Chương 17: Quan tài nhỏ trên bàn
Tôi gật đầu, chúng tôi từ khách sạn rời đi, tôi vội vã xuống lầu, chạy tới thôn Tang Hòe, mà theo dõi bà Phùng, nhìn xem bà ta kéo xe ba bánh muốn đi chỗ nào.
Đêm nay ánh trăng u ám, tia sáng không sung túc, vào thôn thời điểm cũng không ai phát hiện ta, đến trước cửa, tôi cúi người xuống, nhẹ nhàng đem ngưỡng cua tháo ra, cửa này cao hơn một thước, dài hơn một mét, không tính nặng.
Ngay sau đó tôi bò ở trên mặt đất, đang chuẩn bị hướng về trong phòng leo lên thì bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn thấy sân góc đông bắc nuôi nhốt một đám gà tử, chúng đều đứng tại chỗ, không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi không quản chúng nó có thể hay không nghe hiểu tiếng người, lúc này dựng thẳng lên ngón tay ở bên mép, nói: "Xuỵt"
Lặng lẽ từ cửa phòng dưới bò đến thanh nhà ngói bên trong, một luồng cảm giác âm lãnh mãnh liệt trong nháy mắt bao phủ toàn thân, tôi không khỏi ôm chặt hai tay.
Mở lên ánh đèn điện thoại di động, tôi hướng về bốn phía nhìn kỹ lại, lần trước đến rất hồi hộp, trong phòng cụ thể có cái gì trang trí, cũng không nhìn kỹ, tâm nói lần này nhất định phải tra rõ ràng.
Bởi tôi là lén lút tiến vào, dù sao cũng không vẻ vang, cũng sợ bị phát hiện, vì lẽ đó hay dùng tay khoanh tay máy màn hình, để tia sáng không phải sáng quá, từ tia sáng xuyên thấu qua khe hở đến điều tra tình cảnh trong nhà.
Hướng về gian nhà phía đông đi đến, tôi mơ mơ hồ hồ nhìn thấy gian nhà Đông Nam bỗng nhiên xuất hiện một cô gái mặc áo trắng đứng tại chỗ nhìn chằm chằm tôi.
Ai! Tôi cả kinh, quát nhẹ một tiếng, nhanh chóng đưa điện thoại đến đến trước mặt nhìn, nguyên lai chỉ là một bộ bích hoạ.
Bích hoạ này vẽ một vị cô nương mặc áo trắng, đứng lên đám mây trên bầu trời bao quát chúng sinh, nếu như tôi không đoán sai, đây chính là trong truyền thuyết Vô Sinh Lão Mẫu, rất nhiều người đối Vô Sinh Lão Mẫu lý giải có hiểu nhầm, cho rằng Bạch Liên Giáo lễ bái Vô Sinh Lão Mẫu, cái kia nói Vô Sinh Lão Mẫu chính là Tà Thần.
Kỳ thực không phải, Vô Sinh Lão Mẫu tuyệt đối là chính nghĩa chi thần, từ bi hóa thân, cũng có người nói Vô Sinh Lão Mẫu chính là Cửu Thiên Huyền Nữ.
(Bà ngoại tôi sinh năm 1930 người sống, một đời trải qua kháng chiến, nội chiến, cùng với sau đó các loại đại sự, sinh ở thời loạn lạc chúng nó cái kia đồng lứa người, rất tin thần linh, nhớ khi tôi còn bé bà ngoại cho Bồ Tát thắp hương, trong miệng chính là nói thầm cầu mẹ già phù hộ.)
Nhìn thấy Hình ảnh Vô Sinh Lão Mẫu tôi chắp hai tay cung kính lạy một hồi, rồi cúi đầu , trên bàn để một món đồ, tôi sợ hãi đến suýt chút nữa đem con ngươi rơi ra hết!
Chân dung vật phía trước màu đen trên bàn, lại bày ra một chiếc quan tài!
Chiếc quan tài này dài hơn 20 centimet, rộng năm, sáu centimet, cao bảy, tám centimet, lại như là một cái hộp gỗ, phi thường tinh xảo, hơn nữa trên nắp quan tài còn điêu khắc rất nhiều hoa văn. Tôi cẩn thận từng li từng tí một đẩy nắp quan tài ra, bên trong có hai búp bê vải song song nằm ở trong xem bên ngoài, là một người đàn ông và một người phụ nữ.
Người phụ nữ kia, dùng sợi tơ màu đen làm tóc, rất dài rất dày, tôi bốc lên hình nhân nữ, cúi đầu liếc mắt nhìn, cảm giác làm còn rất tốt, nhìn một chút, ở hình nhân cô gái này sau lưng dán vào một tờ giấy, trên tờ giấy nhưng là viết một chuỗi chữ số: 1980.06.11
Mới vừa nhìn thấy chuỗi chữ số, tôi đầu tiên là sửng sốt một chút, trong đầu như xẹt qua một tia chớp, chuỗi chữ số này rất quen thuộc, tôi đã ở nơi nào từng thấy, tuyệt đối từng nhìn thấy, nhưng trong thời gian ngắn không nhớ ra được.
Tôi vỗ trán, cẩn thận suy tư một phen, nhưng tôi biết, thời gian không đợi người, tôi chỉ có khoảng một tiếng.
Ngay sau đó tôi thả hình nhân nữ xuống lại đưa tay cầm lấy hình nhân nam, búp bê vải làm cũng rất tinh xảo, hơn nữa kiểu tóc giống tôi như đúc, tôi cười trêu nói: "Chẳng lẽ cái này tiểu nhân chính là tôi
Chờ tôi đem hình nhân nam xoay chuyển phát hiện phía sau lưng hắn cũng dán vào một tờ giấy nhỏ, bên trên cũng viết một chuỗi chữ số :1990.06.14
Tôi định thần nhìn lại, cả người cả kinh, hình nhân trực tiếp từ trong tay tôi rơi xuống bàn.
Chuỗi chữ số này, chính là sinh nhật tôi!
Trong bóng tối, tôi trợn to hai mắt, hô hấp càng ngày càng ồ ồ, sự tiến triển của tình hình vượt xa khỏi sự tưởng tượng của tôi, bà Phùng làm sao sẽ biết sinh nhật tôi?
Bà chưa từng nhìn qua thẻ căn cước của tôi, tôi cũng chưa từng nói với bà. Lẽ nào là Cát Ngọc nói? Tôi đã từng dùng thẻ căn cước ở khách sạn Hán Đình cho Cát Ngọc nhận phòng, cái này đúng là có thể.
Sợ hãi vô ngần tập kích toàn thân, giờ khắc này toii chỉ cảm thấy huyết dịch cả người đều muốn đọng lại, trên thân thể lạnh, kém xa tít tắp trên linh hồn lạnh.
Nhìn này một đôi búp bê vải, tôi nghĩ đến cổ đại lưu truyền tới nay yếm thắng thuật, nhưng tôi cùng bà Phùng không thù không oán, không thể dùng yếm thắng thuật đến chú tôi chứ?
Nhìn thời gian một chút, tôi từ từ đi vào hiện tại, vẻn vẹn chỉ mới dùng mười phút, còn có khoảng năm mươi phút, tôi nhất định phải đem gian phòng này điều tra rõ ràng, bà Phùng cũng tuyệt đối không phải một người đơn giản!
Tôi vừa quyết định thif điện thoại di động vang lên, ở này yên tĩnh không hề có một tiếng động, bỗng nhiên truyền đến một tiếng tin nhắn tí tách, thật là làm tôi giật cả mình.
Mở ra điện thoại di động vừa nhìn, tin nhắn là của đại thúc : "Theo dõi thất bại, mau trở về! Nhanh!"
"Cái gì? Ông ta đường đường là 1 tráng niên nam tử, theo dõi một lão thái bà có thể thất bại?"Hoảng loạn tôi nhanh chóng để lại đôi búp bê vải đến vị trí ban đầu, rồi đóng nắp quan tài ,xác định chỗ khác vẫn như cũ tôi luền bò ra khỏi nhà bà Phùng .
Trong nháy mắt, trong đất truyền đến một tiếng bánh xe ba bánh lay động.
Để đóng ngưỡng cửa, đang định vỗ vỗ bụi đất trên người, quay đầu nhìn lại, trong bóng tối, bà Phùng đang thân hình lọm khọm đang ở cổng nhìn chằm chằm tôi!
Tôi cả kinh, tâm nói lúc này mới khoảng mười phút, bà Phùng nhanh như vậy sẽ trở lại? Tính cả qua lại lộ trình, nói cách khác đại thúc theo dõi thời gian liền 20 phút đều không vượt qua?
Bà Phùng híp mắt, đi tới, chỉ vào tôi a a a a a nói một trận. Tôi kinh ngạc phát hiện, bà Phùng lần này từ ngoài thôn trở về, tay trái cũng không có trở nên dồi dào, 2 bàn tay vẫn cứ khô héo không ngớt, như móng gà.
Tôi biết bà Phùng đang nói quần áo của tôi bụi bặm, ta làm bộ ung dung ngữ khí nói: "Bà bà, vừa nãy đến tìm bà đây, trên đường té lộn mèo một cái."
Tôi là cười nói, nhưng bà Phùng vẫn giữ vẻ mặt rất kiên nghị, tôi thậm chí lý giải loại vẻ mặt này thành phẫn nộ, tiềm thức cho rằng hay là bà ta phát hiện hành tung của tôi.
Bà Phùng mở cửa, nhẹ nhàng kéo tay tôi đi vào trong phòng, lần này không bật đèn, ở trong bóng tối tìm tòi, tôi chỉ nghe được ào ào ào tiếng nước chảy, thanh âm này lại như là nhấc theo ấm trà hướng về trong bát rót nước như thế.
Hơn nữa tôi xem bà Phung, nghiêng thân thể, giơ cao tay phải lên, trong tay phải còn nhấc theo một vật thể hình sợi dài là phích nước nóng.
Ta nghĩ thầm: " Chả nhẽ cô ấy cũng ở đây?"
Tiếng nước chảy dừng lại, bà Phùng bưng một chén nước, run run rẩy rẩy đi tới, sau đó đưa cho tôi
Bởi hai chúng tôi ở cửa, dựa vào ánh trăng, có thể thấy rõ vẻ mặt bà Phùng, là để tôi đem này chén nước này uống.
Tôi không dám uống, tôi thật sự không dám uống, tôi hậm chí muốn cầu bà Phùng buông tha, tôi không có ác ý, tôi chỉ là muốn đến tìm kiếm Cát Ngọc, tôi nhớ nàng, tôi thật sự muốn gặp đến nàng.
Nhưng bà Phùng thấy tôi không uống, cũng không ép, mà là đem chén nước để lên trên mặt đất, sau đó đứng trước mặt tôi khoa tay, đem tay phải đưa đến vị trí đỉnh đầu của tôi nằm ngang lay động mấy lần, sau đó hai tay lại bình hành đi xuống.
Khắc hoạ nửa ngày, tôi hỏi: "Bà là đang hỏi đại thúc âu phục đâu?"
Bà Phùng gật gật đầu, sau đó lại bắt đầu khoa tay, chỉ vào cái kia chén nước, vừa chỉ chỉ miệng tôi sau đó đem hai tay chiết chồng lên ềnhau, phóng tới vị trí trái tim tôi, sau đó lại từ từ lấy ra, lại như là một đoàn đám mây nhẹ nhàng bay đi.
Tôi lần này thật sự bối rối, hỏi bà Phùng: "Ý của bà, là để con uống chén nước sao?"
Bà Phùng dùng sức gật đầu.
Tôi vẫn là không dám uống, cuối cùng nói: Bà bà, lòng tốt của bà tôi chân thành ghi nhớ, thế nhưng tôi thật sự không khát, nếu như không chuyện gì, vậy tôi về trước."
Nói xong, tôi nhanh nhanh đi ra bên ngoài ,lúc đi cả người đều đang phát run, tôi chỉ lo bà Phùng bỗng nhiên ở sau lưng kéo, tôi thậm chí đều ảo tưởng bà Phùng giờ khắc này có phải là sau lưng ta nhấc theo một cây đao, chậm rãi đuổi theo chém một nhát!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro