shot1
Anh và cậu là bạn thân. Hai người học cùng nhau suốt ba năm cấp III. Họ ngồi chung bàn, nhưng cách nhau một người, thường làm đề thi giống nhau, thường có những bài tập giống nhau .
- Này, cậu làm xong bài tập Anh văn chưa ?
- Xong rồi, lại mượn hả, về nhà làm gì mà chưa làm bài tập thế ?
- Hôm qua mải xem bóng đá nên quên, cho mượn tí đi mà.
Cứ như thế, họ trở thành bạn thân lúc nào không hay. Và cũng không thể nhớ được cậu thích anh từ lúc nào nữa, có lẽ là từ năm học lớp 10 cậu bé ấy đã thầm thích người bạn cùng bàn.
Nhưng suốt 3 năm đó anh không hề biết cậu bạn ngồi cùng bàn lại thích mình, vì cậu nhút nhát, và cậu thấy mình không đủ xinh đẹp để xứng với anh. Anh vẫn cứ hồn nhiên trò chuyện, hồn nhiên kể với người bạn gái cùng bàn về người anh thích.
- Cậu biết không, cô ấy là…Hana đấy. Cô ấy thật xinh đúng không nào? cô ấy lúc nào mình cũng thấy vui, nụ cười của cô ấy như mang cả thế giới đến vậy.
Thật bất ngờ đó là người bạn thân của cậu. Một cô gái xinh đẹp, tự tin và giỏi giang, cô ấy hoàn toàn trái ngược với cậu, cậu không xinh đẹp và....cậu là con trai, cậu rất trầm tư.
Cậu đã khóc. Nhưng một ngày cậu quyết định không khóc nữa. Họ là bạn của mình, và có lẽ suốt cả đời mình cũng không sánh được với cô ấy…Và cậu quyết định giữ lại tình cảm thật sâu trong trái tim của mình, cậu sẽ vun vén cho họ.
Anh rất thích nói về cô ấy, với anh cô ấy như một thiên thần vậy. Cứ mỗi lần anh kể về chuyện của hai người, cậu lại chăm chú lắng nghe, đưa ra những ý kiến, tư vấn cho anh tặng quà gì trong ngày sinh nhật, rồi Valentine. Anh buồn, cậu lại an ủi động viên, hai người họ cãi nhau cậu là người giảng hòa, cậu trở thành cầu nối giữa hai người ấy.
Nhưng không ai biết rằng mỗi khi cậu phải nghe về họ, trái tim cậu quặn thắt thế nào, tim cậu thầm lặng khóc, có những lúc cậu quay đi nhìn về một nơi xa xôi nào đó, có ai biết rằng lúc ấy trái tim cậu như bị một bàn tay nào đó bóp nghẹt lại, cậu thấy ấm ức và tủi thân.
Năm tháng dần trôi qua, trong ba người thì hai người trở thành sinh viên đại hoc trong năm thi đầu tiên. Anh thi trượt năm đầu. Cậu và cô gái kia đều học trên Seoul, anh phải ở lại ôn thi lại. Cậu trở thành sinh viên trường X, cô bạn kia học ngành kế toán của trường Đại học gần đó. Ba người vẫn liên lạc thương xuyên, với anh, cậu vẫn là một người bạn thân.
Cậu vẫn từng ngày từng ngày động viên và khích lệ anh trong những ngày anh ôn tập cho kì thi đại học lần hai.
Một năm sau anh cũng thi đỗ vào một trường Đại học nhưng anh lại học ngoài Busan.
Khoảng cách của cả ba người không xa nhưng cũng không phải gần. Cậu đã cố gắng để quên anh, để cho trái tim cậu đi tìm một chủ nhân khác.
Nhưng như người ta nói, “vẫn biết rằng cố quên là sẽ nhớ, nên dặn lòng cố nhớ để mà quên”. Cậu càng bảo mình phải quên anh đi, thì trái tim cậu càng nhớ anh da diết hơn. Cậu cố gắng không gọi hay nhắn tin cho anh. Cậu đành gửi hết tâm sự vào một cuốn sổ mà cậu ghi là
“ Nhật kí viết riêng cho anh”.
Cuốn sổ cứ ngày một dày thêm, và một ngày cô viết đến trang cuối cùng của nó, cậu ghi vào đó dòng chữ “Mình sẽ cố gắng để quên cậu, cuốn sổ này mình viết cho cậu nhưng sẽ không bao giờ mình đưa nó cho cậu, vì mình biết cậu sẽ chẳng bao giờ hiểu được mình đâu”.
Cô bạn thân kia thì thi thoảng vẫn liên lạc, cậu có hỏi thăm về tình hình của anh nhưng cô ấy cũng chỉ trả lời qua loa :
- Ừ, tụi mình vẫn thế thôi, không có gì đặc biệt cả…
- Ừ vẫn thế là tốt rồi, chúc hai cậu hạnh phúc nhé. Nhớ giữ cậu ấy cẩn thận đấy.
Khi cậu đang học năm cuối. Học kì hai cậu đi thực tập ở một trường cấp 3, thật tình cờ đó là ở Inchon, Busan. Anh học ở trung tâm thành phố. Cậu biết điều đó, nên cậu lo sợ mình sẽ không kìm lòng được mà tìm đến anh, cậu sợ mình biết đâu sẽ nói ra điều đó.
Không, không thể được, họ đều là bạn của mình, mình không có quyền xen vào tình yêu của họ. Mình không thể làm thế, không thể, không thể…Dù có một bí mật mà chỉ riêng mình biết. Nếu như mình nói câu chuyện ấy với cậu ấy thì sao nhỉ?
Anh không biết cậu đi thực tập ngoài này, anh cứ đinh ninh cô đang ở Seoul. Nhưng thật bất ngờ, anh bỗng gọi cho cậu. Khi nhìn số điện thoại của anh, cậu đã đắn đo, cậu đã nghĩ rằng mình sẽ không nghe đâu, trái tim mình sẽ lại không nghe lời, nó sẽ lại thổn thức khi nghe tiếng của anh, cậu không nên làm thế.
Nhưng cậu cũng lại muốn nghe tiếng nói ấm áp của anh, cậu muốn biết giờ này anh thế nào, anh có khỏe không, anh học tập ra sao ? Cậu nhấc máy:
- A lô, tớ nghe đây, sao hôm nay lại rảnh rỗi gọi cho tớ như thế này?
- Tớ và Hana vừa chia tay rồi…Cô ấy đã không còn yêu tớ nữa.
Cậu bàng hoàng. Thật sao ? Điều này đã xảy ra sao? Anh và cô ấy chia tay sao? Cuối cùng điều này đã xảy ra rồi.
Cậu đã biết có thể xảy ra kết cục này bởi bí mật mà cậu đã không định nói chính là một ngày cách đây không lâu cậu bắt gặp cô bạn của mình trong tay với một người con trai khác sánh bước bên bờ hồ Cinsa. Cậu tự trấn tĩnh mình, cậu cố gắng để anh không biết lúc này cậu đang thực sự rất bối rối.
- Tớ không biết phải khuyên cậu như thế nào trong lúc này, tớ chỉ biết lắng nghe cậu nói….Tớ hi vọng cậu có thể nghĩ thoáng ra…
Đây là cơ hội cho cậu, anh và cô gái ấy đã chia tay. Cậu sẽ có cơ hội đến bên anh. Không, không được, cậu không cho phép mình làm thế, cậu đã sai khi trót yêu anh, giờ không thể sai lầm tiếp nữa. Anh và cô ấy không đến được với nhau, cậu cũng sẽ không đến bên anh được. Cậu phải đi thật xa anh. Cậu muốn làm một điều gì đó thật ý nghĩa với cuộc đời mình khi xa anh. Cậu sẽ ra nước ngoài.
Cô gửi cho anh một bức thư trước khi đi :
“Tớ đã ra trường, tớ sẽ ra nước ngoài một thời gian để thực hiện ước mơ của mình.Cậu ở lại cố gắng học thật giỏi và nhớ giữ gìn sức khỏe nhé! Tớ ra nước ngoài rồi chắc sẽ ít liên lạc được với cậu được, thông cảm cho tớ nhé…À, mà cậu có thể viết thư cho tớ, địa chỉ là…”
Mỗi tháng cậu gửi cho anh một lá thư, và mỗi tháng cậu cũng nhận lại từ anh một lá thư. Anh và cậu không hề sử dụng điện thoại di động, những lá thư cứ đi về đều đặn, nhưng không ai nói gì chuyện tình cảm của họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro