CHƯƠNG 9
"Bảo bối chán lắm Yoonie! Yoonie đi rồi, không có ai chơi với Minie, em đến tìm anh!"
Min Yoongi thấy Park Jimin mếu xệch miệng, không nhịn được nở nụ cười, hắn bế Jimin như bế em bé vào thang máy, dì Trương cũng thức thời rời đi, dù sao ở đây không còn việc của dì nữa.
Min Yoongi ôm người ta, hôn mạnh một phát, thước đo tâm trạng lại cao thêm vài phần.
"Xin lỗi Bảo Bối, hôm nay Yoonie thực sự không ra ngoài được, không thể đi chơi với em được, em cùng anh làm việc có được không?"
Park Jimin vươn đầu lưỡi mềm mại cho Min Yoongi ngậm ăn, ngoan ngoãn gật đầu. Chỉ cần có chồng lớn ở cùng, làm gì cũng không nhàm chán chút nào. Hai người giống trống khua chiêng đi ngang qua đám nhân viên, tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn.
"Trời ạ! Đây là con nhà ai thế, đáng yêu quá đi, tui mún sờ một cái"
"Giám đốc còn tự bế ẻm nữa kìa!"
"Giám đốc bế một bé nhỏ nhỏ, có cảm giác được bảo vệ quá đi!"
"Đây là con trai à? Sao nhìn còn mềm mềm đáng yêu hơn cả con gái nhì"
"Giám đốc chiều ẻm quá! Đẹp trai quá aaa!"
Hai người vừa gây ra một trận sóng to gió lớn lại không hay biết gì, Min Yoongi không muốn Bảo Bối của mình dính một hạt bụi, hắn bế cậu ngồi lên ghế làm việc của mình.
Jimin vừa vào phòng đã quẳng giày đi, bây giờ cậu chân đất ngồi quỳ trên đùi Min Yoongi mặt đối mặt với hắn. Hai người hôn say sưa, mới xa nhau mấy tiếng đồng hồ mà cả hai đã nhớ người kia không chịu nổi.
Thấy mỗi đứa nhỏ bắt đầu sưng lên, hắn buông tha cho cậu, chôn mặt trong cổ cậu hít sâu mấy hơi liền. Xong xuôi hắn mới ngẩng đầu lên tiếp tục làm việc, nếu không tối nay hắn không cần tan làm nữa
Cậu cũng yên lặng ngồi trong lòng hắn, chỉ là thỉnh thoảng lại rướn người liếm lên cổ Min Yoongi một cái. Hắn siết chặt tài liệu trong tay, nhịn xuống, nhất định phải nhịn xuống.
Một lát sau, đứa nhỏ lại bắt đầu mân mê đồ vật mới, cậu móc một chiếc thạch trái cây trong túi ra, đưa tới trước mặt hắn, chớp chớp måt:
"Yoonie Yoonie! bóc "
Min Yoongi liên tục bị gián đoạn, thở dài, bóc nắp thạch ra, hắn còn làm gì được nữa, chỉ có thể chiều thôi, nhưng mà...
Hắn ăn một miếng hết cả chiếc thạch, hầu kết lăn xuống ực một phát. Park Jimin sửng sốt, phát hiện hắn ăn thạch trái cây của cậu thật, không đòi lại được nữa.
"Hu hu hu, đây là thạch của Bảo Bối, của Bảo Bối! Yoonie hư lắm! thạch của Bảo Bối mà!"
Nước mắt ào ào rơi xuống, y như đang khóc thật. Min là ai? Hắn đã nuôi cậu bao lâu rồi, chắc chắn là khóc giả, không thể để bị lừa nữa. Khóc cũng tốt, khóc mệt rồi hắn sẽ dỗ cậu ngủ.
Cuối cùng, cậu khóc mệt thật, lúc đầu là khóc giả, sau là khóc thật, khóc lóc khóc lóc một lúc thì mệt mỏi túm lấy áo hắn, ngủ gật.
Min Yoongi hôn nhẹ lên trán cậu, rồi tiếp tục công việc của mình, trong mắt là tình yêu thương ngập tràn.
Sáng hôm sau
Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu từ lâu, ánh nắng xuyên qua tấm rèm mỏng chiếu lên giường. Hai người trên giường đang ôm nhau thật chặt, hắn híp mắt lười biếng nhìn đứa nhỏ trong ngực, bàn tay trong chăn sờ mó người cậu, sờ đến bên hông, người kia hơi giật giật lông mi, một lát sau lại chìm vào giấc ngủ.
______________________________________
Hết chương 9
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro