Chap 6
Bản chuyển ver chưa được sự đồng ý của tác giả vui lòng không mang đi nơi khác!
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ
_______________________________
.......
" Xong rồi "
- " Hai người ở đâu đợi tôi một lát, tôi đi rửa ảnh."
Người đàn ông trung niên đang định đi ra ngoài thì bị cậu gọi lại.
"Chụp riêng cho cháu một tấm đi."
Ngồi trên chiếc ghế salon, cậu nhìn thẳng ống kính cười thật tươi thật đẹp.
"Tách"
" ĐƯỢC RỒI"
- " Bác nhớ phóng to lên một chút."
Rửa ảnh xong đã là 30′ sau.
- " Sao tự dưng muốn chụp ảnh riêng, còn phóng to như thế nữa?" Anh khó hiểu hỏi cậu
- " Không nói cho anh biết."
Cậu ra vẻ bí hiểm rồi tung tăng đi trước. Cho nên anh không thể nhìn thấy mắt của cậu đã đỏ ửng. Trở về khách sạn, tắm rửa sạch sẽ xong. Cậu rủ anh lên tầng thượng ngắm sao.
Sao hôm nay thật sự rất đẹp, khiến cậu muốn lên đó chơi đùa cùng chúng.
" Chỉ còn ba tiếng nữa là hết 10 ngày rồi."
Mặt anh chợt cứng ngắc, chỉ còn ba tiếng đồng hồ nữa thôi hai người sẽ chính thức trở thành người xa lạ rồi.
Sao anh cứ cảm thấy không nỡ như vậy.
"Ừ"
Cậu ngồi lên chiếc xích đu, rồi vỗ vỗ vào bên cạnh nói.
." Anh ngồi xuống đây đi."
Anh tiến lại ngồi xuống. Cậu ôm lấy tay, đầu khẽ dựa vào vai anh.
- " Lần đầu tiên em gặp anh, em đã bị thu hút bởi nụ cười của anh rồi. Sau khi được anh tỏ tình em cứ ngỡ là mình đang mơ vậy. Rồi chúng ta kết hôn, em đã tưởng tượng ra một tương lại thật đẹp giữa hai chúng ta, ai ngờ... Anh có biết không lúc anh dắt cô ấy về nhà và nói cô ấy là người anh yêu, lúc đó em đã rất đau khổ, em đáng nhẽ nên hận anh mới đúng, nhưng em một chút cũng không thể hận anh nổi vì...em yêu anh, yêu đến nỗi đã không còn là chính mình nữa."
Dứt lời khuôn mặt cậu đã ướt nhoè, nhớ lại những chuyện trước kia trái tim cậu vẫn không ngừng rỉ máu.
Nghe cậu nói, trái tim anh cũng nhói đau theo, hình như anh đã quá vô tâm với cậu.
- " Em đi rồi anh có buồn không?"
Câu hỏi này cậu đã hỏi 3 lần rồi, không câu trả lời của anh có thay đổi không nhỉ.
Nếu là trước kia anh sẽ dứt khoát trả lời là không, nhưng bây giờ anh làm thế nào cũng không thể nói ra từ đấy.
- " Anh nhất định phải hạnh phúc đấy, kiếp sau nhất định phải yêu em thật trọn vẹn đấy..."
Em buồn ngủ rồi, em muốn ngủ một giấc thật dài.
-" Tôi...."
Anh chưa kịp nói gì thì cảm thấy cánh tay mà cậu đang ôm chặt bỗng nhiên thả lỏng ra.
"Xin...lỗi...vì...không thể...giữ...lời hứa"
Dứt câu cánh tay cậu buông thõng xuống, nhịp thở yếu dần.
Anh như bị điểm huyệt, ngồi cứng tại chỗ không cử động, mãi một lúc sau anh mới cứng ngắc quay sang nhìn cậu
Đôi mắt tinh nghịch ngày nào đã khép lại từ bao giờ, nhịp thở đã không còn nữa. Anh đưa tay cầm lấy bàn tay của cậu, sao...sao lại lạnh như vậy.
- " Này...sao lại ngủ ở đây vậy, tay cũng lạnh hết cả rồi này."
Anh lay lay người cậu, nhưng...sao cậu không có tí phản ứng nào hết vậy.
Anh vội bế cậu trở về phòng sau đó gọi cho bác sĩ của khách sạn. Chưa đầy 10p họ đã có mặt tại phòng của anh, một bác sĩ có vẻ khá trẻ tiến lết bắt mạch cho cậu. Bác sĩ trẻ đó khẽ thở dài, hít sâu một hơi nói.
- " Mạch đập đã ngừng."
Chút hi vọng cuối cùng của anh cũng dập tắt, cứng ngắc nói.
" Mấy người ra ngoài đi."
Anh bước từng bước chậm rãi tiến lại gần cậu
Anh cầm lấy bàn tay đã lạnh ngắt của cậu
- " Tôi...không chấp nhận lời xin lỗi của cậu...mau tỉnh rồi trở về nước làm trị liệu đi chứ....Chỉ cần cậu tỉnh dậy thì tôi không bắt cậu li hôn nữa... Đến mùa xuân năm sau tôi sẽ dẫn cậu đi ngắm hoa anh đào....chỉ cần....chỉ cần cậu tỉnh lại thôi "
Giọng anh nhỏ dần, đôi mắt đã đỏ hoe từ lúc nào, anh vội quay đi. Bỗng tấm ảnh cậu chụp lúc chiều nay đập vào mắt anh, như chợt tỉnh ra, anh cười khổ anh đã hiểu rồi...biết vì sao cậu lại chụp riêng cho mình còn phóng to lên. Thì ra cậu đã biết trước mình không thể sống được bao lâu nữa, nên đã chụp cho mình một bức ảnh thờ.
Ngày hôm sau, anh đặt máy bay trở về nước.
Làm an táng cho cậu thật chu đáo. Cả mấy ngày liền anh không ăn, cũng chẳng ngủ. Râu ria cũng đã mọc đầy cằm, đôi mắt hõm sâu vào trong, tóc tai rối bời, nhìn anh tiều tụy biết bao.
Cô ấy cũng đến thăm viếng cậu, nhìn anh như vậy cô cũng xót. Cô ấy để tay lên vai anh.
- " Mọi chuyện sẽ ổn thôi, ngày mai em và anh ấy bay sang Mỹ rồi anh ở lại nhớ giữ hình sức khỏe." Nói xong cô quay người rời đi.
Mọi người chắc hẳn sẽ rất thắc mắc vì sao lại như vậy đúng không? Hôm cô ấy nói bị bệnh chỉ là giả mà thôi, cô ấy chỉ muốn anh về nước để giải quyết rõ mọi chuyện rằng, cô ấy từ trước tới giờ không hề yêu anh, cô ấy nhận lời yêu anh là vì cô ấy muốn có tiền để chữa bệnh cho mẹ mà thôi, người cô ấy yêu là người đàn ông khác. Khi biết rõ mọi chuyện anh chỉ cảm thấy mình bị lừa dối mà thôi, một chút đau đớn cũng không có, trong đầu toàn hình bóng của cô chỉ mong có thể bay sang đấy nhanh nhất. Ai ngờ lúc chuẩn bị lên máy bay lại nghe trợ lí báo cáo công ty xảy ra vấn đề, anh đành phải dời chuyến bay lại.
3 năm sau
Một người đàn ông mặc bộ vest đen trên tay là bó hoa oải hương, đứng trên một ngọn đồi nhỏ đối diện anh là ngôi mộ nhỏ, trên đó khắc ba chữ "Vương Nhất Bác". Anh đặt bó hoa lên trước mộ cậu, nhỏ giọng thì thầm.
." Anh đến thăm em rồi này, dạo này bận quá nên không thể đến thăm em được, em đừng giận anh nha...anh nhớ em lắm...nhớ muốn phát điên lên...'Vợ' ơi, em có nhớ anh không?"
Dứt lời anh đã gục lên mộ của cậu, giọt nước mắt theo khoé mắt anh chảy xuống từng giọt mỗi ngày một nhiều.
Một chàng trai bỗng xuất hiện nhẹ nhàng ôm lấy anh rồi....biến mất vào hư không.
Hỏi thế gian tình ái là chi. Mà đôi lứa thề nguyền sống chết. Bắc Nam cách biệt chia ly đôi đường. Thiếp nhớ chàng muôn ngàn đau khổ. Thiếp nhớ chàng khốn khổ biết bao. Hỏi nàng giờ đang nơi nao? Mênh mông một dãy nao nao cõi lòng.
END 1
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro