chương 19
-----------------
Mấy món ăn nóng hổi nhanh chóng dọn lên,Vương Nhất Bác thuần thục lấy kéo cắt thịt rồi đổ sốt ra đĩa giấy, Tiêu Chiến lại ngồi một bên nhìn mà không biết phải làm gì.
Vương Nhất Bác bóc vỏ nilong bọc đôi đũa ra đưa cho Tiêu Chiến , nói: "Nè, anh ăn đi chứ, nhìn gì nữa?"
Tiêu Chiến quả thật có hơi đói nhưng hoàn toàn không có ý định sẽ ăn thứ gì ở đây, thức ăn không nhìn ra hình dạng gì, hắn không muốn thử.
Vương Nhất Bác thì khác, ăn rất ngon lành, thậm chí còn cao hứng khen ngợi. "Oa, ngon ghê! Anh uống bia không?"
Tiêu Chiến gật đầu.
Vương Nhất Bác gọi xong bia thì nhìn thấy Tiêu Chiến từ nãy đến giờ không hề động đũa vào bất cứ món gì ở trên bàn, liền hỏi:
"Sao anh không ăn? Lòng lợn ở đây ngon lắm, thịt nướng rau củ cũng chất lượng tuyệt hảo luôn. Bạch tuột nướng sa tế cũng ngon nè, ăn thử một miếng đi!"
Thấy Tiêu Chiến chần chừ không chịu ăn, cậu liền gắp một đũa đưa đến bên miệng hắn.
Khoảnh khắc này dường như hắn không tin vào mắt mình nữa, đơ ra một lát mới vô thức há miệng.
"Ngon đúng không?" Vương Nhất Bác cười tít mắt hỏi.
"Ừ." Bởi vì em đút nên mới ngon.
Tiêu Chiến chỉ ăn vài miếng, còn lại chỉ ngồi uống bia. Vương Nhất Bác thì không uống chút nào, cậu từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ uống rượu hay bia, vả lại uống vào người ngợm hôi rình còn nóng bức nữa, uống nhiều sẽ điên điên khùng khùng nên không bao giờ đụng vào.
"Em đến đây thường xuyên lắm sao?" Tiêu Chiến đột nhiên hỏi.
"Ừm, từ năm đầu đã đến đây, tôi ở đây nhiều hơn ở nhà luôn đấy." Vương Nhất Bác vừa nói vừa xử hết thức ăn trên bàn.
"Đều đi với bạn hết sao? Với bạn gái, hay với bạn trai?" Lúc này dường như Tiêu Chiến đã hơi ngà ngà say.
Trai có gái có." Vương Nhất Bác chấm tương ăn nên môi đỏ chót, trông rất đáng yêu. "Mấy hôm nay anh là lạ." Vương Nhất Bác vốn không muốn khui chuyện này ra, chỉ là cậu cảm thấy lúc này nên nói.
"Lạ thế nào?"Tiêu Chiến nhìn cậu không chớp mắt, nhưng thấy cậu cũng nhìn mình nên ngượng ngùng khui chai bia mới để khỏa lấp cảm xúc.
"Anh xưng hô với tôi hơi kỳ kỳ." Vương Nhất Bác nhìn chiếc nhẫn trên tay. "Lại còn bắt tôi đeo nhẫn, chẳng phải lúc vừa kết hôn xong anh bảo tôi phải tháo nhẫn ra sao?"
"Em là của tôi." Tiêu Chiến định mượn men say nói ra nỗi lòng.
"Hả?" Vương Nhất Bác phun miếng khoai tây nướng trong miệng ra.
"À...ý tôi là, em đã kết hôn với tôi rồi nên chuyện đeo nhẫn là tất nhiên." Tiêu Chiến vẫn chưa say nên không dám thổ lộ.
"Nhưng nếu người có tâm tư sẽ để ý rồi phát hiện ra, tôi không muốn." Vương Nhất Bác sáng đến giờ đeo nhẫn mà hồi hộp muốn chết, còn cố tình lật mặt vào trong, bởi đây là cặp nhẫn được thiết kế độc quyền có một không hai, ai thấy hắn đeo rồi thấy của cậu đều nhìn ra đây là một cặp.
"Không cần lo đâu, sẽ ổn thôi." Tôi muốn đánh dấu chủ quyền của mình.
"À...ờm...Chúng ta về thôi." Thức ăn đã ăn hết, bia cũng uống đủ, nếu còn ở đây lát nữa cậu sẽ điên mất. Hắn bắt đầu nói nhảm rồi.
Tiêu Chiến đứng dậy, lại bị chất cồn làm cho lảo đảo, Vương Nhất Bác không muốn mất mặt nên đỡ lấy hắn. Tiêu Chiến mỉm cười, cố ý dựa vào người cậu. Hơi ấm này, không phải lúc nào cũng có được.
"Ây trời ơi anh nặng quá, ăn gì mà bự như trâu vậy." Vương Nhất Bác bắt đầu lảm nhảm. "Cơ mà anh say như vậy làm sao mà lái xe, tất cả là do tôi hồ đồ, sao để anh uống bia chứ? Haizz đúng là điên rồi!"
"Không sao." Tiêu Chiến nắm cánh tay Vương Nhất Bác . "Tôi lái xe được, em đừng lo."
----------
"Ế ế chạy thẳng chạy thẳng, anh lạng lách đánh võng như vậy cảnh sát phạt chết!" Sau khi lên xe, Vương Nhất Bác cực kỳ đau khổ khi phải liên tục hét lên như vậy.
Tiêu Chiến cười: "Em đừng lo, sẽ về nhà an toàn thôi."
Đúng là về nhà thật, nhưng không an toàn chút nào cả, Vương Nhất Bác bước vào cửa với gương mặt trắng bệch không còn chút máu.
Rất vất vả mới đưa Tiêu Chiến lên phòng rồi buộc hắn phải đi tắm, làm xong thì Vương Nhất Bác rã rời thân xác, tắm xong liền nhào lên giường nằm, không thèm chỉnh lại tư thế.
"Nhất Bác ..." Tiêu Chiến gọi.
"Gì?" Cau có trả lời.
"Em...không rời xa tôi được không?"
"Không." Vương Nhất Bác không chút nể mặt mà đáp.
"Chúng ta...hủy bản hợp đồng kia nhé?" Tiêu Chiến hỏi.
"Không." Vương Nhất Bác vẫn không khách khí.
"Em...không thích tôi sao? Một chút cũng không?"
"Không, một chút hay một tí xíu cũng không." Lần này đã lấy lại sức nên đáp dài hơn.
"Vậy phải làm sao đây...haizzz...tôi thích em mất rồi."
Vương Nhất Bác nghe hắn thầm thì mấy lời này, giật mình ngồi dậy quay sang xem, chỉ thấy hắn đã say lắm rồi, đang nằm ngủ một cách bất tri bất giác.
"Phù...thì ra chỉ là nói nhảm trong lúc say mà thôi."
Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm, nằm xuống ngủ.
Cho nên cậu không hề hay biết, Tiêu Chiến bên kia đã mở mắt ra. Hắn muốn thở dài, nhưng sợ kinh động đến cậu nên chỉ đành nén lại. Người này có lẽ không yêu hắn, chỉ là hắn lỡ yêu mất rồi. Một ngày nào đó nhất định phải có được cậu, có được tình cảm của cậu.
------------
Vương Nhất Bác làm việc được khoảng một tháng thì xin Tiêu Chiến tuyển thêm người vào, đó là bạn bè của cậu. Tiêu Chiến tuy muốn tuyển dụng, nhưng công ty của hắn đủ người rồi, vậy nên chuyển họ về công ty mẹ thử việc.
Trong thời gian đi làm này, Vương Nhất Bác cực kỳ hồi hộp sợ hãi vì chiếc nhẫn. Chỉ cần là một người hiểu biết nhìn sơ qua, cũng dư sức đoán được đây là nhẫn cưới. Tuy thiết kế đặc biệt, nhưng nhìn thế nào cũng nhận ra là nhẫn cưới không sai. Cậu cứ thấp thỏm tháo ra rồi đeo vào, cả ngày chỉ có mỗi chuyện chiếc nhẫn mà hồi hộp không ít lần.
Bởi vậy nên cậu cũng có sai sót, nhất là trong buổi tan tầm hôm nay, bị Tiêu Chiến hỏi:
"Nhẫn đâu?"
"À...đây." Vương Nhất Bác giật mình, vội lôi nhẫn trong túi quần ra đeo. "Ban nãy vào nhà vệ sinh tháo ra để rửa tay, tôi quên."
Lời chống chế của Vương Nhất Bác có giá trị trong một lần, vì thế nên lần thứ hai bị Tiêu Chiến phát hiện, cậu chỉ biết sờ mũi chứ không còn đường nào để lui binh.
"Em ghét đeo nhẫn, hay ghét tôi?" Tiêu Chiến nhìn sơ qua thì rất giận dữ, nhưng nhìn kỹ, chỉ thấy hắn lộ ra biểu tình tan nát. Chỉ là Vương Nhất Bác không thấy được.
"Ờm...anh biết đó...chiếc nhẫn này...ừm...là nhẫn cưới, đeo nó đối với người chưa từng công khai kết hôn như tôi, quả là làm khó tôi lắm." Vương Nhất Bác đành ấp a ấp úng nói thật.
Tiêu Chiến thở dài. Thật ra hắn không phải không biết, Vương Nhất Bác chỉ là không muốn đeo nhẫn nên viện lý do thôi. Dẫu sao thì từ đầu đến cuối cậu cũng không nguyện ý, thế nên hắn đành phải chấp nhận.
"Thôi được, em không cần đeo nhẫn nữa."
Nhìn Vương Nhất Bác hí ha hí hửng tháo nhẫn ra, tim hắn tan nát từng mảnh. Tựa như cậu không phải đang tháo nhẫn, mà là tháo rời các bộ phận trên người hắn ra, khiến hắn đau đớn cùng cực. Quả đúng là tình yêu, ai yêu trước thì sẽ thua cuộc, sẽ phải gánh lấy đau khổ như thế này. Biết yêu cậu là sai lầm, nhưng hắn đã vô pháp quay đầu được nữa rồi.
_____________________________________
Đành chịu thôi anh Chiến , ai bảo từ đầu anh đã tạo nghiệp làm chi 🤷
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro