Chương 1
...
Hải Nam ban đêm thật mỹ lệ, đại bộ phận được chiếu sáng bởi ánh đèn rực rỡ. Khi hoàng hôn xuống, nơi nơi những ánh đèn nê ông xinh đẹp thi nhau mọc lên, thay thế vị trí quan trọng của vầng thái dương ban ngày, đảm nhận trách nhiệm chiếu rọi tứ phương, mà nhân vật hát chính vốn là ánh trăng lại bị gạt sang một bên.Trong đó, xinh đẹp nhất mà tràn ngập hấp dẫn đó là "thiên đường Ái Dạ" kia, nơi mà chỉ từ nóc nhà của nó đã tỏa ra thứ mị lực hấp dẫn đến chói lòa. Đây không chỉ là do nó được tạo bởi viện thiết kế toàn các chuyên gia hàng đầu nước Mỹ, mà còn bởi vì nó tiêu biểu cho ý nghĩa ----- nơi có những nam hài mê hoặc nhất, những buổi tối phóng đãng nhất, những tiết mục đầy kích thích nhất...
Đêm nay, Ngô Thế Huân an vị tại Ái Dạ, thảnh thơi mà hưởng thụ sự khoản đãi của bậc đế vương. Chiếm giữ căn phòng sang trọng nhất nơi ngày thường cho dù là quan to chức lớn, giàu có tới đâu cũng phải thay phiên chờ đợi trước, nghênh ngang ngồi trên ghế salon quan sát những nam hài được tuyển chọn trước mặt. Bên cạnh đám quản lý của Ái Dạ đứng thẳng chờ đợi đã lâu, nhưng thần sắc không hề lộ ra chút mất kiên nhẫn nào. Bởi vì ---- Ngô Thế Huân, sẽ thay thế nhị thúc hắn trở thành thủ lĩnh giang hồ Phong Vũ. Mà Ái Dạ, cũng chính là một trong những sản nghiệp của Phong Vũ, Tân thủ lĩnh quá bộ đến, thử hỏi những người phụ trách sao dám thất lễ?
"Đại thiếu gia, không biết có hợp ý không?" -Bên cạnh, là Triệu Tuân người có lai lịch cao nhất thấy Ngô Thế Huân dùng ánh mắt dò xét dạo qua một vòng trên người từng vị "công tử" trước mặt, ánh mắt dừng lại trên một người khá thanh tú, vội vàng khom người xuống thanh âm cung kính hỏi Ngô Thế Huân.
"Hừ " -Ngô Thế Huân môi mỏng hơi nhếch lên, không nóng không lạnh chỉ nhẹ cười. Có lẽ tìm không ra một lựa chọn tốt hơn, hắn mất hứng mà hướng thiếu niên thanh tú kia ngoắc ngoắc ngón tay. Thật sự chả có tí hứng thú nào, đến đây bất quá vốn chỉ để thị sát công việc mà thôi. Thế nhưng lại làm cấp dưới kinh hãi, nơm nớp lo sợ, như thể mình nếu không tìm ra một nam hài để thưởng thức, chơi đùa, nhất định bọn họ sẽ bị phủ nhận hoàn toàn thành quả đạt được, không thể làm gì khác hơn là đành tạm chấp nhận một người. Nghe được Ngô Thế Huân lựa chọn, bên cạnh những người phụ trách đều thở dài một hơi. Những cậu "công tử" khác bị phất tay kêu đi ra ngoài, mà người được lựa chọn, sẽ lập tức được an bài ngồi bên cạnh Ngô Thế Huân. Nam hài vẻ mặt vừa mừng vừa sợ, tựa như một chú thỏ trắng ngoan ngoãn đang ngồi cạnh.
"Tên gọi là gì?"
"Biện Bạch Hiền." -Ngô Thế Huân nhìn thấy trong mắt Biện Bạch Hiền có tia vui mừng nồng đậm, thật không rõ bị một nam nhân nhìn trúng thì có gì để mà cao hứng. Chẳng lẽ lại thích bị người thượng như vậy sao? Nhẹ nhàng cười, hỏi:
"Nơi này buổi tối khách nhân nhiều không?"
"Nhiều, mỗi ngày có rất nhiều người tới nơi này. Cuối tuần lại càng không có chỗ." - Bạch Hiền ngượng ngùng mà ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn tươi cười của Ngô Thế Huân, lại vội vàng cúi đầu.
"Ha ha, cậu rất dễ xấu hổ a." - Ngô Thế Huân nhàm chán mà cùng Bạch Hiền nói chuyện, ngẩng đầu đảo mắt nhìn ngững người phụ trách đang cung kính xung quanh với khuôn mặt tươi cười:
"Các vị muốn ở chỗ này xem bọn tôi biểu diễn sao?"
"A?"
Nguyên nhân chính vì chưa có lệnh mà không dám tự tiện rời đi, mọi người lúc này mới ý thức được đã gây trở ngại cho nhã hứng của tân thủ lĩnh, vội vàng đáp:
"Vâng, chúng tôi còn có việc, xin phép ra ngoài trước."
"Đại thiếu gia cứ việc thoải mái đi."
"Tiểu Bạch, hầu hạ Đại thiếu gia cho tốt."
Mọi người thấy ánh mắt lạnh lùng của Ngô Thế Huân liền nối đuôi nhau ra, chỉ còn lại cận vệ Phán Xác Liệt đứng bên cạnh. Căn phòng xa hoa to lớn như vậy lập tức an tĩnh, tình thế trở nên quỷ dị hòa cùng ý vị tràn ngập tình dục. Ngô Thế Huân nhìn sang Bạch Hiền. Hiển nhiên nam hài trong sáng này bắt đầu có chút lúng túng, mặt cười một mảnh ửng hồng. Sợ rằng mới đến chưa được bao lâu, vậy đây là mặt hàng mới thanh khiết, hắn chắc chắn phải ra tay chà đạp một phen.Đáng tiếc, hiện giờ không có tí ham muốn nào, hơn nữa, ôm nam nhân so ra luôn kém hơn với ôm phụ nữ, chỉ có thể dùng để điều tiết. Ngô Thế Huân nghĩ vậy, liền đứng lên, càng hiện rõ dáng dấp cao lớn cân đối, thân hình khỏe đẹp đấy đã làm biết bao phụ nữ phải thét đến chói tai. Biện Bạch Hiền bởi vì hành động của Ngô Thế Huân mà khẽ chấn động. Có thể được vị thủ lĩnh anh tuấn trẻ tuổi này coi trọng, thật sự là chuyện tốt không dám tưởng tượng, cho dù vừa mới vào làm việc,Bạch Hiền cũng biết, nếu như được Ngô Thế Huân bao, chẳng khác nào tìm ra được con át chủ bài lợi hại nhất trong tay.
Ngô Thế Huân không có suy nghĩ như Bạch Hiền, bắt đầu kích thích hoạt động về đêm, mà ngược lại, hắn đi tới cửa, hướng Phán Xác Liệt uể oải để lại một câu:
"Nơi này thật buồn chán, tôi ra ngoài đi dạo một chút."
Ở một bên, Biện Bạch Hiền mắt choáng váng sững sờ. Phác Xán Liệt di chuyển, muốn đi theo sau Ngô Thế Huân, lại bị hắn khoát tay cự tuyệt.
"Tôi sẽ không rời câu lạc bộ. Này..." -Hắn chỉ chỉ Bạch Hiền đang đỏ mặt ngồi trên sô pha:
"Thưởng cho cậu." -Không đếm xỉa tới Xán Liệt vẻ mặt không chấp nhận cùng vẻ xám như tro trên khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Hiền, Ngô Thế Huân đi đến cửa phòng, thoáng cái liền tiêu sái ra ngoài. Đèn nê ông lấp lánh một vùng, nhưng lại không khiến nam nhân biểu lộ chút vui vẻ nào, trái lại, sắc thái không ngừng biến ảo của ngọn đèn, đem biểu cảm trên mặt người đó càng phát ra vẻ âm u. Dù đã che dấu nhưng vẫn có thể phát hiện tình sắc pha chút bi thương, cuồng hoan cùng sầu bi.
Ở nơi đây, hết thảy mọi dục vọng sâu kín nhất đều có thể phơi bày. Đây chính là nơi trụy lạc nhất, đây là Ái Dạ.
Thứ âm nhạc đinh tai nhức óc, những lời đường mật nho nhỏ, rục rịch hòa vào với nhau, phập phồng , trở thành điều kiện thuận lợi nhất diễn ra một buổi tối suy đồi giữa chốn đô thị này.Từ trong Ái Dạ có người không gây chú ý đang đi dạo một vòng, Ngô Thế Huân hài lòng phát hiện Ái Dạ quả thật sinh ý rất tốt, phải nói, so với những câu lạc bộ đêm phụ nữ thuộc về Phong Vũ còn hoàn hảo hơn. Hẳn có chút khen ngợi với Triệu Tuân nơi đây.Trong lòng ghi nhớ điểm này, Ngô Thế Huân tiếp tục tự mình tuần tra một phần của vương quốc mới tiếp nhận.
"Cái gì? Lộc Hàm không có ở đây?" -Thanh âm kiêu căng bén nhọn của một người hấp dẫn sự chú ý của Ngô Thế Huân. Hắn bất động thanh sắc, đứng trong một góc tối, quan sát tình thế phát sinh.
Cái này, khách nhân kia hiển nhiên vốn là một khách quen, hơn nữa lại là tên thô kệch lắm tiền, phục vụ sinh vẻ mặt sợ hãi đứng một bên nhận lỗi:
"Thật sự xin lỗi, Lại tiên sinh. Lộc Hàm hôm nay đã được hẹn trước. Cho nên..."
"Vậy ít nhất cũng nên ra đây trò chuyện một chút chứ! Mày gọi cậu ta ra đây, cùng tao một mình uống rượu, đừng mất nhiều thời gian, tao sẽ bao toàn bộ chi phí."
"Thật sự rất xin lỗi..."
"Mày đừng có nói lảm nhảm nữa, gọi cậu ta ra là được." -Gã họ Lại cắt ngang lời nói của phục vụ sinh, không kiên nhẫn gạt hết đám cốc chén ngổn ngang trên bàn.
Triệu Tuân chạy lại, phát huy khả năng của người phụ trách động, lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười một cách khiêm nhường:
"Lão Lại à, sao vậy, có gì không hài lòng? Nói cho tôi biết."
Họ Lại nhìn thấy Triệu Tuân, thái độ thu lại một chút, động miệng:
"Sao hôm nay Lộc Hàm không ở đây? Không phải mỗi thứ sáu cuối tuần đều không ra ngoài tiếp khách bao sao?"
"Hiếm khi mới gặp nhau một lần sao khó chịu vậy?" -Triệu Tuân làm bộ dáng vẻ một lão bằng hữu vỗ vỗ bên vai họ Lại, cười nói:
"Đừng nóng giận, cậu ta một lúc nữa sẽ đến gặp ông, sao nào? Nể mặt tôi được không." -Vừa ghé sát lại gần bên tai họ Lại nói:
"Hôm nay tân thủ lĩnh đến tuần tra, ông giúp tôi một việc. Hôm nay dùng rượu, cứ tính hết vào tôi đi!" -Họ Lại thần sắc đã đỡ hơn chút ít. Triệu Tuân biết rõ lai lịch của gã, mặc dù cười đến mức cả người lẫn vật đều vô hại, kỳ thật tên gọi của gã rất nổi danh trong giới hắc đạo, chỉ là do bị kẻ thù chặt mất năm ngón tay, mới bị phân đến nơi đây dưỡng lão.
Hôm nay xem như họ Lại cũng đã nể mặt hắn rồi. Nếu tiếp tục ồn ào, không phải là chuyện tốt.Mặt vặn vẹo mà cười cười:
"Thể diện của Triệu Tuân, so với giám đốc Hải Nam còn lớn hơn. Bất quá... Lộc Hàm trở về nhất định phải gọi cậu ấy ra lại đây, tôi phải phạt cậu ấy hai chén, Triệu Tuân cũng không được bao che nhé "
"Đâu dám đâu dám, tôi cũng muốn phạt đấy chứ!" -Hai người cười ha ha. Phục vụ sinh đứng bên cạnh thở dài một hơi, vội vàng giúp họ Lại rót rượu. Một hồi tranh chấp, đã tiêu tan trong không gian đàm tiếu.
Một bên Ngô Thế Huân cười thầm. Không nghĩ tới Triệu Tuân tại Ái Dạ suốt hai năm, ngay cả tính tình cũng được rèn luyện được vậy. Không tồi.
Thế nhưng... Lộc Hàm là ai đây? Mặc kệ cậu ta, có lẽ là một hồng bài nào đó ở đây đi.
....
Hết Chương 1.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro