn nến đỏ rơi xuống một giọt hồng lệ, Cô Nhiên đứng dậy mặc vào hồng bào, thấy sắc mặt của mình trong gương đồng có chút khó coi, Cô Nhiên ở trên hồng chỉ (giấy đỏ) phủ chút màu đỏ tô lên môi.
” Tiêu… hiện tại ta rất giận ngươi. Ngươi biết rõ ta sẽ không li khai ngươi, khả ngươi lại một lần nữa bỏ rơi ta…từ khi đến lâu, gặp được ngươi…ta sợ nhất chính là ngươi không cần ta. Ngươi đã từng nói, sẽ không bao giờ không cần ta, sẽ không bỏ rơi ta, nhưng ngươi…lại nuốt lời. Tiêu… ngươi là không phải không thương ta… cho nên đem ta đơn độc lưu lại. Hay là nói…ngươi thực chính là muốn để ta đem chuyện cuối cùng của chúng ta làm cho xong. Nhưng Nhiên nhi biết, ngươi sẽ không bao giờ không thương ta, cho nên chỉ có thể là lí do sau cùng… cho nên…trước khi Nhiên nhi đi tìm ngươi nhất định sẽ đem việc này hoàn thành…”
” Tiêu…ta biết như thế nào yêu…chính là thấy ngươi, ta liền thấy tâm an; ngươi không ở đây, ta sẽ rất nhớ ngươi; lúc ngươi hôn ta, tim ta sẽ giống như ngươi nhảy thật sự nhanh; ngươi nếu muốn li khai… ta sẽ cùng ngươi đi. Tiêu…ta yêu ngươi… Cô Nhiên yêu ngươi…”
” Ô ô….” Nghe lời nói nhỏ nhẹ của Cô Nhiên trong phòng, mấy người ngoài phòng gắt gao bịt chặt miệng, không cho chính mình quấy rầy đến người bên trong. Đèn lồng hồng diễm, “Hỉ” tự hồng diễm, hết thảy đều hồng diễm… lại nghẹn khóc trong tiếng ai minh (bi ai trong đêm tối), mang nồng đậm bi thương.
Đem hồng bào vì cha mà chuẩn bị ôm ở trong lồng ngực, Cô Nhiên đứng dậy đứng ở trước bàn, trên bàn đặt hai chén trà, còn tỏa ra nhiệt khí. Cô Nhiên chậm rãi mở miệng: “Ông nội… lão cha… Nhiên nhi hôm nay thành hôn… Nhiên nhi biết… các ngươi nhất định sẽ không phản đối … cho nên Nhiên nhi liền tự tác chủ… khụ khụ…” Cô Nhiên đột nhiên mãnh liệt ho khan vài tiếng, chống đỡ lên bàn chờ đợi mê muội trôi qua.
Một lát sau,Cô Nhiên ôm hỉ phục xoay người đối mặt với giường.
” Nhất bái thiên địa…”
Lại chuyển trở lại, đối mặt với bàn y
” Nhị bái cao đường…”
Rồi mới nghiêng người hôn lên hồng bào bao lấy quần áo cha trong lồng ngực.
” Vợ chồng đối bái…”
Trên hồng bào trong lồng ngực Cô Nhiên xuất hiện nhiều điểm ẩm ướt, nước mắt mang vui sướng từng giọt từng giọt lướt qua đôi môi đỏ mọng dừng ở trên mặt.” Tiêu…Nhiên nhi hiện tại là của ngươi…kết phu thê…” Đi đến bên cửa sổ, thoát hạ hài, Cô Nhiên ôm quần áo của cha nằm ở trên giường đại hồng.
” Tiêu…ngươi nên tới đón ta…vào… động… phòng…” Đôi tay ôm hỉ phục khẽ nới lỏng, thanh âm Cô Nhiên càng ngày càng thấp, trong khoảnh khắc hai mắt nhắm lại, hai tay trước ngực chậm rãi buông thả xuống bên người…
” Phanh!” một tiếng, cửa phòng bị người đá ra.
” Tiểu Nhiên!” Một tiếng kinh hoảng trong phòng Cô Nhiên vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro