Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22

Edit: Fei Yang

"Chị Nam Tầm, chị Nam Tầm —— không còn thời gian nữa đâu, họ sẽ đuổi tới đây ngay lập tức đấy, di động của em có định vị theo dõi, chị mau đi đi, em đi giữ họ lại."

Ninh Ngạn lắc vai Chúc Nam Tầm, Chúc Nam Tầm vẫn còn chìm đắm trong mối suy nghĩ rối như mớ bòng bong, không cách nào tự thoát ra được.

Còn bên kia, Lục Tây Nguyên và Trình Nặc bị bảy, tám gã đàn ông bao vây trong cánh đồng hoa, một trận chiến ác liệt sắp bắt đầu.

"Ninh Ngạn, tôi hỏi em, mục đích của người phía sau em đến tột cùng là muốn di chúc hay là muốn mạng của chúng tôi?"

Nghe thấy động tĩnh trong cánh đồng hoa, Chúc Nam Tầm rốt cuộc tỉnh táo lại.

"Nếu không phải chị nói cho em biết là có di chúc, thì họ hình như căn bản không biết còn có chuyện này, trước đó là muốn giết người diệt khẩu, bây giờ e rằng là muốn hết."

Chúc Nam Tầm quả nhiên đoán không sai, cô chưa kịp suy xét chu toàn hơn, đột nhiên thấy trên con đường cách đó không xa có một đoàn du lịch đang xuống xe, cô nghĩ ra một kế, nói với Ninh Ngạn: "Em nghe đây, em lấy con dấu đi để ăn nói với chúng, nếu bọn chúng vẫn tin em thì chúng ta còn gặp lại được, nếu chúng không tin, em hãy ngoan ngoãn nghe lời chúng, bảo vệ bản thân mình. Qua một khoảng thời gian, nếu tôi còn có thể bình an vô sự, tôi đi miền nam Tứ Xuyên tìm em."

Ninh Ngạn nghe thì rơi nước mắt, cô ấy nói: "Chị Nam Tầm, chị phải cẩn thận đấy, trong xe vẫn còn một máy theo dõi, em để dưới chỗ ngồi, em không còn cách nào khác... Còn nữa, mọi người đừng dùng di động của mình, họ có số sẽ lần theo dấu vết, con dấu... em lấy đi nhất định sẽ nghĩ cách giúp chị lấy lại, chị yên tâm."

Cô ấy nói xong liền chạy đến chỗ vứt di động, mặc dù trong lòng Chúc Nam Tầm trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhưng lúc này cũng không dám lãng phí cảm xúc và thời gian nữa, vì trong bụi hoa cách đó không xa đã có người tìm tới, cô có thể nghe rõ tiếng bước chân của chúng, cô nhìn Ninh Ngạn chạy xa, liều mạng chạy về hướng đoàn du lịch.

Chạy chưa được mấy bước, giọng Ninh Ngạn truyền đến từ một hướng khác: "Lấy được đồ rồi, đừng đuổi theo nữa, bên kia có khách du lịch."

Trình Nặc đánh ngã một tên, một bụi hoa cải dầu bị người tên đó đè lên, Lục Tây Nguyên một tay bảo vệ vết thương, tay kia bóp cổ một tên: "Còn lại ba tên, cậu thế nào?"

"Mới hoạt động gân cốt thôi." Trình Nặc vặn cổ, ung dung nói.

Anh ta vừa dứt lời, Lục Tây Nguyên tăng thêm sức, nhân lúc tên này không thể cựa quậy, lại nhanh chóng dùng khuỷu tay đánh trúng tim hắn, tên đó ngã xuống đất trong nháy mắt.

"Phong thái không giảm năm nào!" Trình Nặc thấy thì trêu anh, trong lúc đùa giỡn, giọng Ninh Ngạn truyền tới.

Sau khi nghe thấy, người còn ở trong bụi hoa tìm cơ hội ra tay lập tức rút sang bên kia, còn Lục Tây Nguyên sau khi nghe thấy câu này của Ninh Ngạn thì nhanh chóng nắm bắt bóng dáng Chúc Nam Tầm trong cánh đồng hoa, nhìn xa xa, mái tóc cô bị gió thổi rối tung, chạy rất khó khăn, nhưng may mà đã sắp đến gần đám đông bên đường.

Anh thở phào nhẹ nhõm, nói với Trình Nặc: "Không đánh nữa, cậu đến con đường bên kia tìm Nam Tầm, tôi đi lái xe, gặp nhau ở đầu đường."

Trình Nặc lại sững sờ tại chỗ: "Người nói —— là Ninh Ngạn?"

Lục Tây Nguyên cũng vừa phản ứng kịp, nhưng sau khi ngẫm nghĩ thì không kinh ngạc như Trình Nặc, anh không định giải thích bây giờ, kéo Trình Nặc vừa chạy vừa nói: "Chạy thoát thân quan trọng hơn."

Đầu óc Trình Nặc trống rỗng, ngay cả Lục Tây Nguyên nói câu này anh ta cũng cảm thấy xa lạ.

Đúng là xa lạ, anh ta từng thấy Lục Tây Nguyên chạy thoát thân, Lục Tây Nguyên la phải chạy thoát thân thì vẫn là lần đầu tiên anh ta thấy.

"Này, tại sao người phụ nữ của cậu mà bắt tôi đi tìm?"

Đại khái là được gió thổi cho đầu óc tỉnh táo, anh ta phản ứng lại.

Lục Tây Nguyên nói: "Bên kia bị ba chiếc xe chặn, cậu qua được?"

Ý của anh là kĩ thuật lái xe của anh tốt hơn.

Trình Nặc không để ý nữa, trong lòng buồn bực. Ninh Ngạn có vấn đề, nhưng anh ta vậy mà không hay biết gì, anh ta cảm thấy IQ của mình bị sỉ nhục.

Vì Lục Tây Nguyên và Chúc Nam Tầm rõ ràng đã biết từ lâu.

Chúc Nam Tầm chạy đến chỗ đám đông, phần lớn khách du lịch đang chụp ảnh, cô hỏi một người trong đó: "Nơi này là nơi nào thế?"

Người đó trả lời: "Chỗ nổi tiếng nhất về hoa cải dầu đấy, Môn Nguyên."

Chúc Nam Tầm hỏi tiếp: "Vậy tiếp theo mọi người đi đâu?"

"Trương Dịch, sau đó là Đôn Hoàng."

Chúc Nam Tầm suy nghĩ, hỏi anh ta: "Hướng dẫn viên ở đâu vậy?"

Khi Lục Tây Nguyên và Trình Nặc lái xe đến con đường có đoàn du lịch, người phía sau lại từ xa xa theo tới. Trình Nặc không tìm được bóng dáng Ninh Ngạn trong cánh đồng hoa, vẻ mặt đờ đẫn, Lục Tây Nguyên liếc nhìn anh ta, tăng tốc độ xe.

Sau khi xe dừng bên cạnh xe của đoàn du lịch, hai người xuống xe đi tìm Chúc Nam Tầm.

Không có nhiều người, Lục Tây Nguyên liếc mắt là thấy cô, cô ngồi ở ven đường, đầu đội cái nón đỏ nhỏ của công ty du lịch, trên mặt có vết trầy, cô ôm đầu gối, ngẩn người nhìn dưới đất.

Ngay trong thoáng chốc này, cô chợt ngẩng đầu, thấy Lục Tây Nguyên đứng trước mắt, vẻ mặt cô bình tĩnh lại, cô nhanh chóng đứng dậy, sau đó ôm chặt người trước mặt.

"Lục Tây Nguyên, tại sao cái gì anh cũng không nói cho tôi biết?"

Lục Tây Nguyên đoán Ninh Ngạn hẳn đã nói với cô một số chuyện, anh dịu dàng vỗ đầu cô: "Tôi cảm thấy vẫn chưa phải lúc."

Chúc Nam Tầm không ngờ mình sẽ khóc, sụt sịt mũi, cố gắng hết sức không để nước mắt rơi xuống, "Anh cứ nói chưa phải lúc, rốt cuộc khi nào mới phải? Tôi không hỏi thì anh không nói, chuyện gì anh cũng gánh một mình hết ——"

"Này! Bây giờ không phải lúc lôi chuyện nhà cũng không phải đại hội tuyên dương cá nhân đâu, cái đuôi còn chưa bỏ rơi kìa, nếu muốn hỏi chuyện, tôi còn muốn hỏi kìa, Ninh Ngạn rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

Trình Nặc thô bạo ngắt lời Chúc Nam Tầm, nói đến phần sau thì bản thân cũng buồn bã.

Lục Tây Nguyên lại vỗ lưng Chúc Nam Tầm, Chúc Nam Tầm nhìn cánh đồng hoa, nói với Trình Nặc: "Ninh Ngạn là một cô gái tốt, tôi đưa con dấu cho cô ấy rồi."

Trình Nặc không lên tiếng, dừng một chút rồi mới nói: "Lên xe nói đi."

"Sợ là không đi được. Trình Nặc, cậu lái xe đi, bỏ rơi bọn chúng, chúng không phát hiện chúng tôi thì sẽ không theo cậu nữa. Tôi với Nam Tầm đi theo đoàn."

Lục Tây Nguyên nói xong nhìn Chúc Nam Tầm, Chúc Nam Tầm đưa cái nón khác trong tay cho anh: "Đã trả tiền cho hướng dẫn viên rồi, chúng ta chỉ đến Trương Dịch mà cô ấy lấy tôi nguyên giá, lỗ lớn rồi."

Trình Nặc nhìn hai người trước mặt, nhún nhún vai: "Được, hai người lại có thần giao cách cảm, phu xướng phụ tùy, tôi đi trước đây, không nhìn thấy thì không ngược được."

Trong đoàn du lịch phần lớn là người trung niên và người già, sau khi lên xe, Chúc Nam Tầm và Lục Tây Nguyên ngồi hàng cuối cùng, không hề làm người khác chú ý.

Do hướng dẫn viên lôi kéo, khách du lịch ở phía trước bắt đầu thay phiên nhau hát, người đang hát là một ông chú, ông ấy hát bài hát cũ 《Quay đầu lại》, hai người ngồi ở phía sau, nghe nhạc, ai nấy yên lặng.

Một lúc lâu sau, Lục Tây Nguyên mở miệng trước: "Di chúc là thật, trong tranh và con dấu mỗi cái có một nửa, nhưng bản di chúc này không phải là chia tài sản, nếu không thì mấy người này lấy được cũng vô dụng. Trong di chúc ghi lại chi tiết tất cả các bộ sưu tập tác phẩm nghệ thuật và đồ cổ liên quan đến nhà họ Chúc, bao gồm vị trí cất giữ, trong đó có một số ở bên ngoài, còn có một số chưa ai thấy qua. Sau khi ông nội em mất, mọi người đều tưởng bản ghi chép này sẽ ở trong tay bố mẹ em, nhưng khi đó nhà họ Chúc vẫn chưa chia năm xẻ bảy, thế lực còn rất lớn, cho nên những người có ý đồ xấu đó không dám động vào họ, nhưng về sau, họ một mình đi miền nam Tứ Xuyên —— A Tầm, bố mẹ em hẳn là bị người khác hại chết."

Chúc Nam Tầm lẳng lặng nghe, bí mật phía sau còn đáng sợ hơn cô tưởng tượng, cô hoàn toàn không thể tưởng tượng được bố mẹ không phải chết do tai nạn, nhưng nghĩ đến việc mấy năm nay cô gần như là bị người ta giám sát, rồi tận mắt thấy Lục Tây Nguyên bị người ta đuổi giết, dường như bí ẩn thoáng cái tan ra.

"Vậy những người này làm sao biết bản ghi chép đó ở trong tranh, còn các anh làm sao phát hiện bố mẹ tôi..." Nói đến đây, Chúc Nam Tầm không đành nói nữa.

Lục Tây Nguyên nắm chặt tay cô: "Tin tức trong tranh có bản ghi chép là tôi tung ra, mục đích là muốn để người giết chúng tôi diệt khẩu và người mơ ước mấy món bảo bối kia kiềm chế lẫn nhau, chỉ có chúng tôi sống, bọn chúng mới có thể nhìn thấy bản ghi chép đó, còn bắt đầu nghi ngờ chân tướng cái chết của bố mẹ em là vì trận hỏa hoạn đêm hôm ấy ——"

Lục Tây Nguyên nói được một nửa, đột nhiên im bặt, Chúc Nam Tầm vừa định mở miệng, anh lại thấp giọng nói với cô: "A Tầm, đừng nhìn sang bên phải của em, có một tên theo chúng ta lên xe."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro