Chương 157 - Tình thế căng thẳng
Phác Trí Mẫn cảm thấy toàn thân mệt mỏi, cả người đau nhức, khó nhọc mở mắt, màu trần nhà trắng toát đập vào mắt, mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào mũi, lan ra từng tế bào.
Con...! Cậu sờ sờ bụng mình, cảm giác không giống lắm, con không còn nữa sao?
- Mẫn Mẫn... em tỉnh rồi?
Mẫn Doãn Khởi ngồi ở ghế cạnh giường, thấy Phác Trí Mẫn mở mắt vui mừng nắm lấy tay cậu, thấy tay kia của cậu đặt trên bụng, vẻ mặt đau thương, anh cảm thấy như có một lưỡi dao từ từ đâm vào tim mình, mỗi lúc đều đau đến tê tái.
Điền Chính Quốc đang ngồi cùng Kim Thái Hanh và Bạch Hiên Dật ở ghế salon, nghe thấy vậy đều vội vã đứng lên chạy tới, đứng bên giường nhìn sắc mặt tái nhợt, nén nước mắt gượng cười của Phác Trí Mẫn không cầm lòng được.
- Cảm thấy thế nào?
Rất đau, đau lắm, thân thể đau không bằng nỗi đau trong lòng, nhìn thấy nhiều người quan tâm đến mình như vậy, cậu phải tỏ ra kiên cường, không khiến họ lo lắng, cậu nặn ra một nụ cười, thều thào.
- Không sao, mình rất khỏe.
Cậu càng như vậy, trong lòng Mẫn Doãn Khởi càng đau, chàng trai này luôn luôn ngụy trang mình bằng một bề ngoài có vẻ kiên cường, nhưng anh biết ở trong lòng cậu khổ sở hơn bất cứ ai.
Buông tay cậu, anh không nói câu gì, xoay người ra khỏi phòng bệnh, anh không thể đợi thêm nữa, cứ như thế anh sẽ phát điên mất, không khí trong phòng khiến anh không thở nổi, anh phải ra ngoài hít thở một chút.
- Miệng anh ấy bị sao thế?
Ngơ ngác nhìn Mẫn Doãn Khởi đóng cửa, Phác Trí Mẫn hỏi Điền Chính Quốc, cậu thấy khóe miệng anh dính máu, đánh nhau với ai sao?
Điền Chính Quốc ậm ừ nửa ngày rồi đổi chủ đề.
- Có gì đâu, cậu đói không? Mình đi mua chút gì cho cậu ăn nhé, bây giờ cần bồi bổ cơ thể, dù sao vừa mới...
Chưa nói xong, cậu lập tức ý thức được mình nói sai, vội vàng che miệng. Lúc này không nên nói đến, không thấy Phác Trí Mẫn đang cố gắng giả vờ rất đau khổ ư? Thế này khác gì xát muối lên vết thương của cậu ấy.
Bạch Hiên Dật đứng một bên, nụ cười vẫn đẹp như thế, chỉ có điều hôm nay hơi miễn cưỡng, anh đi tới, hai tay nhét túi quần nhìn Phác Trí Mẫn.
- Em vừa mới tỉnh dậy đừng nói nhiều như thế, nghỉ ngơi thật tố, bọn anh ra ngoài để em được yên tĩnh.
Thật ra mà nói, Bạch Hiên Dật rất hiểu cậu, lúc này cậu không cần mọi người vây quanh, điều đó chỉ làm cho cậu thêm khổ sở, có mọi người ở đây cậu không dám khóc, còn cố tỏ ra cười vui, chỉ khi đã đi hết, cậu mới có thể gỡ lớp ngụy trang, khóc một hồi, phải trút hết ra thì cậu mới thấy đỡ đau lòng.
Điền Chính Quốc gật đầu, Kim Thái Hanh vẫn mang theo áy náy không hề nói câu gì, chỉ khẽ gật đầu mỉm cười với Phác Trí Mẫn, sau đó cùng hai người đi ra.
Phòng bệnh trở nên yên tĩnh, Phác Trí Mẫn cũng không kìm nén nổi nữa trùm chăn lên đầu òa khóc.
Hạnh phúc, luôn xa vời không thể với tới, ngay cả lúc nghĩ rằng chỉ cần giơ tay là có thể chạm vào sẽ lại phát hiện đó chỉ là ảo ảnh, sờ tới liền biến mất.
Tâm tình Mẫn Doãn Khởi lúc này đã xuống tận cùng, vô cùng tức giận mà không có chỗ nào để xả, không biết làm gì khác đành núp ở cuối hành lang.
Mẫn Thanh Lăng định đến xem Phác Trí Mẫn một chút, vừa đến khúc quanh thì nghe tiếng rầm rầm điếc tai, nhìn lại là Mẫn Doãn Khởi không ngừng đấm vào tường, tay đã rỉ máu, cô liền vội vàng đến kéo anh.
- Anh! Anh làm gì thế? Anh làm vậy giải quyết được cái gì? Đừng trẻ con như vậy.
Cô cau mày, như một người lớn nghiễm nhiên dạy dỗ Mẫn Doãn Khởi, đây là lần đầu tiên cô như vậy.
Mẫn Doãn Khởi ngây ngốc đứng tại chỗ, hít một hơi sâu.
- Anh không xứng đáng có được cậu ấy, vì anh cậu ấy đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, mà anh chỉ mang lại cho cậu ấy những đau đớn tận cùng.
Anh nghẹn ngào.
Mẫn Thanh Lăng tưởng mình nghe lầm, đột nhiên cô phát hiện anh trai mình từ khi nào trở nên yếu ớt khổ sở như thế, một người luôn tự tin kiêu ngạo như anh chưa từng thấy tuyệt vọng như thế này bao giờ, nếu bà nội biết, chắc sẽ đau lòng lắm.
Cô thở dài.
- Anh... đừng cưỡng ép bản thân, cuộc sống không thể lúc nào cũng như ý, phải chấp nhận thực tế, xem em đi, bị mọi người hành hạ mà trưởng thành thế này, em cũng không biết mình có thể lợi hại đến vậy, thế mới là cuộc sống.
Cô vì muốn để Mẫn Doãn Khởi vui vẻ mà tự nhạo báng mình.
Mẫn Doãn Khởi cười khổ sở lắc đầu.
- Cuộc sống là do con người mà thay đổi, có lúc quá quan tâm lại có thể mất đi, anh rất sợ mất cậu ấy, Thanh Lăng, có phải anh chẳng có hi vọng gì không?
- Không biết... nhưng anh trai em là người đàn ông đẹp trai lại có khả năng nhất trên đời này.
Cô mỉm cười, không còn ầm ĩ như ngày thường, bất chợt lại như một người trưởng thành chính chắn.
- Anh muốn đưa cậu ấy ra nước ngoài, tiện thể đi thăm bà nội.
Mẫn Doãn Khởi nhìn ra cửa sổ, không biết đang nghĩ gì. Mẫn Thanh Lăng gật đầu.
- Đi xử lý vết thương trước, nếu không anh dâu sẽ lo lắng, ra nước ngoài cũng tốt, vừa giải sầu mà bà nội ngày nào cũng nhắc đến anh dâu, anh cũng nên sang thăm bà.
Mẫn Thanh Lăng đau lòng kéo tay Mẫn Doãn Khởi.
- Ừ...
Bạch Hiên Dật, Kim Thái Hanh đứng trong hành lang im lặng không lên tiếng, Điền Chính Quốc tựa vào tường thỉnh thoảng nhìn Kim Thái Hanh, anh ấy bây giờ không phải là một câu cũng không muốn nói với mình sao?
Cậu không biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì, tại sao sau đêm đó Lôi Ảnh lại xa lánh cậu như vậy, ngay cả nhìn thẳng vào mắt cậu cũng không quá 2s, sự tránh né cố ý này khiến cậu phát điên.
Điện thoại của Bạch Hiên Dật đổ chuông, anh cầm điện thoại lên nhìn rồi đứng sang một bên nghe.
Lúc này ở cửa chỉ còn lại Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc, cậu không nhịn được nữa, giận dữ tới trước mặt Kim Thái Hanh ngẩng đầu nhìn anh hỏi.
- Anh tại sao muốn tránh em?
Kim Thái Hanh nhìn cậu, khuôn mặt xa cách nói.
- Không có.
Anh biết nói thế nào, chưa báo thù xong, anh không thể lo lắng những chuyện riêng tư, anh không muốn khiến Điền Chính Quốc giống như Phác Trí Mẫn.
- Anh còn nói không? Kim Thái Hanh rốt cuộc anh có ý gì? Anh lấy em ra làm trò đùa à? Nói đến là đến nói đi là đi! Anh xem em là cái gì? Nếu không yêu em thì nói một lời rõ ràng! Đừng khiến em cả ngày lo lắng cho anh, đừng để em phải suốt ngày tưởng nhớ.
Cậu nhịn không được nổi giận, mắng anh một thôi một hồi.
Bạch Hiên Dật định quay lại nói có việc phải đi trước lại nhìn thấy cảnh này, bất đắc dĩ cười cười, không xen vào, xoay người rời đi không chào hỏi.
Mẫn Thanh Lăng băng bó cho Mẫn Doãn Khởi xong định cùng anh đến chỗ Phác Trí Mẫn, vừa đến chỗ rẽ cũng nghe thấy những lời của Điền Chính Quốc, cô không có biểu hiện gì chỉ lẳng lặng nhìn hai người.
Mẫn Doãn Khởi liếc nhìn cô, con nhóc này thì ra cũng hiểu biết, việc này có vẻ đã ngoài tầm kiểm soát.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro