Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2

Chương 4 Phượng Nương
Tác giả: Mạn Bộ Trường An
Chuyển ngữ : ( Soái - Đào Quân Trang )
Trong Đông sườn phòng các bà tử bận bịu, mới đưa lão phu nhân tắm rửa đổi mới quần áo hoàn toàn, lại đem đệm giường đổi hết, dàn xếp cho lão phu nhân xong, Vương đại phu mới đem theo y rương tiến vào, đêm hôm để đại phu xem bệnh, hạ nhân đem Vương đại phu từ ổ chăn chui ra, Triệu huyện lệnh liên tục tạ lỗi.
Vương đại phu chắp tay chắp tay thi lễ, miệng nói không dám nhận. Bắt mạch kiểm tra xong, Vương đại phu nói lão phu nhân có lẽ bị kinh hách, cho nên mất khống chế, không sao, trước chỉ cần uống thuốc an thần một chén ăn thôi là được.
Đưa đại phu ra ngoài, Triệu huyện lệnh mới bước vào đông sườn, lão phu nhân nhìn thấy nhi tử, gấp đến độ ô ô gọi bậy, Đổng thị đứng ở bên cạnh, thấy hắn tiến vào, dùng khăn lau nước mắt, lộ vẻ thương tâm, "Lão gia, lão phu nhân có ta chăm sóc, ngài đi nghỉ ngơi đi." Lão phu nhân tuy rằng vẫn tê liệt toàn thân, nhưng đầu óc vẫn minh bạch, lại có hạ nhân tỉ mỉ chiếu cố, canh giờ cho bà đi tiểu, ít khi mất khống chế, một khi mất khống chế là nháo đến người ngã ngựa đổ.Triệu huyện lệnh thấy mẫu thân đã được an trí thích đáng, lại nghe Đổng thị nói như thế, hết giận một ít, dù Đổng thị có sai, nhưng vẫn hiếu thuận cha mẹ, làm việc thỏa đáng , không có nửa phần sai sót, nhớ lúc phụ thân còn trên đời, từng khen Đổng thị là con dâu tốt, không chỉ có thể làm việc ở đồng ruộng, việc nhà cũng tốt, thường khen không dứt miệng, hôm nay hắn nói hưu thê, cũng là vì giận ở trên đầu.
" Bà trở về đi, ngày thường đều là bà chăm sóc nương từ ăn uống đến cuộc sống hàng ngày, bà vất vả rồi, tối nay ta ở chỗ này chăm sóc nương."
Đổng thị cảm động đến rơi nước mắt, "Lão gia, thiếp thân được lão gia nói một câu vất vả, thì mệt chết cũng cam nguyện." Nói xong liền dựa vào người Triệu huyện lệnh, Triệu huyện lệnh nhìn Đổng thị nước mắt chảy trên gương mặt, nhăn mày, lại nghĩ đến kiều thiếp xinh đẹp, gian nan mà nuốt nước miếng, đẩy bà ta ra, "Canh giờ không còn sớm, bà đi nghỉ tạm đi."
Đổng thị cứng đờ, cúi đầu, ra vẻ nhu thuận mà lui ra ngoài. Trên giường lão phu nhân còn ô ô, trừng mắt nhìn Đổng thị, Đổng thị nghiêng người xót xa cười, lão phu nhân ảm đạm xuống , si ngốc mà nhìn nhi tử. Triệu huyện lệnh không chú ý tới nương cùng Đổng thị mắt đi mày lại, cho rằng lão mẫu thân là tưởng niệm mình, nên cười trừ: "Nương, hôm nay nhi tử ở chỗ này bồi nương, để Đại Mai trở về nghỉ tạm, ngày thường đều là Đại Mai hầu hạ nương, lúc này nhi tử tẫn hiếu với nương nhé." Lão phu nhân lắc đầu, mắt gục xuống, lệ tung hoành. Nước mắt theo tràn đầy khe rãnh trên mặt chảy xuống, gắt gao kéo tay nhi tử, đáng thương là bà miệng không thể nói, tay không thể viết, thật là khổ mà nói không nên lời. Triệu huyện lệnh lại không hiểu lão phu nhân có ý gì, ánh mắt lão phu nhân càng thêm ảm đạm, chậm rãi nhắm mắt lại.Thấy mẫu thân ngủ, Triệu huyện lệnh tính lén lút rời đi, lại không ngờ lão phu nhân tuy rằng ngủ, nhưng tay vẫn kéo quần áo ông, không gỡ ra được.
Nên ông chỉ có thể ghé vào giường, mặc áo mà ngủ, chốc lát sau tay chân tê dại, một đêm không ngừng trằn trọc, tỉnh lại chỉ cảm thấy eo đau , cổ cứng đờ, lão phu nhân sau khi tỉnh lại mới rút ống tay áo ra được, bọn hạ nhân hầu hạ lão phu nhân, ông tự mình rửa mặt, chải đầu một phen sau, mới đến nha môn. ( Soái - Đào Quân Trang )
Văn sư gia thấy thế, quan tâm hỏi, "Đại nhân sao thế, ban đêm ngủ rơi gối ạ?"
Triệu huyện lệnh bãi tay, xoa cổ, ý bảo hắn không cần quan tâm, nha dịch chấp trượng đứng ở hai bên, bên ngoài không người nào gõ trống, ngoài nha môn có một người một ngựa chạy đến, từ trên ngựa một vị nam tử trung niên mặc thanh y bước xuống.
Văn sư gia nhìn ra, vội đi nghênh đón, "Là Tần thư lại, ngọn gió nào đem ngài thổi tới Độ Cổ huyện vậy ạ, hay là Tri phủ đại nhân lại có gì chuyện quan trọng?" Triệu huyện lệnh nghe được tiếng Văn sư gia, cũng đi theo ra, Tần thư sử là tâm phúc của Lâm Châu Thái tri phủ, hiếm khi ra ngoài việc, hắn tự mình đến Độ Cổ huyện, tất nhiên là sự tình không nhỏ. Tần thư lại đem dây cương đưa cho nha dịch, cao giọng cười to, "Chúc mừng Triệu đại nhân, chúc mừng Triệu đại nhân."
"Xin hỏi thư lại, tin mừng từ đâu tới?"
Triệu huyện lệnh có chút khó hiểu hỏi, thì Tần thư lại từ trong lòng lấy ra một phong công báo đưa cho Triệu huyện lệnh, " Tin vui từ kinh thành tới, Triệu đại nhân xem đi, Thái tri phủ nhận được công báo, liền lệnh cho hạ quan đưa tới, vừa lúc đại hỉ, hạ quan còn phải hướng đại nhân xin một ly rượu nhạt."
Triệu huyện lệnh kinh nghi mở ra xem, vui mừng quá đỗi, làm một tư thế thỉnh, "Tần thư lại, thỉnh, bản quan hôm nay cao hứng, mời Tần thư lại tận hứng mới về."
Tần thư lại chắp tay, " Hạ quan liền cung kính không bằng tuân mệnh, uống một ly rượu mừng, cũng coi như là dính hào quang huyện chủ nương nương." Triệu huyện lệnh cười ha ha, bắt lấy tay hắn hướng vào nội nha, đem công báo đưa cho Văn sư gia, Văn sư gia đảo qua, mặt lộ không khí vui mừng, cũng có thể gọi là mặt mày hớn hở.
Văn sư gia theo sát vào, phái người đi an bài một bàn tiệc, một mặt phái người đi đến hậu viện thông tri cho phu nhân, trong lúc nhất thời huyện nha trong ngoài đầy tiếng hoan hô, chúc mừng không dứt bên tai.
Triệu Phượng Nương ở trong kinh cùng cô mẫu, bởi vì mối quan hệ này, nên thường vào trong cung làm bạn với Hoàng Hậu nương nương, trước đó vài ngày, Hoàng Hậu nương nương đến hành cung du ngoạn, bỗng nhiên gió gào thét, Hoàng Hậu nương nương suýt nữa rơi vào trong hồ, Triệu Phượng Nương lúc ấy đứng ở cạnh nương nương, dưới tình thế cấp bách vẫn túm Hoàng Hậu nương nương, mới may mắn thoát nạn. Hoàng Hậu nương nương nhìn vào trong hồ nước sâu, lòng còn sợ hãi, vạn phần cảm động, lập tức nhận Triệu Phượng Nương làm nghĩa nữ, phong làm Phượng Lai huyện chủ, cũng có thực ấp, đem Hồng Lai huyện cho huyện chủ làm đất phong. Hoàng đế tự mình hạ chiếu, công báo ra kinh. Công báo từ trong kinh phát ra, thúc ngựa đưa đến Lâm Châu thành, Thái tri phủ duyệt thấy là đại hỉ, đặc hạ lệnh cho Tần thư lại tự mình đưa tới, cho long trọng, còn có mấy xe ngựa, một bước sau sẽ tới, đều là lễ của tri phủ chúc mừng Triệu thị Phượng Nương sắc phong huyện chủ. ( Soái - Đào Quân Trang )
Ở hậu viện Đổng thị nghe được tin tức, vui mừng quá đỗi, cười đến mức son phấn đều rơi ra, không ngừng hỏi nhị nữ nhi Yến Nương, "Yến Nương, ngươi nói, việc này là thật sự phải không, nương không nằm mơ chứ?" Yến Nương thần sắc khó chịu, không hề vui mừng nói, "Văn sư gia nói, Tần thư lại đại nhân của Lâm Châu thành tự mình đưa công báo tới, công báo từ trong kinh thành phát ra, làm sao có thể giả."
Giọng nói của nàng ta không tốt lắm, oán hận khó tiêu, cùng một mẹ đẻ ra, là tỷ muội song sinh Phượng Nương sinh ra không bao lâu đã được cô mẫu đưa tới kinh thành, trong kinh phồn hoa đô hội, Phượng Nương thường xuyên xuất nhập cung đình, dùng trân bảo ngọc thạch, ăn mặc là tơ lụa lăng la, kết giao khuê hữu đều là quý nữ, thậm chí công chúa, nghĩ đến thường ngày ở trong cung hành tẩu, Thái tử hoặc các hoàng tử cũng là thường thấy, giờ lại bị phong làm huyện chủ, vinh quang không dứt.
Vậy nàng ta đâu?
Song thai tỷ muội, sinh ra trước sau không lệch đến một nén hương, nàng ta lại ẩn cư tại Độ Cổ tiểu huyện thành, cùng cha mẹ, di nương, thứ muội sống trong một tấc vuông hậu viện, chỉ có mấy bộ đồ trang sức rẻ tiền, khó mới có một hai thứ nạm đá quý thật nhỏ, trên người nàng ta là váy áo liêu lụa sa, vẫn là được Phượng Nương từ kinh thành mang tới, tất nhiên là thứ Phượng Nương coi thường mới tống cho nàng ta. Làm sao mà nàng vui mừng cho được. Mẫu thân mỗi khi nói lên Phượng Nương, đều là vẻ mặt kiêu ngạo, mặt mày hớn hở, Phượng Nương là bầu trời, là phượng hoàng, nàng lại là chim yến trong nhà, trên trời dưới đất, làm gì có người nào có thể tâm cam. Đổng thị cứ vui mừng, không chú ý sắc mặt con gái, cũng không lưu ý tới giọng nói của nàng ta đầy hận ý, vẫn rạo rực vui mừng, "Tỷ tỷ ngươi Phượng Nương , sinh ra đã bất phàm, vốn là ngày mưa dầm liên miên, ngày đó trời tạnh, nàng vừa sinh ra cô cô cho người gieo quẻ, chính là mệnh đại phú đại quý."
Lòng Triệu Yến Nương vặn vẹo, canh giờ? Nàng ta cùng Phượng Nương là song thai, một trước một sau ra đời, mẫu thân chỉ nói Phượng Nương là đại phúc đại quý, đem nàng ta đặt chỗ nào. Nàng ta tất nhiên cũng như vậy, Triệu Yến Nương nghĩ đến Đoạn gia biểu ca, biểu ca có tài có danh, về sau nhất định có thể thăng chức rất nhanh, chờ nàng ta gả cho biểu ca, tự nhiên là đại phú đại quý. Tưởng tượng xong lòng dạ cũng thuận không ít. Lại nghe Đổng thị nói, "Huyện chủ nhập gia phả hoàng thất, về sau chính là hoàng gia quý nữ, đây đều là nhờ Phật tổ phù hộ, nương phải đi Lãng Sơn Thiên Âm thêm tiền dầu mè, cầu cho Phật tổ phù hộ tỷ tỷ ngươi tương lai tiến thêm một bước nữa." Tiến thêm một bước không phải là làm hoàng phi, thậm chí... Sắc mặt Triệu Yến Nương càng thêm khó coi, nghe nói Đổng thị muốn đi Lãng Sơn Thiên Âm dâng hương, tròng mắt nàng vừa chuyển, "Nương, tỷ tỷ lên làm huyện chủ, đây chính là quang tông diệu tổ, Yến Nương cũng phải đi, tây phòng cũng mang đi." ( Soái - Đào Quân Trang )
Đổng thị mặt lạnh xuống, " Nữ nhi ta, vinh quang tôn quý, nàng ta là một thứ xuất ti tiện đi xem náo nhiệt cái gì, lại nói Phượng Nương hiện tại thân phận quý giá, con gái tiện phụ sao có thể trèo cao, ngươi đề cử nàng ta làm cái gì?"
Triệu Yến Nương sâu xa cười, "Nương, tỷ tỷ hiện giờ là huyện chủ, tiểu tiện nhân kia ở bên ngoài cũng là muội muội của huyện chủ, chỉ sợ người tới cầu thân không ít, đến lúc đó nếu gả vào nhà cao cửa rộng, nàng ta tiện mệnh, sao có thể chịu nổi phúc khí nhà cao cửa rộng, không bằng gả thấp, mới có thể bình an, từ xưa nước phù sa không chảy ruộng ngoài, Khánh Sơn biểu ca từ khi biểu tẩu qua đời, vẫn chưa lập gia đình..."
Đổng thị bừng tỉnh đại ngộ, cười thoải mái, phấn trên khóe mắt rớt xuống, "Vẫn là con ta thận trọng, thật cùng nương nghĩ đến một chỗ."
Triệu Yến Nương thuận thế làm nũng, "Nương..."
Hai mẹ con xuyên thấu cái nhìn qua cửa sổ phía tây phòng, trên mặt tươi cười quỷ dị, trong mắt âm ngoan giống nhau, làm người ta không rét mà run.
Các lão phu nhân dưỡng thành ký
Chương 5 ngắm hoa
Tác giả: Mạn Bộ Trường An
Độ Cổ huyện thành bất quá chỉ là một huyện nhỏ, trong thành quan lớn nhất chính là huyện lệnh, Triệu Phượng Nương là huyện chủ duy nhất trăm năm mới có của Độ Cổ, không chỉ lễ trong kinh đưa tới, còn có của quan viên trong Lâm Châu thành, ở Độ Cổ huyện phàm là có chút quen biết đều tới chúc mừng, lễ như nước chảy vào hậu viện, hai mẹ con Đổng thị nhìn hoa cả mắt, tâm hoa nộ phóng. Triệu Yến Nương vuốt trang sức, liền mang lên người, cắm trên đầu, còn vải quần áo nguyên liệu quý, xúc tua này nọ, nàng ta làm nũng với Đổng thị, "Nương, vừa đúng lúc cho con làm mấy bộ đồ mới."
" Được, hai mẹ con ta đều may mới."
Mà ở tây phòng, lại bình tĩnh như nước, Triệu Phượng Nương lên làm huyện chủ, Đổng thị cao giọng vài phần, mỗi ngày đều quát mắng bọn hạ nhân , ở tây phòng nghe rất rõ ràng, Củng di nương càng thêm cẩn thận, Trĩ Nương yên lặng dưỡng thương. Ô Đóa tới bếp lấy thức ăn, trở về vẫn là cái rổ rỗng tuếch, nuốt giận gạt lệ, " Vương bà tử phòng bếp nói, gần đây trong phủ rất việc nhiều, bọn hạ nhân đều vội vàng chân không chạm đất, không rảnh cho chúng ta cơm canh." ( Soái - Đào Quân Trang )
Củng di nương vừa nghe, hốc mắt phiếm hồng, xoay người trở lại phòng, lấy ra một khối bạc vụn, giao cho Ô Đóa, "Thôi, đại cô nương được phong làm huyện chủ, là chuyện đại hỉ, ngươi đi quán sau phố, mua chút thức ăn trở về."Ô Đóa cúi đầu đi ra ngoài, Trĩ Nương dựa vào gối đầu trên giường, nghỉ ngơi mấy ngày, thương thế đã tốt, cẩn thận có thể nói nhưng nàng vẫn không mở miệng nói chuyện.
"Gặp qua Khúc mụ mụ."
Bên ngoài truyền đến tiếng Ô Đóa, Củng di nương thiếu chút nhảy dựng lên, giống gà nghe tiếng chồn. Trĩ Nương nhìn Củng di nương, liền biết Khúc mụ mụ là nhân vật lợi hại. Người vào phòng là một bà tử, cao lớn cường tráng, đôi mắt đảo quanh, nhìn nàng bằng ánh mắt tràn ngập khinh thường, Trĩ Nương cường chống thân mình ngồi dậy, lạnh lùng nhìn bà tử đó, bà tử đó sửng sốt, tiếp theo khinh bỉ cười, "Nô tỳ gặp qua tam tiểu thư, giờ Thìn đã qua, tam tiểu thư còn chưa dậy, nô tỳ tới không đúng thời điểm, nhị tiểu thư tâm từ, nhớ tình tỷ muội, có cái gì cũng nghĩ đến tam tiểu thư, thấy trong vườn hoa nở đẹp, không muốn độc hưởng một mình, lệnh cho nô tỳ tới thỉnh tam tiểu thư cùng ngắm hoa."
Ngắm hoa?
Trĩ Nương rũ mắt, biết nàng mới từ quỷ môn quan trở về, còn muốn lôi kéo nàng đi ngắm hoa, nhị tiểu thư từ tâm đồ, phải nói là tâm độc như rắn rết.
Nàng từ địa phủ về nhân gian, nhưng Trĩ Nương thật sự đã đi địa phủ điểm danh, hương tiêu ngọc vẫn, vậy còn dám nói nhị tiểu thư kia biết tỷ muội tình thâm. Củng di nương nén thân thể, nhu nhu nói, "Khúc mụ mụ, ngươi cũng biết tam tiểu thư mới vừa rồi... Thân mình tam tiểu thư , sợ là phải dưỡng thương thêm mấy ngày, tâm ý nhị tiểu thư..."
Khúc bà tử hung hăng mà trừng liếc một cái: "Củng di nương, tam tiểu thư không phải đã khỏe à, cũng ngủ đến lúc này mới dậy, lại nói đây là chuyện của các chủ tử chúng ta là nô tỳ sao biết được, nhị tiểu thư thương muội muội, tam tiểu thư chớ có cô phụ." ( Soái - Đào Quân Trang )
Nói xong lại nhìn Trĩ Nương nói, "Tam tiểu thư, ngài nói nô tỳ nói có lý hay không , nhị tiểu thư ở trong vườn chờ, mong tam tiểu thư chớ làm nhị tiểu thư chờ đến trái tim băng giá." Haha haha
Trĩ Nương lạnh lùng liếc bà ta một cái, chậm rãi đứng dậy, Củng di nương vội vàng tiến lên đỡ. Nàng ý bảo di nương đỡ nàng đến sau bình phong đổi váy áo, lại là váy áo màu xanh biếc, thắt eo màu vàng, nguyên liệu cũng thô đến nhám tay, nàng quét mắt hết tủ áo, thấy bên trong trừ bỏ hai màu này, cũng không có màu nào tốt, thậm chí còn có màu tối, rõ ràng là đồ của lão phụ nhân mới có thể mặc. Cái đai lưng màu vàng buộc eo nàng chặc đến tinh tế, một tay có thể ôm hết, may ngực cũng có nên thêm vẻ tiếu lệ.
Khúc bà tử ho khan một tiếng, "Tam tiểu thư, không còn sớm nữa."
Tay Củng di nương run lên, tùy ý búi cho nàng búi tóc, dùng dải lụa buộc lại, chưa cắm trâm hay thoa gì. Trĩ Nương ra cửa, Ô Đóa tiến lên đỡ nàng, nàng buông tay Củng di nương, Củng di nương nhìn nàng như có thiên ngôn vạn ngữ, hai mắt đẫm lệ doanh doanh. Nàng xoay người, Ô Đóa đi theo bà tử kia, không đi bao xa, thì thấy Yến Nương ngồi ở đình hóng gió, trên bàn trái cây, điểm tâm, thật như là đang ngắm hoa. Triệu Yến Nương không mở miệng cho nàng ngồi, sờ cây trâm, "Tam muội muội, chúng ta là quan gia tiểu thư, mỗi tiếng nói, mỗi cử động phải giống quý nữ trong kinh, nhưng phải nhã nhặn, lịch sự , hiện giờ đại tỷ đã là huyện chủ, chúng ta thân là muội muội, càng phải khắc kỉ phục lễ, để người ta tìm không ra sai lầm."
Cây trâm đó nạm ngọc, ngọc chất xanh biếc thông thấu, khắc kim bao, là đá quý, theo động tác vuốt của nàng ta càng rực rỡ lung linh. ( Soái - Đào Quân Trang )
Trĩ Nương chậm rãi ngẩng đầu, yên lặng nhìn Triệu Yến Nương, sắc mặt nàng vốn trắng, giờ bệnh càng trắng đến dọa người, môi không có chút máu môi chậm rãi nói khàn khàn "Nhị tỷ nói phải, nhờ Trĩ Nương mới thoát chết mà nghĩ thông suốt không ít chuyện, nói cũng kỳ quái, Trĩ Nương vốn đã vào địa phủ, nhưng diêm quan nói ta chết oan uổng, cho ta trở về thế gian."
Mặt Triệu Yến Nương cứng đờ, cảm thấy có một ngọn gió âm thổi qua, nàng ta như gặp quỷ, nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt, thiếu nữ đó bình thường mạo mĩ , giờ trên mặt một mảnh trắng bệch, đôi mắt như có sương mù mênh mông , trong suốt, mà nhìn rất quỷ dị.
Trĩ Nương mơ hồ nhìn thấy ngay cửa ra vào có góc quan bào, nàng giả bộ vui mừng: "Diêm vương còn nói như thế, có thể thấy được Trĩ Nương mệnh còn dài, mà có câu nói, đại nạn không chết, tất có hạnh phúc, ngươi xem, đại tỷ đã được phong làm huyện chủ."
Đại tỷ được phong huyện chủ, cùng ngươi thứ tiện nha đầu này liên quan gì?
Triệu Yến Nương đứng lên, "Tam muội muội, nếu như ngươi nói, đại tỷ được phong huyện chủ,là nhờ ngươi thoát chết, lời này nếu truyền ra, thì Hoàng Hậu nương nương nghĩ như thế nào?"
Trĩ Nương dựa vào người nha đầu, hữu khí vô lực mà nhìn Triệu Yến Nương, "Nhị tỷ tỷ, ngươi nói gì vậy? Trĩ Nương nghe không hiểu, đại tỷ được phong huyện chủ vốn là việc đại hỉ, đương nhiên là nhờ Hoàng Hậu nương nương ân điển, Trĩ Nương may mắn trở thành muội muội huyện chủ, cảm kích vạn phần, Nhị tỷ cho rằng Trĩ Nương nói câu nào không đúng?"
Ngươi nói câu nào cũng không đúng, một thứ nữ còn tự xưng muội muội huyện chủ. ( Soái - Đào Quân Trang )
Triệu Yến Nương oán hận nghĩ, tức giận khó tiêu, nhìn bộ dáng mảnh mai tái nhợt đó, giơ tay nhấc chân đều có thể câu dẫn nam nhân, càng thêm tức khí.
"Tam muội muội, ngươi nhớ thận trọng từ lời nói đến việc làm."
Lời này nói hơi trọng, Trĩ Nương làm như chịu không nổi, lay động thân mình, bỗng nhiên nhào về phía trước, nhào vào người Triệu Yến Nương , dùng âm thanh lạnh băng chỉ hai người nghe thấy nói: " Thật ngu xuẩn, ta muốn cướp nam nhân của ngươi, dễ như trở bàn tay."
Nói xong nàng lảo đảo ngã xuống, nhìn từ phía sau giống như là Triệu Yến Nương đẩy ngã nàng, may mà Ô Đóa nhanh tay giữ chặt, chủ tớ hai người không đứng vững, cùng ngã trên đất.
Triệu Yến Nương lửa giận công tâm, chỉ vào nàng mà mắng, "Tiện nhân, ngươi còn dám tư tưởng đến Đoạn biểu ca, quả thực là si tâm vọng tưởng, ngươi bất quá chỉ là một thứ nữ, xuất thân đê tiện, tương lai cùng di nương ngươi làm thiếp giống nhau."
Trĩ Nương vờ không dám tin tưởng nhìn nàng ta, trong mắt mang hơi nước, từng dòng nước mắt lăn xuống, môi run rẩy, "Nhị tỷ, ngươi nói cái gì? Ngươi cư nhiên..."
Nàng thân mềm thể nhược, còn chưa từ trên mặt đất bò lên, lại ngã xuống đi, ủng quan màu đen xuất hiện ở trong tầm mắt, nàng ngẩng đầu, nước mắt rơi như mưa, mang theo cầu xin, "Cha... Trĩ Nương không muốn làm thiếp, vừa rồi Nhị tỷ nói Trĩ Nương về sau cũng giống như di nương- làm thiếp, mấy ngày trước, Đoạn biểu ca cũng lôi kéo Trĩ Nương, nói muốn cho con làm thiếp , con sợ... Cha... Con không muốn làm thiếp, con sợ..."( Soái - Đào Quân Trang )
Giọng chưa tốt, còn khàn khàn, giờ lại mang theo ủy khuất cùng khiếp đảm, cộng với thương tâm nghẹn ngào, Triệu huyện lệnh đau lòng vạn phần, rốt cuộc cũng là thân sinh nữ nhi, nào có đạo lý không đau lòng.
"Cha, cha chớ nghe nàng ta nói bậy, nữ nhi không nói như vậy."
Triệu Yến Nương vội cãi lại, Trĩ Nương dựa vào lòng Ô Đóa, không phản bác lời nàng ta nói, chỉ khóc, khóc đến hổn hển, hôn mê bất tỉnh.
Trong vườn toàn tiếng Triệu huyện lệnh rống giận, nghe tin Củng di nương thương tâm muốn chết, "Nhị tiểu thư, cầu xin ngài chớ làm khó tam tiểu thư, thân mình tam tiểu thư chưa tốt, sợ là không thể ngày ngày cùng ngài ngắm hoa, mong ngài giơ cao đánh khẽ, buông tha tam tiểu thư đi."
Củng di nương từ tay Ô Đóa tiếp nhận nữ nhi, liền thấy Trĩ Nương từ từ tỉnh, hữu khí vô lực nói, "Nhị tỷ tỷ, Trĩ Nương thật sự là không có khí lực ngắm hoa, sợ là uổng phí ý tốt của tỷ, mong tỷ chớ trách tội, cho muội muội trở về nghỉ ngơi trước." ( Soái - Đào Quân Trang )
Nàng nói nhỏ giọng, mang theo nản lòng thoái chí. Lại quay đầu nhìn Triệu huyện lệnh, chưa nói đã rơi lệ, "Phụ thân, Trĩ Nương thề chết không làm thiếp, mong cha thành toàn."
Tim Củng di nương như bị đao cắt, khóc thảm thiết. Triệu huyện lệnh trầm mặt, tuy cách khá xa, nhưng tận mắt nhìn thấy nhị nữ nhi đẩy ngã tam nữ nhi trên mặt đất, hắn lạnh lùng nhìn Triệu Yến Nương, Triệu Yến Nương còn biện giải, "Cha, Yến Nương không nói muốn Trĩ Nương làm thiếp, Yến Nương..."
"Bang."
Triệu huyện lệnh run rẩy bàn tay, tuy cách khá xa không nghe rõ, nhưng hai chữ làm thiếp cũng nghe rành mạch, "Còn dám giảo biện, đường đường là quan gia tiểu thư, cư nhiên dám nói cho muội muội làm thiếp, ngươi có biết cái gì là lễ nghĩa liêm sỉ không."
Triệu Yến Nương bụm mặt, không thể tin mà nhìn Triệu huyện lệnh, che mặt chạy về phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nt