Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🍷INTRODUCE🍷

Những giọt mưa đầu mùa bắt đầu rơi xuống từ những đám mây đen kịt trên bầu trời tối 22h tại thành phố hoa lệ, nó báo hiệu cho những ngày tháng ẩm ướt và cô độc sắp tới.

Tôi ngồi trong quầy bar của một quán rượu nhỏ ở góc thành phố, ly rượu gọi cách đây ba mươi phút đã tan hết đá, để lại những giọt nước trượt xuống tạo thành một vũng nhỏ ở đáy ly. Tôi không biết mình đang nghĩ gì? Không biết tâm trạng của mình là gì? Tôi nhìn ra con đường vắng tanh ngoài kia thầm ngao ngán, cảm giác cô đơn lẻ loi dâng lên trong lòng một cô gái trẻ tuổi. Tôi cúi đầu, tiếp tục công việc dọn dẹp cuối ngày của mình.

Rào... Rào...

Đùng đoàng...

Mưa chợt trở nặng, tiếng sét xẹt lên trong không gian, sáng rực như ngọn lửa khiến tôi giật mình.

"Mưa lớn quá! Đêm nay lại là một đêm dài đây..." Tôi mím môi nhìn ra ngoài tấm cửa kính, rồi nhìn thùng đựng ô trống rỗng. Chiếc ô cuối cùng đã cho vị khách nọ mượn mất rồi, đêm nay có lẽ tôi không về nhà được, quán rượu u sầu này sẽ là nhà tôi đêm nay.

Tôi đã chán nản với công việc nhàn hạ, không chút thú vị của bản thân. Mỗi ngày đi làm từ 5 giờ chiều đến 23 giờ đêm, những người khách đến đây không mang tâm trạng thất tình buồn tủi thì cũng là một cặp đôi yêu nhau say đắm tìm nơi yên tĩnh trò chuyện. Chưa bao giờ tôi cảm thấy có chút sức sống của người khác truyền đến cho mình. Mỗi ngày là một kiểu u buồn, mỗi ngày là một kiểu sầu đau, mỗi ngày là một kiểu tủi thân... tất cả khiến tôi như một cái cây héo khô trơ trọi. Những ly rượu nhiều hình thù, những chai rượu với những màu sắc, hương vị riêng biệt từ khi nào trở thành bạn thân của tôi, thân đến nỗi chỉ cần ngửi mùi và nhìn màu sắc cũng biết đó là thứ rượu gì. Thật nực cười...

Leng keng...

Ồ, giờ này còn ai đến đây nhỉ? Tôi thầm suy nghĩ khi nghe tiếng chuông cửa vang vọng trong quán. Tôi ngước lên nhìn ra phía cửa, một nam nhân lịch lãm với bộ suit màu nhạt, mái tóc dày dán sát vào khuôn mặt. Anh ta đứng ngược hướng ánh sáng, tôi phải căng mắt ra dưới ánh đèn le lói của quầy bar để nhìn người khách cuối cùng. Anh ta có đôi mắt u buồn... không đâu, là do mưa và bó hoa tàn bên tay khiến đôi mắt kia trở nên buồn. Dáng vẻ ướt đẫm nước mưa, thơ thẩn của anh ta nói cho tôi biết... đây là một vị khách thất tình.

Tôi vội đứng dậy, với lấy một chiếc khăn lụa sạch khác trong rổ đi đến bên anh ta.

"Thưa, quý khách có cần tôi giúp gì không?" Tôi đưa chiếc khăn lụa đến trước mặt anh, ánh mắt không chút kiêng dè quan sát gương mặt hốc hác của anh. Gò má nhợt nhạt, làn môi mỏng ươn ướt, cằm vuông kiên nghị, một nam nhân không tồi.

"Cảm ơn, tôi không khiến quán của cô bị dơ chứ?" Anh ta cất lên chất giọng lạnh nhạt pha lẫn mệt mỏi, bàn tay lớn cầm lấy khăn lụa áp lên mặt, tay còn lại không ngần ngại quăng bó hoa hồng đỏ thẫm vào sọt rác.

"Không sao, mời quý khách..." Tôi mỉm cười chỉ tay cho anh ta đến bên quầy bar ngồi. Đôi giày bóng loáng của anh bước từng bước nặng nề, nhưng có một thứ khác nằm dưới đất bên cạnh sọt rác đã thu hút sự chú ý của tôi.

"Đêm mưa thế này có lẽ anh đã lạnh, hãy uống một chút rượu sẽ đỡ hơn." Tôi quanh quẩn bên ngoài một lúc mới tiến vào quầy bar, cầm chiếc ly mình vừa lau trên bàn, rót một thứ rượu sóng sánh có mùi dịu của trái cây đưa đến cho người đàn ông.

Anh ta chỉ nhìn tôi và ly rượu, dáng vẻ thập phần không muốn uống. Tôi mỉm cười kéo ghế đến ngồi trước mặt anh, nhẹ nhàng trò chuyện.

"Có lẽ anh vừa chia tay bạn gái nhỉ? Trông anh thật thất vọng." Tôi chống tay lên cằm, ánh mắt sắc bén và giọng nói thanh thoát của một cô gái tuổi đôi mươi đã khiến nam nhân động lòng. Anh nhìn tôi không chớp mắt, nhưng có thể ngay lúc này anh đang nhầm tôi với cô bạn gái vừa chia tay thì sao nhỉ?

"Đừng nhìn tôi như thế. Ánh mắt của anh, dáng vẻ của anh và những kẻ thất tình khác đều như nhau."

_____________________

"Đừng nhìn tôi như thế. Ánh mắt của anh, dáng vẻ của anh và những kẻ thất tình khác đều như nhau."

Cô gái trẻ trước mặt tôi yêu mị lên tiếng. Tôi đã không quan sát cô ấy từ khi bước vào quán, tôi đã quá mải mê về người yêu mới chia tay của mình. Trong lòng tôi rối bời cả lên, rõ ràng 10s trước tôi còn đang thấy lòng mình nặng nề, nhưng bây giờ cô gái trước mặt đã khiến tôi không thể suy nghĩ được gì. Tôi cầm ly rượu lên nhấp môi nhẹ, hương vị nồng xộc lên não tôi, vị thanh ngọt nhưng nồng nàn của trái cây chín khiến tôi mê muội. Thứ rượu này đang câu dẫn tôi vào chốn bí tỉ, nhưng tôi không dứt được.

1 ngụm... 2 ngụm... 3 ngụm...

"Hãy uống từ từ thôi, tôi còn rất nhiều cho anh mà." Cô gái với ngón tay thon dài vỗ lên vai tôi, mùi hương thoang thoảng trên người cô ấy khiến hồi ức về người yêu của tôi ùa về. Tôi nhớ cô gái mà tôi yêu say đắm, người mà tôi khát khao có được trong bao năm, người mà tôi luôn quan tâm che chở... vậy mà mới một giờ trước đã rời khỏi tay tôi. Đau đớn thay tôi đã chuẩn bị một lễ cưới linh đình cho cô ấy, nhẫn cưới, hoa cưới, váy cưới đều đặt cho cô ấy. Hôm nay còn là ngày tốt mà tôi muốn cầu hôn cô ấy, vậy mà...

Tôi ngây ngốc rời khỏi nhà hàng và bước trên con đường lớn. Bước đi từ khi dọc con phố rạng rỡ sôi nổi đầy ánh đèn cho đến khi cả một thành phố chìm trong tối tăm và yên lặng. Mưa xuống càng khiến lòng tôi trĩu nặng, sự cô đơn, hụt hẫng, tổn thương dấy lên trong lòng một nam nhân khiến sự kiêu hãnh của tôi sụp đổ. Một khắc nào đó, giọt nước mắt của tôi đã rơi xuống.

_____________________

Tôi nhìn nam nhân sắp đổ gục, trong lòng có chút cảm thương. Tôi cứ nhìn chằm chằm anh ta như thể đang cố đọc xem ý nghĩ anh ta là gì? Nhưng khi ly rượu cứ cạn dần, tôi lại khẽ nhếch môi.

"Rượu của cô... không khiến tôi say, cũng không giúp tôi quên đi một chút nào về cô ấy" Nam nhân cất tiếng, giọng nói giờ đây đã trầm hơn, pha lẫn hương rượu càng khiến tôi cảm nhận được nỗi buồn của anh ta.

"Phải rồi, anh hẳn đã đau lòng lắm khi phải chia tay ngay ngày cầu hôn của mình?" Tôi đặt lên bàn chiếc nhẫn kim cương sáng bóng. Thứ mà tôi nhặt được cạnh sọt rác khi nãy, là anh ta vứt đi bó hoa làm chiếc nhẫn văng ra ngoài.

Anh ta cúi đầu nhìn, thứ mà anh ta mơ tưởng được nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của người yêu và đeo lên ngón áp út cho cô ấy, chính thức để cô ấy trở thành vợ của mình. Vậy mà cô ấy lại nói lời ly biệt, cảm giác đó hụt hẫng và ngỡ ngàng thế nào?

Anh nhìn tôi, hẳn anh đang kinh ngạc, hay đơn giản anh chẳng nghĩ gì. Không quan trọng, bởi tôi sẽ giúp anh.

"Anh có muốn order một ly rượu quên lãng tại quầy chúng tôi không, thưa quý khách?" Tôi ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế cao ngồng, bàn tay trắng trẻo đưa đến trước mặt nam nhân.

"Rượu quên lãng? Thật sự có thứ rượu đó sao? Trong khi rượu chỉ khiến người ta nhớ da diết hơn?" Anh ta cười khẩy, không tin vào lời tôi nói.

"Chỉ cần anh tin tôi, tôi sẽ giúp anh."

Trong không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng mưa rào rào bên ngoài, ánh đèn đường hiu hắt soi vào trong quán rượu tối om, quầy bar được chiếu bởi một thứ đèn le lói, vỗn dĩ chẳng thể thấy rõ xung quanh. Nam nhân nhìn tôi bằng đôi mắt vô thần, rồi anh đặt bàn tay lạnh lẽo lên tay tôi.

Tôi xỏ chiếc nhẫn cưới của anh vào một chiếc dây chuyền có mặt đồng hồ bạch kim rồi cúi người lấy lên dưới gầm bàn một chai rượu kì lạ. Rót một chút ra ly, mùi hương lan tỏa, tôi nhúng mặt dây chuyền và nhẫn vào thứ rượu ấy sau đó lắc lư chúng trước mặt anh.

...

Cứ thế cho đến khi anh gục xuống bàn tôi mới dừng lại. Tôi hơi nghiêng người đến gần anh, tay đẩy ly rượu kì lạ đến giục anh uống. Thứ nước sóng sánh nồng đậm lướt qua cổ họng để lại dư vị cay cay. Nam nhân híp mắt lại một lúc lâu, dường như đã bị rượu của tôi mê hoặc hoàn toàn.

"Anh biết không... Men rượu không khiến ta say... cũng giống như rượu không làm anh quên đi được..."

Tôi nhìn anh, lòng khẽ cười, tôi từng nói mình đã chán ngấy công việc nhàn hạ này. Nhưng vì sao tôi không bỏ? Vì tôi phải ở đây để giúp những kẻ say tình như nam nhân này, giúp anh được giải thoát khỏi hố sâu tuyệt vọng.

"Nhưng rượu sẽ giúp anh khi say rồi tỉnh lại có thể nghiệm ra lỗi lầm của bản thân. Giúp anh khắc ghi sự đau đớn này một lần và biến mất mãi mãi. Tình cảm mới thực sự khiến ta say, vậy nên hãy say men rượu để còn được tỉnh lại, đừng say men tình để rồi ôm mộng ngàn năm."

#Liquorteam

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro