Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 137 - Sự thật (2)

- Chẳng phải cô nên nói tiếp hay sao?

Mẫn Doãn Khởi đổi tư thế, anh buông Phác Trí Mẫn ra, lười biếng tựa vào ghế salon nhìn Thiên Mộng Tuyết như tra khảo phạm nhân khiến cô ta dựng tóc gáy.

Ánh mắt này của anh, cô bắt gặp nhiều rồi, chỉ có điều không phải nhìn cô mà là nhìn những kẻ anh hận, trong con ngươi đen thâm thúy tỏa ra thứ ánh sáng trí mạng, khiến Thiên Mộng Tuyết toàn thân óa đã, không giãy giụa cũng không thể nhúc nhích.

Cô khẽ nhếch khóe miệng, nở một nụ cười khổ sở, nướt mắt nặng hạt lã chã rơi xuống, cô đưa tay xoa xoa bụng mình, trong đó có một sinh mạng, mới được 1 tháng, thảm hạ cụp mi mắt, cô hỏi.

- Anh bắt đầu biết mọi chuyện từ khi nào, sao anh biết đứa bé này không phải con anh? Thứ thuốc kia nói lên điều gì? Chuyện 8 năm trước có quan hệ gì đến tôi? Tôi mới là người bị hại.

Cô đem mọi thắc mắc trong lòng hỏi anh, tới lúc này cô vẫn ngang ngạnh không chịu khuất phục, mặc kệ Mẫn Doãn Khởi phơi bày mọi thứ vẫn không cúi đầu thừa nhận.

Thế là vì... cô vẫn còn cố chấp.

Mẫn Doãn Khởi vuốt mặt, không chớp mắt nhìn Thiên Mộng Tuyết ngã ngồi trên ghế ngay trước mặt, người con gái anh đã từng yêu, đã từng cho rằng cô là người con gái dịu dàng lương thiện nhất thế giới, cuối cùng mới phát hiện ra tất cả chỉ là cái vỏ bọc ngụy trang mà thôi.

Cuộc nói chuyện này với Thiên Mộng Tuyết khiến Phác Trí Mẫn vô cùng kinh ngạc, cậu quả thật đã hiểu lầm Mẫn Doãn Khởi, mặc dù Thiên Mộng Tuyết vẫn còn cố chấp nhưng cậu biết đó chính là sự thật, đứa con cô ta mang là của Hứa Cần Dương, điều này có nghĩa là cái đĩa Hứa Cần Dương cho cậu xem cũng là giả?

Không phải không có khả năng này, Phác Trí Mẫn bây giờ mới nghĩ ra, mình thật là hồ đồ, ở cái thế giới này, PS có thể tạo nên tất cả, huống hồ là một đoạn phim.

- Cô muốn biết? Được, vậy tôi nói lại từ đầu.

Mẫn Doãn Khởi lạnh lùng hỏi, xong liếc nhìn Phác Trí Mẫn đang nắm chặt tay mình, anh biết cậu lương thiện, đến lúc này vẫn không muốn làm tổn thương Thiên Mộng Tuyết, nhưng Mẫn Doãn Khởi không làm được, cha mẹ anh bị cô ta hại chết không nói, nhưng đến nước này cô ta vẫn ra vẻ son sắt thề thốt chuyện không liên quan đến mình, sao cô ta có thể như vậy được?

Tại sao có thể không màng mọi chuyện vẫn quay về nói yêu mình sâu đậm, cô ta thật đáng sợ.

Thấy Thiên Mộng Tuyết ngầm đồng ý, Mẫn Doãn Khởi nắm chặt tay Phác Trí Mẫn, bắt đầu nói.

- Thật ra lúc đầu tôi cũng không để ý, lúc cô xuất hiện tôi cũng không hề nghi ngờ, nhưng ngày hôm đó về nhà, cô cho tôi uống một bát canh tôi liền hiểu ra, những năm qua chẳng phải tôi không động tới cô sao? Lần nào cũng là cô cho tôi uống cái gì đó rồi ngủ mê man, đến khi tỉnh dậy thì cô nằm bên cạnh, tôi tự nhiên cho rằng mình có quan hệ với cô, cô luôn khiến tôi hiểu lầm vì sợ tôi không có trách nhiệm với cô.

Nói đến đây, anh ngừng lại vì bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Phác Trí Mẫn, cười cười với cậu rồi anh tiếp tục.

- Cô biết tôi cũng không vào bếp, sau khi bà nội và vú Vương đi, trong nhà cũng không thuê ai nữa, cô... đã sai sót ở chỗ này, đem thuốc giấu trong bình đặt trên tủ bát, lần cuối cùng xong lại mang ném ra thùng rác, không may bị Thái Hanh phát hiện.

Ngày đó, Kim Thái Hanh đem chiếc bình giao cho Mẫn Doãn Khởi, anh lập tức cảm thấy có vấn đề, mang đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói đó là thuốc mê, là một loại thuốc cấm, chỉ những cửa hàng kinh doanh bất chính mới bán.

Sau đó Kim Thái Hanh lục lọi tìm ra cửa hàng này, vì nơi bán những thứ như thế không nhiều, nên không khó khăn tìm ra nơi Thiên Mộng Tuyết đã mua. Bởi vì cô quá đẹp nên chủ quá chỉ liếc nhìn ảnh đã nhận ra cô đến mua thuốc đã lâu rồi.

Mẫn Doãn Khởi lập tức hiểu ra, tại sao mỗi lần ngủ cùng Thiên Mộng Tuyết anh đều không nhớ nổi là chuyện xảy ra thế nào, một người đàn ông lại không hề có ấn tượng gì với chuyện này thật khiến người ta nghi ngờ.

- Cô biết không? Buồn cười nhất không phải là thứ này, mà là trên người cô có một bí mật, chuyện này cũng xui xẻo bị tôi phát hiện. Năm đó lần đầu tiên đến nhà chúng tôi, quả thật tôi bị cô hấp dẫn, cô luôn quấn lấy tôi, thật ra trong lòng tôi cũng rất vui vẻ, cho đến khi cha mẹ cô qua đời, cô sống nhờ ở nhà tôi, lúc đó cô hận cha mẹ tôi lắm sao? Cô cảm thấy là họ đã hại cha mẹ cô ư?

Mẫn Doãn Khởi thở dài, nói đến cha mẹ anh cảm giác tim mình đau nhói, lúc đó còn yêu hung thủ sát hại cha mẹ mình, bây giờ nghĩ lại như một cơn ác mộng không thể tưởng tượng nổi, anh đã điều tra nhiều lần, nhưng chưa bao giờ hoài nghi Thiên Mộng Tuyết! Một cô gái 19 tuổi không ngờ lại độc ác như thế.

- Ha ha... đó là vì bọn họ đáng chết.

Thiên Mộng Tuyết đột nhiên cười, sau đó nhìn Mẫn Doãn Khởi. Bằng ánh mắt hung ác, mặt cô cau có hiện rõ vẻ thủ hận, cô vốn chẳng phải là một Thiên Mộng Tuyết thiện lương thuần mỹ gì cả.

- Tại sao cô lại ác độc như vậy! Cô biết họ vô tội! Vẫn còn muốn hại chết họ! Tôi thật sự không hiểu nổi! Ban đầu sao cô còn ôm tư tưởng cùng chung sống với tôi?

Mẫn Doãn Khởi nghe Thiên Mộng Tuyết nói vậy, tức giận đứng bật dậy sải bước đến nắm cằm cô, bắt cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt mình, anh cũng muốn xem, cô ta vẫn còn nói tiếp được gì.

- Doãn Khởi... Buông cô ấy ra đi! Nghe cô ấy nói xong đã! Anh đừng kích động.

Phác Trí Mẫn vội vàng đứng lên, nhìn anh bằng ánh mắt cầu xin, kéo cánh tay anh ra, cậu liếc mắt nhìn Thiên Mộng Tuyết, cũng không phải cậu thông cảm cho cô ta, mà chỉ lo nhỡ may Mẫn Doãn Khởi không nhịn được mà giết cô ta, trong bụng cô ấy còn có một đứa bé, đây là một người hai mạng đấy.

Mẫn Doãn Khởi quả nhiên nghe cậu..., anh từ từ buông tay, chân mày vốn đang nhíu chặt cũng giãn dần hòa hoãn, lần nữa kinh ngạc trở lại ngồi trên ghế salon nghe Thiên Mộng Tuyết nói tiếp.

- Tôi ác độc ư? Anh biết không? Ác độc nhất chính là cha anh! Ông ta biết rõ sáng sớm đi công tác rất nguy hiểm mà lại muốn cha tôi đi. Hơn nữa còn mang theo mẹ tôi. Tôi thành bộ dạng như thế này là do ai! Đáng hận hơn là, ngay khi tôi ở cùng với anh, cha anh sống chết không đồng ý. Lúc anh 17 tuổi chúng ta nắm tay nhau bị cha anh phát hiện, sau đó tìm tôi, muốn cho tôi một khoản tiền để tôi rời xa anh! Nói rằng đời này không thể để tôi chung sống với anh! Tôi hận ông ta! Hận đến chết!

Thiên Mộng Tuyết càng nói càng kích động, tay nắm chặt, nước mắt ngân ngấn, những việc đã qua lại như lần nữa hiện ra trước mặt cô.

Mẫn Doãn Khởi hiển nhiên sửng sốt! Anh quả thật không biết việc này, mặc dù cha anh đã cảnh cáo không cho anh đến gần Thiên Mộng Tuyết, nhưng chẳng phải sau đó đã ngầm cho phép sao?

Bây giờ anh mới biết, thì ra đó không phải ngầm cho phép mà ông đã chuẩn bị kỹ càng để cô ta rời đi.

Đối với việc này, anh thấy thông cảm với cô, trong nháy mắt, rồi sau đó rất nhanh bị chôn vùi, bất kể cha anh đã làm gì, nhưng cái chết của cha mẹ cô xác định là không phải do ông làm, chuyện này ông đã từng nói đến.

- Thiên Mộng Tuyết, hôm nay tôi sẽ cho cô biết nguyên nhân cái chết của cha mẹ cô.

Mẫn Doãn Khởi nghiến răng nghiến lợi, dừng lại vài giây rồi tiếp tục.

- Năm đó, cha cô không nghe lời cha tôi, sát hạt một thuộc hạ của bang Hứa Thiên, cha tôi muốn để cha cô đi trốn nên mới bảo ông ta ra ngoài, nhưng... không hiểu vì sao, bang Hứa Thiên biết tin tức, nửa đường sát hại cha mẹ cô, tất cả là vì đã chọc đến đầu sỏ xã hội đen, cô không nên đổ lỗi cho cha tôi, mà hãy đổ lỗi cho con trai của hắn – Hứa Cần Dương.

Mẫn Doãn Khởi luôn cho rằng Hứa Cần Dương từ nhỏ đã ác độc có tiếng.

Sau khi nghe những lời này, Thiên Mộng Tuyết không thể tin nổi ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Mẫn Doãn Khởi, nửa ngày không nói nổi một câu.

Hứa Cần Dương! Cha của đứa con trong bụng cô, lại là hung thủ sát hại cha mẹ cô, tất cả những cái này chẳng phải là quá nực cười ư?

- Nếu không tin, cô chỉ cần hỏi Hứa Cần Dương năm đó đã làm gì!

Mẫn Doãn Khởi giật giật khóe miệng cười lạnh.

- Cô vì chuyện này mà cấu kết với một kẻ không nên cấu kết để hại chết cha tôi, cô cảm thấy tôi có thể bỏ qua được không?

Mẫn Doãn Khởi nói lại, chuyện cô câu kết với Hứa Cần Dương không còn nghi ngờ gì nữa, chuyện này lúc còn mơ hồ đã như một lưỡi dao xoẹt qua ngực anh, sự đau đớn rối rắm khiến anh không thở nổi.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: