Chương 6
...
"Thích không?"
Ngô Thế Huân ôm thắt lưng Lộc Hàm, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ nhàng hỏi. Tại đây từng mảng ánh sáng chiếu xuống một mảnh sắc hồng, nhìn ra xa biển rộng không giới hạn...
Lộc Hàm híp một bên mắt nhìn chăm chú không tiêu cự, vầng thái dương khả ái tựa một trái quất, thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn về phía sau Ngô Thế Huân mỉm cười .
"Thích không?"
Ngô Thế Huân lần nữa mang theo cưng chiều không nói nên lời khẽ hỏi. Lộc Hàm vẫn không nói lời nào, cậu ngả về sau, tựa vào lồng ngực rắn chắc ấm áp của hắn.
Thích không? Từ khi được Ngô Thế Huân đón ra khỏi Ái Dạ, những lời này cơ hồ mỗi ngày đều nghe được rất nhiều rất nhiều lần. Ngô Thế Huân luôn luôn chuẩn bị rất nhiều điều ngạc nhiên, làm cho đôi mắt Lộc Hàm phát ra ánh sáng, sau đó dùng tiếng nói từ tính hoa lệ hỏi:
Thích không? Thanh âm trầm thấp, khiến Lộc Hàm có cảm giác hơi ngà ngà say
"Tôi thích biển..."
Lộc Hàm thì thào nói. Ngô Thế Huân cúi đầu, từ phía trên lướt qua đôi môi ngọt ngào của Lộc Hàm:
"Tôi cũng thích."
"Anh cũng thích?"
Lộc Hàm nghiêng mắt quan sát, ở trong lòng Ngô Thế Huân lười biếng nhích một cái, xoay người đối mặt với người yêu ôn nhu:
"Tôi thích biển, là bởi vì ..." Cậu nhìn Ngô Thế Huân bộ dáng thích thú, ha ha cười, thần tình vừa thản nhiên vừa dấy lên nỗi cô đơn.
"Bởi vì, tôi cảm giác được chỉ có biển...Mới có thể rửa sạch sẽ dơ bẩn trên người tôi."
"Lộc Hàm!" Trái tim Ngô Thế Huân đột nhiên co rút đau đớn, hắn vươn mở hai cánh tay đem Lộc Hàm siết chặt vào trong ngực, cau mày nói:
"Tôi không muốn nghe em nói những lý do này. Tại sao cũng không rõ? Em là tốt nhất, trong lòng tôi chưa người nào so được với em."
Lộc Hàm bị Ngô Thế Huân ôm cơ hồ đình chỉ hô hấp, nhưng ngược lại cậu vui vẻ hơn một chút. Ôm ngược lại Ngô Thế Huân, ngửa đầu dùng đôi mắt như sao lại thâm thúy tựa bầu trời đêm nhìn hắn:
"Thế Huân, anh yêu tôi sao?"
"Yêu! Tôi yêu em!"
"Yêu bao nhiêu?"
"Rất rất yêu."
Ngô Thế Huân hôn đôi môi đỏ mọng của Lộc Hàm, thở hổn hển lặp lại:
"Rất rất yêu..."
"Yêu bao lâu?"
Lộc Hàm nhíu mày,bi thương thân thiết khẽ hỏi. Ngô Thế Huân nhớ tới ánh mắt yêu thương trên khuôn mặt Lộc Hàm lưỡng lự. Hắn trả lời:
"Yêu cả đời."
"Cả đời?" Lộc Hàm tựa hồ có chút an tâm, thoáng nở nụ cười, trong mắt mang theo nét tinh nghịch của một động vật nhỏ, nghiêng đầu đánh giá Ngô Thế Huân, nói:
"Một năm là đủ rồi. Chung quy cũng là hạnh phúc cả đời người, tiêu hao hạnh phúc --- là phải hoàn lại."
"Đừng nghĩ ngợi lung tung." Ngô Thế Huân vỗ vỗ khuôn mặt trơn mềm của Lộc Hàm, ngón tay thon dài tiến vào nửa trong vạt áo đang để mở của cậu, tà mị cười nói:
"Để cho tôi thi triển ma pháp, đem đầu óc chứa đầy ý nghĩ bi quan của em quét sạch."
Cốc! Cốc! Tiếng gõ cửa lại không đúng lúc từ phía sau vang lên. Ngô Thế Huân vẻ mặt chán ngán đem tay đang thăm dò hạt đậu mê người trên ngực Lộc Hàm rút về, trầm tiếng nói:
"Vào đi."
Cánh cửa mở ra, Phác Xán Liệt âu phục phẳng phiu đi đến. Phác Xán Liệt luôn luôn an tĩnh nhanh nhẹn bình ổn, tựa một quy luật không bao giờ đổi. Hắn nhìn sang khuôn mặt Lộc Hàm chưa hết đỏ bừng cùng lão đại một bộ dáng tức giận, thông minh ý thức được mình đã phá hủy chuyện tình yêu mỗi ngày đều phải phát sinh đến mấy lần kia. Nhưng hắn không chút nào hoảng hốt, ánh mắt nhìn về phía Lộc Hàm cũng không có chút gì khinh thị cùng trêu tức, chỉ là bình tĩnh đối với Ngô Thế Huân nói:
"Ngô Thiên tiên sinh đã trở về."
"Chú đã trở về." Ngô Thế Huân gật đầu, cười nói:
"Xem ra muốn tôi đi nghênh đón một chút. Lộc Hàm, hảo hảo nhìn trời chiều, tôi muốn em chụp cho tôi một tấm ảnh mặt trời vừa lặn xuống ngoài khơi."
Hắn xuất ra một cái máy chụp hình tự động đắt tiền, thoải mái ôm lấy Lộc Hàm, quay đầu nói với Phác Xán Liệt:
"Phác Xán Liệt, cậu ở lại đây."
Phác Xán Liệt gật đầu đáp lại. Tay đặt trên cánh cửa, thân hình Ngô Thế Huân dừng lại chốc lát, lần nữa quay đầu, dặn dò Phác Xán Liệt:
"Không cho bất luận kẻ nào tiến vào quấy rầy."
Hai mắt Phác Xán Liệt sắc bén liếc nhìn Lộc Hàm đang đứng an tĩnh một bên, gật đầu. Ngô Thế Huân lúc này mới yên tâm, đi ra ngoài. Phác Xán Liệt đưa mắt nhìn Ngô Thế Huân rời đi, vô cùng nhàm chán tìm một vị trí ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần. Mặt trời càng gần đến ngoài khơi, ráng chiều càng phát ra lấp lánh, Lộc Hàm đứng trước cửa sổ cảm thụ được gió mát từ biển thổi tới . Nơi không có Ngô Thế Huân, luôn có chút lạnh.
"Rất phiền phức sao?"
Lộc Hàm đưa lưng về phía Phác Xán Liệt, đột nhiên nhẹ nhàng hỏi. Từ trong tai truyền đến thanh âm không liệu trước, Phác Xán Liệt có chút kinh ngạc mở mắt. Lộc Hàm đi theo bên cạnh Ngô Thế Huân đã bảy ngày, nhưng lại phi thường trầm mặc, hắn là tâm phúc bên người Ngô Thế Huân còn chưa từng cùng Lộc Hàm nói chuyện như vậy với nhau. Cậu cười khổ, quay đầu lại:
"Tôi rất phiền phức, phải không? Thế Huân mỗi ngày đều phải ứng phó với bao nhiêu chất vấn của các nguyên lão trong bang, mới có thể ngăn cản bọn họ không cầm súng bắn chết tôi?"
Phác Xán Liệt ánh mắt ôn hòa rơi trên người Lộc Hàm, nói:
"Đây là chuyện của thiếu gia, cậu không cần quan tâm."
"Tôi sẽ làm anh ấy cùng chú trở mặt cãi nhau sao?" Lộc Hàm tiu nghỉu hỏi.
"Thiếu gia sẽ xử lý."
Lộc Hàm hai mắt lấp lánh lệ nhìn chằm chằm Phác Xán Liệt, lại hỏi:
"Anh đấy? Anh tại sao không phản đối Ngô Thế Huân và tôi ở cùng một chỗ?"
Phác Xán Liệt cảm thấy buồn cười, vòng tay lên tựa lưng vào ghế ngồi:
"Cậu làm sao biết tôi không phản đối?"
"Bởi vì anh ấy để anh lưu lại trông tôi. Nếu như anh không ở đây, sợ rằng bất cứ lúc nào cũng sẽ có một vài lão thần trung thành và tận tâm với Phong Vũ vào đây bảo tôi là yêu tinh thiên đao vạn quả đã mị hoặc Ngô Thế Huân." Lộc Hàm cầm máy chụp hình Ngô Thế Huân đưa cho tiện tay ném, vỗ vỗ tay ngồi vào trên bàn, lạnh nhạt cười.
"Nga?" Phác Xán Liệt nhướn mi: "Nguyên lai cậu cũng biết mình ở nơi này gặp tình cảnh nguy hiểm như vậy. Cậu không sợ?"
"Tôi không sợ?" Lộc Hàm nhẹ nhàng cười rộ lên, điều chỉnh sắc mặt, thở dài một hơi nói: "Tôi sợ."
Phác Xán Liệt ngạc nhiên, hắn nhìn cậu nhóc yếu đuối mỏng manh giống hoa lan giữa làn sương mù này: "Không cần phải sợ, thiếu gia sẽ bảo vệ cậu."
"Ngô Thế Huân sao?" Lộc Hàm đơn giản ngửa mặt nằm trên bàn, ngây ngốc nhìn trần nhà tự nhủ nói: "Hạnh phúc tựa như vòng xoáy, muốn đem tôi kéo xuống." Cậu xoay mặt hỏi Phác Xán Liệt: "Anh nói tôi là đi xuống đấy? Hay là không đi xuống?"
"Cậu nói cái gì?" Phác Xán Liệt nhíu mày hỏi. Lộc Hàm cũng không nói nữa, nhắm mắt, dường như ngủ. Phác Xán Liệt lông mày khóa lại đợi cả buổi, thì nghe tiếng hô hấp bình ổn của Lộc Hàm đang trầm ngủ truyền đến, mới thả lỏng, quay lại tựa lưng vào ghế tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. Cậu nhóc này, thật làm cho người ta khó hiểu. Quả thật phần nào rất có sức hấp dẫn người khác. Mặt trời đã hoàn toàn trầm tiến vào biển cả, bầu trời dần dần được những vì sao lấp lánh chiếm cứ. Phác Xán Liệt nhìn máy chụp hình bị Lộc Hàm ném trên ghế sô pha, nhớ tới Ngô Thế Huân nói muốn Lộc Hàm vì hắn chụp ảnh mặt trời lấp ló chìm vào trong biển. Rất rõ ràng, Lộc Hàm căn bản đem chuyện này vứt ra khỏi đầu rồi. Phác Xán Liệt biết, Ngô Thế Huân nói như vậy là vì để Lộc Hàm có chút việc mà làm, tránh cậu nhàm chán đi khỏi nơi này, gặp phải người trong bang có ác ý với cậu. Về phần ảnh chụp có hay không, tin tưởng Ngô Thế Huân cũng sẽ không để trong lòng. E rằng... Lộc Hàm rành mạch từng điểm này đi. Từ cửa lớn truyền đến tiếng còi ô tô, Phác Xán Liệt nghe thấy tiếng người gác cửa di chuyển cánh cửa sắt rất nặng chạy bằng điện ở ngòai hoa viên .Thiếu gia đã trở về. Phác Xán Liệt nhìn bộ dáng Lộc Hàm ngây thơ giống một đứa bé đang ngủ say trên bàn, đứng lên, nhẹ nhàng mở cửa phòng đi xuống lầu.
Ngô Thế Huân ở dưới lầu, hắn đặc biệt đến phi trường nghênh đón người chú Ngô Thiên cũng đang ở dưới. Sai khiến hạ nhân đem mấy vali da hành lý mang lên trên căn phòng đặc biệt đã được chuẩn bị nhiều năm vì ông, Ngô Thế Huân trong lòng đầy tâm sự ngồi trên hàng ghế sô pha bằng da thật. Ông mặt âm trầm, làn da được phơi nắng trong suốt kỳ nghỉ càng lộ ra đen bóng. Cân nhắc một lúc cách dụng từ, Ngô Thiên bày ra dáng điệu trưởng bối hỏi:
"Cháu đemLộc Hàm kia mang theo bên người sao?"
"Đúng vậy." Ngô Thế Huân bên môi hiện lên ý cười, không chút căng thẳng trả lời. Thanh âm Ngô Thế Huân hơi cao lên vài độ, lại mơ hồ kìm nén tức giận sắp bạo phát :
"Cháu biết hắn là ai không?"
"Nếu như ý chú chỉ là thân thế cậu ấy..." Ngô Thế Huân thoải mái nhấc chân lên, gác trên bàn trà, vểnh tay nói: "Cháu biết."
Phác Xán Liệt từ phía sau đi tới bên cạnh Ngô Thế Huân, lẳng lặng đứng phía sau hắn. Ngô Thế Huân phát hiện hắn đến, dùng ánh mắt hỏi.
"Cậu ấy ngủ." Phác Xán Liệt khom lưng, kề vào tai Ngô Thế Huân nhẹ nhàng nói.
"Cháu không thể ở cùng một chỗ với hắn! Đây quả thực chính là hỗn trướng!" Ngô Thiên bỗng nhiên đứng lên, nóng nảy đi tới đi lui trên sàn nhà bằng gỗ tếch trong phòng : "Cháu có biết huynh đệ trong bang nói thế nào không? Đây là quyết định ngu xuẩn sai lầm chỉ biết rằng nó sẽ ảnh hưởng đến uy tín của cháu!"
"Cháu thấy còn chưa đến nỗi có người vì một chuyện nhỏ như vậy mà tạo phản đi." Ngô Thế Huân vừa bình tĩnh vừa không quan tâm nói: "Sau khi cháu tiếp nhận Phong Vũ, Phong Vũ thu vào vẫn là tăng chứ không giảm, cuộc sống mọi người cũng dễ chịu không ít."
"Hắn là kẻ thù đã giết cha cháu!"
"Cậu ấy không phải." Ngô Thế Huân bình tĩnh phủ nhận.
"Hắn là một nam kỹ thấp hèn!"
Ngô Thế Huân khinh miệt nở nụ cười:
"Nhưng cháu yêu cậu ấy."
Ngô Thiên giận không thể nén được, hét lớn:
"Cháu thật sự điên rồi! Trên người hắn chảy dòng máu của kẻ phản bội, từ nhỏ dựa vào bán rẻ nhan sắc mà sống cả đời, cháu cư nhiên lại yêu loại người như vậy! Cháu có biết hắn một ngày tiếp bao nhiêu khách? Cháu có biết trong bụng hắn uống bao nhiêu tinh dịch của nam nhân ? Cháu biết hắn dùng miệng liếm qua phần dưới thắt lưng kia cho bao nhiêu người? Cháu biết hắn từng thượng qua bao nhiêu người ở trên giường? Không, hắn không có tư cách thượng nam nhân trên giường, các nam nhân chơi đùa hắn thường là trên ghế sô pha trong câu lạc bộ, hoặc là trên xe, bằng không chính là trong toilet!" Ông ta cao giọng nhục mạ, dường như phát hiện điều gì đột nhiên ngẩng đầu, chỉ vào hành lang trên lầu kêu to: "Mày cút đi ra ngoài cho tao! Mày chỉ xứng ở ngoài đường bị nam nhân đặt trên tường chơi đùa!"
Ngô Thế Huân vốn chỉ nhàm chán dùng vẻ mặt tiếu ý mà "cung nghe" ông chú như phát cuồng đang gào thét, đối với tất cả những lời vũ nhục thốt ra, hắn chỉ cảm thấy -- buồn cười. Vị trưởng bối luôn cao cao tại thượng đột nhiên như vậy mất đi dáng vẻ mà nổi bão, trong lòng còn chỗ tôn kính lão, cũng chỉ để cho lão tốn công vô ích phát tiết một trận. Mà khi hắn theo tay Ngô Thiên, chứng kiến Lộc Hàm trơ trọi đứng ở đó tựa một cái cây nhỏ dễ dàng bị gió thổi bay, hắn lập tức thay đổi sắc mặt. Ngô Thế Huân nhíu chặt lông mày, giống như dã thú bị chọc giận đứng lên. Không khí trong phòng tựa hồ bị châm thêm áp lực cường đại, khiến người ta hô hấp không thông. Ngay cả Ngô Thiên đang ở đó gào thét cũng ý thức được dấu hiệu mưa bão sẽ tới, ngừng lại.
Ngô Thế Huân khí thế mạnh mẽ từng bước một đi tới trước mặt Ngô Thiên, rất có lễ độ nhẹ nhàng nói:
"Đủ rồi, chú, thỉnh không nên lần nữa ở nơi của cháu vũ nhục người yêu cháu." Ngô Thiên bị hắn dùng ánh mắt lãnh liệt làm cho càng hoảng sợ, cắn răng hung hăng nói:
"Ta muốn cháu lập tức! Đem cái loại đê tiện này đuổi đi!"
"Cháu lặp lại lần nữa." Ngô Thế Huân tầm mắt sắc bén khiến Ngô Thiên cực kỳ bực bội, thong thả từng chữ từng câu nói: "Không nên ở nơi của cháu vũ nhục người yêu cháu."
Ngữ điệu không có độ ấm làm Ngô Thiên không khỏi rùng mình một cái, ông thất vọng phát hiện, thằng thnhóc họ Ngô đứng trước mặt đã không thể tùy ý khống chế nữa. Bây giờ nắm giữ Phong Vũ, Ngô Thế Huân lại có thêm thế lực càng hoàn toàn tự tin cùng điềm đạm, Ngô Thế Huân vốn đã hơn hẳn đại ca năm đó.
Ngô Thế Huân thấy Ngô Thiên không thèm nhắc lại, thanh âm hơi kéo dài, nhẹ nhàng nói:
"Chú cũng mệt mỏi rồi, sớm một chút trở về phòng nghỉ ngơi. Chúng ta đã lâu không gặp, ngày mai tốt hơn hãy nói đi."
Ngô Thiên nhắm mắt lại thở dài một hơi, tựa như ý thức được bản thân tuổi đã cao, nói:
"Không cần phiền hà." Lại vừa liếc mắt một cái Lộc Hàm đang lẳng lặng đứng ở lầu hai. "Ta không cùng cừu nhân ở chung một gian phòng."
Dường như đột nhiên già thêm mười tuổi, ông cử động chậm chạp xoay người, đi khỏi đại sảnh, đem đám người Ngô Thế Huân vứt lại phía sau. Ánh trăng chiếu trên lưng ông dường như có chút suy sụp, đặc biệt mang theo sự thê lương của độ tuổi đã xế chiều. Không có thời gian đi thương cảm phản ứng của chú mình, Ngô Thế Huân vội vàng lên lầu, đi tới bên người Lộc Hàm.
"Lộc Hàm..." Ngô Thế Huân ôm Lộc Hàm vào trong lòng, áy náy nói:
"Tôi rất xin lỗi." Lộc Hàm nhẹ nhàng tránh khỏi cái ôm của Ngô Thế Huân, lạnh nhạt nói:
"Anh không cần xin lỗi." Cậu quay đầu nhìn về hướng Ngô Thiên vừa rời đi, cực kỳ bình tĩnh nói: "Bởi vì những lời ông ta nói đều là sự thật."
Ngô Thế Huân kinh ngạc, không biết phải nói gì. Chỉ có thể ngơ ngác đứng ngẩn ra. Lẳng lặng nhìn ra xa, Lộc Hàm đột nhiên tự giễu cười khẽ vài tiếng: "Chú anh nói như thế, không sai một câu. Tôi nghĩ lâu như vậy, cư nhiên một câu để bác bỏ cũng tìm không ra."
"Lộc Hàm! Lộc Hàm!" Lòng tràn đầy đau nhức tựa bị muối xát trên vết thương, bàn tay to của Ngô Thế Huân vươn tới, đem Lộc Hàm ôm vào trong ngực, lực đạo to lớn, dường như muốn đem Lộc Hàm vĩnh viễn khảm trong thân thể chính mình.
"Anh biết không? Tôi thích anh ôm tôi như vậy, gắt gao, tựa muốn nghẹt thở." Thanh âm Lộc Hàm đủ thấp cơ hồ không cách nào truyền đến tai Ngô Thế Huân.
"Tôi yêu em, tôi yêu em, tôi yêu em!" Ngô Thế Huân liếm đôi môi cánh hoa ẩm ướt của Lộc Hàm thì thào nói, một lần nữa lại một lần nữa lặp lại.
Lộc Hàm ra sức vùi mình vào trong lồng ngực của Ngô Thế Huân:
"Tôi sợ ..." Cậu yếu ớt nói, tựa một con mèo nhỏ mới sinh trốn trong bóng tối. "Tình yêu của anh làm tôi sợ... "
"Không phải sợ, tôi yêu em. Tình yêu của tôi sẽ không thương tổn em. Nên em không cần sợ hãi." Ngô Thế Huân phong bế đôi môi ngọt ngào của Lộc Hàm, dây dưa mà nồng nhiệt đoạt đi hết thảy sức lực Lộc Hàm. Quang mang bốn phía phát ra, trong tai nghe được, có phải hay không thanh âm của hạnh phúc ?
Hạnh phúc như vậy, cũng không phải do khả năng của tôi có được...
Hạnh phúc như vậy, sắp tới tôi phải dùng cái gì để hoàn lại?
Hết Chương 6.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro