Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4


...

Từ đó, Ngô Thế Huân bắt đầu du đãng tại Ái Dạ, chỉ cần có thời gian, hắn sẽ chạy tới tìm Lộc Hàm. Mọi người hình như đối với việc này đều rất lo lắng, ngay cả người chú đang ở Châu Âu cũng gọi điện thoại đến đây mấy lần. Ngô Thế Huân nhưng lại một mực mặc kệ, hắn đã tiếp nhận quyền lực của Phong Vũ, trước mắt mà nói, không có người nào có năng lực ra lệnh cho hắn.
Lộc Hàm rất đáng yêu, biến ảo không ngừng, luôn luôn có những biểu hiện khác nhau. Khách nhân của cậu rất nhiều, Ngô Thế Huân phải phái người thúc dục mời mấy lần, cậu mới mang theo nụ cười khoan thai mà đến trễ. Vài lần, Ngô Thế Huân tức giận muốn đập bể Ái Dạ, Lộc Hàm cũng chỉ cười khuyên:

"Anh đem nơi này đập bể rồi, tôi chỉ có nước khóc ròng a."
Ngô Thế Huân nghe xong lời này, luôn đem cậu ôm vào trong ngực:

"Cậu cho rằng cậu bây giờ có tốt không? Tôi thấy ánh mắt cậu mỗi ngày đều khóc."
Mỗi lần như vậy, Lộc Hàm lại có cảm giác ngọt ngào chua xót, có cảm giác muốn chạy trốn.
Âu Dương Khả cuối cùng vẫn hỏi:

"Lộc Hàm, tại sao không rời khỏi nơi này, đi theo tôi không tốt sao?"
"Không tốt! Anh sẽ vứt bỏ tôi."
Lộc Hàm mỗi lần đều lắc đầu, nghiêm túc nói.
"Sao có thể."
"Nhất định sẽ, nhất định sẽ..."

Sau đó, chính là hôn, vô số nụ hôn. Lại tiếp nữa, chính là ái ---- ân ái...

Cuộc sống như vậy, bất tri bất giác một tháng trôi qua...

Khó có được hôm trời đẹp, Ngô Thế Huân sáng sớm xử lý công vụ xong, liền chạy đến Ái Dạ bá đạo hủy bỏ toàn bộ cuộc hẹn trước đấy của Lộc Hàm. Đem Lộc Hàm kéo vào một căn phòng xa hoa, hắn cùng Lộc Hàm chơi đùa ầm ĩ một hồi lâu, mới im lặng để Lộc Hàm tựa trên lồng ngực mình trò chuyện.
Hắn thích cùng Lộc Hàm nói chuyện. Mỗi lần nhìn Lộc Hàm cười, trong lòng tức thì từng đợt khó chịu. Ánh mắt kia xinh đẹp là vậy không hiểu sao chứa đầy ưu thương, tươi cười càng sâu càng tăng thêm vẻ nặng nề. Nhưng chỉ cần cùng Lộc Hàm chậm rãi nói chuyện, hắn sẽ bình yên một chút, ưu thương trong mắt cũng sẽ từng ít giảm đi.

"Tại sao gọi Lộc Hàm?"
"Không rõ? Nai của bình minh, nhưng lưu lạc trong Ái Dạ này, cứ cho là nghịch đảo đi."
Lộc Hàm nếm qua một ngụm whisky, biểu tình không thay đổi thoải mái trả lời. Ngô Thế Huân không thích đáp án này.
"Chỉ là số mệnh sai lệch thôi, Lộc Hàm nghe rất hay, gợi cảm giác ngập tràn ánh dương. Cha mẹ cậu là hảo thông suốt."
Nên là -- mọi người cùng hưởng thụ hạnh phúc, ý tứ muốn con trai bảo bối của mình được hưởng thụ đi. Lộc Hàm nghe được hai chữ cha mẹ, sắc mặt thoáng thâm trầm:

"Tôi là cô nhi. Cha mẹ còn chưa cho tôi một cái tên, thì đã mất."
Ngô Thế Huân xúc động nhìn bộ dáng nhỏ nhắn xinh đẹp kia, đưa tay tinh tế ôm thắt lưng cậu, thở dài nói:
"Đừng khổ sở, tôi cũng vậy. Là cô nhi."
"Tôi biết."
Lộc Hàm rất nhanh tiếp lời:
"Cha mẹ anh bị người thân bên cạnh bán đứng, tiết lộ hành tung của bọn họ, bị kẻ địch bắn loạn mà chết."
Ngô Thế Huân vẻ mặt không được tự nhiên, Lộc Hàm nhẹ nhàng nói:
"Cả hắc đạo đều biết chuyện này. Thúc thúc nuôi dưỡng anh lớn lên thành đại anh hùng, còn bọn phản đồ kia sau đã tự vận rồi."
"Hừ." Ngô Thế Huân trong mắt bắn tia oán hận sâu sắc, lạnh giọng nói:
"Tính ra hắn chết như thế còn chiếm tiện nghi, vì vợ hắn, đã bán đứng thủ lĩnh đối với mình ân trọng như núi."
Lộc Hàm đột nhiên nở nụ cười:
"Vậy thì, chết như thế quả thật là quá thuận lợi cho hắn."
Cậu dừng một chút, không hề cố kỵ hỏi Ngô Thế Huân:
"Nghe nói mụ vợ phản bội kia cùng với mẹ anh vốn là chị em, bà ta sau lại cùng chồng tự sát."
Em gái của mẹ... Ngô Thế Huân gật đầu. Quả thật đúng vậy, người phụ nữ đã hại chết cha mẹ lại chính là người em gái thân thiết, lại nói thêm hắn còn phải gọi bà ta một tiếng dì. Nghe nói, mẹ khi còn sống thương yêu nhất chính người em gái này.
Tên của bà ta --- gọi là Dụ Lâm.Mà chồng bà ta, về sau bị phỉ báng là kẻ phản đồ kia ---- gọi là Lộc Tân. Trước khi xảy ra việc này, Lộc Tân vốn là người anh em mà cha tín nhiệm nhất, bọn họ phân chia mỗi người cưới hai chị em, vốn là cặp đôi thần tiên khiến người người ngưỡng mộ.
Nếu như cha và mẹ không chết...

"Ngô Thế...."
Không hài lòng nhìn Ngô Thế Huân thất thần, Lộc Hàm làm nũng dùng đôi môi lạnh như băng hôn lên Ngô Thế Huân, cùng môi đem đầu lưỡi cực nóng đi vào dò xét, mời gọi Ngô Thế Huân thưởng thức.
"Tới để hảo hảo hưởng thụ, không nên nghĩ nhiều như vậy."
Chiếc lưỡi ấm áp mà ướt át ở trên nước da mẫn cảm sau tai Ngô Thế Huân, phát ra âm thanh liếm láp hấp dẫn đầy dâm loạn. Ngô Thế Huân cảm giác dục hỏa trên người chính mình lại bị Lộc Hàm dễ dàng dấy lên, nụ cười mị hoặc tự nhiên, lấy tay kéo lấy cái eo nhỏ nhắn của Lộc Hàm, dùng sức một cái, khiến thân thể mảnh mai thoáng cái nhuyễn đi trong lòng mình. Khí tức kinh người tỏa ra mạnh mẽ, dùng miệng hôn lên đôi môi mềm mại xinh đẹp vừa ở phía sau tai mình làm càn kia, đoạt lại hoàn toàn thế chủ động.
"Hô.... A..... "
Lộc Hàm hô hấp khó khăn hai tay quấn lên thắt lưng rắn chắc của Ngô Thế Huân, đem toàn bộ chính mình cho hắn. Hé mở cái miệng nhỏ nhắn, ngoại trừ muốn tiếp nhận đầu lưỡi bá đạo đang dây dưa, còn muốn tranh thủ phát ra tiếng rên rỉ mê hoặc lòng người,nhằm giải tỏa thân thể đã bị đích kích kia.
"Ngô ahh ... ... Ngô ahh... ... Ô......"
Đôi mắt cười của Ngô Thế Huân nhìn mỹ nam dưới thân đã bị tình dục làm cho mơ màng, trong lòng tự nhiên dấy lên một cảm giác tự hào. Giọng khàn khàn, kêu to tên người dưới thân:
"Lộc Hàm... Lộc Hàm . . . ."
Bàn tay lớn thô ráp những vết chai di chuyển trên làn da trơn mềm thượng hạng, mỗi một nơi lướt qua, đều khiến cho thân thể tinh xảo nhiễm một tầng phấn hồng.
"Cậu hẳn phải gọi là hảo dâm mỹ đi, bị tôi...độc hưởng."
Tiếng nói dâm dục khêu gợi từ cổ họng Ngô Thế Huân phát ra vừa cuồng ngạo lại hàm chứa đố kị, tay vì để khẳng định điều này, càng thêm dùng sức tại phân thân đang dựng đứng hoàn mĩ của cậu vẽ vòng vòng.
"... . . A... . . . . . Ô... . . . . . Ô ô... ...."
Thao túng Lộc Hàm quả là một khoái cảm, kích thích cực kỳ. Toàn thân Ngô Thế Huân bùng phát trong nháy mắt, ngón tay ác ý mà nhẹ nhàng đặt trên linh khẩu xinh đẹp, ngăn cản Lộc Hàm phun trào.
"Không nên! ... ... A... ... . . ."
Thở ra một luồng nhiệt khí như lửa, Lộc Hàm giãy dụa thân hình, oán hận ném cho Ngô Thế Huân một cái liếc mắt động lòng người. Ánh mắt đấy càng làm cho dục vọng Ngô Thế Huân trướng tới cực điểm, đè lại Lộc Hàm bởi vì tình dục kích thích mà bả vai không ngừng run rẩy, dùng đầu gối tách ra bắp đùi trắng nõn thon dài. Ngô Thế Huân thấp xuống hạ thân một phát lao tới, đâm vào cơ thể siết chặt nóng rực của Lộc Hàm.
"A... . . . AA... ... . . . A... ... . ."
Lộc Hàm ngửa ra sau chiếc cổ tinh tế, uốn thành một đường cong khiến tâm người ta kích động, từ cổ họng tiếng kêu cao vút nhẹ nhàng thoát ra.
"Thật thoải mái, cậu thật chặt." Ngô Thế Huân cau mày cảm thụ mùi vị được bao bọc lấy co rút, siết chặt, thở hổn hển bắt đầu luật động.Trong không khí, tràn ngập thanh âm dâm loạn chỉ có khi thân thể giao hợp.
"Thích tôi không?" Thanh âm trầm thấp gợi cảm mê người. Ngô Thế Huân cắn cắn vành tai dày xinh xắn của Lộc Hàm, dùng ngữ khí phiến tình hỏi:
"Yêu tôi không?"
"A... ... . . .A... Ô... ... Đừng... ... . .. ." Lộc Hàm nhắm mắt lại, toàn tâm cảm nhận từng đợt va chạm trong thân thể.
"Nói đi, nói cậu yêu tôi." Ngô Thế Huân ma sát, lao nhanh tới, cám dỗ.
Làn da như sứ cao cấp đến mê người, đôi môi đỏ mọng ướt át, hơi thở dâm mị hòa cùng những luân động liên tục không ngừng... ...
"Nói đi, nói cậu yêu tôi..."
Ngô Thế Huân lần nữa mở miệng.Rất hy vọng, có thể nghe Lộc Hàm nói những lời này. Bướng bỉnh mà yêu cầu rồi một lần lại một lần, Ngô Thế Huân mới bất ngờ phát hiện, khi hắn nghe Lộc Hàm nói rằng, mình là nam nhân bị mọi người hưởng dụng, trong lòng đã đố kị cùng tức giận như thế nào. Khuôn mặt Lộc Hàm lộ sắc hồng cười khẽ:
"Nói? ... . . . . . không phải yêu... ... Làm được sao?"
Tâm thoáng chốc tựa như bị vật gì đâm nhẹ.
Tại sao? Tại sao cậu lại nói như vậy? Thực hiện từng đợt mạnh mẽ để khí quan thâm nhập trong cơ thể Lộc Hàm, như thể muốn chạm đến nội tâm băng giá của cậu. Cho dù tại thời điểm giao hoan như vậy, cậu vẫn như cũ biểu hiện ra dáng cười thê lương, dường như đột ngột có cây kim, xót xa đâm vào tâm Ngô Thế Huân.
Im lặng ôm sát chiếc eo nhỏ của Lộc Hàm, Ngô Thế Huân trong tiếng kêu khoái hoạt cùng Lộc Hàm đạt tới cao trào. Dịch thể màu trắng dính lại, giữa môi kéo theo sợi chỉ bạc, hết thảy đều đậm mùi dâm loạn, phảng phất trong phòng. Ngô Thế Huân làm cho Lộc Hàm mệt mỏi tựa vào lòng mình, nhìn cậu từtrên xuống dưới ngực phập phồng từ từ khôi phục lại bình tĩnh. Cứ như vậy ôm cậu, cưng chiều cậu, cảm giác cũng không tệ. Làn da như lụa trong tay lên xuống phập phồng, ngón tay Ngô Thế Huân dần dần di động đến đầu nhũ vẫn như cũ đỏ tươi, không cố sức chút nào lần nữa làm cho nó đứng thẳng lên.
"Còn muốn sao?"
Đôi mắt xinh đẹp của Lộc Hàm nghiêng nhìn Ngô Thế Huân một cái, toàn thân vô lực hỏi.
Ngô Thế Huân mỉm cười lắc đầu, thân thể cúi xuống, hôn nhẹ đôi mắt đáng yêu của Lộc Hàm nói:
"Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi. Hôm nay nắng vô cùng rực rỡ ."
Loại ngữ khí ôn nhu thế này, ngay cả bản thân Ngô Thế Huân cũng thấy khó tin.
"Ánh nắng?" Lộc Hàm ở trong lòng Ngô Thế Huân thay đổi một tư thế thoải mái, trong ánh mắt để lộ vài phần mơ màng :
"Ở Ái Dạ đúng là không thấy được ánh mặt trời."
"Vậy ra ngoài xem."
Ánh mắt Lộc Hàm làm cho Ngô Thế Huân đau lòng, sủng nịch ôm Lộc Hàm hoàn toàn trong tay, thân mật nói.
Lộc Hàm cân nhắc thật lâu, lại ngẩng đầu cẩn thận đánh giá Ngô Thế Huân, tựa hồ đang nhìn hắn có phải thật hay không. Nụ cười anh tuấn không chút ác ý. Ngô Thế Huân cười ôn nhu đến vậy, thật sự nhìn không ra điểm gì khác biệt. Cuối cùng, Lộc Hàm cũng cười rộ lên.
"Được, nhân tiện ra ngoài ngắm ánh mặt trời một chút đi."

Hôm nay nắng, nhất định rất đẹp, rất rực rỡ... ...Thân là một đại nhân vật có rất nhiều lợi ích. Ngô Thế Huân ôm Lộc Hàmtrực tiếp ở trước mặt mọi người trong Ái Dạ đi ra, ngồi trên chiếc xe BMW màu xanh dễ gây chú ý, không ai dám bạo gan có bất kỳ dị nghị nào. Gió từ mui xe thoáng mát vù vù thổi qua, Lộc Hàm thích cảm giác như vậy, vươn tay cao cao làm cho gió lướt qua từng kẽ tay mà gào thét.
Ngô Thế Huân cũng trở nên cao hứng, chạy trên đường quốc lộ, giẫm chặt chân ga. Xe tốc độ nhanh hơn, tựa như cả chiếc BMW đều muốn bay lên. Lộc Hàm cười ha ha, dứt khoát đứng lên ở trên xe, mái tóc ngắn ban đầu mềm mại bị cuồng phong thổi đều thẳng tắp về phía sau.
"Rất vui sao? Không nghĩ tới cậu lại thích ngồi trên xe phóng nhanh như vậy, hẳn là nên sớm đem cậu ra ngoài."
Một trận cuồng phong, Ngô Thế Huân chọn một nơi xa lạ nhưng rất tươi đẹp ,ngừng lại. Được ánh nắng chiếu rọi Lộc Hàm thể hiện hoàn toàn khác với khi ở Ái Dạ, hoạt bát cùng vui sướng, tưởng như một người khác hoán đổi. Làn da trắng nõn phản chiếu ánh nắng,sáng lấp lánh.
"Ra ngoài chơi đùa thật tốt!"Lộc Hàm tính tình trẻ con nằm ngửa trên cỏ giang rộng tay chân, nhanh chóng thở dốc. Ngô Thế Huân chậm rãi đi tới, ngồi bên cạnh cậu, vẻ mặt đáng yêu của cậu lúc này rất chân thật.
"Lộc Hàm, bộ dáng cậu bây giờ hoàn toàn khác."
"Khác gì?"
"Ở trong Ái Dạ nữa là bộ dạng hai người. Cậu sao có thể có nhiều bộ dáng hoàn toàn trái ngược nhau như vậy?"
"Thật sao?" Lộc Hàm nghiêng đầu tự hỏi, nụ cười ban đầu vui sướng giờ trở nên có phần cô đơn:
"Có lẽ bởi vì...Chưa từng ra ngoài chơi đùa đi. Trước kia khi được khách đưa ra ngoài, cho tới bây giờ đều trực tiếp đến biệt thự, trực tiếp tới nhà khách cao cấp, trực tiếp trên bờ đường quốc lộ có khi ngay ở trên xe... ... không hề có hứng thú."
Trái tim Ngô Thế Huân mơ hồ bị quất thật đau, tay vuốt ve khuôn mặt Lộc Hàm.
Lộc Hàm giống như một con mèo, nhắm mắt lại khẽ càu nhàu, nhẹ nghênh đón tay Ngô Thế Huân.
"Vậy cậu khi còn bé thì sao? Thế nào cũng nên ra ngoài chơi đùa rồi đi."
"Tôi là cô nhi mà. Từ nhỏ đã được Ái Dạ mua, cho tới bây giờ đều không được phép đi chơi."
Lộc Hàm mở mắt, không hề gì mà gập ngón tay lên kể ra:
"Tôi bảy tuổi đã tiếp khách rồi. Khi đó còn không thể trực tiếp lên giường, chỉ có thể giúp khách nhân khẩu giao." Cậu kiêu ngạo tặng cho Ngô Thế Huân một bộ dáng tươi cười:
"Giúp anh buôn bán lời không ít tiền a." Trái tim tựa như bị dao đâm.Ai có thể tưởng tượng, Lộc Hàm bảy tuổi, cư nhiên đã bị đối đãi như vậy. Bảy tuổi, hẳn nên là cái tuổi được yêu thương, cái tuổi được đòi hỏi làm nũng hết thảy. Ngô Thế Huân nhớ tới mình lúc bảy tuổi, đã từng vì giáo sư dạy mỹ thuật của gia đình giao cho quá nhiều bài tập mà giận chó đánh mèo, đem toàn bộ danh họa thuộc sở hữu trong phòng phá tan thành từng mảnh... Mà Lộc Hàm khi bằng tuổi đấy, lại phải mở to đôi mắt đi lấy lòng những nam nhân hèn hạ, bẩn thỉu, vì sinh tồncủa bản thân.
Lộc Hàm khi hồi tưởng lại bản thân hồi trước mang theo nụ cười lạnh lùng, Trong lòng Ngô Thế Huân cũng trở nên âm trầm.
Ngô Thế Huân chỉ cảm thấy một hơi nghẹn từ ngực lên thẳng đại não, tức giận thu hồi lại tay đang vuốt ve Lộc Hàm, âm trầm nói:
"Không nên đề cập đến việc này, cậu cố tình ép tôi? Hay là muốn tôi áy náy?"
Lộc Hàm không nói gì, hai mắt trong suốt của cậu bình tĩnh chăm chú nhìn bóng lưng Ngô Thế Huân hồi lâu, khóe miệng phát ra một tia cười cay đắng.
Người như tôi, sao có thể vĩnh viễn được cùng anh vui vẻ? Chờ anh từ miệng người khác biết được hết thảy, thà rằng để chính miệng tôi nói cho anh.
Thế nhưng, tại sao, rất muốn rất muốn làm cho giờ phút này tất cả đều dừng lại...
"A! Thật xinh đẹp." Lộc Hàm coi như không, phớt lờ sự tức giận của Ngô Thế Huân, bản thân cố tự nhiên kêu lên. Ngô Thế Huân cuối cùng cũng không muốn phá hư ngày hôm nay, thoải mái, vui vẻ, xoay người lại: "Vật gì xinh đẹp vậy?"
Lộc Hàm đứng lên, hưng phấn chỉ một đoàn xe hoa đám cưới náo nhiệt ở xa xa trên đường quốc lộ đang chạy qua
"Cô dâu rất đẹp sao?" Nhìn xe hoa đã đi xa, Ngô Thế Huân hỏi.
Lộc Hàm lắc đầu: "Không phải. Bó hoa đám cưới trang trí ở trước xe rất đẹp."
"Tôi không tin, xa như vậy, cậu làm sao có thể thấy rõ hoa ở trước xe."
"Tôi mặc kệ! Dù sao hoa đặt trước xe rất đẹp, đoán cũng có thể đoán được!"
Lộc Hàm giống như ỷ lại mà làm nũng. Ngô Thế Huân bị cậu cười đùa, tựa như nhớ tới chuyện gì, hỏi:
"Lộc Hàm, có người từng tặng hoa cho cậu chưa?"
"Tặng hoa?" Lộc Hàm suy nghĩ một chút, sắc mặt âm u, tâm tình tựa hồ thoáng cái trở nên xấu đi rất nhiều. "
Tôi có tiếp một người khách, hắn đem một nhánh hoa hồng cắm vào niệu đạo (ống đái đó=,=||) của tôi, này có tính không?"
Bầu không khí đột nhiên im lặng xấu hổ tới cực điểm, Ngô Thế Huân sắc mặt đột biến.Trong lòng vừa khổ vừa chua xót, phá tan tất cả ý nghĩ ngọt ngào, dịu dàng.
Hắn nghiêm mặt đi thong thả quay về bên chiếc BMW, đột nhiên hung hăng đá một cước lên chiếc xe yêu quý của mình, phát ra tiếng nổ ầm ầm vang dội. Lộc Hàm bị dọa, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Ngô Thế Huân vừa hung tợn vừa khí thế bừng bừng quay trở lại.
"Cậu cố ý! Cậu cùng hắn XX chính là cố ý!" Ngô Thế Huân tựa như cái bóng to lớn, đứng trước mặt Lộc Hàm đang ngồi trên cỏ, kích động mà gào thét.
Không sai, là tôi cố ý. Lộc Hàm tỉnh táo nhìn hắn, trái tim đột nhiên đau không nói được.
Đau quá, đau quá...
Tôi không muốn như vậy, tôi cũng không muốn nói như vậy!
Rất muốn đem những lời này điên cuồng hét ra, tựa miếng gạch vỡ ném mạnh vào mặt Ngô Thế Huân. Nhưng lại nói không nên lời, chỉ có thể... Lạnh lùng thản nhiên ngồi ở đấy.
Một đợt gào thét cùng kích động, Lộc Hàm lại vẫn như cũ an tĩnh ngồi. Để sự nôn nóng trong lòng phát tiết hết ra, Ngô Thế Huân lắc lắc đầu, cuối cùng bình tĩnh một chút. Đặt mông ngồi bên cạnh Lộc Hàm, thở hồng hộc.
Có phải có chút quá đáng rồi không? Người bị giày vò, tới cùng vẫn chính là Lộc Hàm. Bản thân chỉ nghe liền đã chịu không nổi, người thực sự gặp phải thì làm sao đây?
Người bên cạnh vẫn là trầm mặc không tiếng động. Ngô Thế Huân áy náy quay đầu xem bộ dáng người bên cạnh đang không nói một câu kia. Đồng tử sáng rực làm say lòng người chớp động, trong mắt Lộc Hàm một nỗi đau thương không cách nào hình dung, chấn động Ngô Thế Huân.
Lộc Hàm mỏng manh, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể từ bên cạnh mình biến mất, hóa thành một đạo khói xanh, tiêu tán rời đi.
Không được đi! Không được đi! Vội vàng mở ra lòng ngực ôm sát lấy cậu. Ngô Thế Huân cơ hồ muốn đem Lộc Hàm khảm vào trong lòng.
"Xin lỗi, tôi không nghĩ sẽ nổi giận. Tôi vốn chỉ là...Chỉ là..."
Xin lỗi không phải sở trường của Ngô Thế Huân, tại sao đối mặt với Lộc Hàm, tất cả ôn nhu đều có xu hướng thoát ra?
Đối diện cậu, thần trí như thể mất phương hướng, quên cả tuổi tác, toàn bộ những kinh nghiệm lão luyện vất vả tích lũy, đều hết thảy biến mất, thoái hóa thành một tiểu mao đầu hơn mười tuổi. Lộc Hàm không chống lại cái ôm của Ngô Thế Huân, mặc dù cậu mau chóng bị ghì chặt đến không thở nổi. Ấm áp bao quanh, cho dù ở chỗ này nghẹt thở, cũng có thể mang theo mỉm cười.Đáng tiếc, Ngô Thế Huân vẫn buông lỏng ra. Hắn tựa hồ cũng thấy lực đạo của mình quá lớn, buông ra cậu, cẩn thận hỏi:
"Lộc Hàm, cậu không sao chứ?"
"Tôi không có việc gì." Lộc Hàm quay về phía Ngô Thế Huân nở một nụ cười ngọt ngào. Lại nữa nụ cười ngọt ngào, từ đôi môi duyên dáng mở ra, đều làm cho người ta trong lòng chua xót cùng bất đắc dĩ. Ngô Thế Huân ngơ ngác nhìn Lộc Hàm, đột nhiên trong lúc đó rất muốn làm cho cậu hạnh phúc, làm cho cậu mỉm cười --- thực sự mỉm cười.
"Tôi có thể... ... Yêu cậu?"
"Yêu tôi?"
Lộc Hàm kinh ngạc lặp lại. Cậu biết Ngô Thế Huân mê luyến mình, nhưng cho tới bây giờ không nghĩ tới hắn ở trước mặt mình nói ra. Nam nhân, không phải ghét nhất bị tuyên cáo là yêu sao? Tuyên cáo tình yêu cũng giống như đem điểm trí mạng của chính mình công khai. Cậu theo phản xạ nói:
"Người yêu tôi mỗi ngày đều có."
Ngô Thế Huân không bị Lộc Hàm làm tức giận, cúi người hái một đóa cúc dại đang nở rộ khắp nơi trên mặt đất, lịch lãm đưa đến trong tay Chúng Hưởng.
"Cái này tặng cho cậu."
"Tặng tôi? Cúc dại? Tại sao không phải hoa hồng, hoặc là hoa nào danh quý một chút, tỷ như hoa bách hợp?"
Ngô Thế Huân mỉm cười:
"Cái này tự nhiên, không kiểu cách, lại sạch sẽ."
Lộc Hàm cười lạnh, bản thân cũng đè nén không được nói ra những lời lẽ gay gắt:
"Vậy vừa vặn bổ sung cho tôi. Tôi không tự nhiên, kiểu cách, hơn nữa rất không sạch sẽ."
Tuy nói lời như vậy, ngón tay nhỏ gầy trắng nõn lại duỗi ra, đem đóa hoa cúc dại nho nhỏ kia cẩn thận đón lấy trong tay.
"Thích không?" Thanh âm Ngô Thế Huân ôn nhu tựa mộng đẹp, làm cho Lộc Hàm có cảm giác muốn rơi nước mắt. Hơi cắn cắn môi dưới, Lộc Hàm giương mắt nhìn Ngô Thế Huân:
"Anh sau này còn có thể tặng không? Mỗi ngày một đóa hoa."
"Quá tham lam rồi đấy."
Ngô Thế Huân cười, ngay cả lông mày cũng toát ra tiếu ý, nghiêng tới trước hôn lên tình nhân. Nắng chiều soi nghiêng, gió nhẹ mơn trớn tóc hai người dán cùng một chỗ. Đồng cỏ xanh biếc , những đóa cúc dại đang nở cũng theo gió tạo thành từng làn sóng lớn lên xuống nhẹ nhàng.
Lộc Hàm gắt gao giữ lấy đóa hoa cúc kia, tựa như nắm giữ sinh mạng mình. Trên môi, là độ ấm của Ngô Thế Huân.
Đúng vậy, quả thật là lòng tham không đáy... ...

Quá tham lam rồi.

...

Hết Chương 4.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro