Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chuyengiathanhthatp3

biến sắc. Hic vựo chồng nó đang muốn giết người mình tránh xa là hơn.

- Tao nhất định sẽ tìm cho mày!- Bun khẳng định, đụng đến bạn cậu cũng không thể tha được.

- Tìm được giết luôn cho tao/em- Nó với hắn đồng thanh.

Sau câu nói đó không khí trở nên rất ám muội nha. 2 đứa đang ngượng ngùng không biết nói gì còn lũ kia thì cố gắng nhịn cười đến đỏ cả mặt. Chúng nó hợp nhau quá còn gì. Nói vậy thôi chứ nó với hắn cũng không ác tới mức đó đâu cùng lằm là nằm viện vài tháng thôi, toàn những thanh thiếu niên hiền lành mà!

~*~*~*~*~*~

Tách

Căn phòng sáng bừng nên, những vết thương ở mặt và tay lại đau nhức. Anh cúi xuống lấy hộp cứu thương để sát trùng. Đúng là số đen mà, mình chả làm gì mà tự nhiên bị ăn bao nhiêu là phát đấm. Cái tên đó lại rất nhiều, chẳng qua lâu lâu không khởi động nên vậy thôi chứ nếu không thằng đó chết chắc. Bực mình thiệt.

- Ách...!

Không ngờ xót đến vậy. Mồi nhục này không trả mình đâu còn là Ken nữa đâu. Con nhỏ đó chắc chắn sẽ đổ dưới tay mình rồi sẽ đá một cách không thương tiếc.Còn thàng cha đó thì kêu đàn em đi dàn xếp, nếu mình ả mặt thì bao nhiêu năm thương hiệu học sinh ưu tú coi như toi à? Mình đâu có ngu. Lũ các người, chờ đó!

- Anh! Anh về rồi à?- Em gái anh vào phòng thấy người anh đầy vết thương thì hoảng hốt- Ôi! Anh sao thế? Sao lại bị đánh nhiều như vậy?

- Em đừng hỏi nữa, mà em có quen con nhỏ nào mắt tím nhạt, trông cũng xinh không? Còn một tên cũng bảnh trai, tóc vàng nâu không? Chắc 2 đứa nó tầm tuổi anh em mình.

- Dạ...?- Nhỏ em gái tần ngần, liệu có trùng hợp như vậy không?- Thôi để em băng bó cho anh trước đã không kẻo nhiễm trùng.

Trong lòng cô đang toan tính nhiều điều. Nếu có thể lợi dụng được anh thì càng tốt, dù gì cũng là anh cùng cha khác mẹ mà có sao đâu.Nếu làm thế đánh bại được nó thì cô sẵn sàng làm, chỉ cần đạt được mục đích thì điều gì cô cũng có thể làm được.

~*~*~*~*~*~

Gió đêm se lanh lùa vào mái tóc xoăn lọn, tà váy trắng cứ bay phấp thới trên ban công. Nó như một thiên thần đang ngắm nhìn bầu trời đêm, đôi mắt tím nhạt trở nên đục hơn. Nó thật sự chả hiểu nổi mình hôm nay nữa. Rất nhiều cảm xúc lạ cứ nhen nhói trong tim nó, lúc thì rộn ràng lúc nghẹt thở. Ruốc cuộc cái bệnh nan y nào mà nặng vậy?

- Chưa ngủ à?

Hắn mở cửa phòng nó bước vào. Định lịch sự gõ cửa mà gõ đau cả tay chả thấy tin hiệu liền xông vào luôn thấy nó đứng ở ban công thì đi đến dựa vào lan can hóng gió, nhưng bây giờ toàn gió buốt người. Vậy mà sao 2 người họ vẫn thấy nóng nực lắm, mặt đã ấm ấm tự bao giờ rùi.

- Hôm nay anh làm sao thế?

- Hả? Làm sao đâu!

Hắn gượng cười, hắn cũng chả biết nữa. Tự nhiên thấy bực không chịu được lúc đó nó mà không can thì hắn đã cho một mang ngưừoi về Tây Thiên rồi.

- Đánh như điên mà còn kêu không sao?

Nó chu môi nhìn hắn, nói dỗi cũng nên tìm một lí do hợp lí đi. Nhìn cái mặt lúc đó ma còn sợ chạy mất dép nữa là.

- Không ăn nói hẳn hoi được à?

Hắn cau mày, nói chuyện với nó chỉ tổ nóng máu thôi định tám tý cho buồn ngủ mà lại thế này thôi về nằm giường còn sướng hơn.

- Ơ! Sao băng kìa! Ước đi!- Nó chỉ tay lên bầu trời rồi cầu nguyện. Hắn cũng làm theo.

Ngôi sao lóe sáng như mang điều ước của hắn với nó thành hiện thực.

- Anh ước gì?- Nó tò mò hỏi hắn.

- Anh ước...- Hắn nhìn xa xăm- Sau này anh sẽ lấy được em! Jen à!

Nó sững người. Trái tim nó thổn thức. Hắn...hắn vừa nói gì?

~ Hết phần 2~

Chap 13( phần3 ):

Hắn.....hắn vừa nói cái gì?

Nó không dám tin vào tay mình nữa, lại càng không thể tin vào cảm xúc trong mình. Lúc hắn diễn kịch cũng thế nhưng nó chỉ thấy mắc cười nhưng giờ thì không hiểu sao lại thấy hạnh phúc, rung động hay một cảm giác gì đại loại thế. Con tim nó cứ đập nhanh đến không thở được.

- Tại tôi ước hôm nay là Cá Tháng Tư mà! Ha ha ha ha- Hắn cười chọc nó.

- Anh..!- Nó tức giận leo lên cổ hắn mà bóp không thương tiếc. Dám giỡn với nó hả? Lại còn giỡn cái chuyện quan trọng nữa chứ, bực mình ghê.

- Nè! Nè!Tôi...đang...bị thương...đó...nhá..- Hắn có nói trong khi bị thiếu Ôxi trầm trọng.Đúng là không nên giỡm với con nhỏ sao chổi mà. Nhưng lúc đó hắn không tự chủ được nên mới vậy. Chắc bị suy nhược do hcọ hành nhiều quá mà. Phải đi kê thuốc mới được không thế này chắc thành cái bao tải mất.

Trên bầu trời những ngôi sao lấp lánh như cùng nóvứoi hắn ''chơi đùa''. Hai kẻ ngốc không biết trái tim nói gì nữa, chắc còn nhiều trò cười đang chờ đón họ.

Trời đã sáng, ánh nắng tinh nghịch xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào mặt nó. Cố gắng gượng dậy, làm vệ sinh xong nó mắt nhắm mắt mở đi xuống nhà. Đi đến cầu thang gặp ngay cái tên bút chì thối tha nó ngó lơ ''kiệt tác'' của mình tối qua bước xuống. Hắn thấy nó thì núi lửa bị dỗi nước hôm nay chẳng mấy chốc lại bừng bừng lên. Đêm qua tại nó mà hắn chẳng ngủ được tẹo nào cả, quân tử như hắn đâu chịu để yên.

- Này! ''Mẹ vợ'' bảo là trưa hôm nay đi ăn cơm gia đình tạo cơ hội cho 2 bên làm quen!

- Làm quen? Nhẵn cái mặt của nhau rồi còn gì nữa mà làm với chả quen- Nó chu môi, đúng là người già lẩm cẩm, đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán mà còn noí là làm quen, ôi mẹ ơi là mẹ, mẹ có bị ẩm ở đâu không vậy?

-Cái này phải hỏi mẹ nhóc chứ ! Mà mẹ nhóc cũng dặn là kêu nhóc đi học về thì nên chú ý ai ở trong nhà nhé!- Hắn cười nham hiểm rồi lướt qua nó. Sao trêu nhỏ sao chổi này hắn vui không tả nổi dù trêu xong sẽ nhận lại gấp đôi có khi gấp 3 nhưng vẫn muốn trêu, có lẽ thành thói quen rồi.

Nó đứng sừng sững như cây xương rồng cắm lều trên sa mạc, hắn lại nói trúng tim đen của nó rồi. Tên khốn, thế mà tim mình còn đập mạnh khi gặp hắn chứ, trời ơi chắc cái bệnh nan y này HIV gọi bằng cụ quá.

- Nhớ nhé nhóc! 12h, nhà hàng Lục Minh nhé!- Hắn gõ đầu nó ròi chuồn lẹ, chỉ cái tội dám gọi nó là nhóc đã đủ bị xử tử rồi lại còn dám cốc đầu nó thì xuống địa ngục vẫn bị nó báo thù mất. Mà ngu gì để bị ám sát tốt nhất là chạy.

Nó vẫn cứ đơ đơ ra một lúc, sau khi hiểu ra vấn đề thí vắt chân lên cổ mà chạy, vừa chạy vừa hét tên hắn''trìu mến'':

- Tên bút chì khốn khiếp kia! Đứng lại cho tôi nhanh lên!

Thế là 2 đứa cứ anh chạy em rượt đến cổng trường thì thở không ra hơi, ngồi lại ở quán cafe gần đó hít lấy hít để không khí. Chẳng mấy chốc họ trở thành tâm điểm của mọi ngưừoi, chẳng nhẽ lời đồn họ hôn nhau, yêu nhau là thật? Ôi! 2012 là năm tận thế thật sao?

- Phù..phù..! Không ngờ chúng ta chạy đến trường được cơ đấy!- Hắn thỏ phì phò, lau mồ hôi trên trán cười cười nhìn nó cũng chả khá hơn.

- Ờ...mà....- Nó ổn định được nhịp thở, nhấm một ngụm sinh tố đưa mắt nhìn hắn.

- Hửh?

- Dám gọi tui là nhóc hả? Dám gõ đầu tui nữa nhá!- Nó nện cho hắn đến thân tàn ma dại rồi mới thong thả bước vào trường, gương mặt chả tỏ ra có gì là tội lỗi cả. Cả đám hcọ sinh đang ở trong đó dứa nào đứa nấy cũng tạ ơn trời, họ không yêu nhau. Yêu nhau mà cứ như chó với mèo ý hả, may quá vẫn được sống rồi!

Chuông reo vào lớp cả đám tức tốc lao vào trường trong quán chỉ còn hắn một mình ôm thương tật. Nó có còn là con gái không vậy? Chắc kiếp trước nó là một lực sĩ đô vật rồi, chắc chắn luôn.

- Con nhỏ kia! Đứng lại! Mày mà chạy là chết với tao!

Một nhóm nữ đang đuổi đánh một đứa con gái, cô ta liền rẽ vào quán rồi xông phi ngay núp sau lưng hắn.

- Nó đâu rồi? Chia nhau ra tìm nó cho tao!

Bọn nó mỗi đứa một nơi lùng soát nhưng thấy hắn nên không dmá tiến gần, chạy ra đường tim kiếm. Lúc này hắn mới xác định được cái bóng vụt qua mặt mình rồi núp sau lưng là người chứ không phải ma. Lấp tức hắn quay đầu thì 4 đôi mắt mở căng hết cỡ ra nhìn nhau.

- Là nhóc/ anh?

Hắn ngẩn ngơ ra, trái đất này bé thiệt, mà hình như cô ta mặc đồng phục trường mình thì phải, hôhô lại có người làm bao cát rồi.

- Nhóc cái đầu anh ý!- Cô thoát ra khỏi lưng hắn, ngồi sang ghế đối diện thở dốc, mồ hôi lấm tấm trên trán.

- Ăp cướp nhà người ta hay sao mà lại bị đuổi ghê gớm vậy?- Hắn chọc cô, nhìn dáng vẻ này rất giống Jẻn lúc nãy nha!( còn lâu đi tên kia)

- Gì chứ tôi..- Muni định biện hộ thì có tiếng hét.

- Nó kìa! Bắt lấy!

Cô lập tức xoay người nhay sang ngồi cùng hắn, bàn tay nhanh nhẹn khoác tay hắn làm như họ là một đôi vậy.

- Ơ! Anh Shin? Anh quên con nhỏ này à?- Một con nhỏ ngạc nhiên hỏi hắn, cũng có phần e dè.

- Người yêu ơi! Cứu em!- Muni ghé sát vào người hắn, giọng sợ hãi.

Hắn cảm thấy có thứ gì đó dụi dụi ở trên ngực của mình liền muốn đẩy ra thì bi cô kéo ra khỏi cửa.

- Xin anh đấy! Cứu tôi đi- Nhỏ thì thầm với hắn. Ra đường bắt taxi rồi cả 2 cùng lên xe để lại cái bọn kia khoanh tay nhìn theo tán thường. Eli khoát tay cả bọn:

- Đập phá thoải mái! Hôm nay tao đãi!

- Yeah! Nhị sư tỷ là nhất.

Eli cười mỉm, nhỏ không ngờ Muni diễn kịch lại giống vậy. Nhỏ mừng cho cô đã tiến hành được bước đầu. Vậy là Eli sẽ sớm thấy nụ cười trong sáng của cô rồi!

~*~*~*~*~

Hắn vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì đã bị ''bắt cóc'' lên xe rồi. Cô vẫn thư thái dựa lưng vào ghế ngồi mừng thầm, anh hùng đâu qua khỏi ải mỹ nhân đâu.

- Này! Sao lại lôi tôi lên hả? Cho tôi xuống! Tôi còn vào trường nữa!

- Gì chứ? Anh mà cũng đi học à?- Cô cưừoi giễu hắn- Tôi tưửong anh chả biết học là gì cơ!

- Này! Là anh cứu nhóc đó nhé!- Hắn gằn giọng, sao đời mình gặp lắm sao chổi thế không biết!

- Thôi đi ông nội, đừng kể công nữa! Sáng nay cúp học đi chơi với tui không?

- Không thích giao du với trẻ con!- Hắn làm mặt không đồng ý nhưng rồi cungc vẫn bỏ buổi hcọ đi đập phá với sao chổi phiên bản mới. Mãi đến khi quá 12 h mới cùng Muni chui vào trong taxi phóng về nhà. Đang đi bỗng nhớ ra gì đó liền kêu chú tài xế lái xe đến nhà hàng Lục Minh.

- Ê! Nè tui không đến đó đâu nha- Muni hét toáng lên, nhưng trong lòng cười thầm rất muốn thấy khuôn mặt của nó khi đó.

Xe vừa đõ hắn đã bay ra ngaòi nhưng bị cô kéo lại thì hắn cũng kéo cô theo luôn. Đến nơi thấy khuôn mặt của ai cũng đằng đằng sát khí liền cười trừ:

- Hihi! Con mải ở thư viện quá!

Nhưng có lẽ ánh mắt mọi người không dồn vào hắn mà là một ngưừoi khác.

- Éc! Sao cô cũng ở đây?- Hắ trố mắt

~ Hết chap 13~

Chap 14: Biến đi! Đồ bút chì thối tha!Cút ra khỏi tim tôi!( phần 1)

- Éc! Sao cô cũng ở đây?- Hắn trố mắt

- Tại...tại....anh kéo tôi đi chứ bộ!- Muni bối rối, đôi mắt đen hiện lên rõ khuôn mặt tức tối của nó. Làn môi nhếch lên nhưng tuyệt nhiên không để ai thấy.

Đúng nó đang rất tức. Nếu như hắn quên thì 20 phút nó còn chờ được nhưng nhìn xem, là đi chơi với nhỏ khác mà quên. Tim nó lại ngợp thở, đôi mắt xanh nhìn hắn thất vọng, nhưng

Link gốc : http://truyen.wapchoi.mobi/forum/truyen-teen-gia-vo-thoi-ma-sao-lai-thanh-that-zu_11691_trang-13.html#ixzz2gAeoITkb

Nguồn: Wapchoi.Mobi nhiều hơn là sự hờn dỗi. Hắn nhìn nó mà lo lắng không nguôi. Nếu bây giờ nó mà giận thì làm sao? Hắn tự trách mình sao lại nghe lời nhỏ này đi chơi chứ, bây giờ có muốn cũng chẳng giải thích được. Chả nhẽ lại nói là bị ép, hắn là con trai thì một đứa con gái như vậy ép kiểu gì cơ chứ.

- Jen..anh- Hắn ngập ngừng không biết nói gì. Sao lời xin lỗi khó nói vậy nè.

Không để nó nói hết nó đứng dậy, lướt qua người hắn, rất nhanh. Nó không muốn vươn tay ra niúlấy bàn tay còn lại còn hắn, nó không chịu đựng được khi thấy hắn tay trong tay với người khác. Từng nhịp thở của nó rất khó khăn, có thứ gì đó đang chực trào ra.Không! Chỉ là căn bệnh tái phát mà thôi! Chỉ là nó giả vờ để cho giống yêu hắn trước mặt ba mẹ mà thôi. Đúng! Từ trước đến giờ giữa nó với hắn chỉ là giả vờ. Quên đi, nó không biết cái gì gọi là yêu thương, nhớ nhung. Quên hết đi!

- Ơ..Jen- Hắn lập tức buông tay Muni đuổi theo nó. Còn một mình cô không biết làm gì nên cũng chạy theo hắn. Cô níu lấy cánh tay hắn:

- Này! Tôi muốn về nhà!

- Tự mà về đi!- Hắn ngó quanh mà chả thấy nó đâu, đầu óc trống rỗng, hắn không còn thời gian để nghĩ đến mấy chuyện linh tinh như cô nữa. Cô đâu quan trọng gì, nó mới là quan trọng.

- Kìa! Tôi thấy xe cứu thương chở cô gái nào đi kìa!- Muni chỉ về phía đường lớn, hắn nhìn theo đúng là có một cô gái thật. Trong tích tắc, trái tim hắn như vỡ òa. Hắn sợ lắm, cảm giác thật hơn rất nhiều so với lần trước. Bởi vì hắn biết, là thật, không phải giả vờ. Hắn cấp tốc bắt taxi rồi đi theo xe cứu thương, cô chạy vội mà không kịp:

- Nè! Chờ tui với!- Thấy hắn cứ đi cô cũng bắt một xe taxi khác đuổi theo. Tâm trạng cô bây giờ rất vui, phá được nó là 1 niềm vui lớn nhất còn hắn thì hết giá trị lợi dụng cô sẽ đá đi, mà có cưới cũng chẳng sao, tập đoàn nhà hắn lớn thế cơ mà.

Trời bắt đầu âm u , mưa lại kéo đến. Một cô gái cứ chạy trogn mưa, chạy mãi, chạy mãi, chạy đến khi không biết đi về đâu. Lạc lối! Đó là 2 từ mà nó nghĩ dành cho mình hiện tại, cả lí trí và con tim. Nó dừng chạy, bàn tay nắm chặt, nó muốn xác định: ''Đó có phải là tình yêu không?''. Hay chỉ là một đợt cảm nắng thoáng qua.

- Khốn khiếp!- Nó hét lên, thấy nó chạy mà không đuổi theo gì cả. Chắc lại mê mẩn cùng con nhỏ tóc tím kia chứ gì, thế thì chị đây cóc thèm! Biến đi! Đồ bút chì thối tha! Cút ra khỏi tim tôi.

-Nói ai khốn khiếp đó?

Một giọng nam vang lên cùng tiếng mưa. Mắt nó sáng bừng lên, đang lúc thế này tìm được một bao tải thì còn gì bằng. Nó quay người , đôi mắt hơi nheo lại'' Cái gương mặt này nhfin quen quen, hình như gặp đâu rồi. Thây kệ! Cứ xả stress cái đã!''

- Chửi ai kệ chị, liên quan gì tới em!

- Xinh mà kiêu thế em?

Giọng nói đó trở nên giễu cợt, đứng dưới mưa nên khó nhận ra đối phương, chỉ thấy mờ mờ màu tóc. Anh đã nhận ra, đó chính là cô gái hôm nọ. Đúng là nghe theo em mình thật là hên.

- Thì xinh để kiêu chứ để làm gì!

Nó làm cao, thấy trời mưa to hơn nên chạy đến chỗ vỉa hè trú. Anh cũng chạy theo, đến lúc nó ú ớ nhận ra thì anh bật cười.Anh thì đêm nào cũng mơ thấy nó, lúc nào cũng nhớ mối thù mà nó thì mãi đến bây giờ nhận ra. Có vẻ cô gái này cũng thú vị đấy chứ nhỉ.

- Vô duyên! Đi theo tôi làm gì!

Nó nhìn anh bực tức, không có hắn ở đây để bảo hắn xử tội tên kia. Aissssssssss! Lại nghĩ đến nữa rồi! Không nghĩ nữa, nghxi nữa đâm đầu zô tường chết luôn.

- Thích thì đi theo. Nhóc đâu cấm được anh đâu.

Anh mỉm cười nhín nó, được Ken ta cười như vậy là kiếp trước phải tu luyện trăm năm đó nha. Bao nhiêu ngưừoi muốn mà có được đâu.

- Anh kêu tôi là gì hả?

Khí nóng trong người nó bốc nên ngùn ngụt, cùng hùa với tên gọi mình là nhóc à? Khốn khiếp! Phải cho chừa mới được!Á! Lại nghĩ đến nữa rồi, thế là thay vì đấm anh nso lao vào tường cốc đấu mấy cái. Anh còn định đỡ đòn thì bỗng dưng thấy nó lao vào tương giật nảy cả mình, có khi nào bị chập chỗ nào không? Giờ nhiều bệnh nhân bị xống ra ngoài lắm.

- Này! Làm gì thế?

- Phù!Được rồi! Được rồi!

- Phì! Quần áo ứớt hết rồi! Nhà anh gần đây về nhà anh thay đồ cho khỏi cảm!

Nó chu môi, tưởng nó là đứa trẻ lên 3 hả? Tôi không ngu đâu nhá! Đâu dễ cho tôi ăn con lừa.

- Định lừa tui hả? Chưa đủ tuổi đâu.

- Ha ha! Nhóc sợ anh làm gì hả?- Anh cười đểu đểu nhìn nó.

- Gì chứ? Còn lâu nhá!- Nó lườm anh- Về thì về! Thử đụng đến chị xem, xem còn sinh đẻ được không!

Anh toát cả mồ hôi, cô gái anỳ chả phải tầm thường. Nhưng cư theo kế hoạch mà làm, chắc chắn sẽ thành công.

Về đến nhà anh bảo nó vào phòng tắm, nó phải kiểm tả đi kiểm tra lại xem có cái camera nào không mới dám vào. Anh ôm bụng cười rồi vớ điện thoại nhắn tin cho em gái, đã xong giờ chỉ còn phần của cô là hoàn tất.

Đang lê bước cùng hắn ra khỏi bệnh viện, mặt cô bí xị như cái bánh bao thiu vậy. Không bí xị sao được, bị hắn mắng cho té tát cái tội nhìn nhằm, cô gái đó khác một trời một vực với sao chổi mà cũng nhầm được. Đúng là hết nói. Nhưng cô lập tức vui trở lại khi thấy anh trai mình nhắn tin. Vậy là cá đã vào lưới, chỉ cần hắn đến là xong. Nghĩ vậy cô rảo bước đi lên chặn chân hắn.

- Jen đang ở nhà anh trai tôi! Chắc chắn lun đó!

- Nhỡ đâu cô với anh cô mắc gen di chuyền nhìn lộn thì sao?- Hắn tránh ra rồi lại tiép tục bước đi, nó đnag ở đâu? Nó có bị ngấm mưa không? Nó có...giận hắn không?

- Ya! Không tin thì anh xem!

Cô giơ bức ảnh chụp trộm nó từ phía sau lúc nó đóng cửa phòng tắm, hắn giật cái điện thoại nhìn chằm chằm. Sao nó lại mặc đồ ngủ chứ? Khoan đã, anh trai nhỏ này sao? Vậy là sao?

- Nhà anh cô ở đâu?

Hắn hỏi dồn cô, lúc cô trả lời xong thì đã thấy hắn bốc hơi rồi. Đôi môi cô nở một nụ cười đắc thắng, xem như lần này thành công mỹ man. Chỉ cần vài lần nữa cô tin nó với hắn sẽ mỗi người một nơi.''Dương Băng Băng! Xem cô giải thích thế nào!''

Hắn liên tục hò tài xế lái nhanh lên, cầu ming là không như những gì hắn nghĩ. Nó không thể nhưu thế, hắn biết mà, chắc chắn. Xe vừa dừng là hắn chạy như bạy vào cổng, cổng nhà không khóa. Lục tìm hết phòng này đến phòng nọ, hắn chần chừ. Trái tim hắn đnag run rẩy, có lẽ hắn sợ. Ban tay từ từ kéo khóa.

'' Cạch''

~ Hết chap 14~

Chap 14(phần 2).

Cô cố chạy lắm mới đuổi kịp hắn, chuẩn bị cười trên nỗi đau của nó thì ngẩn tò te. Sao trong phòng chả có lấy một người? Hắn cũng vậy, lục lọi hết ngóc ngách mà chả thấy tăm hơi nó đâu. Nhưng cái lạ là không thấy nó hắn lại vui hết sẩy.

- Ơ? Sao lại không có ai thế này?- Muni tìm quanh co, khuôn mặt búp bê giờ nhìn như bà phù thủy vậy. Khốn khiếp! Đã chuẩn bị như vậy mà chẳng ra gì cả. Tên anh trai khốn khiếp đang ở đâu rồi? Đôi mắt cô bỗng sáng lên, cửa phòng WC khép hờ, hình như có người trong đó.''Định trốn hả? Đừng hòng''. Lập tức Muni chạy ra mở cửa nhà vệ sinh, nhưng cửa vừa mở thì khuôn mặt biến sắc.

- Anh Ken! Anh Ken! Anh không sao chứ?- Cô lay lay người anh, sao lại làm bất tỉnh ở đây? Nó đâu rồi? Nhưng hắn đang ở đây cô không thể hỏi được. Hơn nữa lại còn phải che mặt cho anh trai nữa, hắn mà thấy thì Ken có mà đi đời.

- Tôi không biết chuyện gì nhưng bây giờ tôi cần nói chuyện với anh trai tôi

Cô đuổi khéo hắn về. Căn phòng im ắng lạ thường không thấy tiếng trả lời. Quay đầu ra thì hắn dã bay từ bao giờ rồi, lập tức cô dùng vòi hoa sen xả nước vào mặt Ken. Dám làm hỏng kế hoạch của cô, nếu không phải vì anh còn giá trị lợi dụng thì Muni đã cho anh tơi bời rồi. Cô cắn môi đến mức có thể chảy máu cả ra, đôi mắt xanh hiền hòa bình thường giờ ngập tràn lửa hận và mưu tính.

- Dương Hiểu Minh! Anh dậy ngay cho em!

- Khụ...khụ...- Anh ho sặc sụa, đưa tay vuốt những giọt nước đang chảy trên mặt. Thuốc mê có tác dụng lâu thật, mãi 1 giờ mà anh mới tỉnh lại. Dầu óc còn hơi choáng váng, anh gượng dậy nhìn đứa em đang sắp bốc hỏa trước mặt.

- Con nhỏ đó đâu rồi? Sao anh lại bất tỉnh ở đây?

- Lúc anh chụp hình trộm bị nó phát giác thế là nó dựt điện thoại của anh để xem rồi lấy chiếc khăn đã tẩm thuốc mê bịt mồm anh lại. Anh chỉ biết nhiêu đó thôi!

- Vậy...vậy là nó đã biết ư?

Cô lo sợ, bước ra ngòai nhặt chiếc điện thoại lăn lóc ở góc phòng. Thật sự cô đã đánh giá nó quá thấp, nếu giờ nó đem kể với hắn thì coi cô tiêu đời rồi. Không được! Tyệt đối không thể để ké hoạch sụp đổ trong giây lát như vậy được. Cô đã thỏa mãn đâu, nó chưa đau đớn gì cả, nhất định định khiến nó chịu đựng nỗi đau cả thể xác lẫn tinh thần.

- Bây giờ phải làm sao đây?

Anh nhìn cô bối rối cũng thấy bất an, anh không nên gặp hắn lần nữa nếu còn muốn sống. Nhưng vừa nãy đi về nhà anh cảm thấy có ai đó cứ đi theo mình như theo dõi vậy.

- Hình như có người theo dõi anh thì phải. Lúc đi cùng nó về anh cứ thấy có tiếng bước chân đi theo mình.

- Vậy sao?- Cô quay đầu nhìn ra cửa sổ. Đôi môi cong lên tạo thành một nụ cười, chắc chắn hắn đang truy tìm cái ngưừoi hôm đó. Vậy chắc chắn đã thấy nó với anh đi về.'' Dương Băng Băng! Tôi với cô, để xem ai cao tay hơn ''

~*~*~*~*~*~

Sau một hồi tần ngần hắn vẫn không dám mở cửa. Tự nhiên thấy con tim cứ run từng đợt, hắn sợ . Sợ gì? Có lẽ sợ phải nhìn thấy gương mặt của nó, một gương mặt vô cảm, lướt qua nhau như chưa từng quen biết. Có nên mở không nhỉ? Hắn rất muốn gặp nó bây giờ, nhưng gặp rồi thì nói gì? Hắn vò đầu bứt tai mãi mà không biết nên làm thế nào cuối cùng thì cũng dám vươn tay ra mở khóa.

'' Cạch''

Hắn chưa có làm gì nha nhưng cánh cửa đã tự bật mở. Nó trong bộ váy trắng giống như một thiên thần vậy, gương mặt của nó khiên sợ sợ run cả người. Không phải vô cảm cũng chẳng phải đằng đằng sát khí mà là một gương mặt dịu dàng, nụ cười tươi cùng với giọng nói như rót mật vào tai:

- ANH IU vào nhà đi! Đứng ở ngaòi lạnh lắm, cẩn thẩn cảm đấy ANH IU!

Hắn cảm thấy một luồng khí lạnh buốt chạy dài từ đầu đến sống lưng. Sao mà hắn sợ cái gương mặt dễ thương kia vây. Có lẽ hắn đã quen với những nụ cười gian và những cái bĩu môi của nó rồi. Tự dưng nó thay đổi 360 độ thể thao khiến hắn cứ quay vòng vòng, chả biết làm sao. Không lẽ đây là lần cuối hắn còn ở trên thế gian này?

Sau một hồi ngắm cái khuôn mặt phong phú của hắn nó cũng hết chịu nổi, vươn tay ra kéo hắn vào trong. Nó cảm nhận được sự run rẩy của hắn, run caígì mà run! iBình thường thì chả sao hôm nay chị đây mở lòng từ bi mà lại còn run mới chả rẩy à? Thôi nào, bình tĩnh hãy nghĩ vì lợi ích con em chúng ta mà kệ cha con em chúng nó.

- Anh đói rồi phải không? Em dọn sẵn cơm rồi đó.

Hắn toát mồ hôi khi nhìn thấy đồ ăn, toàn món hắn thích. Chắc rồi. ăn xong là nó sẽ thủ tiêu hắn ngay, làm sao bây giờ? Hắn không ngờ cái tội ''bồ bịch'' lại

Link gốc : http://truyen.wapchoi.mobi/forum/truyen-teen-gia-vo-thoi-ma-sao-lai-thanh-that-zu_11691_trang-14.html#ixzz2gAetAdQ7

Nguồn: Wapchoi.Mobi nặng vậy( mọi người có hiểu không? Há há....)

- Jen à...!

- Dạ..!

Hắn hcắp hai tay lại, nhắm mắt nhắm mũi mà tuôn một tràng dài.

- Anh biết anh sai rồi! Em đừng như vậy! Em cứ bình thường cho anh nhờ làm như vậy anh sock tim mà chết mất. Anh vẫn còn muốn sống lắm! Tha cho anh đi, anh còn chưa có gai đình. À có rồi nhưng chưa phải là gia đình sau này của anh, làm ơn làm phúc tha cho anh nha!

Hắn ''khấn'' một hồi chả thấy động tĩnh gì chỉ thấy không khí xung quanh trở nên rất nóng. Mở mắt ra thì thấy nó đang bốc khói ngùn ngụt, nhưng điều đó lại làm hắn thở phào nhẹ nhõm. Lại bị ăn đánh rồi, may quá !( anh bị sao thế? ăn đánh mà zui à?)

''Tên tiểu tử thối! Chị đây đã dịu dàng với mi mà mi dám nói thế hả. May cho nhà mi là ta vừa biết được một chuyện nên sẽ không giết mi ngay bây giờ, cố nhịn, nhịn, nhịn nào''

- Anh nói gì thế? Thôi ăn đi kẻo nguội- Nó vẫn dịu dàng kéo ghế cho hắn, nhìn con dao cắt bánh mà chỉ muốn xông thẳng vào tên kia cho một trận.

Đúng lúc đó chuông nhà nó reo. Các vị bô lão đến hỏi tội hắn đây!

~ Hết chap 14~

Chap 15: Muốn đối đầu hả? Được! Tôi chiều!( phần 1)

Nhấn chuông mãi mà chưa thấy 2 đứa con yêu quý đâu nên mẹ nó lấy chìa khóa chuẩn bị sẵn mở cổng đi vào. 4 vị bô lão sước song song như một phiên tòa thực sự để kết tội hắn. Có vr mọ người đang thực hiện theo chính sách con người ta thương con ta ta mặc xác vậy.

Bước vào cửa 8 con mắt trố nên nhìn khung cảnh trước mặt, bàn chân tự nó mà chuyển hướng đi ra khỏi cửa. Nếu lúc đi họ mang bộ mặt hình sự thì lúc về mặt ai cũng tươi roi rói có thêm một chút gian tà nữa. Nhìn cảnh đó bậc làm cha như họ không vui sao được. Nhưng chỉ là họ thôi nhá, chứ người khác thì không biết chuyên khủng khiếp gì xảy ra nữa.

~*~*~*~*~*~

Sáng hôm sau Bun đang cầm những bức ảnh của tên đã đánh bạn cậu đến cho hắn xem. Chỉ có điều trong ảnh không chỉ có mình tên đó mà còn có một người nữa làm cậu cứ tần ngần mãi. Liệu có nên đưa không? Vừa đến lớp thì cái mớ hỗn độn đó được cậu gạt phanưg ra khỏi đầu trong khi cậu bù đầu rối tóc mà cái tên kia vẫn ngoác cái miệng ra cười đến nước rãi chảy thành sông rồi. Kệ cha hắn! Cho chừa cái tội hành người khác đi!

- Có gì mà mày vui thế?

Cậu vứt mấy bức ảnh xuống bàn, nhìn hắn tò mò. Ai mà lại làm cái khuôn mặt con khỉ ăn ớt thường ngày thành chàng hoàng tử ngủ trong lớp thế này, Chỉ cóđiều hoàng tử này đang mộnng du thì phải, vừa ngủ mà cứ mân mê môi, hàm răng thì khoe tới lợi, ôi nhìn cái mắt kìa, có giống ông Mỏi mỗi khi phá được án banừg chiêu thức ngủ gật không hả trời? Là ai? Ai đã biến hằn thành thế này? Còn ai ngoài nó?

- Ya! Mày điếc rồi hả? Tao tìm cho mày thằng chó đó rồi đấy!

- Thế thì sao?

- Mày không muốn xử đẹp nó hả?

- Tao là con người hiền lương mà.

- Đừng nói với tao là mày định cho qua nhé!

- Ồ! Chỉ mày hiểu tao!

- Thế còn cái vụ bà xã mày hôn phớt má nó thì sao?- Mắt anh nheo nheo lại, lần này xem còn vô tư như trước được không. Cậu đã nói trúng tim đen của hắn rồi còn đâu nữa.

- Đúng rồi!- Hắn lập tức trở về trạng thái lúc chiến đấu với Ken, 2 mắt đỏ rực lửa, Hỏa Diệm Sơn là con tép nhá. Bna tay liền vơ xấp ảnh trên bàn, không mở phong như bình thường mà xé luôn, nhưng phong này làm bằng chất liệu nilông mỏng có bọc lớp giấy bên ngoài nen xé haòi không đứt đành mở như bình thường. Trong ảnh có một đôi trai gái đang cùng nhau chạy trogn mưa, còn cùng nhau đi vào nhà nữa chứ. Tên con trai không ai ngoài cái bản mặt của thằng khốn đó còn người con gái thì......lại là nó. Lập tức tấm ảnh bị xé nát quăng xuống nền lớp học.

Bun hơi rùng mình, cậu chỉ là muốn chọc hắn một chút thôi đâu ngờ hắn nổi sôi lên như vậy. Không chừng có án mạng nữa chẳng chơi. Híc, Mình đã làm gì thế này. Suy cho cùng mình không nên làm thế. Ước chi thời gian quay lại thfi mình hứa, mình đảm bai mình nhất định.....sẽ vẫn làm như vậy.

- THẰNG ĐÓ Ở ĐÂU???????????????

Ở ngoài cửa lớp một bóng dáng nhỏ đang lấp sau cánh cửa, nhìn hắn nhếch môi. ''Cô cũng chỉ được có thế thôi Dương Băng Băng à! Giờ thì xem ai mới là cao tay nhé''

Chap 15phần 2)

- Nó..nó ở cùng dãy nhà với mày đấy! Cách có mấy nhà à..!- Bun bủn rủn chân tay nói mà mồ hôi tuôn như tắm. Thế này nguy cơ cậu bị điếc là rất cao.

- Không!Tao hỏi cái thằng quân của mày cơ!

- Hử? Mày hỏi để làm gì?

Hắn giờ thản nhiên ngồi xuống, mặt lại tươi tỉnh như trước. Lại tiếp mấy tấm ảnh mặt hắn cứ như ta là Gia Cát Lượng, cái này ngươi không cần nói ta đã biết trước rồi.

- Giờ mới báo cái tin này, quân của mày dở ẹc à! Cái này tao biết từ lúc Trái Đất khai sinh rồi!

- Là sao?- Bun vác cái mặt ngố ngố hỏi hắn, mới hôm qua cậu nhận được còn phải đi kiểm tra mấy trăm lần xem có phải ảnh ghép. Qua một đêm thành tin cũ rích? Đứa bé nó đéo tin.

- Cái này vợ tao nói hôm qua rồi!- Miệng hắn lại mở rộng hết cỡ, chỉ cần như thế, 1 lần mỗi ngày, con gái quanh hắn sẽ bớt đi ngay. Tất nhiên là bị hắn hút hồn mà hồn bay phách lạc rồi.

- Thế cho tao hỏi là ai trong cái danh sách vợ dự trữ của mày?- Bun trêu chọc hắn, cậu không có vợ để trêu thì trêu hắn, ôi lo gì. À mải tìm kiếm cho Shin mà cậu đã quên cái ''thú vị'' của mình ở đâu rồi. Không sao! Đời còn dài, kiểu gì thì nhỏ cũng sẽ siêu siêu vẹo vẹo mà thôi.

- Mày lại muốn ăn đấm nữa mà!- Hắn nổi đóa nên, gì mà danh sách bà xã dự trữ hả? Vu khống hắn quá. Hắn làm gì có mấy cái đó- Tao làm gì có mấy cái đó! Chỉ có lịch người yêu thôi!

- Thì cũng...- Bun định cốc lại hắn thì một giọng nói vang lên cắt ngang, trong trẻo, dịu dàng.....nhưng khiến những người quen như cậu sởn gai ốc. Có bao giờ nó thục nữ vậy đâu?

- Danh sách bà xã dự trữ với cái lịch người yêu gì đó?- Nó từ đâu xuất hiện, nếu để ý thì sẽ thấy trong cái ngọt ngào đó là sự bực tức, hay nói cách khác là ghen tuông.

Hắn chột dạ. Sao nó cứ như ma lúc ẩn lúc hiện thế nhỉ? Mà toàn đến những cái lúc hắn phạm tội thôi à. Hừ! Ai bảo thần giao cách cảm là tốt? Hắn sẵn sàng bóp cổ tên đó ngay!

- Thằng Bun nó đang hỏi anh có thấy lịch người yêu của nó không ý mà!

Hắn sử dụng chiêu nụ cười tỏa nắng, áp dụng kiểu chối bay chối biến, biến bị cáo thành người bị hại. Bun tai thấy mình bị vu oan, lại nhìn cái bóng dáng mà bám đuôi suốt mầy tuần nay đang đứng sau nó liền lác đầu nguây nguẩy:

- Không phải anh! Anh vô tội!

- Thế ai có tội?

- Nó dùng giọng nói lạnh băng hỏi lại, có vẻ không thoải mái cho lắm. Ôi nhầm người không phải nó rồi. Là chị Sa nhà ta đang lên tiếng đấy. Hắn thì từ ngạc nhiên chuyển thành gian tà còn Bun vẫn giữ trạng thái mắt ôc nhồi miệng con ếch. Thế này là sao?

- Có trời mới biết lũ đàn ông này ai mới vô tội!- Sunny nhún vai. Không phải là biết ai có tội mà là ai vô tội nhá. Thế có nghĩa là các bác con trai toàn người có tội không à.( đây chỉ là mang tính chất minh họa ^-^)

4 viên đạn bắn xuyên qua tim nhỏ Sunny trong tích tắc. Thực ra là 4 đôi mắt hình viên đạn tia la-ze nhỏ, sao laị lỡ nói tụi anh như vậy chứ? Nếu em mà nghĩ trên đời có tên đàn ông con trai nào vô tọi thì em cầm sách xuống mẫu giáo mà học nhé!

( hé hé tiện thể xoáy ny tẹo nào)

- Này! Muni tìm ai à?- Một đám con trai đang vây quanh cô. Chả là họ đang định vào lớp thì thấy cô rình rập bên ngoài cửa lớp liền hỏi thăm. Biết đâu cô học sinh mới chuyển đến này có thể trở thành bạn gái của tên nào trong số chúng thì sao? May mắn quá đi ấy chứ!

- À...dạ..không!- Muni ngượng ngùng vội tìm cách tháo chạy. Khốn khiếp! Đang nghe nén thì bị phát hiện. Mà con nhỏ Jen đó cao tay thật, đã khai hết với hắn rồi. Nó cũng không tầm thường như mình nghĩ. Mà...sao tự nhiên ngứa thế nhỉ? Từ lúc mình lấp để tránh nhỏ Jen thì ngứa ngứa từ lúc đó! Ách! Cái gì đây? Nhỏ gỡ từ áo ra một chùm mắt mèo. Con...nhỏ khốn nạn. Mày cứ chờ đấy!

- Hihi! Đến giờ công dụng của mắt mèo phát giác rồi nhỉ?- Nó thì thầm với bọn nó, định nghe lén hả? Đâu có dễ.

Ừ! Không ngờ phía sau trường nhiều mắt mèo vậy!- Sunny hùa theo, trong chuyện này nhỏ là người có công lớn nhất mang mắt mèo đến lớp mà.

- Gì đó? Lại nói xấu tụi anh hả?- Hắn tò mò nhìn cái nụ cười đểu giả của nó, lại có nạn nhân nào bị hại đây!

Cái ngu của hắn là thêm chữ ''tụi'' vào. Nếu cứ anh không thì chết ai. Thế là liền bị Sa cô nương đá đểu:

- Làm gì có cái nào tốt mà nói chả nói xấu!

Bun từ nãy đến giờ không nói gì, chỉ nhìn nhỏ đăm chiêu suy nghĩ. Nếu điều cậu nghĩ là thật thì đúng là hắn đã giúp anh rồi. Ngốc quá nhỉ, sao lại không nghĩ đến ngày lặng. Thế này thì tảng băng kia sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về cậu thôi. Trên môi xuất hiện một nụ cười. Nói thế nào nhỉ? Đắc thắng. Có. Mãn nguyện. Cũng có. Mà còn thứ nữa....liệu là hạnh phúc. Ôi! Học xong phải kiểm tra tổng thể mất. Bị gì vậy nè? Yêu? Yêu cái đầu....Tóm lại là trong từ điển của cậu không có từ yêu.

- Thế sao em lại đang ghen kìa!- Bun nhìn nhỏ, ánh mắt có những ánh cười. Có là tảng băng thì vẫn phải tan chảy thôi. Mua mấy lít xăng là Ok Men.

Nó với Sunny há hốc mồm. Không phải ngạc nhiên vì Bun nói thế mà đang lo lắng cho số phận của Bun. Họ mới quen nhỏ Sa một thời gian ngắn đâu biết nhỏ đáng sợ thế nào. Nó thì thầm với Sunny:

- Này! Gọi 113 đi!

Chap 15( phần 3)

- Thôi mày gọi đi! Điện thoại tao hết pin- Sunny thì thầm lại.

- Trời ơi sao lại hết pin đúng lúc này- Nó ôm mặt.

- Biết sao giờ? Lấy phone của mày đi!

- Tao cũng...thế..!

- Xì...Thế mà..- Chưa nói hết câu nhỏ cùng nó đã ngã lộn tùng phèo. Chả là ai đó đang bê cái bàn mà họ ngồi, ai nhỉ? Ai nữa! Sa cô nương đó!

- AAAAAAAAA! Mày bình tĩnh lại đi Sa!!!!!!!!!- Nó hét lên, mặc xác cái người mà nó đang đè lên sắp chết ngẹt.

Nhỏ bế nguyên một cái bàn tiến về phía Bun trong khi cậu vẫn đứng hình trong gió. Lực sĩ Hecquyn tái thế à, tiện thể chuyển đổi giới tính lun à?1 bước...2bước...Nhỏ gần cho Bun ăn cái bàn thì từ đâu xất hiện một con búa rách. Nhỏ sợ nhất con động vật ''dễ thương'' này đấy. Tay nhỏ buông thõng, và cái người tưởng chừng vô can trong chuyện này thì lại bị dính đòn. Anh Shin nhà ta đó!

- Shin! Shin! Anh có sao không?- Nó cúi xuống lay lay người hắn. Thấy hắn lắp bắp cái gì đó liền cúi xuống nghe ngóng. Hắn vẫn cứ lẩm bẩm chỉ để cho mình mình nghe.

- Gì cơ?- Nó mất kiên nhẫn, ghé sát tai vào miiệng hắn.

- Thôi đưa anh ý xuống phòng y tế đi!- Nhỏ Sunny mặt đỏ bừng, lấy tay che miệng. Đợi lúc nó đi rồi nhỏ mới bật cười thành tiếng- Có khi phải kiến nghị với nhà trường đừng may áo cổ trễ nữ mới được!Ha ha ha!

Giờ nhỏ mới để ý đến con bạn kia nha, xem nào. Giờ thì Sa cứ ôm chặt Bun không chịu dời, lí do là con vật nhỏ bé vừa mới bò qua. Ha ha, huề cả làng, dọa người ta gần chết rồi giờ ôm người ta, hay

Link gốc : http://truyen.wapchoi.mobi/forum/truyen-teen-gia-vo-thoi-ma-sao-lai-thanh-that-zu_11691_trang-15.html#ixzz2gAf4nfM2

Nguồn: Wapchoi.Mobi nha!

Bun thì mặt đỏ bừng, có cố cũng chả đứng dậy được. Làm sao mà dậy được khi có một ''của nợ'' đang bíu trên người. Mà cậu thì có thiệt gì, kệ đi!^^

Ở ngoài cửa lớp một dáng người mảnh mai đnag đứng đó, đằng sau còn có vài đứa teo cùng. Bàn tay nắm chặt thanh cửa sổ, đôi mắt đăm chiêu nhìn những gì vừa xảy ra.

- Eli! Cậu có thể giúp tớ không?

Nhỏ quay người lại, nở một nụ cười rạng rỡ. Điều mà nhỏ cảm thấy vinh hạnh nhất trên đời này là phục tùng theo mệnh lệnh của cô.

- Mình đi nơi khác đi!

Nhỏ vẫy tay những đứa đằng sau, rồi sóng bước đi cùng Muni bước. Cô mỉm cười. Đúng là đi tìm Eli là 1 sự lựa chọn đúng đắn. Và có cả Ken giúp cô nữa, địa ngục dành cho nó đây rồi.

*~*~*~*~

Trong phòng y tế, trên giường có một chàng trai tuấn tú đang nằm. Ở tay một dịch tryền đang đưa máu vào người hắn. Còn hắn thì ở trạng thái...không xác định.

Nó còn thảm hại hơn hắn nhiều. Đi ở từ phòng cô y tá ra thì thẫn thờ. Cô ta nói gì nó không hiểu. Cái gì mà hắn không bị thương nhưng thiếu máu trầm trọng? Thế là sao? Làm ơn có ai giải thích giùm nó với, nó cưới người đó luôn bất kể trai hay gái. Nhưng chú thích thêm là chỉ mang tính fantasy!^^

Nó vẫn cứ thẫn thờ đi không biết đường nào với đường nào. À đúng rồi! Cô y tá có nói gì đó. Gì mà em có cần chị may thêm cúc không? Tại sao? Đôi chân nó dừng bước, nhìn xuống. Khuôn mặt trắng hồng lập tức xám ngoét lại.

-Tên...tên bút chì thối tha!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

- Vợ chồng mày tình cảm giữ. Lúc nào cũng gọi tên anh trong ngày vậy sao?- Nhỏ Sunny đã ở đó tự lúc nào nhìn nó cười đểu đểu.

Nhưng lần này nó không đấm hay đá gì mà chạy tới nắm lấy tay nhỏ, đôi mắt tràn ngập quyết tâm( quyết tâm cái gì nhể?)

- Này Sunny! Nếu sau này tao mà đi chung với hắn thì cho mày oánh tao thoải mái!

Sunny đứng hình một lúc rồi hét lên sung sướng.

- Thật sao??????????Móc nghéo! đóng dấu! Phôtô! Kí tên!(không nhớ lắm, mang máng à^^)

Jen:>''<: Đúng là chỉ khiến tao đánh mà!

- Ê! Thì mày bảo thế sao đánh tao?Đauuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu!!!!!!!!!!!

~ Hết chap 15~

Chap 15( phần 3)

- Thôi mày gọi đi! Điện thoại tao hết pin- Sunny thì thầm lại.

- Trời ơi sao lại hết pin đúng lúc này- Nó ôm mặt.

- Biết sao giờ? Lấy phone của mày đi!

- Tao cũng...thế..!

- Xì...Thế mà..- Chưa nói hết câu nhỏ cùng nó đã ngã lộn tùng phèo. Chả là ai đó đang bê cái bàn mà họ ngồi, ai nhỉ? Ai nữa! Sa cô nương đó!

- AAAAAAAAA! Mày bình tĩnh lại đi Sa!!!!!!!!!- Nó hét lên, mặc xác cái người mà nó đang đè lên sắp chết ngẹt.

Nhỏ bế nguyên một cái bàn tiến về phía Bun trong khi cậu vẫn đứng hình trong gió. Lực sĩ Hecquyn tái thế à, tiện thể chuyển đổi giới tính lun à?1 bước...2bước...Nhỏ gần cho Bun ăn cái bàn thì từ đâu xất hiện một con búa rách. Nhỏ sợ nhất con động vật ''dễ thương'' này đấy. Tay nhỏ buông thõng, và cái người tưởng chừng vô can trong chuyện này thì lại bị dính đòn. Anh Shin nhà ta đó!

- Shin! Shin! Anh có sao không?- Nó cúi xuống lay lay người hắn. Thấy hắn lắp bắp cái gì đó liền cúi xuống nghe ngóng. Hắn vẫn cứ lẩm bẩm chỉ để cho mình mình nghe.

- Gì cơ?- Nó mất kiên nhẫn, ghé sát tai vào miiệng hắn.

- Thôi đưa anh ý xuống phòng y tế đi!- Nhỏ Sunny mặt đỏ bừng, lấy tay che miệng. Đợi lúc nó đi rồi nhỏ mới bật cười thành tiếng- Có khi phải kiến nghị với nhà trường đừng may áo cổ trễ nữ mới được!Ha ha ha!

Giờ nhỏ mới để ý đến con bạn kia nha, xem nào. Giờ thì Sa cứ ôm chặt Bun không chịu dời, lí do là con vật nhỏ bé vừa mới bò qua. Ha ha, huề cả làng, dọa người ta gần chết rồi giờ ôm người ta, hay nha!

Bun thì mặt đỏ bừng, có cố cũng chả đứng dậy được. Làm sao mà dậy được khi có một ''của nợ'' đang bíu trên người. Mà cậu thì có thiệt gì, kệ đi!^^

Ở ngoài cửa lớp một dáng người mảnh mai đnag đứng đó, đằng sau còn có vài đứa teo cùng. Bàn tay nắm chặt thanh cửa sổ, đôi mắt đăm chiêu nhìn những gì vừa xảy ra.

- Eli! Cậu có thể giúp tớ không?

Nhỏ quay người lại, nở một nụ cười rạng rỡ. Điều mà nhỏ cảm thấy vinh hạnh nhất trên đời này là phục tùng theo mệnh lệnh của cô.

- Mình đi nơi khác đi!

Nhỏ vẫy tay những đứa đằng sau, rồi sóng bước đi cùng Muni bước. Cô mỉm cười. Đúng là đi tìm Eli là 1 sự lựa chọn đúng đắn. Và có cả Ken giúp cô nữa, địa ngục dành cho nó đây rồi.

*~*~*~*~

Trong phòng y tế, trên giường có một chàng trai tuấn tú đang nằm. Ở tay một dịch tryền đang đưa máu vào người hắn. Còn hắn thì ở trạng thái...không xác định.

Nó còn thảm hại hơn hắn nhiều. Đi ở từ phòng cô y tá ra thì thẫn thờ. Cô ta nói gì nó không hiểu. Cái gì mà hắn không bị thương nhưng thiếu máu trầm trọng? Thế là sao? Làm ơn có ai giải thích giùm nó với, nó cưới người đó luôn bất kể trai hay gái. Nhưng chú thích thêm là chỉ mang tính fantasy!^^

Nó vẫn cứ thẫn thờ đi không biết đường nào với đường nào. À đúng rồi! Cô y tá có nói gì đó. Gì mà em có cần chị may thêm cúc không? Tại sao? Đôi chân nó dừng bước, nhìn xuống. Khuôn mặt trắng hồng lập tức xám ngoét lại.

-Tên...tên bút chì thối tha!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

- Vợ chồng mày tình cảm giữ. Lúc nào cũng gọi tên anh trong ngày vậy sao?- Nhỏ Sunny đã ở đó tự lúc nào nhìn nó cười đểu đểu.

Nhưng lần này nó không đấm hay đá gì mà chạy tới nắm lấy tay nhỏ, đôi mắt tràn ngập quyết tâm( quyết tâm cái gì nhể?)

- Này Sunny! Nếu sau này tao mà đi chung với hắn thì cho mày oánh tao thoải mái!

Sunny đứng hình một lúc rồi hét lên sung sướng.

- Thật sao??????????Móc nghéo! đóng dấu! Phôtô! Kí tên!(không nhớ lắm, mang máng à^^)

Jen:>''<: Đúng là chỉ khiến tao đánh mà!

- Ê! Thì mày bảo thế sao đánh tao?Đauuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu!!!!!!!!!!!

~ Hết chap 15~

Chap 16: Trái tim em là băng thì tôi sẽ mua xăng!^^

Trong khuộn viên nhỏ dẫn tới thư viện, nó và Sunny bước song song với nhau. Nhỏ thì cứ than nó, ôm cái đầu đầy vết tích của việc bạo lực học đường. Ánh nắng chiếu xuống hắt lên không khí oi bức, mặt nó đã lấm tấm những giọt mồ hôi.

-Sao trường mình không làm cái điều hòa ở trên đường nhỉ?

- Nhà mày giàu thì ủng hộ trường đi!- Sunny bĩu môi, nó làm bằng trường này nhỏ lắm ý. Lắp điều hòa thì phá sản mất.

- Ờ! Tao chủ trì mày chủ chi nha!- Nó quay sang lè lưỡi với nhỏ.

- Con kia! Tao phải trả thù mày mới được!

Thế là 2 đứa cứ rượt nhau đến cửa thu viện. Tại sao lại chỉ đến cửa? Vì bây giờ là tiết 2. Ơ, sao tụi nó khôgn vô lớp nhỉ? À có lẽ do ''cái kia''.

Trong thư viện vắng lặng nghe thấy tiếng quạt và những trang giấy giở đi giở lại. Sa đang cặm cụi làm những bài tập nâng cao, nhưng nhỏ không thể tập trung được vì có một tên cứ nhìn nhỏ chằm chằm. Thật sự không biết nói với cậu thế nào nữa, gì mà ''Em được học thì tại sao tôi không?''. Học à? Nhìn mặt cậu hiện lên 3 chữ tôi ghét học đấy. Chắc không nói thì mọi người cũng biết ai rồi chứ Bun ca ca đó.

Thực ra Bun không chỉ ngắm nhỏ mà cũng cặm cụi đèn sách lắm. Mà quên giờ là ban ngày thì đèn cái nỗi gì, thôi xóa xóa. Nhưng giữa nhỏ với cậu có 1 sự khác biệt, nhỏ thì làm bài còn cậu thì...ngồi giở giải ra đối chiếu với nhỏ. Vì đây là trắc nghiệm nên nhỏ còn làm nhanh hơn mắt cậu nữa. Ôi mẹ ơi, con muốn đến bar. Híc! Nhưng con còn nhiệm vụ cao cả cho nên phải bắt buộc ở đây.Huhu!

- Có thể đi ra nếu muốn!

Nhỏ vừa nói vừa sột soạt đánh dấu, đôi mắt vẫn có một phần liếc về phía cậu. Bun nhìn nhỏ đăm chiêu, rồi bất chợt cậu đưa tay che lại phần bài tập của nhỏ.

- Điên hả?- Sa nhìn cậu tức giận.

- Điên từ lúc yêu em rồi!- Cậu nói nửa đùa nửa thật, đôi mắt tinh nghịch quan sát từng cử chỉ của nhỏ. Haha! Nhỏ ngại kia! Thấy không? Chắc chắn hiệu quả mà.

- Bỏ ra!- Nhỏ hất tay cậu ra, định làm tiếp thì bỗng thấy tim mình đập nhanh hơn.

- Em tự tiện động vào tay anh khi chưa được cho phép nên phải đền!- Nói rồi cậu nắm lấy tay nhỏ, 2 bên cứ người rút ta co mãi mà chưa phân thắng bại.

- Này! Buông ra!- Càng ngày nhỏ càng bối rối hơn. Hai má đã hồng hồng tự bao giờ, khiến nhỏ cứ phải cúi xuống không dám ngẩng lên nhìn cậu.

- Sao thế? Đỏ mặt rồi kìa!- Cậu cúi xuống ghé sát vào mặt nhỏ- Có vẻ như đỏ hơn cái lúc em ôm anh nhỉ?

Nghe thấy cậu đó Sa lập tức ngẩng đầu lên định cho Bun một trận thì bất chợt.........

Nó và Sunny đứng tim. Bốn con mắt mở to hết cỡ, miệng há hốc như cái thau rửa bát.

- Trời đất ơi! Đây là thư viện mà bọn nó dám làm ''chuyện đó''!- Sunny lắc đầu.

- Ờ ha! Thật là qua ''hủy hoại thanh danh'' trường mình mà?

- Haizzzz! Nhìn thế này đau mắt quá!

Tao phải đi mua kính mới được!Chết! Chết!- Nó bịt mắt lại, chẹp chẹp miệng.

Thực ra thì là do bất ngờ quá nên môi nhỏ đã chạm môi cậu và bây giờ vẫn giữ nguyên tình trạng đó. Chỉ thế thôi mà nó với Sunny nõi cứ như họ đã làm gì đó kinh khủng lắm ý.Bó tay 2 bà này.

Nhỏ chớp chớp mắt, Bun thì đo mắt với ốc nhồi. First của nhỏ đã bị cậu cướp. Còn cậu thì không biết nữa 1 triệu hay triệu rưỡi gì gì đó. Nhưng nụ hôn này có ý nghĩa nhất, ấn tượng nhất bởi vì sau khi kiss xong thì một cái tát giáng trời nhằm thẳng mặt Bun mà phóng.

Ngỡ ngàng. Sock. Đau. Đây là cái tát thứ 2 mà anh ''được'' lãnh không biết có phải không nhưng Bun thấy đau hơn nhiều so với lần trước. Trên má cậu 5 ngón tay của nhỏ in hằn lên.

- Đồ..Đồ tồi!- Nhỏ hét lên rồi chạy ra ngoài cửa thì va vào nó ngã tối tăm mặt mũi. Sau khi đứng dậy nhỏ lại chạy tiếp.

- Này...này! Mày có nhìn thấy gì không?- Nó lắp bắp hỏi Sunny. Ôi chắc mình bị quáng gà mất rồi.

- Ờ..! Tao mù rồi!- Sunny cũng bỡ ngỡ không kém.

Nhỏ vừa tát Bun? Cái này đều đều như cơm bữa đứa con trai nào động vào là bị Sa cô nương cho bay mặt ngay. Cáo điều ngạc nhiên là ...nhỏ khóc. Tại sao nhỉ?

- Bị cướp nụ hôn đầ mà khóc hả mày? Tao có thế đâu!- Sunny chưa hỏi đã khai, lấy tay tát miệng mình mấy cái.

Mắt nó lập tức chuyển sang gian tà. Bắt sóng cảm xúc rồi nhá, phải tả hỏi kỹ mới được.

- Gì? Đã hôn rồi hả? Khai mau!

- GÌ..gì chứ?- Sunny bối bối, 2 má ửng ửng hồng.Híc! Sao cái miệng mình nó lại nỡ phản chủ thế này hả trời?

- Khai đê- Nó vừa nói vừa cù lét nhỏ.

- Ha...ha! Thô..i...buồn! Tụi tao mới hun 1 lần được chưa!- Sunny ôm bụng cười cay ra nước mắt.

Nó chịu buông tha nhỏ, phủi phủi váy đứng dậy. Sunny uất lắm liên hỏi lại nó.

- Thế mày với anh Shin kiss nhau bao nhiêu lần rồi?

Nó bất động. Nó với hắn hôn nhau được bao nhiêu lần rồi nhỉ? Hình như là..hai. Lần một là bị c-ưỡng hôn trong xe. Còn lần 2 thì......

- Chết tôi rồi- Hắn liếc thấy tình hình gay cấn thì méo mặt. Lôi ghế ra ngồi chuẩn bị chờ những bài giảng kinh của các đấng phụ lão. Nhưng khi các vị bước vào thì......nó kéo hắn lại và.......hôn hắn.

Này! Nó chỉ là không muốn ba

Link gốc : http://truyen.wapchoi.mobi/forum/truyen-teen-gia-vo-thoi-ma-sao-lai-thanh-that-zu_11691_trang-16.html#ixzz2gAfDL900

Nguồn: Wapchoi.Mobi mẹ cả 2 bên biết đến con nhỏ Muni thôi mà, nếu không thì nó đâu phục thù được nên chỉ là ''lợi dụng'' hắn tý. Mới đầu nó chỉ là muốn lướt qau thôi, dù gì mình cũng chủ động nhưng cái tên kia thì cứ chớp thời cơ ăn sạch sành sanh không chừa cái gì. Chỉ là đôi môi thôi nhé các bác.(^^) Sau một hồi c-ưỡng b-ức nó xong hắn mới chịu buông tha cho nó thở tý.

- Muốn giết người à? làm gì mà hôn....- Nó trách hắn nhưng những chữ kia thì không nói được ra. Dù gì nó cũng là con gái mà!

- Phạt em áci tội c-ưỡng hôn anh!- Hắn thản nhiên nhả ra mấy chữ.

~Gì~

~Bà con cô bác dịch em những chữ hắn vừa nói với~

Nó c-ưỡng hôn hắn à? Đúng là cái tên mặt dày mà. Đồ bút chì gỗ mục, tên nói không biết ngượng. Mặc kệ ánh mắt như muốn thiêu sống của nó hắn đi ra bàn ăn nhai nhóp nhép mấy món nó đặt hàng.

- Sao thức ăn hôm nay ''ngọt'' thế nhỉ?

Nó á khẩu. Cái gì mà là con gái thật tuyệt hả? Chém gió! Tuyệt cái con khỉ, tuyệt mà bị vừa ăn cướp vừa la làng vậy hả? AAAAAAAA! Mình đúng là ngu dã man tàn bạo mà!!!!!!!!

- Ê! Mày, làm gì đơ ra trông thấy ngu à?- Sunny hua hua tay trước mặt nó.

- Hả..? - Nó tỉnh giấc mộng ngàn năm- Cái gì cơ?

- Bọn mày vừa hôn nhau vừa đeo bình hỗ trợ thở à?- Sunny cười đểu đểu liếc nó.

- Gì? Mày điên à?- Nó bối rối.

- Thì tao hỏi kiss bao nhieu lần mà mày hồi tưởng đến hàng thế kỉ thì chả thế à?- Sunny lè lưỡi rồi chuồn lẹ.

- Con kia!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!Đứng lại cho tao!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

- Ha ha! Có ngu tao mới đứng lại!

Hai đứa nó cứ đuổi bắt mà quên đi sự có mặt của ai đó. Bàn tay siết chặt cây bút cầm trong tay đến mức những mảnh vỡ nhựa đâm vào tay mà không hay. Bun mặt hừng hực lửa nhìn vào quyển sách. Nhỏ...dám tát cậu đến lần thứ 2. Giỏi lắm!Lã Thanh Thanh! Dù gì nụ hôn đầu tôi cũng cướp của em rồi xem em chạy đâu được. Còn bây giờ thì...

- Ui da!- Bun ôm bàn tay bị gim những mảnh nhựa xót xa- Sao lại vỡ nhỉ? Bút gì mà dởm thế không biết!(hơ hơ thế k phải anh bóp nát à?)

Bun rảo bước xuống phòng y tế, tiện thể thăm thằng bạn luôn. Mình không đến nó lại abỏ mình quên bạn bè dù sự thật có vậy thì cũng không nên tàn nhẫn như thế. Dù gì cũng cần nó giúp mà.

Chap 17: Ôi! Mình bị cái bệnh quái gì thế này????????

Sau khi đã làm cô y tá chết ngây chết ngất vì những cái nháy mắt đầy tình củm Bun đẩy cửa vào phòng hắn đang nằm. Nhìn ống dịch truyền cậu khẽ nuốt ực một cái, Shin là chỉ vì lỡ tay mà ra thế này. Nếu là anh bị nhỏ cố tình ôi không dám nghĩ nữa.

- Mày bị thương ở đâu thế?

Bun hỏi hắn, xem xét xem nguy cơ bị nhân thêm mấy lần. Hắn mở mắt, nhìn thấy cậu rồi quay người vào tường coi như chẳng biết gì.

- Ê! Cái thằng điên này mày bị chấn thương sọ não rùi à?- Bun bực tức kéo hắn về, dám ngó lơ mình, nếu không vì lợi ích thì đừng hòng tui xuống thăm ông nhá.

-Híc- Hắn mếu máo mặt mày, không nói lên lời.

- Ể?- Bun kinh hãi- Chỉ là vô tình mà cũng khiến người ta bị biến đổi giới tính sao?

Dù đang rất buồn phiền nhưng hắn vẫn phải bật dậy đạp cho thằng bạn một phát dám bảo hắn chuyển đổi giới tính, láo thật! Rồi lại nhìn cái dây truyền dịch, namừ xuống thút thít.

- Ê! Rốt cuộc mày bị sao thế?- Bun ôm bụng ố gắng gượng ra mấy chữ, cái này rất có ích cho cậu sau này nha!

- Tao bị bênh mày ơi!- Nước mắt đầm đìa trên mặt hắn, trông thật thảm hại.

Bun lại mở to mắt, hoảng hốt chồm dậy hỏi hắn tới tấp:

- CÁI GÌ? CHỈ BỊ NHƯ THẾ MÀ MÀY ĐÃ BỊ UNG THU NÃO RỒI SAO?

'' Bốp''

Sau câu nói đó thân hình săn chắc của Bun được ngao du trên không rồi lao vào tường còn cẩn thận đề tên tác giả Shin nữa.

- Tao bị bệnh nan y thằng dở ạ!

- Thế à? Sao mày không nói sớm!- Bun lồm cồm bò dậy. Híc! Thiệt hại nhiều của cải quá!- Mà nan y? HIV à?

Hanứ nổi đóa lên định ra cho Bun một trận nhưng lại nghĩ đến dịch tryền máu nên thôi, chỉ ngồi ở giường.

- HIV mà là nan y à?

- Ơ? Thế không phải à?- Bun gãi gãi đầu.

- Tao cũng không rõ nhưng tao không bị HIV!- Hắn hét lên.Người như tao làm sao mà bị được, he he!(o-0''''')

- Thế bị gì?

.- Căn bệnh này còn nanựg hơn cả HIV nữa!

- Bệnh..bệnh gì thế?

- Chưa có tên!

Bun cảm thấy bàn tay mình rất muốn cho một cú vào mặt cái tên kia, uổng công cậu lo lắng nãy giờ, làm người ta hú cả hồn.

- Tao chỉ biết là những khi cùng đứa con gái khác tao thấy bình thường nhưng với Jen- Hắn ngập ngừng- Tao bị xịt máu mũi mày ơi!

Im lặng bao quanh

Vẫn im lặng...

Chỉ ịm lặng....

- Ha ha ha ha !!- Bun ôm bụng cười sằng sặc- Sịt...sịt máu mũi cơ đấy!

- Cười cái khỉ gió ý!- Hanư đám cái gối vào miệng Bun nhưng cậu tránh được, may là giờ hắn còn yếu không thì..vác cài giường cho cậu luôn.

- Thế mà mày bảo bệnh! Là yêu đó mày!

- Thì thế tao mới bảo là bệnh đó!

- Điên hả? Yêu là yêu chứ bệnh cái nỗi gì!

- Mày điên chứ không phải tao. Mày có đếm được số con gái tao đá hay không mà kêu tao yêu! Ta làm gì có từ đó trong từ điển!

- Ờ ha!- Bun gật gù- Tao với mày đều không có mà....sao...

- Tao với mày đều bị bệnh- Đồng thanh

Thế là hôm đó bọn hắn dành nguyên một ngày để nói đến các bệnh viện sẽ vào khám, bị bệnh thì sang đâu để chữa, và có nên nói cho gia đình biết không. Nói chung mấy anh này hơi bị lo xa, không là lo bò trắng răng. (ngố hơn Zu nữa he he)

~*~*~*~*~

-Tại bệnh viên Giang Minh-

Vị bác sĩ hiền từ mỉm cười nhìn hắn và Bun:

- Các cháu khong sao cả, tất cả đều ổn định cả! Chúc mừng!

Trái ngược với suy nghĩ của ông, 2 bệnh nhân không những không vui mừng mà còn ôm chân ông khóc đầm đìa nước mắt:

- Huhu! Bác sĩ ơi! Sao lại thế? Đây là caí bệnh viện thứ 10 nói chúng cháu ổn rồi đấy ạ! Nhất định là chúng cháu có bệnh mà! Huhu!

- Ơ? Hai cháu thật sự không bị gì cả! Chỉ là nên nghỉ ngơi về ban đêm, đừng thức khuya quá có hại cho cơ thể.

Nghe thấy thế bọn hắn như mèo gặp mỡ vồ lên ôm bác sĩ:

- Vậy là chúng chaucos bệnh đúng không ạ? Bác sĩ kê thuốc đi hay là bảo đi đâu chúng cháu cũng nghe theo! Xin bác sĩ đó!Huhu!

Vị bác sĩ choáng cả người, chả có bệnh nhân nào như 2 người này muốn có bệnh cả, Ông lấy lại vẻ đôn hậu, hỏi bọn hắn:

- Thế dạo gần đây các cháu cảm thấy thế nào?

- Dạ! Nhiều lúc tim đập rộn ràng, khi thì thấy nóng nóng người, bla bka- Hắn nhanh nhẩu kể tất tần tật không sót một chi tiết.

Nghe xong bác sĩ mỉm cười:

- Vậy là các cháu bị bênh yêu đó!

- DẠ? BỆNH YÊU Ạ?????????- Đồng thanh.

~*~*~*~*~

- Không biết tên này đi đâu nữa! Gọi mà không thèm bắt máy!- Nố đi đi lại lại trước cửa nhà, sao giờ này hắn vẫn còn lang thang la cà ngoài đường. Không phải....đi cùng Muni chứ??????????.>''<

Vừa lúc đó hắn thẫn thờ bước từ cổng vào, nó muốn nhào vô bổ xẻ cái tên kia ra những thôi, mình đang đóng vai người vợ hiền dịu mà. Nhịn! Nhịn đi!

- Anh đi mà giờ mới về thế?

- Jen ơi!!!!!!!!- Hăn ôm chầm lấy nó ''khóc nức nở'' không rõ nguyên nhân.

- Ơ? Anh sao thế?

Bất ngờ hắn đẩy nó ra bước vào nhà đóng sầm cửa lại.Nó ngơ ngơ chả hiểu gì cả.

- Ơ! Tên này lại lên cơn à?

Trong khi đó hắn nhìn tờ ghi thuốc mà nước mắt ròng ròng:

''Chọn đời bên người đó là liều thuốc quý nhất!''

- ẶC! Vậy là mình yêu thật sao???????????

~ Hết chap 17~

Chap 18: Bắt đầu chiêu thức tán gái để trả thù. Ặc! Mình chưa tỏ tình được mà đã có tên định xí trước rùi sao?

Hắn lại ngồi tự kỉ trong phòng. Nhìn gương suốt 2 tiếng hắn mới mở một cậu:

- Mình đẹp trai, ga-lăng, cao to, thân hình săn chắc, 10/10 mà tại sao lại đi yêu nhỏ chập cheng đó nhỉ?(=.=)

Hắn đưa tay lên mân mê môi, bắt đầu hồi tưởng lại hình dáng của nó:

- Xem nào! Tóc vàng mắt tím, môi hồng, da trắng, vòng 1......- Nói dến đây tự nhiên hắn cười một cái gian tà- Thôi! Được! Mình sẽ chiếu cố cho sao chổi vậy, ha ha ha ha ha!!!!!!!!!!

''Cốc! Cốc! Cốc!''

- Ehèm! Mời vào!- Hắn chỉnh giọng rồi ''nhẹ nhàng'' nói.

Từ ngoài nó bê một đĩa hoa quả vào phòng, đặt ở đầu giường rồi quay qua định nói gì thì đông cứng, biến thành con ro-bot hết pin. Hắn...hắn bị cái gì vậy nè?

Còn Shin thấy nó cứ đực cái mặt ra tưởng nó ngây ngất cái vẻ đẹp như tượng đúc của mình liền mỉm cười :

- Anh biết anh đẹp rồi cần gì phải nhìn ghê thế!

- Nhà vệ sinh ở đâu thế?- Nó đáp ngay một tấn đá vào cái gọi là tự tin của hắn.

- Này! Em không ăn nói hắn hoi được à?- Hắn bực tức, yêu nhưng không có nghĩa là sẽ nhịn đâu nhé.

Nó định bĩu môi nhưng ''ta là người vợ ngoan'', nào thì cười tươi nè, nào thì dịu dàng nè, nào thì muốn phi tiêu nè à quên, bỏ câu cuối.(^^)

- Thế thì anh mặc áo vào có được không?- Nó cúi đầu xuống, chả là từ nãy đến giờ hắn không mặc áo ý mà, thế nên nó mới tưởng bị ấm đầu, không mặc đồ hẳn hoi còn kêu người ta đi vào, rõ điên.

Hắn giật mình giờ mới nhớ ra. Mà tại sao mình phải mặc nhỉ? Đây là phòng mình cơ mà! Sao lại không lợi dụng cơ hội này mà trêu nó nhỉ? Yes sir!

Hắn đứng dậy tiến về chỗ nó, cúi thấp người xuống rút ngắn khoảng cách giữa 2 khuôn mặt.

- Ban ngày ban mặt em vào phòng con trai nhà lành có ý đồ gì hả?

- 19 h rùi!- Nó thẳng thắn trả lời.

- Oh~ Vậy đã tối rồi à? Thế này càng nguy hiểm cho anh hơn !

- Nguy...nguy hiểm gì chứ?- Nó nói lắp, mặt từ từ nóng lên.

Nhìn thấy sự bối rối trong đó hắn liền tiến thêm một bước, nó lùi một bước cứ thế cho đến khi lưng Jen chạm vào tường thì cái tên vừa ăn cướp vừa la làng kia mới chịu dừng hình. Chỉ là dừng di chuyển chứ không dừng cái đầu, hắn cố tình ép sát nó, sao không khí....ám muội vậy nè?

- Này!- Nó bất ngờ hét lên- Làm gì...làm gì vậy?

- Hửh ? Em hỏi anh à?- Hắn ghé sát đầu vào mặt nó, đôi mắt đã ánh lên nhữung tia nguy hiểm.

Nó cố gắng né đầu sang một bên, tim trong lồng ngừng không ngừng biểu tình nhảy tung tung beng hết cả lên, tay vì thế cũng khua khoắng loạn xạ nhưng không may lại đặt đúng vào ngực hắn. Nó đỏ mặt tía tai liền rút tay ra, chân bắt đầu run run.

- Hỏi anh chứ còn ai nữa! Trong phòng chỉ có.....chỉ có...chỉ có...- Nói đến đoạn cuối nó dừng lại, không nói được tiếp.

- Chỉ có gì?- Hắn vẫn chưa chịu buông tha nó, vẫn cố tình rút ngắn khoảng cách đến khi chỉ còn khoảng 3 cm mới chịu dừng lại.

- Chỉ có...chỉ có...Chỉ có anh với em thôi!- Nó lấy hết dũng khí hết lên, huhu bao nhiêu năm theo chân của Ran Mori học võ mà giờ bị mất hết khí thế vậy nè?

- À~Chỉ có anh với em!- Hắn gật gù, cố tình nhấn mạnh cái câu ''Chỉ có anh với em'' khiến dây thần kinh của nó báo tín hiệu khẩn cấp, hàng tá xe phòng cháy chữa cháy đi nườm nượp trên đường.

Nó đã cảm thấy cái tên kia đang mưu đồ đen tối gì đó nên chuẩn bị đẩy hắn ra nhưng không may bút chì bé bỏng cũng buông nó ra ( anh ý định đi

Link gốc : http://truyen.wapchoi.mobi/forum/truyen-teen-gia-vo-thoi-ma-sao-lai-thanh-that-zu_11691_trang-17.html#ixzz2gAfJq7ew

Nguồn: Wapchoi.Mobi khóa cửa để trêu chị ý zui hơn thui chứ hoàn toàn trong sạch nha các bác)(p/s: I don't think so hehe) thành ra nó lại kéo hắn vào.Shin bị mất đà ngã chúi vào nó, 4 giây cho sự ngạc nhiên, 5 giây cho ý đồ đen tối, 1 giây để bắt đầu thực hiện.

- Em làm gì thế?- Hắn khuyến mại cho nó một nụ cười đểu đểu cùng với đôi mắt gian không thể nào hơn.

Nó giật mình buông tay ra, khuôn mặt trắng hồng giờ như quả cà chua chín. HÍC! Khốn khiếp! Sao lại thành ra như vậy nè?

Hắn lập tức chống 2 tay lên tường khóa chặt nó lại rồi từ từ lại gần cái gương mặt đang đỏ toàn diện kia.

- Nè! Không phải định quyến rũ anh đó chứ?

Sở Khanh! Trong đầu nó đang hiện lên 2 chữ đó. Đúng là cái loại máu sở khanh mà. Nhưng kệ hắn máu Sở hay máu Hoàng ta cứ phải tìm cách chuồn đã. Làm thế nào để hạ gục đối thủ? Đánh vào điểm yếu của hắn! Điẻm yếu của Shin? Nó bỗng nở một nụ cười gian tà, ánh mắt trở nên phù thủy nhanh chóng. Hắn thấy vậy liền đề phòng cảnh giác, nhỏ này không phải người bình thường đâu, quái vật thôi rồi gọi bằng cụ.

Nó khẽ vòng tay qua cổ hắn, thì thầm:

- Cái em muốn là........- Nói rồi nó thực hiện động tác thứ 2 trong động tác điều hòa, là nhấc chân lên đó nhưng dùng một lực mạnh hơn nhiều.

AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!

Tiếng thét chói tai của một đứa con trai vang lên. Tiếp theo là tiếng bước chân rất nhẹ của một người con gái có mái tóc vàng, đôi mắt tím, đặc biệt là khuôn mặt như tớ vô tội.

Hắn thì dãy dụa ở dưới sàn nhà, bực tức hét lên:

- DƯƠNG BĂNG BĂNG! EM SẼ CHẾT VỚI TÔI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Sáng hôm sau nó vứa mởi ngủ dậy đang mắt nhắm mắt mở đi trên hành lang thì có một vật lướt qua người với vận tốc không xác định.

- Bút...chì? Ê! Cẩn thận!

Nó vứa mới dứt lời thì hắn đã xông phi một cú ngoạn ngục vào cửa. À thì hắn muốn đi nhanh ra ngoài nhưng quên mất cửa chưa mở. Bò dậy xoa xoa cái đầu hắn nhanh chóng lái chiếc xe mới tậu phóng như bay trên đường. Nó đứng ngơ ngác nhìn theo rồi lấy tay bịt mồm:

- Không lẽ... Đến bệnh viên kiểm tra?!!!!!

Oh my god! Nó đã làm việc tày trời rồi. Giờ thì tính sao đây? Không lẽ lấy hắn để chuộc tội. Híc! Em vẫn muốn có gia đình!( chết chưa! Ai pỉu lại ... *gian gian*)

Nhưng sự thật thì KHÔNG BAO GIỜ như nõ nghĩ. Hắn là phóng xe đến tiệm vàng bạc, ê mọi người đừng hiểu lầm là sáng sớm đã đi cướp nha anh ý đến đó để mua hàng thôi. Vừa bước vào cửa, hắn liền chỉnh lại vẻ menly của mình. Đi đến quầy nhẫn cưới, hắn ngoảng tứ phía tìm kiếm. Tìm kiếm gì nhỉ? Tìm em nào xinh xinh đó!(=.=)

Rồi hắn tiến bước về phía một em baby , nở nụ cười tỏa nắng:

-Cho anh xem loại nhẫn đắt tiền nhất.

Chị bán hàng tìm mãi cũng không ra chiếc nào vì còn đang mải ngượng ngùng. Hắn thấy vậy lại tiếp tục chiêu thức cua gái của mình. Người ta mua thì hết 15' đằng này anh ý mua hết 2 tiếng là ít. Cuối cùng cũng mua xong, hắn thư thái bước ra ngoài rồi đi đến trường học.

- Jen! Lần này em chết chắc rồi!

Nó đang đi vào cổng trường bỗng nhiên nháy nháy mắt trái, có điềm? Ặc không lẽ tên bút chì khai hết với ba mẹ mình rùi sao? Oh noooooooo!

Đang ôm đầu mà khoc nó bị đánh thức bởi giọng nói trầm trầm, nhưng rất ngọt ngào:

- Jen!

Nó ngước lên. Từ xa một tên cao dáo đang dựa vào con xe mui trần đen, mái tóc vàng cùng với một số sợi đỏ đang cầm trên tay bó hoa hồng nhung to đùng. Hơ! Lại thêm một tên khoe răng! Bó tay chấm com chấm vn.(+.+)

Nó lướt qua như không nghe thấy khiến tên đó ngẩn người rồi chạy theo nó.

- Jen à!

Nó quay ngoắt lại.

- Tên tui không phải để hạng ngưừoi như anh gọi!

- Cho anh xin lỗi!-Anh gãi gãi đầu, trong lòng thầm nguyền r-ủa nó.

- Anh có xem phim sao băng không?

- Hả? À có!

- Thế cũng biết cái câu mà xoăn hay nói rồi chứ?

- Thì anh đang chuộc lỗi với em nè!

Nó khoanh tay liếc anh từ trên xuống dưới từ dưới lên trên, rồi nhếch môi:

- Anh chuộc nỗi? Chuộc bằng cách nào?

- Thì anh cho em cả con tim anh và cả con người anh nữa- Anh mỉm cười. Nghe câu nói này đứa con gái nào không chết anh đi đầu xuống đất!

- Thật à?- Mắt nó long lanh, 2 tay ôm mặt hét lên sung sướng.

- Tất nhiên rồi!- Anh vẫn giữ nụ cưừoi trên môi. Tưởng thế nào những cũng chỉ thế thôi, làm sao qua nổi anh đây.

Từ xa hắn đang chuẩn bị kế hoạch cầu hôn nó thì nhìn thây cais cảnh học sinh nữ nhìn nó với ánh mắt hình viên đạn còn nó thì đang vui mừng ôm miệng. Bên cạnh là 1 tên con traicầm bó hoa, ể! Là thằng đó mà! Còn dám béng mảng đến đây sao? Còn nó nữa, sao dám tình tứ với thằng đó thế chứ! Thật là mới sang sớm lại phải động tay động chân rồi. Hắn bước nhanh đến đó định chuẩn bị ra chiêu thì bị câu nói của nó làm cho đứng im không cử động được.

Chap 18( tiếp)

Hắn bước nhanh đến đó định chuẩn bị ra chiêu thì bị câu nói của nó làm cho đứng im không cử động được.

- Có thật không? Anh cho em cả con người anh á? Xem nào!- Nó lấy ngón tay ra tính nhẩm- Tim 20 triệu, thận 20 triệu nè..., ưm ưm tổng cộng được 60 triệu. Oh thế là có tiền tiêu vặt rùi! Iu anh lém cơ!

Nó hét lên sung sướng, đôi mắt tím tinh nghịch nhìn Ken đang thâm tím mặt mày không nói lên lời. Ha ha. Vừa sáng sớm đã có cái để xả stress đúng là vui hết biết luôn.

Hăn không kìm được phì cười, bàn tay hạ xuống. Đi lại chỗ Ken vỗ vai một cái, mà có phải vỗ vai không nhỉ? Giống như muốn dí anh xuống đất hơn.

- Nên chọn người mà tỏ tình nhé!

Nói rồi 2 tay đút vào tối hắn thong thả định cùng nó bước vào lớp thì ngoảnh ra, ơ sao chổi chạy mất tiêu đâu rồi.

Ở cổng trường chỉ còn lại một mình Ken đứng đó. Bó hoa trên tay rơi xuống, đôi mắt nâu vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

- Ha ha ha ha!!!!!

Anh bật cười. Gì thì anh biết tại sao một tên thay bồ hơn thay áo như hắn lại thích nó rồi. Thật sự cô nhóc này rất đặc biệt. Chẳng có đứa con gái nào dám nói với Ken này như vậy đâu. Em muốn chơi tôi chứ gì? Rồi để xem ai mới là người bị chơi nhé! Dương Băng Băng!

Còn nó thì vừa vào lớp đã thở hổn hển, sờ sờ trên lưng rồi mới nhớ: Mình không mang cặp. Ôi mẹ ơi đi học không mang cặp, thây kệ! Dù gì thì đến lớp có phải để học đâu về nhà nghiên cứu sau. Bỗng có một bàn tay đặt nên vai nó. Jen giật mình, chưa để người kia lên tiếng đã huyên thuyên một hồi:

- Híc! Em không có ý đâu. Em đâu có nghĩ là sẽ tác hại như vậy, em thề là đã dùng lực nhje nhất rùi đó. Mà tại anh cứ dọa em nên em mới phải bảo về tính mạng mình vậy thôi. Ai bảo tự nhiên ép người ta vào tường làm gì, lại còn không mặc áo nữa! Em sợ quá nên.....

- Cái gì? Bọn mày đã đến mức thế rùi cơ á?

Ể? Sao giong hắn giống giọng con chích chòe thế này? Ặc! Không ngờ chueyẻn đổi nhanh thế. Ê khoan! ''Bọn mày đã đến mức thế rùi cơ á?'' Thế là sao? Sao hắn lại hỏi thế? No quay người lại.!!!!!! Sặc! Thì ra là nhỏ Sunny, mình đã khai ra hết với nhỏ rùi, ôi thôi, sorry cuộc đời rồi.

Sunny nhìn nó thích thú, ở ngoài cổng trường chứng kiến cảnh nó chọc quê anh hotboy định vào đây vote cho nó thì tự nhiên con này lại đọc kinh, nhưng abì kinh này hay gấp vạn lần những bài giảng khác nha. Đằng sau nhỏ là Sa, bình thường thì Sa ít bị tác động nhất nhưng hôm nay cũng phải bịt mồm mà cười thầm. Cũng tại trí tưởng tượng phong phú quá nên mới thế đấy.

- Sao không nói sơm! Làm tao tuôn hết ra rồi- Nó thúc vào sườn Sunny 1 cái, híc chắc chui xuống đất lun quá.

- Nói sớm thì đâu biết được hành vi phạm tội của bọn mày!-Sunny ôm bụng xót xa nhưng cái miệng vẫn phải trêu nó.Sở thích rồi không sửa được.

- Gì? Mày có bị hâm hấp không hả? Mởi chỉ.....

- Mới chỉ gì?

- Mới chỉ.....mởi chỉ....

- Sao? Nói đi cái coi!

- Mà mày hỏi để làm gì- Nó quay mặt đi để che cái gương mặt đã đỏ lên từ lúc nào. Nhắc đến hắn là thấy ơn ớn lạnh sao á với lại... Sao cái tên bút chì đó khiến mình thê thảm vậy nè?- Thôi tao về chỗ đây, buồn ngủ quá!

- Ơ nè!- Sunny định kéo nó lại thì chị Jen đã cao chạy xa bay rồi.

- Mày thử đi rồi sẽ biết đỡ phải tò mò- Trước khi xuống thư viện Sa cô nương còn buông một câu khiến Sunny xì khói ở 2 tai. Thật là 2 con bạn này chỉ muốn người ta tức chết mà.

Nó về chỗ liền giở cuốn sách vứa mới mua giấu sau lưng ra tỉ mỉ đọc. Đọc về cái gì chắc cả nhà cũng biết rùi chứ nhỉ?(* sinichi sinichi*)

~*~*~*~*~*~

Muni đang đi dọc theo bồn hoa, tìm mãi không thấy hắn đâu liền đá một cục gạch thì giật mình bởi tiếng hét. Cô liền vạch lá ra thì thấy hắn đang ngòi ''tương tư'' ở trên ghế đá. Trông ''ngộ ngộ''ghê.

- Này! Sao cô cứ chọc tôi hoài thế hả?Bực cả mình!- Hắn bực tức gắt với nhỏ, người ta đang suy nghĩ việc hệ trọng mà cứ phá rối.

- Thì có khi nào anh bực nửa mình đâu?- Cô nhún vai, tỏ ra vẻ ngây thơ vô (số) tội.

- Cô...!- Hắn không nói được gì nên bèn đứng dậy. Nghĩ gì đó lại quay lại đưa cho cô cái hộp nhung trong tay.

- Cho cô đấy!

Nói rồi Shin rảo bước đi để lại Muni ngơ ngác chả hiểu cái quái gì hết. Cô mở ra: Một chiếc nhẫn! Hắn.....hắn vừa cầu hôn cô sao? Làn môi nhếch lên, tay vuốt ve hộp nhưng trong tay. Ha ha! Dương Băng Băng. Tôi rất muốn xem phản ứng của cô thế nào.

- Cậu chụp được chưa Eli?

- Rồi! Đẹp lắm!

Sau một gốc cây Eli đi ra ngoài, tay giơ chiếc máy ảnh chụp lấy ngay. Vốn thì Muni chỉ muốn chụp hình cô với hắn để chọc tức nó nhưng ai ngờ lại gặp thời cơ hay vậy. Mà cũng đúng thôi! Lâm Kiều Như ta xinh đẹp là vậy cơ mà, điều hắn đổ là dĩ nhiên thôi

- Cậu đưa dùm mình vào ngăn tủ của nó nhé! Tiết 1 lớp nó thể dục đó!

- Ok! Eli mỉm cười, nụ cười hơi gượng.

Còn về hắn đơn gaỉn là hắn sợ cũng bị nó chọc quê như Ken nên không dám tỏ tình. Định vứt đi nhưng tiện tay cho Muni luôn, chỉ đơn giản như vậy thôi. Có gì đâu?

~*~*~*~

Nó lê lết xác đến phòng thay đồ. Định không xuống nhưng ngồi trong lớp nghiên cứu mà thấy hãi cả người. Vừa mở hộp đồ dùng ra liền có một xấp gì đó rơi xuống.

- Gì đó mày?- Sunny tò mò ghé mắt qua.

Nó vừa xem được mấy tấm thì mặt đã xám xịt laị, bức ảnh trong tay bị vò nát. Sunny ngạc nhien nhìn nó e ngại.'' Anh Shin ơi là anh Shin anh làm gì thế này?''

~ Hết chap 18~

Chap 19: Giận hờn là yêu??? Oh Nooooooooo!!!!!!!!!

Nó liền chạy đi tìm hắn. Nó đang cần gì? Một lời giải thích. Muốn hắn phủ nhận những gì trong ảnh đều là dối trá. Muốn hắn nói là.....hắn yêu nó.

- Jen!

Sunny gọi với nhưng giờ trí óc nó trỗng rỗng, chẳng còn nghe thấy gì nữa. Sa nhanh tay lấy điện thoại nhắn tin cho hắn rồi kéo tay Sunny chạy theo nó. Nhỏ biết, trái tim nó không mạnh mẽ như cái vẻ ngoài tinh nghịch kia.

Hắn đang lặng nề bước đi thì thấy có điện thoại rung liền mở ra xem. Lập tức gương mặt xám xịt lại.Ách! Gì thế nè? Chết rồi!Giờ làm sao đây? Đúng rồi! Đi tìm Muni nhờ con nhỏ đó giải thích

Link gốc : http://truyen.wapchoi.mobi/forum/truyen-teen-gia-vo-thoi-ma-sao-lai-thanh-that-zu_11691_trang-18.html#ixzz2gAfPqb89

Nguồn: Wapchoi.Mobi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: