Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2


...

Rời khỏi đại sảnh ồn ào, Ngô Thế Huân đi vào toilet.

"... A...Nhẹ...nhẹ chút......" -Ngữ điệu quyến rũ pha lẫn với tiếng rên rỉ đứt quãng, truyền đến tai Ngô Thế Huân. Ánh mắt nhanh chóng định vị ở chính giữa cánh cửa đang đóng chặt kia, hắn nhàm chán lắc đầu.Khẳng định là người nào đó đang phục vụ khách. Ngay trong WC... ... . ý tưởng hay đấy.
Không để ý tới bọn họ, Ngô Thế Huân quay người đi, tới bồn cầu, kéo khóa quần xuống.
"...Ô........A..." -Thanh âm rung động đang khổ sở kìm nén, từng tiếng đập vào tai Ngô Thế Huân, làm đôi lông mày anh tuấn của hắn hơi nhíu lại. Người này thanh âm quả thật không tồi, khiến người khác không nhịn được mà muốn nghe thêm.
"Mau! Nhanh lên một chút...... Đừng..." -Rên rỉ càng ngày càng dồn dập, hỗn loạn chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp nặng nề cùng tiếng va chạm của thân thể đang giao hợp, kích thích trống ngực Ngô Thế Huân. Vẫn là lần đầu tiên chứng kiến những chuyện như vậy trong WC, vậy mà nghe lén người khác ân ái. Động tác bên trong càng lúc càng lớn, từng chút từng chút một va đập vào vách ngăn. Ngô Thế Huân thậm chí có thể tưởng tượng hình dáng một nam hài xinh đẹp bị hung khí kia xuyên qua mà luật động liên hồi.
"Ahhhh!" -Tiếng kêu trong trẻo, kịch liệt vì kích động vang lên. Sau đó, tất cả thanh âm đều đột nhiên dừng lại. Người vừa thét chói tai trong lòng nam nhân mà đạt đến cao trào kia hẳn bộ dạng thật mê người, quả thực khiến lòng người rung động không gì sánh được.
"...Hô... Lộc Hàm, một lần nữa đi."
Nam nhân hiển nhiên chưa thỏa mãn, thở hổn hển hỏi. Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, chính là người vừa phát ra tiếng rên rỉ dâm đãng, đáng tiếc lại không có nhiệt tình cùng độ ấm như vừa rồi:
"Được thôi, làm một lần nữa sẽ tính gấp ba."
Nam nhân có chút khó xử:
"Giá tiền của cậu đã đủ cao rồi, còn muốn tăng lên sao? Tôi hàng tháng đều chi tiền tại Ái Dạ này, đã làm cha tôi nổi trận lôi đình mấy lần."
Chủ nhân của thanh âm êm tai chỉ cười lạnh:
"Nam nhân a, sợ nhất chính là tốn kém, không thể tự lập. Có thể hỏi lão bà của anh nếu muốn, bà ta không phải là con gái độc nhất của một tập đoàn tài chính lớn sao? Hẳn là luôn có một chút vốn riêng chứ."
.........
Một trận im lặng xấu hổ. Ngay cả ở bên ngoài Ngô Thế Huân cũng hiểu được, nam hài được gọi là Lộc Hàm này thực sự không biết đạo lý. Tựa hồ không kiên nhẫn mà nhìn nam nhân do dự, một tiếng "kẽo kẹt" cánh cửa liền mở ra. Một người hình dáng mảnh khảnh từ bên trong thản nhiên đi ra, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Ngô Thế Huân hai tay đang dựa trên thành bồn rửa tay, lập tức hiểu được hắn đã "nghe" hết toàn bộ quá trình. Lộc Hàm chẳng những không biểu hiện ra một tia xấu hổ nào, ngược lại hướng về Ngô Thế Huân vừa quyến rũ lại vừa khiêu khích mà liếc mắt qua. Quả nhiên không hề biết đạo lý!
Ngô Thế Huân thấy rõ dung mạo cậu, không có tí lưu manh nào, mồm huýt sáo thổi nhẹ một cái. Dáng người hoàn mĩ kia thực sự thích hợp để nam nhân ôm, hơn nữa khuôn mặt tinh xảo không chút tỳ vết. Nhìn kỹ hơn gương mặt đẹp đẽ đấy, chính là khuôn mặt của tầng lớp thượng lưu hiếm có lại mang theo thần tình bất cần, làm cho tâm người ta ngứa ngáy khó chịu. Cao quý cùng phóng đãng, đồng thời đôi môi tràn đầy duyên dáng nhếch lên, lại kích thích ham muốn chinh phục mãnh liệt của nam nhân.Toàn thân phát ra hương vị tình dục nồng đậm, thế nhưng đôi mắt lại mang theo nét trong sáng không hiểu thế sự . Bất quá nghe những gì cậu vừa mới nói, chỉ biết điểm vốn hồn nhiên ấy đã bị tiền cám dỗ mà rơi xuống địa ngục."Lộc Hàm...thế như vậy đi? Gấp ba thì gấp ba, đến..." -Một nam nhân khác vừa sửa sang lại bộ âu phục hàng hiệu lộn xộn, lao tới bắt lấy tay Lộc Hàm.
"Tôi ra gấp năm lần."
Lộc Hàm còn chưa kịp đáp lại, một bên Ngô Thế Huân ác ý mở miệng.Từ Lộc Hàm cùng vị công tử nhà giàu kia đồng thời nhìn về phía hắn, một người vẻ lãnh đạm có chút hứng thú chờ đợi, người còn lại tràn ngập chán ghét cùng căm giận.
"Gấp năm lần... Anh biết tôi quy định giá là bao nhiêu không?" Lộc Hàm từ trên xuống dưới đánh giá Ngô Thế Huân, xác định là nam nhân này ra giá tiền, nhẹ giọng khiêu khích. Bị nửa đường xuất hiện Ngô Thế Huân ra tranh giành, nam nhân thoáng chốc tức giận nhảy dựng lên, sợ hãi mà nhìn sang hắn đang tỏ ra hứng thú với Lộc Hàm, cắn răng nói:
"Tôi ra sáu lần."
"Gấp mười." -Không chút nào chần chừ nói ra giá, Ngô Thế Huân cảm thụ đầy đủ niềm vui sướng khi có tiền, nhất là khi nhìn thấy đôi con ngươi của Lộc Hàm lướt nhanh qua mình.Thật không ngờ Ngô Thế Huân mạnh bạo mà ra giá cao như vậy, nam nhân thoáng do dự, nhìn Lộc Hàm đang lạnh như băng đứng một bên xem, hai tay nắm chặt, cơ hồ chỉ muốn đấm cho Ngô Thế Huân một quyền.
"Tôi... Tôi... Tôi ra, hai mươi lần."
Cuối cùng sĩ diện quá lớn, nam nhân mất lý trí đưa ra quyết định.Cho dù bị cha mắng một tháng, cũng quyết tranh giành một trận.
"Năm mươi lần." -Thoải mái mà đánh bại nam nhân không biết tự lượng sức mình kia, Ngô Thế Huân đắc ý xuất ra bộ dáng tươi cười nhàn hạ. Dường như bị cái giá kia dọa ngơ ngẩn, nam nhân ngây ngốc một lúc, không cam lòng thoáng liếc nhìn Lộc Hàm, buồn bực im lặng đi ra ngoài.
Địch nhân cắp đuôi chạy trốn, Ngô Thế Huân nhìn hắn đi ra ngoài, ánh mắt mang theo ý cười chuyển tới trên người Lộc Hàm, cậu đối với cái giá hắn đưa ra rất hài lòng, mỉm cười mang tính nghề nghiệp nói:
"Gấp năm mươi lần, thật sự là cái giá cao."
Không biết tại sao, Ngô Thế Huân chung quy có cảm giác những lời này của Lộc Hàm mang theo hàm ý châm chọc. Hắn lười biếng đi về phía Lộc Hàm.
"Bây giờ... Có thể nói cho tôi biết, giá của cậu vốn thấp bao nhiêu chưa?"
Lộc Hàm lập tức mặt không đổi sắc nói cho hắn đáp án:
"Năm vạn một lần, không hạn thời gian, cứ bắn ra là tính."
Năm vạn, năm mươi lần chính là hai trăm năm mươi vạn. Khó trách nam nhân không có trong tay quyền lực kinh tế kia sắc mặt đại biến. Ngô Thế Huân nheo nheo mắt:
"Cậu thật đúng là không thiếu tiền a."
"Dù sao anh cũng đã ra giá rồi."
Chúng Hưởng cười khẽ, ngón tay trắng nõn thon dài xoa nhẹ lên hầu kết Ngô Thế Huân. Hầu kết bị vỗ về chơi đùa thoải mái mà phát ra thanh âm ừng ực, Ngô Thế Huân có cảm giác ngón tay lạnh như băng của Lộc Hàm nhẹ nhàng vân vê lướt trên mặt, nhưng lưu lại là một mảnh nóng rực, nhanh chóng thẳng tới thiêu đốt hạ phúc. Không nghĩ tới vuốt ve hầu kết cũng có thể kích thích tình dục hiệu quả như vậy.
"Lộc Hàm... Cậu chính là Lộc Hàm?"
Dường như muốn thử thách năng lực ý chí của mình, Ngô Thế Huân trực tiếp đón nhận sự vuốt ve của Lộc Hàm.
"Đúng vậy, tôi gọi là Lộc Hàm."
Ngón tay như mang theo một dòng điện âm ỷ ở trên hầu kết như có như không đụng vào, Lộc Hàm ha ha cười:
"Bây giờ không phải là lúc nói mấy điều này chứ."
Rất thoải mái, thật sự là rất thư thái.thái. Ngô Thế Huân thiếu chút nữa nheo con mắt, muốn tống khứ mọi trở ngại, thẳng tay đem Lộc Hàm lần nữa phát ra những thanh âm êm tai vừa rồi, nhưng lại nhìn thấy trong đôi mắt đang mỉm cười của Lộc Hàm chợt lướt qua một tia khinh thường. Bất quá lại là một con heo không có liếm sỉ, thế nhưng Lộc Hàm cười đến sáng lạn, thuần thục mà khơi lên những đòi hỏi nơi Ngô Thế Huân. Ánh mắt hắn bởi vì cảm nhận sắc bén được sự xem thường mà trở nên trấn tĩnh, hắn không thích bị người khác xem thường, nhất là bị một người ở động nam hài xem thường.
"Vừa rồi bên ngoài có người ồn ào tìm cậu khắp nơi."
Nhìn thấy Ngô Thế Huân đối với sự khiêu khích của mình không hề động tâm, Lộc Hàm có chút kinh ngạc, ngón tay chậm rãi trượt, quấn lấy thắt lưng Ngô Thế Huân, ôn nhu nói:
"Người như vậy mỗi ngày đều có, thật sự là phiền chán mà."
Rất khó tin tưởng thanh âm nũng nịu như thế này lại phát ra từ miệng một nam nhân. Ngô Thế Huân không thể phủ nhận rất êm tai, nhưng lại không thích sự giả dối cùng thờ ơ ẩn bên trong.
"Cậu quả thật rất đẹp. Hẳn là Ái Dạ đã rất thành công?"
"Anh là chuyên viên điều tra à?"
Lộc Hàm nhất quyết dán hoàn toàn vào lòng Ngô Thế Huân, ngón tay tinh nghịch ở trên lưng hắn vẽ vòng vòng. Trong lòng cực kỳ không kiên nhẫn. Anh còn muốn chuẩn bị bao lâu, bây giờ không bắt đầu làm đi. Muốn giả trang chính nhân quân tử cũng sẽ không phải đến Ái Dạ này chứ. Ngô Thế Huân thân là thanh niên đầy triển vọng cho chức thủ lĩnh giang hồ Phong Vũ, đương nhiên đối với khống chế nhân tâm rất có khả năng, cười nói:
"Tôi quả thật là tới để điều tra. Bởi vì tôi vừa mới trở thành ông chủ của câu lạc bộ này."
Mỹ nhân trong lồng ngực rõ ràng cứng đờ. Ngô Thế Huân đột nhiên cảm giác khá thú vị, không khỏi nhếch miệng cười. Lộc Hàm ngẩng đầu lên, rút lại vẻ tươi cười trên mặt:
"Ngô Thế Huân?"
"Không sai. Tôi chính là Ngô Thế Huân."
Bộ dáng ngửa cằm lên của mỹ nhân trong ngực quả thật mê người, Ngô Thế Huân vươn tay vuốt ve nước da trơn nhẵn như trẻ con kia.
"Trông thấy ông chủ thì cao hứng sao. Da của cậu thật đẹp, so với phụ nữ còn mịn màng hơn."
"Cám ơn, tôi tại đây công phu trên phương diện lừa gạt so với phụ nữ vẫn còn kém nhiều."
Lộc Hàm cười cứng ngắc, hai tay buông ra thắt lưng Ngô Thế Huân.
"Thế nào, không có ý định bồi tôi?"
Ngô Thế Huân nắm lấy tay Lộc Hàm, bắt buộc nó lần nữa vòng trên thắt lưng mình. Lộc Hàm sắc mặt rất kém, lắc đầu:
"Ông chủ đại nhân, tôi có hơi không được thoải mái."
"Đối đãi với ông chủ bằng bộ dạng này thật không có lễ độ. Cậu hẳn phải càng thêm nịnh nọt tôi mới đúng."
Ngô Thế Huân vui đùa làm vẻ mặt tức giận. Sự hài hước này đối với Lộc Hàm tựa hồ không có tác dụng, sắc mặt cậu càng trở nên tái nhợt, yếu đuối nói:
"Chính bởi vì anh vốn là ông chủ, mới muốn dùng người tốt nhất hầu hạ anh. Tôi hiện tại hình dáng rất khó coi."
Ngay cả hai trăm năm mươi vạn kia cũng không muốn kiếm rồi sao? Ngô Thế Huân có chút ngoài ý muốn nhìn Lộc Hàm, nhẹ nhẹ nở nụ cười:
"Vậy tùy cậu đi."
Lộc Hàm thoáng kinh ngạc, căn cứ kinh nghiệm từ trước, nam nhân luôn thích dùng quyền lực của mình cùng bạo lực để được thỏa mãn. Phát giác được suy nghĩ của Lộc Hàm, Ngô Thế Huân lười biếng nói:
"Tôi không có hứng thú chơi trò lạt mềm buộc chặt."
"Tôi không dám đối với lão bản ngài lạt mềm buộc chặt."
"Phải không?"
Ngô Thế Huân suy nghĩ nói:
"Tôi cảm giác cậu chính là đang làm như vậy đấy. Vậy, tôi đối với cưỡng gian cũng không có hứng thú. Tôi không cưỡng gian phụ nữ, càng không cần phải nói nam nhân. Cậu đã không thích..." -Hắn rất phong độ mà nhún vai.
"Cám ơn anh." -Lộc Hàm cúi đầu nói lời cám ơn, lập tức giống như một cô gái nhỏ đang xấu hổ. Cậu thật đúng là có tài giả bộ, không đi làm diễn viên rất đáng tiếc. Ngô Thế Huân đối với lần gặp mặt mất không tới mười phút, và vật nhỏ biểu hiện ra nhiều loại thần thái khí chất khác nhau này rất có hứng thú.Lông mày nhướn lên nét cười, hắn giống như báo trước trầm thấp nói:
"Chúng ta sẽ gặp lại. Vậy lúc đấy... hãy tạ ơn tôi đi."
Đây chính là lần gặp gỡ đầu tiên giữa Ngô Thế Huân và Lộc Hàm.

Hết Chương 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro