Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3


...

Rất rõ ràng, thằng nhóc kia có khả năng mê hoặc lòng người. Đến tận cùng vẫn khiến người ta tâm thần không yên mà nhớ tới cậu, dư vị của cậu. Cho nên, để rèn luyện bản thân không dễ dàng bị mê hoặc, đương nhiên phải cùng cậu tiếp xúc nhiều hơn . Hình như Pha-ra-ong Ai Cập cổ đại vì sợ bị hạ độc, mà khi đến hạn đều ăn một chút độc dược giống nhau.(tất cả chỉ là ngụy biện =)))
Cho rằng cái cớ của mình như thế thật nực cười, Ngô Thế Huân bắt đầu lưu luyến Ái Dạ.

"Đem nam hài tốt nhất ở nơi này mang đến đây."
Lần thứ hai đến, lại làm những chủ quản đang hầu hạ lộ vẻ mặt sợ sệt Ngô Thế Huân thoải mái tựa vào ghế sô pha mà nói vậy. Người rất nhanh được tìm đến. Đây là cơ hội để nịnh bợ cấp trên, thật sự khiến người khác không thể bỏ qua.
Ngô Thế Huân thế nhưng sắc mặt nghiêm lại, tối sầm, nhìn Biện Bạch Hiền trước mắt y phục được thay mới hoàn toàn:
"Tôi muốn tìm không phải cậu ta."
Biện Bạch Hiền vô cùng phấn khởi nhanh chóng thay trang phục đến, bây giờ chân tay lại luống cuống, rụt rè.

"Lộc Hàm đâu? Tôi muốn Lộc Hàm."
Ngô Thế Huân ánh mắt sắc bén quét ngang mọi người một cái, chế nhạo nói:
"Chẳng lẽ Lộc Hàm không phải là người của Ái Dạ? Tối hôm qua tôi còn nhìn thấy cậu ta tiếp khách ở đây."

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, vẫn là Triệu Tuân lão luyện nhất, lập tức phất tay nói với Bạch Hiền:

"Gọi Lộc Hàm tới đây."

Bạch Hiền vừa xấu hổ vừa sợ chạy nhanh ra ngoài, rất nhanh dẫn Lộc Hàm đến.
Cùng trong một câu lạc bộ nhưng cách ăn mặc đặc biệt nhằm thu hút sự chú ý của mỗi người lại khác nhau, Lộc Hàm ăn mặc bình thường, áo sơ mi trắng, quần bò đen, ngay cả cà vạt cũng không đeo, nhẹ nhàng mà khéo léođứng ngoài cửa.

"Lão Triệu, ông tìm tôi?"
Khóe mắt Lộc Hàm chăm chú nhìn Ngô Thế Huân một cái, cung kính nói với Triệu Tuân.

"Lộc Hàm, Đại thiếu gia tìm cậu."

Triệu Tuân đem Lộc Hàm nhẹ nhàng kéo đến trước mặt Ngô Thế Huân, thần sắc có chút mất tự nhiên.

"Cậu hầu hạ Đại thiếu gia cho tốt."

Đôi mắt trong veo như nước của Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân, gật đầu.
Tất cả chủ quản đều đã rút được kinh nghiệm, ngay lập tức rời đi, để cho Đại lão bản có không gian riêng hưởng thụ.Chỉ có Phác Xán Liệt, như cái bóng không gây chú ý ngồi ở một góc, tùy thời bảo vệ Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân ngồi trên ghế sô pha , thỏa thích đem tầm nhìn dừng trên người Lộc Hàm.

"Cậu rất mê hoặc người."
"Thật vậy sao? Làm thế nào biết được?"
Lộc Hàm đối với ánh mắt Ngô Thế Huân tựa hồ không có cảm giác, thoải mái, nhàn hạ đứng trước mặt hắn. Ngô Thế Huân cười khẽ, hất hất cằm:
"Nhìn quần áo của cậu."
"Quần áo của tôi sao?"

Lộc Hàm cúi đầu, vô tội mà nhún vai:
"Bất quá chỉ là quần áo bình thường."
"Bình thường?"

Ngô Thế Huân đứng lên, tầm vóc cao hơn Lộc Hàm cả nửa cái đầu, phát ra khí thế áp đảo.

"Được mặc trên thân thể cậu như vậy, dù bình thường cũng làm cho người ta mê muội."

Lời nói ngon ngọt lại vừa chán ghét Lộc Hàm ném cho Ngô Thế Huân một tia mỉm cười chế nhạo, tránh ở trước mặt hắn cứng rắn, lượn qua một vòng, đi tới trước ghế sô pha, lười biếng mà nằm xuống.

"Anh thích tư thế nào?"

Lộc Hàm không hề gì hỏi. Đôi lông mày anh tuấn của Ngô Thế Huân nhướn lên, hắn không thích bộ dạng phóng đãng như vậy của Lộc Hàm.

"Tôi hiện tại không có tâm tình làm việc này."
"Vậy thì..... Chờ bao giờ anh có tâm tình hẵng tìm tôi đi."

Lộc Hàm từ trên ghế sô pha bò dậy, đi thẳng tới cửa.

"Tôi chỉ bồi người trên giường, không bồi người nói chuyện."

Một đôi tay cứng như thép nắm lấy cánh tay Lộc Hàm, đem cậu kéo trở về. Đôi mày liễu của Lộc Hàm nhăn lại, cắn môi nhìn Ngô Thế Huân.

"Tôi gọi thì cậu phải bồi."
Ngô Thế Huân dùng một tay, đem Lộc Hàm đang vùng vẫy đến trên sô pha, cao cao tại thượng nói:

"Tôi là ông chủ."
Lộc Hàm từ trên ghế sô pha trở mình ngồi dậy, nhưng không có phản kháng, dưòng như chịu thua cười, gật đầu:

"Không sai, anh là ông chủ." Trong mắt cậu luôn luôn có tia châm chọc không nói ra lời, nhưng thái độ lại cung kính không thể bắt bẻ.

"Chúng ta trò chuyện." Không biết tại sao, cậu nhóc này luôn có thể khiến Ngô Thế Huân hứng thú. Hắn ngồi bên cạnh Lộc Hàm, trong mũi ngửi thấy một cỗ hương thơm mê người.

"Trò chuyện cái gì?"
Lộc Hàm trong lòng rất không tự nhiên, đây là tình huống rất ít gặp. Đối mặt với Ngô Thế Huân, trái tim sẽ có phản ứng rất kỳ lạ, đập bình bịch. Nhất định phải cố gắng duy trì tác phong trước sau như một của mình.

"Cậu ngay cả nói chuyện phiếm cũng không? Nói chút gì làm tôi cao hứng, cùng tôi vui vẻ trải qua một buổi tối."
"Khiến anh vui vẻ? Điều này bản thân tôi vốn có thể."

Lộc Hàm lộ ra nụ cười biếng nhác, ngón tay chạm trên áo Ngô Thế Huân, nhanh chóng trượt xuống.Ánh mắt mê hoặc của Lộc Hàm, ngón tay thon mảnh trắng nõn đã cách trên bộ vị trọng yếu được che phủ bởi chiếc quần tây của Ngô Thế Huân.
"Ba"một tiếng, Ngô Thế Huân chụp lấy tay Lộc Hàm:

"Cậu ngồi đàng hoàng chút cho tôi, đừng dựa vào đây."
Lộc Hàm tựa hồ không ngờ tới Ngô Thế Huân lại phản ứng như vậy, nghi hoặc thu tay lại, vừa vô tội lại kiều mỵ mà liếc mắt ngang hắn một cái, ha ha cười, quả thật ngoan ngoãn ngồi cách xa hắn một khoảng, không hề có động tác gì.

"Ở chỗ này làm bao lâu."
"Rất lâu."
Lộc Hàm trái lại trả lời:
"Tôi từ nhỏ đã được bán đến nơi đây rồi."
"Bán?" Không nghĩ tới, Hải Nam thời đại này còn có chuyện mua bán người. Lộc Hàm đoan đoan chính chính ngồi, gật đầu. Lúc này cậu giống một học trò rất thành thật.

"Thái độ của cậu thay đổi đúng là nhanh."
Ngô Thế Huân đối với sự chuyển biến thái độ nhanh chóng của cậu mà kinh ngạc. Lộc Hàm tựa như đang thưởng thức một giấc mộng kỳ lạ, tùy thời đều có thể thay đổi hoàn toàn.

"Quá khen, tôi dựa vào cái này để kiếm cơm."
Quả nhiên, khen một câu, Lộc Hàm lại cà lơ phất phơ hì hì cười. "Không như vậy, sao có thể khiến khách nhân đối với tôi duy trì cảm giác mới mẻ?"

Nụ cười tỏa sáng mỹ lệ làm cho người ta thoáng ngơ ngẩn, Ngô Thế Huân phát hiện Lộc Hàm quả nhiên có sức mê hoặc kinh người. Loại mê hoặc này, đã không thể dùng xinh đẹp để hình dung, nó trực tiếp rung động lòng người, làm cho người ta nghĩ muốn đem bắt nó mà chiếm cho riêng mình.
Lộc Hàm dựa trên thân thể cường tráng, nhẹ nhàng vuốt ve nước da mịn màng của hắn.

"Cậu thật không đơn giản."
Thanh âm trầm thấp mà tràn ngập từ tính thật thà khen ngợi:

"Thiếu chút nữa khiến tôi bị mê hoặc rồi."

Chỉ là thiếu chút nữa thôi sao? Tôi sở trường chính là những việc như này để sinh tồn. Lộc Hàm trong lòng cười khổ.

"Thật đáng tiếc. Để cậu ở Ái Dạ rất đáng tiếc." Ngô Thế Huân lắc đầu.
Lộc Hàm không biểu lộ chút tình cảm liếc mắt nhìn hắn. Cũng giống những nam nhân khác, đều nghĩ muốn đem mình thu làm của riêng sao?
Ôi... lại là một tên ích kỷ.

Ngô Thế Huân càng xem càng yêu, ôn nhu hôn lên hai mắt Lộc Hàm:

"Như vậy khó mà để cậu ở lại Ái Dạ, sẽ sống không được bao lâu."

Cái gì? Lộc Hàm có vài phần kinh ngạc ngẩng đầu.

"Mỗi ngày bồi nam nhân trên giường, cho dù thân thể có tốt mấy cũng không chịu được mấy năm." Ngô Thế Huân thương tiếc mà xoa bóp khớp xương tinh tế của Lộc Hàm, rất không vui mà nói:

"Xem cậu gầy thành bộ dáng gì này?"
Lộc Hàm giật mình nhìn Ngô Thế Huân, nhanh chóng đem mặt quay qua một bên. Như thế nào có thể? Như thế nào có thể bị những lời quan tâm bình thường đấy làm cho cảm động? Mũi hơi cay cay, trong lòng lại ấm áp lên không ít.
Bình tĩnh! Lộc Hàm...Không được quên rằng... Thân phận mày là gì!

"Cậu có cùng mấy chủ quản lên giường chưa?" Ngô Thế Huân đột ngột hỏi.
"Ách?" Lộc Hàm khó hiểu nhìn Ngô Thế Huân, hắn dùng ngón tay di động xung quanh trên người cậu cảm thụ nước da xinh đẹp, cười nói:

"Lúc tôi gọi cậu tới, thần sắc mỗi ngườibọn họ đều rất khó coi."
"A, thì ra là thế." Lộc Hàm cũng nở nụ cười, kiêu ngạo nói:

"Đại khái là sợ tôi làm cho anh mê đắm chứ sao. Đường đường thủ lĩnh Phong Vũ, nếu như bị thua trong tay một người như tôi, huynh đệ Phong Vũ sau này cũng không dám gặp người."
"Không sai không sai!" Ngô Thế Huân vỗ tay cười to, đột nhiên biến sắc, nghiêm mặt mà nói:
"Cậu có biết? Ánh mắt của cậu cho tới bây giờ chưa từng có ý cười."

Lộc Hàm bị ánh mắt nghiêm túc của hắn làm cho sửng sốt, hồi lâu mới cười nói:

"Nói nhảm, tôi mỗi ngày đều cười, lúc nào cũng đang cười."
Gì mà đôi mắt không cười chứ? Thật hoang đường! Trong lòng nghĩ như vậy, vẫn không khỏi cụp mắt xuống, không nhìn tới ánh mắt thăm dò của Ngô Thế Huân. Ngón tay thon dài nâng cằm cậu lên, Lộc Hàm cảm giác được trống ngực mình đang đập rất nhanh. Cảm giác như vậy, chưa từng trải qua.

"Thật sự là một đôi mắt đẹp... " Ngô Thế Huân ca ngợi, thoáng suy nghĩ một chút, nói:
"Chỉ cần cậu mở lời, có thể đi theo tôi."

Đi theo anh? Hàng lông mi thật dài của Lộc Hàm khẽ rung động, sâu kín nhìn chăm chú Ngô Thế Huân, cười ha hả:

"Sao lại biến thành một màn ngôn tình cẩu huyết rồi? Nơi này là Ái Dạ, không phải đài truyền hình." Hai tay cậu đặt trên cổ Ngô Thế Huân, đầu ngả về phía sau, lộ ra chiếc cổ với đường cong hoàn mỹ.

"Nơi này vốn rất sung sướng, tôi tại sao phải đi?"

Vật nhỏ ưa nói dối. Ngô Thế Huân cười khẽ, xoa đôi lông mày tinh tế của Lộc Hàm:

"Cậu chưa bao giờ soi gương sao?"
"Soi! Tôi mỗi ngày soi tám lần mười lần."
"Như vậy...nhìn vào trong gương xem ánh mắt của cậu đi." Ngô Thế Huân hôn lên mí mắt đang mấp máy của Lộc Hàm, nhẹ nhàng như lụa lướt qua:

"Đôi mắt như vậy làm cho người ta tan nát cõi lòng, càng khiến cho tôi điên cuồng."
"Quá dịu dàng rồi..." Lộc Hàm nhắm mắt lại, thì thào nói. Đáy lòng như bị vật gì đấy bao quanh, một điểm một điểm, một tí một tí mà quấn lấy.

"Rất dịu dàng?" Ngô Thế Huân cười khúc khích:
"Cậu cho rằng làm thủ lĩnh đều phải vô cùng tàn bạo sao?"
Lộc Hàm mở ra đôi mắt lấp lánh như sao, mỉm cười:

"Anh thích tôi?"
Ngô Thế Huân gật đầu.
" Vậy... Lúc rảnh rỗi tới tìm tôi chơi đùa đi."
"Chơi đùa?" Dự định vứt bỏ cơ hội hiếm có để thoát chết sao? Ngô Thế Huân khó hiểu nhìn Lộc Hàm.
"Đúng vậy! Tôi sẽ khiến anh cao hứng, đây chính là sở trường của tôi mà."
"Lộc Hàm..."
"Hử?"
Ngô Thế Huân bình tĩnh nhìn Lộc Hàm, than một tiếng:

"Tại đây, lúc cậu nói những lời này , đôi mắt đang khóc..."

Đôi mắt? Đang khóc? Lộc Hàm ngây người dường như nhìn lại Ngô Thế Huân, rốt cục vẫn là... ...
Nhẹ nhẹ nở nụ cười.

"Anh ah... Căn bản là không giống thủ lĩnh Phong Vũ, ngược lại giống một thi nhân tình ái nhàm chán hơn."
"Thi nhân sao? ......"
Lại khẽ hôn một trân...
Tiếp tục khẽ hôn một trận nữa...
Lộc Hàm không giống như ngày thường, cố ý phát ra tiếng rên rỉ khiến lòng người ngứa ngáy. Chỉ là hé ra nửa đôi mắt bị hôn mang theo vài phần men say , ôn nhu nhìn Ngô Thế Huân.
Rất thoải mái, rất ấm áp. Bình tĩnh đến kỳ lạ, như thể tìm về một thời khát khao nào đó từ rất lâu. Ngô Thế Huân, anh chính là Ngô Thế Huân?
Ngô Thế Huân... Chưa từng nghĩ đến, anh là người như vậy...
Cầu vồng ngũ sắc nơi Ái Dạ lại lấp lánh, giọng ca say đắm bay bổng trong không khí. Một đêm đầy sao, tình cảm mơ hồ nảy sinh....trong lòng hai trái tim không nên tương ngộ.

Hết Chương 3.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro