Chương 10
Tại khu phố Z, đường Z, địa chỉ nhà 715/21 ( 715 kìa /-\, 715 đó -^-, áu áu)
- Nó vẫn chưa tỉnh dậy? - Người phụ nữ mặc bộ đồ ôm sát cơ thể, tay cầm ly rượu màu trắng buốt.
- Vâng. Có lẽ chúng tôi cho hơi nhiều thuốc ngủ. - Một tên cầm cây gậy bómg chày, đu về hướng người phụ nữ kia.
- Tạt nước lạnh đi.
- Vâng. - Người đàn ông vạm vỡ, tay cầm xô nước lạnh đổ lên người cậu. Cậu từ từ mở mắt. Mọi thứ cứ nhoà đi.
- Đây là đâu? - Cậu cố giương đôi mắt nhìn xung quanh.
- Chào cậu. Chúng ta lại gặp nhau nữa rồi. - Trong bóng đêm tối mịch, một người phụ nữ đi đến bên cậu, tay nâng cầm cậu.
- Hạ.....Mỹ....Huyền..... sao? - Cậu mấp máy nói từng chữ.
- Hhahhahhhaha. - Cô ta cười lớn.- Tưởng rằng cậu quên tôi rồi chứ?!
- Hạ Mỹ Huyền. Đây là đâu? Hả? Còn Khải đâu? Anh ấy đâu rồi? Cô nói đi!- Cậu cố vùng dậy nhưng đã bị cánh tay ai đó vịnh lại.
- Ngồi xuống!- Tên côn đồ đứng bên cậu hét lên.
- Nào nào. Đừng làm em nó sợ. Bạn thân cậu còn chưa lo được mà đã đi lo cho người khác. Quả là một con người tốt bụng.- Cô ta vỗ tay.
- Cô muốn gì? Nói mau!
- Đừng vội quá bé con. Đêm nay còn dài mà. Chúng ta còn gặp nhau nhiều nên cứ từ từ. Đưa nó qua phòng bên. - Cô chỉ tay về hướng mấy đứa côn đồ. Bọn nó xách cậu lên, mặc cho cậu la lớn rồi quăng cậu vào góc tường. Cậu khóc! Khóc to, rất to. Cậu bây giờ chỉ nghĩ đến Khải thôi. Câu mong anh sẽ đến cứu cậu. Cậu mong anh sẽ luôn ở bên cậu, bảo vệ cậu.
" Anh sẽ đến mà. Nhất định sẽ đến"
__________________________________________________________________________________
Khải ngồi đợi Nguyên mang nước tới nhưng cứ đợi mãi chẳng thấy Nguyên đâu. Anh rất lo lắng cho cậu. Rời khỏi chỗ ngồi, anh đi tìm cậu. Chạy đến hàng nước, anh hỏi:
- Cô có thấy một người nào nhỏ bé mặc áo màu xanh dương, bên tay có đeo đồng hồ màu trắng không ạ?
- À. Mới hồi nãy cậu ấy mua nước ở đây. Nhưng rồi tự nhiên mấy người lạ mặt mặc áo đen phía sau tiến lên. Nói là người nhà cậu ấy nên đi mất rồi.
- Gì cơ?- Anh nghe như có tiếng sét đánh. Nguyên là trẻ mồ côi mà thì là gì có người nhà?! Anh vội vảm ơn người bán hàng rồi vụt chạy đi. Tim anh bắt đàu siết chặt. Trí óc nhớ lại câu nói của cậu...
"Không! Nguyên không muốn nữa! Nguyên sợ mất Khải Ca lắm!"
- Anh xin lỗi em. Nguyên à.- Anh khóc
Anh cứ chạy mãi trên đường cho đến khi trời mưa. Những giọt mưa lăn dài trên má anh. Anh nhìn mưa, đuộm buồn. Đi dưới hàng mưa rơi, anh nhớ lại hinh ảnh bé xíu của cậu, muốn ôm cậu, nhưng..... Anh đã không bảo vệ được cậu .
Trời mưa cứ rơi. Làm cho 2 con tim thắt lại. Vậy là một đêm mưa tầm tã cứ thế trôi qua...
__________________________________________________________________________________
Tại ngôi nhà của Khải.
- Đã tìm ra Nguyên chưa? - Khuôn mặt lạnh lùmg của anh khiên cho người nhìn phải rùng mình.( Và Rii nằm trong số đó)
- Vâng. Cậu Nguyên đang ở khu phố 7, đường 15, địa chỉ nhà 715/21
- Đưa tôi đến đó nhanh. - Khải mặc vét vào. Mặt lạnh lùng phóng xe đến địa chỉ đó.
__________________________________________________________________________________
- Cậu dậy đi.- Tên côn đồ quát lớn.
- Cho tôi ngủ chút thôi.- Nguyên Nguyên cố gắng mở mắt nhưng không thành.
- Dậy nhanh. Đây không phải là nơi ngủ của cậu. Dậy ngay cho tôi.- Tên đó lay lay cậu, tát cậu vài cái( Bộ không biết nhường nhịn người ta hả? Đánh người ta là sao? Con trai mà hèn thế kia à? Anh em xông lên. Đánh nó!)
- Cho cậu ta ngủ thêm đi - Mỹ Huyền lạnh lùng nhìn Vương Nguyên - Ngày hôm nay cậu ta sẽ rất vất vả đấy.
- Cô thực sự là có ý gì? Đừng vòng vo nữa. - Cậu hét lớn.
- Nguyên Nhi...... A không phải là Đại Nguyên chứ..... Cậu không cần phải hét to đến thế đâu. Thật ra điều tôi muốn là cậu đã có rồi. Chỉ cần.... giao kèo thôi là đủ.
- Cô muốn thứ gì? Hãy nói đi.
- Vương .Tuấn .Khải.- Cô ta nhấn mạnh từng chữ
- Sao cô lại muốn anh ấy? Chẳng phải hai người là anh em họ sao?
- Đúng. Chúng tôi là anh em họ. Nhưng...
- Ý cô là sao?
- Cậu muốn nghe?
- Đúng!
- Được rồi. Là 12 năm trước, ba tôi và Ba Khải rất thân với nhau nhưng.....khi ba anh ấy dành lấy người mà ba tôi yêu thương nhất và cưới cô ta. Ba tôi đem lòng thù hận nên quyết trả thù.
- Ba cô muốn trả thù thì liên qua gì đến h em họ?
- Năm đó ba tôi thất nghiệp. Ba Khải thấy thế mới nhận ba tôi làm anh em kết nghĩa. Ba tôi đã nhân cơ hội đó để trả thù nhưng không thành. Đành đưa tôi di cư sang Mĩ để suy nghĩ cách trả thù. ( Thù dai ==")
- Vậy..... Mẹ cô đâu?
- Mẹ tôi ư? Haha. Bà ta đã phản bội ba tôi khi ông thất nghiệp. Quả là 1 con người độc ác.
- Vậy tại sao... Cô lại mong muốn có Vương Tuấn Khải?
- Vì tôi muốn bù đắp lại tình cảm của mình sau mấy năm mất mát. - Mỹ Huyền khóc.
Thấy thế, Vương Nguyên cố vươn mình lên, đưa tay lau nước mắt cho cô.
- Cô đừng lo. Rồi 1 ngày nào đó, cô cũng tìm được hạnh phúc cho chính mình mà.
-Cảm...ơn cậu. - Mỹ Huyền nhìn Nguyên. - Tôi thật có lỗi khi bắt giam một người hiền từ như cậu. Tôi xin lỗi. Tụi bây đâu? Mở dây trói cho Nguyên đi.
Cậu rất bất ngờ về hành động của cô. Có lẽ cô đã sống trong hận thù quá nhiều nên cô mới dằn mình như vậy.
- Cảm ơn cô. - Nguyên đứng dậy giữa đống dây trói hỗn độn.
- Cậu đi về được rồi. Cho tôi gửi lời xin lỗi đến Khải. Chắc anh ta rất lo lắng cho cậu.
Vương Nguyên bước ra ngoài. Nhìn bầu trời và không khí trong lành làm cậu thích thú.
" Đúng là cuộc sống. Không phải ai xấu thì người đó không tốt mà là mỗi người có một tâm trạng riêng, một cách sống riêng thôi" - Nguyên thầm nghĩ rồi nở một nụ cười rạng ngời trên môi.
----- End chap 10 -----
*Thông báo lịch up chap:
- Mỗi 1 tuần sẽ đăng 1 chap
- Nếu tuần nào không có chap sẽ đăng bù vào tuần sau.
- Vì Qiin đang cần cộng sự viết truyện nên ai có nhu cầu thì nhắn Face cho Qiin. Facebook: Chương Tử Hàn (Qiin)
- Yêu cầu của cộng sự:
. Có ý tưởng thì báo Qiin. Qiin thấy hay sẽ cho vào truyện và tag người đó vào xem như phần thưởng
. Đầu óc độc ác tí để truyện thêm phần hấp dẫn
. Dâm bựa càng nhiều càng tốt (vì đây là fic HE)
. Cấm teencode khi viết fic
. Muốn thêm cộng sự thì báo để Qiin xét tuyển
- Mại dô mại dô
Có gì thắc mắc xin liên hệ Qiin sâu kiu này nha :*
NẾU MUỐN MANG TRUYỆN RA NGOÀI THÌ XIN PHÉP TỚ VÌ TỚ LÀ CHỦ FIC.
#Qiin
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro