Chương 24: Quỷ hiện thân
Bước nhanh vào thôn Tang Hòe, vừa mới tiến vào trong thôn, đã nhìn thấy trước mặt là một cái lều linh hồn!
Rất nhiều người hồi nhỏ sống ở thành phố, đều có thể không biết đây là cái gì, thứ này dùng vải bạt dựng thành một cái lều dài, trong cái lều này rất u tối, một số người cẩn thận hơn, còn phun vào bên trong một loại chất lỏng đặc biệt, có mùi hơi giống trầm hương. Lối vào có một tấm rèm, ở trên cùng thường treo một mảnh vải, giống như một cái biển, trên đó viết "Lưu danh muôn đời", "Đời đời ghi nhớ",.. đều là kiểu nội dung ca ngợi người đã mất. Nhưng cái lều này lại khác, hai bên treo đầy chữ thư pháp, nội dung đại khái là "Chung Thần bắt ma", hoặc là "Võ Tòng đánh hổ", hoặc là "Tôn Ngộ Không diệt Hồ Ly Tinh", còn không thì là "Quan Vân Trường qua năm ải chém sáu tướng" , đều là những điển tích rất nổi tiếng. Hơn nữa bút pháp này cũng rất nổi tiếng, ví dụ như Lan Đình Tự , hoặc là thơ cổ thời Đường Tống, nhưng chắc chắn không phải bút tích thật, mà đều là những nghệ nhân trong dân gian viết lại
Theo tục lệ ở nông thôn,lều linh hồn dựng càng dài, người chết càng vinh dự, những người nhà giàu, thì khi chết đi chiếc lều linh hồn có thể dựng dài đến mười mấy mét, khiến cho nguyên cả con đường đều bị tắc, còn những người nghèo, nhiều nhất cũng chỉ dài ba đến năm mét.
Có điều tôi cảm thấy, cho dù cái lều linh hồn này dài hay ngắn, người đã chết cũng không nhìn thấy được, chỉ là làm nở mày nở mặt cho người sống. Đây chính là một trò mê tín của những người ham hư vinh.
Tôi đành tìm một cậu bé, hỏi: " Này cậu nhóc, trong thôn này có ai chết thế?"
Đứa bé tay cầm cái vung nồi, trên mặt còn thò lò mũi xanh, cậu nhóc
xụt xịt một cái, hít hai dòng nước mũi vào trong nói: "Ông Lý chết rồi."
"Ông Lý là ai?" Tôi hỏi nhỏ.
Cậu bé ngây người ra, chớp chớp mắt, nói: "Ông lý chính là người đã cho cháu kẹo!"
Tôi suýt chút nữa thì ngã xuống đất, làm sao tôi biết được ai là người đã cho cậu bé kẹo.
Tôi rút năm đồng từ trong túi quần,đưa ra cậu bé kia, nói: "Cháu cầm lấy đi mua kẹo này."
Cậu bé này rất tinh ranh, vừa nhìn thấy tiền, hai mắt sáng lên, một chút cũng không ngại ngùng, vồ lấy tờ tiền trong tay tôi hướng về quầy bán đồ lặt vặt chạy tới .
Tôi lại đi hỏi thăm một lần nữa mới biết, cái người chết tên là Lý Quốc Trung, mà Lý Quốc Trung chính là ông lão hói đầu!
Tôi đứng trước lều linh hồn, nhìn chằm chằm
vào bức ảnh Chung Thần bắt ma, bỗng nhiên nghĩ, ông lão hói đầu kia muốn giết tôi, mà lần này tôi đến muốn tìm lão tính sổ nhưng tại sao lão lại đột nhiên chết?
Trải qua nhiều lần hỏi thăm, tôi phát hiện ấn tượng của ông ta với người trong thôn đều vô cùng tốt ! Gần như không có một ấn tượng xấu nào về lão cả.
Bọn trẻ con thì một câu ông Lý hai câu ông Lý thường hay cho kẹo, người lớn thì nói lão ta là một người rất tốt, khi không có gì làm thường kéo chiếc xe than đá lót đường cho thôn.
Có điều mấy người lớn tuổi thì lại nói, lão Lý thân thể ngày thường khoẻ như vậy, như vậy thì sao có thể đột nhiên chết được ! Điều kỳ lạ nhất chính là, tôi phát hiện con gái của ông lão hói đầu này, đều rất giàu có, bọn họ về chịu tang, đều là lái Audi về, người trong thôn nói từ trước đến giờ ông Lý chưa bao giờ thiếu tiền dùng cả. Tôi bỗng nhiên cảm thấy lạnh toát sống lưng, nỗi hoang mang bao trùm toàn thân. Ông già hói đầu khi đó liên tục đòi tôi thuốc lá, nếu ông ta là người giàu hơn tôi thì sao phải làm thế? Hơn nữa người thôn đều nói con người ông ta rất tốt, thì tại sao ông ta phải dùng bí mật đe dọa tôi, làm vậy thì ông ta được gì? Một suy nghĩ bỗng nhiên lóe lên trong đầu tôi. Ông lão đó bị ma quỷ nhập đồng thời ông ta cũng bị ma quỷ giết mà chết!
Người thật sự muốn hại tôi, không phải là ông lão hói đầu,mà chính là ma quỷ nhập vào người ông ấy!
Kế hoạch hoàn hảo của nó gần như đã lừa tôi thành công, chỉ còn đợi chiếc Land Rover kia lao đến đâm chết tôi. Kết quả tôi lại tránh
được nguy hiểm đã vậy nhất động tôi sẽ quay lại tìm ông ta tính sổ!
Con ma đứng sau điều khiển kia vì sợ bị phát hiện nên liền ra tay giết hại lão Lý, như vậy bí mật này sẽ mãi mãi không bị bại lộ.
Bởi lẽ, người chết không biết nói chuyện!
Tôi bất giác rùng mình, thậm chí còn cảm thấy chóng mặt, nhìn vào bức ảnh Chung Thần đuổi ma, tôi dường như cảm thấy bên trong có con ma hơn nữa còn nhìn tôi cười !
Tôi thậm chí còn nhớ đến một người khác cũng vừa chết tại đây đó chính là Lão Tôn.
Người trong thôn đều nói Lão Tôn bình thường rất khỏe mạnh lại đột nhiên qua đời. Trước khi chết, đêm ông ta còn sống lại đột nhiên phát điên vừa chạy trong mưa vừa nói, trong thôn sẽ có hai người đến, một người sống, một người chết.
Tôi như bừng tỉnh, trong phút chốc đã hiểu ra nhiều thứ. Người bình thường, sẽ không bao giờ dự đoán được tương lai, lời mà Lão Tôn nói lúc ấy chính là có một con ma đã nhập vào!
Con ma kia sau khi nhập vào người Lão Tôn, đã cố ý nói ra những lời hoang đường vào đêm mưa gió, nhưng ý đồ của nó, không phải là để cho người trong thôn nghe được, mà chính là muốn tôi biết được !
Câu này, nếu chính con ma ấy nói với tôi, có thể là tôi sẽ không tin, nên nó đã lợi dụng cái chết của Lão Tôn, lợi dụng lời nói lão Tôn nói đêm đó để người trong thôn đều nghe thấy, sau đó vô tình kể lại với tôi, như vậy tôi mới có cảm giác hiếu kỳ, mới tưởng rằng lời của Lão Tôn chính là dự đoán trước kết cục của tôi và đại thúc âu phục.
Cũng giống như những lời ông lão hói đầu kia nói khi bị ma nhập đã với tôi, trong hai người, khi rời khỏi thôn Tang Hoè nhất định phải có một người chết! Nói như vậy nhất định tôi sẽ nghi ngờ đại thúc âu phục là quỷ , từ đây suy ra, thực ra kẻ thù thật sự của tôi không phải là đại thúc âu phục cũng không phải là Trần Vỹ, càng không phải là bà Phùng, mà chính là con ma đứng sau tất cả đang điều khiển mọi thứ kia! Tôi gần như chắc chắc đến chín mươi chín phần trăm, kẻ đứng đằng sau điều khiển kia chính là một con ma quỷ chưa từng lộ diện!
Hơn nữa tôi lại nhớ tới lần đầu tiên đến đây, con lừa ở đầu thôn ra dáng như cản ma quỷ đúng lúc đó, đoàn đưa ma Lão Tôn Đầu cũng vừa đến đầu thôn.
Trong lòng tôi bỗng nhiên sợ hãi, nghĩ tới hành động lừa cản quỷ ngày hôm đó. Nếu như vậy hôm đó có phải con ma đang cưỡi lên mình con lừa, dùng ánh mắt quỷ dị nhìn tôi, đợi tôi từ từ rơi vào cái bẫy? Mà con lừa bị hồn ma cưỡi lên lưng, không chịu nổi mới ngã lăn ra, cọ cọ xương sống xuống đất, dùng cách này để khiến con ma ngã xuống?
Còn về việc, mèo bái tiên chuột thắp hương buổi tối hôm đó, liệu có phải là do con ma kia đang ngồi trên mộ Lão Tôn Đầu, đợi tôi và đại thúc âu phục đi qua, sắp đặt sẵn cái bẫynày? Khi đại thúc âu phục cắm đôi đũa lên bát cơm bát thịt, cắm hai lần đổ cả hai lần, có phải là do chính con ma kia làm đổ?
Sau đó đợi tôi đến cắm lại, đôi đũa liền đứng thẳng. con ma kia dung chính cách này, cố ý đổ tội cho đại thúc âu phục khiến tôi nghi ngờ đại thúc âu phục kia mới chính là quỷ!
Tôi ôm chặt đầu,cá cạm bẫy này quá sâu và rắc rối! Sâu đến nỗi không thấy đáy nữa! Cái thế giới này quả thật quá đáng sợ!
Tôi còn có thể tin ai chứ?
Tôi còn dám tin ai đây?
Cái con ma kia từ đầu đến cuối vẫn chưa từng xuất hiện, đầu tiên là giết Lão Tôn Đầu, sau đó là giết ông lão hói đầu, mà mục đích cuối cùng lại chính là muốn giết tôi! Thế nhưng tại sao nó không trực tiếp ra tay? Như vậy chẳng phải dễ dàng hơn sao?
Tại sao lại phải trăm phương ngàn kế, không ngần ngại giết cả hai mạng người chỉ để lôi tôi vào cái bẫy? Lẽ nào nó cũng có cái khó nói của nó? Nó không thể trực tiếp giết tôi sao? Mà phải từ từ dẫn tôi đến bờ địa ngục?
Trong chuyện này chắc chắn còn nhiều bí ẩn, liên quan đến nhiều người nhiều việc khác nữa!
Bây giờ suy nghĩ lại, cảm thấy đại thúc âu phục chính là muốn làm rõ nguyên nhân cái chết của Cát Ngọc, nhưng trong quá trình điều tra, đồng thời đã giúp đỡ tôi, cũng là giúp bản thân ông ta, ông ta chắc chắc cũng vì mục đích cá nhân. Bởi vì chuyện này chúng tôi cũng đã từng nói qua, rằng chúng tôi cùng ngồi trên một con thuyền, tôi cần ông ta giúp, ông ta cũng cần đến sự giúp đỡ của tôi.
Còn về phần Cát Ngọc, rốt cuộc cô ấy có phải là ma hay không, tôi vẫn chưa chắc chắn, sâu trong lòng tôi vẫn tự khẳng định với bản thân mình, Cát Ngọc chưa chết, cô ấy đang đợi đến một ngày nào, tôi sẽ cầm bó hoa Cúc Vạn Thọ trên tay, đến cầu hôn.
Vì thế, khi chưa tận mắt nhìn thấy thi thể của Cát Ngọc, tôi sẽ không bao giờ tin cô ấy đã chết.
Vậy thì, bây giờ đã rõ rồi, một con ma đã xuất hiện, nhưng nó là ai thì tôi vẫn chưa rõ, vì nó vẫn chưa lộ diện.
Nếu đã vậy, tôi sẽ điều tra đến cùng, cùng lắm là chết thôi, ai sợ ai chứ? Hiện tại, uẩn khúc nhất là phải điều tra bà Phùng, tìm cô hội đột nhập vào nhà bà ấy, tìm mọi dấu vết nào có liên quan đến Cát Ngọc!
Việc tôi cần làm, vẫn luôn chỉ có một, người mà tôi luôn muốn theo đuổi, người mà tôi vẫn luôn mong nhớ, trong lòng tôi chỉ có Cát Ngọc, ai muốn giết tôi, tôi sẽ tìm đến cùng!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro