Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

( 6.2 ) Câu chuyện thứ sáu! ( tt )

Một buổi trưa nóng bức trong căn phòng hình chữ nhật, MinKyu thở dốc đầy mệt mỏi ngồi phịch xuống sàn sau 2 tiếng đồng hồ luyện tập không ngừng nghỉ. Lau mồ hôi trên trán và nhìn sang Irene đang lúi húi khom người cột lại dây giày, lên tiếng gọi:

"Joohyun!!"

"Hửm!" Irene trả lời, tay vẫn không thôi ngưng công việc đang dang dở

"Seungwan bị ốm rồi đấy!"

Đôi tay đang thắt chặt dây giày bỗng nhiên khựng lại, ánh mắt có phần xao động nhưng gương mặt vẫn còn giữ nguyên vẻ bình tĩnh.

"Ốm? Ốm như thế nào?"

"Hình như là đau dạ dày, tớ nghe Hanbyul bảo như vậy! 2 ngày nay không đến trụ sở phụ học nhạc cũng không thấy đến phòng luyện thanh"

Một khoảng im lặng không đáng kể xuất hiện, xen lẫn là tiếng mọi người bắt đầu di chuyển ra khỏi phòng tập, sau đó là hình ảnh Irene cột rút lại dây giày cẩn thận, mỉm cười đứng phắt dậy: "Như thế thì không phải là ốm đâu cô bạn của tôi ạ!" Rồi chìa tay xuống trước mặt MinKyu đang ngồi bệt dưới sàn ra hiệu "Đi ăn trưa, tớ đói rồi!"

MinKyu trố mắt nhìn chằm chằm cô bạn thân đang đứng trước mặt, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên và khó hiểu khiến Irene vừa nhìn thấy liền bật cười, cô thật không dám tin vào những gì mình vừa nghe, Joohyun thậm chí còn chẳng có chút gì gọi là lo lắng.

"Cậu sao thế kia?" Irene cúi người đánh nhẹ vào vai MinKyu một cái "Còn ngồi đấy làm gì, không ra sớm là căn tin hết chỗ đấy!"

"Cậu đúng là trùm vô tâm Bae Joohyun ạ, trái tim cậu làm bằng sắt đá đúng không?"

"Tớ không có!" Irene chun mũi

Thấy vậy, MinKyu nói tiếp: "Vậy cậu không định gặp Seungwan sao?"

Irene có phần chần chừ "Cậu biết mà MinKyu, tớ làm như vậy..."

"Là vì muốn tốt cho cả hai, là vì muốn được cùng Seungwan debut, tớ đã nghe điều này quá nhiều lần rồi Bae Joohyun" MinKyu chen ngang câu nói của Irene, bất lực lắc đầu đứng dậy "Cậu đúng là hết thuốc chữa, Seungwan thật tội nghiệp khi yêu cậu" Nói xong, liền xoay lưng đi một mạch ra khỏi phòng tập, bỏ lại Irene ngơ ngác nhìn theo bóng lưng cô bạn vừa rời đi.

Lúc này, khi chỉ còn lại một mình, ánh mắt kiên định của Irene khi nãy vốn đã không còn nữa, đôi tay vô thức lấy điện thoại ra khỏi túi áo khoác, tìm đến số điện thoại của người ta trong danh bạ, định bụng nhắn một cái gì đó, nhưng cuối cùng lại nhanh chóng tắt máy, cất điện thoại ngược vào túi, nắm chặt tay mình hít một hơi thật sâu rồi mới bước ra ngoài.

***

"Cái gì đây Son Seungwan?" Hanbyul nhìn chồng đĩa được đặt ngay ngắn thứ tự trong túi xách trên bàn, rồi lại nhìn sang kẻ đang nhăn mặt ôm bụng khổ sở ngồi ngay bên cạnh, sắc mặt vô cùng kém, trông chẳng có chút gì tươi tỉnh.

"Là đĩa thu lại phần nhảy của Hi!Five bên khoa nhảy đang cần, cậu gửi cho MinKyu rồi bảo đưa cho Joohyun hộ tớ!" Wendy trả lời, một tay vẫn ôm chặt lấy bụng mình, nơi cơn đau vẫn đang hành hạ cô không dứt mấy ngày nay.

"Đừng có nói với tớ là cậu thức khuya 2 hôm nay là để thu lại cái này nhé!" Hanbyul lật từng cái đĩa được đánh số theo đúng thứ tự xem xét "Phần trình diễn của Hi!Five toàn được chiếu vào lúc nửa đêm đấy, thậm chí còn là thu chính xác theo từng ngày!"

"Thì sao, không được à..." Wendy mệt mỏi trả lời, cơn đau trong cơ thể khiến trán cô không ngừng đổ đầy mồ hôi

"Cậu bị điên rồi Son Wendy! Cậu đang bị ốm đấy! Cậu..."

"Lắm lời quá Hanbyul ạ!" Wendy vỗ vai cô bạn thân, sau đó đẩy ghế đứng dậy, tay vẫn không ngừng tự xoa bụng mình "Nhờ cậu gửi MinKyu chuyển lại cho Joohyun hộ tớ, tớ về trước đây, tuần sau gặp cậu!"

"Si tình! Đúng là kẻ si tình đến ngu ngốc" Hanbyul để lại đĩa cẩn thận vào túi như cũ, trề môi nhìn theo hướng Wendy đang bước đi, lớn tiếng nói với theo "Nhớ uống thuốc đầy đủ đấy!"

Wendy không trả lời, chỉ vẫy vẫy tay ra hiệu chào Hanbyul. Nhìn theo bóng dáng Wendy, Hanbyul chỉ biết lắc đầu thở dài, không biết nên ngưỡng mộ hay chửi rủa cái thứ tình yêu này.

***

Chiều hôm đó, Irene đang tụm lại cùng những thực tập sinh khác xem phần trình diễn của Hi!Five được một bạn thực tập sinh chung khoá thu lại và đem vào lớp, đột nhiên lại bị MinKyu nắm tay kéo ra ngoài, không những vậy còn vô cùng gấp gáp

"Sao thế, có chuyện gì à?" Irene khó hiểu nhìn MinKyu đang lục lọi cái gì đó trong túi xách, vẫn chưa hiểu vì sao cô bạn mình lại trở nên như vậy.

Rồi bỗng nhiên MinKyu ngước lên nhìn cô hỏi:

"Cậu thu lại phần diễn của Hi!Five như thầy dạy nhảy đã dặn chưa?"

"Hm.. Vẫn chưa.." Irene bối rối trả lời "Dạo này tớ không có nhiều thời gian nên..."

"Không cần đâu" MinKyu chìa ra trước mặt Irene một túi xách, dúi nó vào tay cô, nói tiếp "5 phần trình diễn hay nhất của Hi!Five đã được thu lại ở đây rồi!"

Irene cầm lấy túi xách từ tay MinKyu, mở nó ra, nhìn vào trong và phát hiện đúng là những phần trình diễn Irene đang cần đã được thu lại sẵn, thậm chí còn sắp xếp theo đúng thứ tự của nó theo từng ngày, chứng tỏ người thu lại hẳn là đã phải rất vất vả mới thu được trọn vẹn hết mọi thứ. Irene thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô cũng không cần phải lo nghĩ xem nên nói gì và làm gì để có thể nhờ được anh chàng thực tập sinh gần nhà thu đĩa lại hộ cô.

"Cảm ơn cậu MinKyu, tớ đang lo lắng sắp chết vì nó đấy, lần tới tớ sẽ thu lại giúp cậu thay cho lần này!" Irene mỉm cười cảm ơn bạn mình. MinKyu luôn luôn đối xử với cô rất tốt. Irene thầm nghĩ.

"Không cần cảm ơn tớ!" MinKyu khoanh tay đứng trước mặt Irene "Người cậu cần cảm ơn là người cậu đang đối xử vô tâm đấy!"

Nụ cười của Irene tắt ngấm sau khi nghe xong câu nói của cô bạn thân. Dường như vẫn chưa hiểu ẩn ý trong câu nói ấy, Irene nghi ngờ hỏi lại: "Ý cậu là Seungwan sao...?!"

"Chứ cậu nghĩ là ai? Đứa trẻ nhà cậu đang ốm đến suýt chết, vậy mà vẫn quan tâm cậu từng chút một, chỉ có cậu là vô tình đến mức cả một câu hỏi thăm cũng không có"

MinKyu được dịp trách mắng Irene, thật ra, đáng lẽ cô cũng sẽ chẳng nói ra những lời này đâu, bởi MinKyu không phải là kiểu người thích xen vào chuyện người khác, nhưng lần này thì MinKyu tự thấy không thể im lặng được, ít nhất là sau tất cả những gì cô thấy Irene đối xử với Wendy.

"Là Son Seungwan thu lại mấy thứ này cho cậu đấy, mấy ngày qua ốm đến mức không đủ sức đi học, vậy mà hôm nay còn đích thân đem nó đến nhờ Hanbyul chuyển lại cho tớ để đưa cậu. Hanbyul bảo sắc mặt vô cùng kém, đã vậy còn không chịu khó nghỉ ngơi. Cậu định bỏ mặc đứa trẻ si tình nhà cậu đến bao giờ đây tiểu thư Bae Joohyun?"

Tiếng chuông báo hết giờ giải lao reo inh ỏi báo hiệu cần phải tập trung vào phòng luyện tập. MinKyu nhìn thấy dắc mặt Irene có chuyển biến chút ít cũng tự thấy vui

"Vào nhanh đi, hôm nay chúng ta học bài nhảy mới đấy!"

Sau đó không thèm đợi Irene, MinKyu đã vội vàng xoay lưng bước đi, nhưng là vừa đi được đến cửa, đã nhanh chóng bị Irene ở phía sau chạy tới nắm tay lôi xềnh xệch ra cổng chính, nếu khi nãy là MinKyu gấp gáp thì lần này đến lượt Irene gấp gáp quá độ, vừa cầm điện thoại trên tay, vừa dùng giọng như nài nỉ MinKyu nói: "Ham MinKyu, tớ năn nỉ cậu, cậu có thể gọi cho Hanbyul và hỏi Seungwan đang ở đâu được không?"

MinKyu nhướng mày nhìn Irene, cuối cùng cũng đã lộ rõ sự lo lắng, rõ ràng là lo lắng cho người ta nhiều như vậy, tại sao lại cứ cố chấp giấu nó vào lòng

"Tại sao cậu không gọi mà lại bảo tớ?"

"Tớ đã thử từ này giờ và Seungwan tắt máy mất rồi!"

À hoá ra trong lúc cô bước đi không chạy theo cô, là đã tự tay gọi điện cho người ta nhưng không được sau đó mới nóng ruột lôi xềnh xệch cô đi. Bae Joohyun đúng là không biết diễn kịch cho tròn vai mà. Nhưng mà cô sẽ không làm theo đâu, nên trừng phạt Joohyun thay cho Seungwan một chút chứ nhỉ!

"Ham MinKyu! Làm ơn đi, từ lúc nghe cậu bảo Seungwan bị ốm tớ đã lo đến suýt chết rồi, chẳng qua tớ chỉ giả vờ rằng mình vẫn bình thường, chỉ vì tớ muốn vượt qua kì sát hạch này tốt hơn, sau đó tớ mới có thể yên tâm mà đi gặp Seungwan được!" Irene bắt đầu nóng ruột, không thèm suy nghĩ nói ra hết mọi thứ cảm xúc thật của mình. Kì thực sau khi nghe mọi điều MinKyu nói, Irene hoàn toàn chả còn tâm trí nào cho kì sát hạch sắp tới nữa, đầu óc cô lúc này tràn ngập hình ảnh Seungwan đang bị đau, và nó lấn át mọi thứ gắng gượng Irene đang cố diễn.

Nhìn thấy rõ ràng sự lo lắng của Irene, lúc này MinKyu mới nhẹ nhàng mỉm cười, yên tâm lấy điện thoại trong túi và nhấn gọi cho Hanbyul "Được rồi được rồi, tớ sẽ không đành lòng để bạn thân của mình lo lắng đâu!"

***

Irene chạy tìm khắp các phòng học thanh nhạc, cũng không cách nào tìm ra được Wendy đang ở đâu. Lo lắng sốt ruột đến độ chạy đi chạy lại các phòng hai ba lần, hy vọng là sẽ nhìn thấy được Wendy ở trong đó, nhưng cuối cùng vẫn là không tìm ra. Irene chợt nhớ Wendy vẫn hay nói với cô, mỗi khi tâm trạng không tốt thì sẽ đến phòng diễn nhạc kịch, chỉ vừa nghĩ đến đó, Irene đã ngay lập tức chạy như bay đến phòng nhạc kịch mà không cần suy nghĩ thêm gì, và lúc cánh cửa được mở, tim Irene nhói lên một cái khi nhận ra thân ảnh quen thuộc đang ngồi ở kia, ngay hàng ghế giữa, mắt nhắm lại, gương mặt lộ rõ sự mỏi mệt, cũng chẳng hề phát hiện ra sự có mặt của cô. Irene thả tay nắm cửa, mím môi bước lại, lúc này cũng là lúc Wendy phát hiện ra cô, nhanh chóng đứng dậy, nhìn cô với vẻ mặt vô cùng đau lòng.

"Tại sao chị lại ở đây? Không phải đang trong giờ luyện nhảy hay sao?" Giọng Wendy khàn đặc vì ốm

"Chị nghe nói em bị bệnh!" Irene không dám nhìn thẳng vào mắt Wendy, cô sợ mình sẽ chẳng cách nào ngăn được nước mắt nếu nhìn vào nó

"À, không sao, cũng gần khỏi rồi, đừng lo lắng!" Wendy cười nhẹ

"Tại sao lại bị bệnh chứ, tại sao lại không biết chăm sóc cho bản thân?" Giọng Irene run run, dường như cũng chẳng giữ được vẻ bình tĩnh mất rồi

"Xin lỗi vì đã làm chị lo lắng, xin lỗi vì đã làm mất một buổi luyện tập của chị" Wendy vô thức định đưa tay vuốt tóc Irene, cuối cùng khi sắp đụng đến, thì lại rụt tay về "Chị về đi, em sẽ khoẻ ngay thôi, không cần quá lo lắng đâu" sau đó cúi xuống lấy túi xách đeo vào người, dự định bước đi, nhưng nhanh chóng đã bị Irene ôm chặt lấy, vùi mặt vào vai cô, vừa khóc vừa nói:

"Chị xin lỗi Seungwan, chị nhớ em lắm, chị nhớ em phát điên lên được, chị đã tưởng mình sẽ không nhớ em khi lao đầu vào luyện tập và không cho bản thân có khoảng trống hay cơ hội nào để nghĩ về em, nhưng là chị sai rồi, ngày nào chị cũng phải ngắm ảnh em trước khi ngủ, đêm nào chị cũng phải dặn lòng không được gọi cho em, chị muốn nghe giọng em phát điên, muốn nhìn thấy em phát điên, nhưng lại không cách nào ép bỏ đi tính cố chấp của bản thân mình, Seungwan~ là chị sai rồi, chị thật sự sai rồi!!"

Wendy nghe Irene nói, đau lòng ôm chặt lấy Irene, cảm nhận được cả nước mắt Irene rơi xuống vai áo, tự hỏi rốt cục là vì cớ gì lại khiến cả hai trở nên như vậy, là vì cớ gì lại khiến Joohyun của cô trở nên khổ sở như thế này ?

"Em cũng nhớ chị sắp phát điên, chúng ta đừng như thế này nữa Joohyun ạ, em không cần chị phải cố gắng đạt điểm tốt trong kì sát hạch, cũng không quan tâm đến việc chúng ta có debut chung một nhóm nhạc hay không, em chỉ cần biết lúc này, em muốn được ở bên cạnh chị nhất, muốn được chăm sóc chị nhất, muốn được yêu thương chị nhất, những việc khác thuộc về tương lai có thể bỏ qua nó được không?"

Wendy kéo Irene ra khỏi cái ôm và nhìn vào mắt Irene nói, cô thật sự chưa bao giờ mong muốn chuyện này xảy ra, Irene là tất cả của cô, chỉ cần có cô ấy, thì những việc khác đâu là gì.

"Chỉ cần nghĩ đến em thôi, được không?"

Lần này cũng là Irene chủ động sau cái ôm khi nãy, kéo Wendy vào một nụ hôn khi cô ấy vẫn còn đang trông chờ vào câu trả lời của cô. Irene thầm nghĩ, đã đến lúc cô nên để cảm xúc làm chủ con người mình rồi.

"Tất nhiên là được, vì em là cả hiện tại của chị mà, đồ ngốc~"

Có tiếng chốt cửa ở phía ngoài phòng nhạc kịch, cộng thêm tiếng cười khúc khích của hai con người nào đó bên ngoài. Dường như không chỉ có mỗi Joohyun trốn luyện tập.

Nhiệt độ hiện tại ở Seoul bỗng dưng xuống thấp, lạnh buốt, có hai người đang co ro phía sau cánh cửa, và cũng có hai người vẫn chẳng hề hay biết sự thay đổi đột ngột này chút nào, vì vẫn đang bận sưởi ấm nhau bằng nụ hôn.

Trời Seoul buổi chiều, thật đẹp!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro