Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3

Duẫn Hạo nhắm ngay Thái tử mà kéo cung, trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía hắn.

Hữu Thiên nhìn theo hướng mũi tên của Duẫn Hạo, hoàn toàn hiểu rõ ý đồ của hắn, bất đắc dĩ lắc đầu, đột nhiên thúc ngựa chạy về phía Thái tử. Duẫn Hạo thấy Hữu Thiên chạy được nửa đường lập tức bắn tên. Tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi, nhưng lại không có chuyện gì xảy ra. Mũi tên không phải nhắm vào Thái tử mà bắn đứt sợi dây treo y. Thái tử rơi khỏi trường thành, đúng lúc đó được Hữu Thiên thúc ngựa đến đón lấy. Mũi tên thứ hai được Duẫn Hạo bắn ra, Hữu Thiên vừa tính đỡ lấy Đại Tế Ti xinh đẹp, nhưng nàng đã nhanh chóng tao nhã đáp xuống đất, nhìn hắn mỉm cười. Hữu Thiên dưới tình thế cấp bách hơi thô lỗ, kéo Đại Tế Ti lên ngựa, chỉ với hai mũi tên đã cứu được hai người. Khi người trên thành lâu kịp phản ứng, Hữu Thiên đã thúc ngựa trở lại phía Trấn Bắc quân.

Duẫn Hạo và Hữu Thiên cởi trói cho hai người họ, Hữu Thiên dùng lực rất lớn, Đại Tế Ti cười nói với hắn: "Ngài luôn thô lỗ thế này sao?"

"Bọn ta quanh năm hành quân chinh chiến trên sa mạc rộng lớn, đã quen thô lỗ, Đại Tế Ti nếu muốn có thể tự cởi trói." Hữu Thiên tuy miệng nói vậy nhưng vẫn không dừng tay, hai ba động tác đã tháo bỏ được dây thừng.

So với Hữu Thiên, Duẫn Hạo lại dịu dàng hơn, hắn nhẹ nhàng gỡ từng nút thắt, chậm rãi tháo bỏ dây quấn trên người Tại Trung, lại còn tự mình kiểm tra vết ứ ngân trên tay Tại Trung: "Những chỗ khác trên người cũng không khá hơn chút nào, mạt tướng tới chậm, để Thái tử chịu khổ rồi." Duẫn Hạo nói, lời lẽ cũng không đề cập tới việc Tiên hoàng băng hà.

Duẫn Hạo không nhắc đến, Tại Trung cũng không nói.

Đại Tế Ti nhìn họ một lát, rồi mỉm cười với Hữu Thiên.

"Cười cái gì, tướng quân là người đã thành thân, dĩ nhiên dịu dàng hơn ta, có gì lạ đâu!"

"Người đâu, mang đến đây hai con ngựa." Duẫn Hạo buông tay Tại Trung ra, xoay người gọi thuộc hạ dắt hai con hắc mã đến. Duẫn Hạo đỡ Tại Trung lên ngựa, sau đó mới leo lên ngựa của chính mình.

Hữu Thiên giả mù sa mưa nói: "Đại Tế Ti có cần Hữu Thiên cống hiến sức lực không?"

"Không dám làm phiền phó tướng quân." Đại Tế Ti vừa dứt lời đã nhảy lên ngựa, nụ cười tự tin hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp của nàng, nụ cười đó là để cho Duẫn Hạo nhìn thấy: "Tướng quân phu nhân và tiểu thư không nằm trong tay Lý Hiển, xin tướng quân cứ tiếp tục công thành đi."

Không ở trong tay Lý Hiển. Duẫn Hạo nghe xong lời này, trong lòng đã biết thê tử nhất định ở chỗ Đại Tế Ti, như vậy cũng chính là nằm trong tay Thái tử. Lẽ ra người bị treo trên thành lâu phải là mẹ con họ, nhưng Thái tử và Đại Tế Ti thà rằng chính mình mạo hiểm cũng không muốn giao ra thê tử và con gái hắn, rốt cuộc là vì sao? Muốn hắn chiếm được hoàng thành rồi dùng họ uy hiếp hắn sao? Hay bọn họ vốn đã chết rồi, tất cả chỉ là nói dối thôi.

Nhưng Duẫn Hạo lại không hỏi gì, chỉ lập tức bố trí nhiệm vụ cho thuộc hạ, bắt đầu công thành.

Sự tình diễn ra đúng như Tại Trung dự liệu, nhưng lại nhanh hơn nhiều. Ngày đầu tiên chiếm đóng hoàng thành, ngày thứ hai đoạt lại hoàng cung, Tại Trung kinh ngạc cảm thán. Khi Trấn Bắc quân tiến vào hoàng thành, Lý Hiển cũng giống như Tiên hoàng, bị kết liễu bằng một chén rượu độc, nhưng không ai giả vờ hứa hẹn hậu táng cho gã.

.

.

.

Trong nháy mắt, Tại Trung đã tắm rửa thay y phục xong. Y quỳ ở linh đường, túc trực bên linh cữu của Hoàng đế Minh quốc. Ba năm không gặp, Trịnh Duẫn Hạo đã trở thành con người đáng sợ như vậy. Như thế, Tại Trung càng tin chắc rằng, nếu mấy ngày trước hắn muốn cần vương, cũng rất dễ dàng, chỉ là hắn không muốn. Như vậy, cuộc chiến thuộc về Tại Trung lúc này đã bắt đầu.

Duẫn Hạo cũng thay tang phục, trịnh trọng quỳ trước quan tài Tiên hoàng khấu đầu ba cái: "Mạt tướng cứu giá chậm trễ, để Tiên hoàng bị bọn loạn thần tặc tử hạ độc thủ, mạt tướng vạn lần đáng chết."

"Tướng quân đã tận lực rồi. Từ vùng sa mạc phương Bắc về đến hoàng thành hơn trăm dặm, tướng quân có thể cứu được Thái tử, bảo toàn huyết mạch duy nhất của Tiên hoàng, đối với hoàng thất đã là công lao to lớn." Không biết từ lúc nào, Đại Tế Ti đã đứng ngoài cửa linh đường, theo sau là Trấn Bắc tướng quân phu nhân và nữ tử.

"Tướng quân."

"Cha!"

Duẫn Hạo không nhanh không chậm đi ra ngoài, ôm lấy nữ nhi đã lâu không gặp, nắm lấy tay vợ.

"Đại ân không thể cảm tạ hết bằng lời, ngày sau nhất định báo đáp ân tình của Thái tử!"

"Duẫn Hạo không phải đã cứu Tại Trung sao?" Tại Trung ngẩng đầu lên, đôi mắt trong trẻo nhìn Duẫn Hạo, tràn đầy tín nhiệm, giống như ánh mắt đã nhìn hắn ở trên thành lâu. Sau ba năm gặp lại, không ngờ lại là hoàn cảnh như vậy. Hai người nghi kỵ lẫn nhau nhưng cũng hấp dẫn lẫn nhau. Lồng ngực tràn đầy mọi thứ về nhau trong quá khứ.

Tại Trung sao lại dễ dàng đem vợ con trả lại cho ta? Duẫn Hạo nghĩ, không phải y nên giữ họ lại làm con tin sao? Hiện tại, trong ngoài cung đều là người của hắn, Tại Trung không sợ hắn làm gì y sao? Lẽ nào y cho rằng mình đến đây thực sự để cần vương? Trước khi đến phương Bắc xa xôi, Duẫn Hạo và Tại Trung có giao tình rất tốt, không có gì giấu nhau, Tại Trung đơn thuần, hắn đương nhiên biết. Thế nhưng sau ba năm, y vẫn không có chút tiến bộ nào sao? Hơn nữa, rõ ràng Đại Tế Ti đã trở thành người bảo vệ bên cạnh Tại Trung, nàng lại là người thông tuệ nhất Minh quốc. Nàng không thể không biết hắn có tâm tư phản nghịch. Lẽ nào nàng không báo cho Tại Trung biết, để tránh Tại Trung quá phòng bị với ta, và cũng là cho cả ba còn một đường lui?

Còn một khả năng, đó là Tại Trung biết tất cả, nhưng làm bộ không biết, giả vờ tín nhiệm hắn. Đây không phải là Tại Trung mà hắn biết, thế nhưng đã ba năm, thời gian đó đủ để một người thay đổi. Huống chi, y lại sống trong hoàng cung tứ phía hiểm nguy này, lại thêm có Đại Tế Ti cơ trí phụ tá. Một Tại Trung như vậy, hắn đã đoán trước được, nhưng cũng là Tại Trung nằm ngoài dự liệu của hắn. Nếu đúng vậy, Tại Trung thật quá thâm sâu. Nếu thế, Tại Trung, cuộc chiến của chúng ta sắp bắt đầu rồi.

Đôi mắt thuần khiết của Tại Trung nhìn hắn, không nhìn thấy nửa điểm giả tạo, nhưng càng như thế, Duẫn Hạo lại càng không tin y.

Duẫn Hạo đưa nhi nữ lại cho thê tử, nói với nàng: "Trước tiên nàng đưa Tần Tiêu về tướng quân phủ đi, ta phải ở lại đây túc trực bên linh cữu Tiên hoàng."

Cung Tịnh không hổ là nữ tử của Binh Bộ Thượng Thư, là thê tử của Trấn Bắc Tướng quân, không chút oán trách ôm lấy con gái cúi chào Thái tử, Đại Tế Ti và tướng công rồi rời đi. Không lâu sau, thái giám thông truyền Tín vương giá lâm. Sau đó, thập thất vương gia Tuấn Tú gương mặt tiều tụy, tái nhợt đi đến trước mặt Tại Trung, như thương lệ theo bên người y là thị nữ thân tín Khiếu Huân.

"Thập thất hoàng thúc." Tại Trung nhìn thấy Tuấn Tú, nắm chặt hai tay y, nhìn đôi mắt sưng đỏ vì khóc của y mà đau lòng.

"Tại Tại, thấy ngươi không sao ta thật an tâm. A, tay ngươi làm sao vậy!" Tuấn Tú cầm ngược lại tay Tại Trung, xem xét những vết ứ ngân do bị treo trên thành lâu hôm trước lưu lại, dùng thanh âm khàn khàn vì khóc nói: "Thật đáng thương, nghe nói ngươi bị treo ở thành lâu làm bia chắn, nhưng ta lại không thể đi cứu ngươi."

"Hiện tại không phải ta rất tốt sao?" Tại Trung nở nụ cười để Tuấn Tú an tâm, xoay qua nói với Duẫn Hạo: "Tướng quân, nếu bây giờ xuất phát, xem chừng có thể đuổi kịp phu nhân cùng nàng hồi phủ đó, tướng quân và phu nhân cũng đã lâu không gặp, Tại Trung ở đây đã có Thập thất hoàng thúc rồi, tướng quân không cần nhọc lòng đâu."

Biết Tại Trung đang đuổi khéo mình, Duẫn Hạo chỉ có thể chắp tay cúi chào đi về: "Thần đa tạ ý tốt của Thái tử, thần xin cáo lui." Nói rồi, hắn bước nhanh ra ngoài, muốn đuổi cho kịp Cung Tịnh. Trở về một chuyến cũng tốt, hắn có rất nhiều chuyện muốn hỏi Tịnh nhi.

Tại Trung nhìn bóng lưng bước đi vội vã của hắn nở nụ cười, Duẫn Hạo, trở về đi, trở về mà cất giữ cho tốt, là ta ban cho người nhân tình lớn lao này.

Thế nhưng đến lúc này Tuấn Tú cũng không chút để ý đến sự tồn tại của Duẫn Hạo, tâm trí đều đặt hết lên cổ tay đã chịu khổ của Tại Trung.

"Còn đau không?"

"Không đau."

Hai người nhìn nhau cười, dắt tay đi đến trước quan tài của Tiên hoàng, cùng nhau quỳ xuống. Đại Tế Ti đứng bên cửa nhìn một lúc, cũng lặng lẽ đi ra ngoài.

Tiên hoàng, hoàng tộc họ Kim, cũng chỉ còn lại chút huyết mạch chính thống này thôi.

Hoàn đệ tam chương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sưutầm