Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[22]

Dunk nhìn ánh đèn phòng cấp cứu nhấp nháy ánh đèn đỏ mà ruột gan như lửa đốt, anh chưa từng nghĩ đến viễn cảnh sẽ đón lấy ôm trong tay một Joong Archen hơi thở mong manh, cơ thể vững chãi trước giờ đều có thể tùy thời che chở cho anh bao nhiêu mưa gió biến động hôm nay có thể im lìm lặng lẽ. Cái miệng luôn tìm cách bắt chuyện với anh bằng những câu vô tri ngốc nghếch, cánh môi mỏng nhợt nhạt nay mặc anh cố gọi bao nhiêu cũng chẳng đáp lời. Dunk không tin vào tình yêu càng không tin nổi có một người có thể vì thứ cảm xúc khó hình dung ra nổi đó mà từ bỏ tất thảy kể cả mạng sống trân quý của mình, để rồi khi đứng trước ngưỡng mất đi người mình không thể đánh mất thì mới khiến anh nhận ra tim mình nơi đâu, tình mình chốn nào.

Trái tim anh từ khi nào đã bị một con cún ngốc ôm lấy thật chặt, dẫu cho để chạm được nó cậu phải chịu đựng bao nhiêu gai nhọn hoắt trên bức tường thành mà anh tạo nên để bảo vệ lấy sau bao tổn thương mà anh phải chịu. Để bao đau đớn mà anh gây ra dồn ép cậu đến bước đường buông xuôi, từ bỏ cả tình yêu lẫn tình thân mà cậu vẫn luôn trân trọng hết mực.

Joong đối với anh trước nay đều là một đứa nhỏ ngốc, không dùng não để đối đãi với bất kỳ ai. Tình cảm của cậu đơn thuần đến độ chỉ cần Dunk mở lòng thử một lần chấp nhận thì cậu sẵn sàng quên đi bao nhiêu sai trái mà anh gieo rắc lên tâm hồn lẫn thể xác mà cậu không muốn gánh lấy nó. Nhưng anh không làm thế, thay vì đáp trả lại sự chân thành của cậu thì anh lựa chọn dùng sự ích kỷ và lòng chiếm hữu trói buộc và đe dọa cậu bắt ép cậu phải đơn phương tiếp tục dùng tình yêu của chỉ mình cậu duy trì mối quan hệ tiêu cực giữa cả hai.

Dunk đã dùng hết những sự tổn thương và đau khổ trong mối quan hệ trước với tình đầu trút hết lên đầu Joong, người mà chẳng hề có bất cứ mục đích nào để tiếp cận anh ngoài cơn sóng tình dạt dào mà cậu nhóc tìm thấy ở anh cả. Natachai từ khi sinh ra đến khi thành niên chỉ có vỏn vẹn duy nhất một cô người yêu, là tình đầu cũng là thanh xuân mà anh hận nhất. Cô ấy dịu dàng bước từng bước đến bên cạnh anh, nắm giữ lấy con tim non nớt của cậu thiếu niên 17 tuổi đầy sức sống. Đến một ngày chàng thiếu niên đó thấy cô gái mình yêu thương vô tư đón ánh nắng ban mai ấm áp trên con đường đến trường cùng một cậu bạn điển trai khác mà không phải mình thì ôm lấy con tim đầy vết rách đến hiện tại.

Anh không dám đáp trả lại tình cảm của Joong, càng không đủ can đảm để cho Joong danh phận sánh bước cùng với mình bởi vì anh sợ rồi cũng sẽ có một ngày Joong bỏ rơi anh tìm sự mới mẻ khác bên ngoài giống như cô ấy. Nhưng anh càng luyến tiếc tình cảm nhiệt huyết kia của Joong, tiếc ánh mắt nhìn anh long lanh đầy ngốc nghếch hệt như một chú cún nhỏ chăm chú quan sát chủ nhân của nó, tiếc sự chăm sóc đầy cẩn trọng và những sự quan tâm nho nhỏ kia nên anh tìm đủ mọi cách để nắm chặt Joong trong lòng bàn tay của mình. Mỗi khi đánh hơi được ý định muốn ngừng bên anh nữa của Joong thì anh ngay lập tức đem tất cả những thứ mà anh cho là quan trọng nhất đối với cậu ra mà dọa dẫm, ép cậu không được rời xa anh. Nếu cậu dám anh sẽ không từ thủ đoạn đoạt đi hết, chỉ chừa lại anh là thứ quan trọng duy nhất mà cậu phải bám víu vào!

Thế nhưng sức chịu đựng con người có giới hạn, Joong không những không muốn yêu anh nữa mà ngay cả cơ hội được tiếp tục bắt nạt mình Joong cũng không cho anh. Cún nhỏ khờ khạo của anh bất lực đến độ muốn chấm dứt đi sự sống của mình bằng thuốc ngủ, anh cũng không biết cậu đã uống bao nhiêu chỉ nhớ rằng khi anh đạp cửa xông vào được phòng ngủ của cậu thì đã thấy lọ thuốc ngủ rỗng tuếch nằm ở trên giường, em nhỏ thì nằm cuộn ở một góc nhỏ trên sàn trên tay là chiếc điện thoại hiển thị khung chat của anh. Như em đã nói, nhắn cho anh những tin cuối như lời từ biệt thế giới của em để đi tìm lại chốn bình yên mà kể từ lúc yêu anh cún chưa bao giờ có được.

Dunk muốn dùng lý trí để bảo toàn được trái tim mình khỏi tổn thương nhưng Dunk quên mất rằng, bản chất của tình yêu chính là sự sụp đổ của lý trí. Anh không những gây khổ sở cho người thương anh mà còn trực tiếp được thụ hưởng sự sợ hãi mất đi người anh thương trong những ngu ngốc mà anh tạo dựng. Như một kẻ tồi anh xây đắp lâu đài đau thương, nhốt chặt lấy chú chó nhỏ đáng thương vùng vẫy đòi tự do trong vô vọng..

.

Lần nữa Joong mở mắt là vào đêm của 2 hôm sau, nhìn một bên tay thì bị ghim một đống dây nhợ và bên còn lại thì bị nắm chặt đến là nóng nực của mình mà cậu đầy áp lực. Mỏi lắm luôn á, làm sao bây giờ nhỉ?

"Chen? Em tỉnh thì tốt, em tỉnh rồi thì tốt!"

" Có khó chịu ở đâu không? "

" Có khát không? Có cần anh gọi bác sĩ đến cho em không? "

" Cần anh thả em ra, cần.. anh ra ngoài. Chỉ vậy.. thôi ạ " - Joong lần nữa nhắm mắt lại, cậu không muốn phải nhìn anh thêm chút nào nữa. Dù cổ họng khô khốc bỏng rát thì cậu vẫn cố sức nói ra những lời tàn độc đó. Natachai, anh xứng đáng nhận lấy nó mà, phải không?

Dunk nghe cậu nói, nhìn thấy giọt nước lăn trên khóe mắt Joong rơi xuống thấm vào chiếc gối trắng của bệnh viện mà bừng tỉnh. Cậu không cần anh nữa, không muốn yêu anh nữa, càng chẳng hy vọng sự yêu thương từ anh nữa. Anh đã đánh mất đi Archen yêu anh, đánh mất cơ hội để được yêu Archen rồi. Anh, mất hết tất cả rồi..

" Chen uống chút nước, em uống xong anh sẽ ra ngoài ngay để em nghỉ ngơi. Nhé? " - Dunk xoa mái tóc nâu mềm mại của cún nhỏ, em không cần anh nữa nhưng anh bây giờ cần em lắm.. Anh sẽ học cách yêu, học cách chăm nom một người, dù bao khó khăn đi nữa!

" umm " - Như một con thú nhỏ mè nheo, Joong đáp lại anh bằng giọng mũi nhỏ như rót mật vào tai.

Lòng Natachai mềm nhũn, yêu em bao nhiêu cho đủ đây? Làm sao để bù lại hết những gì em phải gánh lấy chỉ trong quãng đời này thôi nhỉ? Làm trâu là ngựa cho em cưỡi đến cuối đời anh thấy còn chưa đủ nữa ấy chứ! Chen không đủ sức yêu nữa thì đến lượt anh vậy, dù sao đánh mất em là điều anh không bao giờ để nó tồn tại.

Dunk giữ lời, cho cậu uống xong cốc nước ấm thì lập tức ra ngoài. Anh đã ở đây không rời kể từ ngày đầu đưa cậu vào viện rồi, anh còn phải về nhà tắm rửa để còn sạch sẽ mà đến để chăm cún cưng.

Nói đúng hơn là anh bị ánh mắt của Pond từ bên ngoài chú ý nhất cử nhất động mà chột dạ, mặc dù Pond hiền hơn Gemini rất rất nhiều, hiểu chuyện đến mức độ mà khi Gemini biết chuyện của Joong rồi tìm được đến nơi đấm cho anh hai cái Pond vẫn can ra. Pond còn có một câu mà khiến anh thấy nhục nhã với Joong vô cùng, ' Gem đánh Dunk người đau cuối cùng cũng chỉ là Joong thôi, bỏ đi. Tha cho người khác cũng là cách tự buông tha cho chính mình đấy '

Giết người không gươm dao luôn!

Anh ngu một thì Phuwin ngu mười, người như Naravit cũng đánh mất thì tìm đến khi nào mới ra được người nào khác vừa xinh đẹp vừa hiểu chuyện đến như thế đây? Thảo nào Phuwin khi không còn được cho phép làm người yêu của Pond nữa thì như phát điên tìm đến anh khóc nguyên một ngày, nếu là anh thì anh còn sẽ thảm hơn như thế nữa mất!

Cười người hôm trước hôm sau người cười thật, anh cười Phuwin dở khi dễ dàng bị Pond đá đi để rồi hôm nay anh cũng chỉ vì một ánh mắt của Pond mà hèn hạ trốn tránh. So ra anh còn gà hơn Phuwin nữa..

.

" Vì một người, đáng không Joong? " - Pond đút cháo cho bạn cún ngốc khi tên Natachai kia đã trốn về, tên đó còn nhờ Pond chăm em cún hộ mình chút xíu rồi sẽ trở lại ngay nữa chứ. Ai mà cần? Muốn chăm sao ngay từ đầu không chăm luôn đi cho nhỏ đỡ khổ? Đám bạn chơi chung với nhau thường lâu nhau bệnh khùng hả ta? Phuwin cũng cứ nhất quyết bám lấy anh, không anh thì không ai. Ngay từ đầu sao không kiên định như vậy đi cho anh đỡ phải khóc? -.-

" Đáng! Trò vui chỉ mới bắt đầu mà? Pond phải nghe em đấy, có mềm lòng cũng nhất quyết không được từ bỏ! Biết chưa? " - Joong giữ chặt lấy góc áo của Pond, giọng đầy kiên quyết kể cả khi không có bao nhiêu sức lực để thở

" ừm, đấu tranh giành quyền lợi ha? Cún ăn đã rồi chiến đấu tiếp nè, ngoan! "

Natachai, canh bạc này Archen thắng bước đầu rồi nha! chúc anh bình an vì em còn sẽ tiếp tục. Số phận của anh định sẵn phải dính lấy em rồi, nhưng em phải là người giữ đằng chuôi chứ không phải anh đâu!

_

@dunknatachai đã cập nhật một ảnh..

Ngoan của anh, ngủ ngon!

768.299 người đã thích bài viết

Người dùng đã tắt tính năng bình luận..

_

Ai đồn em Cún ngốc thì xin lỗi ẻm đi nhaa, Pond cũng không hiền luôn. Báo trước vậy thoi đó :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro