Chương 4
Hàn Bảo Bình đuổi theo đến cửa khách sạn, đúng lúc thấy Lạc Song Ngư ngồi vào trong xe, đang chuẩn bị khởi động xe dời đi. Cậu chạy nhanh tới chỗ cô, bàn tay chống lên thành xe, trực tiếp nhảy vào chỗ kế bên tay lái.
Lạc Song Ngư bị động tác của cậu làm cho giật nảy mình, "Hàn Bảo Bình, cậu vừa làm cái gì vậy? Nếu cậu làm hư xe của tôi, tôi nhất định sẽ làm thịt cậu!" Chiếc xe thể thao màu hồng đào này quả thực là bảo bối của cô nha.
Hàn Bảo Bình không để ý tới cô, tự động thắt dây an toàn.
Lạc Song Ngư trừng mắt nhìn động tác của cậu, "Cậu --" Đang muốn bảo cậu xuống xe, lại nghĩ đến nơi đây là cửa khách sạn, mấy nhân viên đang nhìn bọn họ.
Căm tức tạm thời đành phải nuốt vào trong bụng, Lạc Song Ngư dùng sức nhấn mạnh chân ga.
Đi khỏi khác sạn được một quãng xa, cô lập tức phanh xe. "Đi xuống!"
Hàn Bảo Bình liếc cô một cái, ngoan ngoãn tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe.
Lạc Song Ngư không thèm để ý cậu, nhưng mà thấy cậu nghe lời cũng vừa lòng, chân của cô chuẩn bị nhấn ga, chờ cậu xuống xe sẽ lập tức phóng đi.
Ai dè Hàn Định Duệ vừa xuống xe, đột nhiên xoay người, thân hình cao lớn bỗng áp sát cô.
Lạc Song Ngư bị động tác bất ngờ của cậu dọa sợ, nhất thời không kịp phản ứng, chờ cô hoàn hồn, chìa khóa xe đã bị cậu rút ra.
Cô hổn hển, đang muốn mắng chửi, đã thấy Hàn Bảo Bình giơ cao tay, quăng chìa khóa trên tay đi.
Lạc Song Ngư trơ mắt nhìn chiếc chìa khóa xe theo hình vòng cung biến mất vào trong đám cỏ, mà tên đầu sỏ gây ra lại vỗ mông, đi thẳng về phía khách sạn.
"Hàn Bảo Bình!" Lạc Song Ngư phát điên, cô không ngờ tên nhóc này lại dám làm như vậy, cô hổn hển bước xuống xe, chỉ vào bụi cỏ phía trước ra lệnh cho hắn: "Mau đi nhặt chìa khóa xe về cho tôi!"
Hàn Bảo Bình đút tay vào túi quần, xoay người nhìn tư thái cao ngạo của cô, nhàn nhạt nhíu mày. "Vì sao tôi phải nhặt? Xe này không phải của tôi, mà tôi cũng không có rảnh rỗi đi tìm chìa khóa giúp cô."
"Cậu --"
"Tức giận sao? Bây giờ cô tức giận thì như thế nào, câu nói mà chú Lạc vừa nghe cũng không có kém, rất đau lòng đấy." Hàn Bảo Bình nói không chút khách khí. "Hôm nay là sinh nhật của chú Lạc, cho dù cô không ưa chú ấy, cũng không nên làm mất mặt chú trước mặt mọi người chứ."
Lạc Song Ngư biết Hàn Bảo Bình nói đúng, cô không nên mở miệng làm thương tổn ba, lời vừa ra khỏi miệng cô cũng thấy rất hối hận, biết mình sai là một chuyện, nhưng không có nghĩa là người khác được chỉ trích cô, đặc biệt là tên nhóc đáng ghét này.
"Nói đủ chưa!" Lạc Song Ngư lạnh giọng ngắt lời cậu,"Đây chuyện giữa ba và tôi, cậu không đủ tư cách nói đạo lý với tôi, càng không có tư cách dạy với tôi. Cậu thích dạy người khác như vậy, sao không đi mà dạy mẹ cậu ấy? Dù sao chính mẹ cậu là kẻ thứ ba đi phá hoại gia đình người khác --"
"Lạc Song Ngư!" Hàn Bảo Bình không muốn nghe những lời nhục mạ mẹ của cậu, hôm nay đã nghe quá nhiều rồi, cũng nhẫn nhịn đủ rồi."Dù mẹ tôi không đúng, nhưng bà cũng là trưởng bối của cô --"
"Trưởng bối?" Lạc Song Ngư ngắt lời của nói cậu, mỉa mai."Bà ta có xứng không?"
Cô gái này...... Hàn Định Duệ hít sâu một hơi, cảm thấy giảng hòa với cô không được, ngược lại chỉ làm bản thân thêm tức giận mà thôi.
"Tùy cô, cô cứ tiếp tục cừu thị mọi người đi, tôi nghĩ chọc người chán ghét có lẽ chính là niềm vui thích lớn nhất của cô." Nói xong, không muốn ầm ỹ với cô nữa, Hàn Bảo Bỉnh xoay đầu chạy lấy người.
Lạc Song Ngư mím chặt môi, quật ngạo nhìn Hàn Bảo Bình rời đi, không nhìn thấy bóng lưng của cậu nữa, cô mới buông xuống phòng bị, suy sụp ngồi bệt xuống.
Dựa vào cửa xe, Lạc Song Ngư cúi đầu, mệt mỏi xoa huyệt thái dương, vẻ kiêu ngạo không còn nữa, ngược lại chỉ còn lại sự cô đơn, mệt mỏi thở dài.
Cô không biết mình làm sao nữa, từ lúc Hàn Bảo Bình bắt đầu lên xe, ngực cô luôn phập phồng lo âu, cả người khó chịu không thôi.
Cho nên nhất thời khống chế được, mới nói ra những lời kia với ba...... Hôm nay là sinh nhật ba, sao cô lại làm như vậy chứ?
Không phải không muốn xin lỗi, nhưng cô mở miệng không được. Cho dù đời này không muốn tiếp tục đối đầu với ba, cũng không thể nào sống hòa hợp với ông được.
Vì không muốn tính ương ngạnh của mình chịu thua, cô đành phải rời đi, lại không ngờ Hàn Bảo Bình sẽ đuổi theo, sau đó lại càng không vui.
Đây là hình thức lúc ở gần cậu, không phải làm như không thấy, thì cũng là cãi nhau ầm ỹ.
Cho đến lúc này đây, cô vẫn rất lạnh lùng với Mai Phương, không nói những lời khó nghe với bà ta, bởi vì cô đem hết mọi thứ đổ lên đầu cậu.
Cậu chán ghét cô, tốt lắm, cô không cần cậu thích cô.
Cậu nên lựa chọn cô gái tóc vàng kia. Lúc ở cổng trường cô nghĩ...... Dù sao mọi chuyện cũng có chút thay đổi, ít nhất trước kia chưa từng thấy cậu có bạn gái...... Nhưng mà lúc trước cô không mấy chú ý tới tình hình của cậu.
Dù sao, cậu cùng ai cũng tốt, miễn sao không phải là cô...... Dẹp bỏ hình ảnh cô tịch trong kí ức kia, Lạc Song Ngư nhắc nhở mình, không cho bản thân nghĩ linh tinh, đứng thẳng dậy, đi đến bụi cỏ phía trước.
Tuy rằng xung quanh vẫn có ánh đén đường, nhưng bụi cỏ lại khá âm u, ngọn đèn chỉ có thể mơ hồ chiếu đến, Lạc An Hải cúi đầu nhìn.
Chìa khóa chắc hẳn chỉ ở quanh đây...... Cô ngồi xổm xuống, hai tay mò mò bụi cỏ.
"Kỳ lạ, sao lại không có......" Lạc Song Ngư nhíu mày, rõ ràng ở trong bụi cỏ, cô cố tìm kiếm ở xung quanh.
Hàn Bảo Bình quay trở lại nhìn thấy cảnh này.
Cậu không ngờ Lạc Song Ngư sẽ ngồi xổm tìm chìa khóa, cậu nghĩ cô sẽ kêu taxi bỏ đi -- cậu không biết, chiếc Lamborghini này trước kia Lạc Song Ngư đã để vuột mất, kiếp này rốt cục cũng mua được, cho nên nó thực sự là bảo bối của cô, làm sao cô nỡ để nó ở trên đường được chứ!
Cái mông căng tròn đối diện với cậu, xoay qua xoay lại...... Hàn Định Duệ không khỏi nhớ đến những lời bình luận của cánh mày râu về thân hình của cô trên tạp chí -- Lạc Song Ngư là người có thân hình ma quỷ nhất trên đời này, nhất là cái mông xinh đẹp cùng với đôi chân thon dài kia, quả thực gợi cảm đến đòi mạng.
"Aaa!shit!" Lạc Song Ngư đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, cả người nhảy dựng lên, tức giận đến hươ chân múa tay.
À...... Hàn Bảo Bình có thể đoán được cô đang nổi điên vì chuyện gì.
"Hừ hừ!" Đòi mạng nha, khó có được dịp thấy nữ vương mất mặt trong hoàn cảnh này, cậu không nhịn được cười ra tiếng.
Lạc Song Ngư kinh ngạc quay đầu, vừa nhìn thấy Hàn Bảo Bình, ánh mắt cô bùng lên giận dữ, lại nghĩ đến tay mình lúc nãy vừa dính phân chó...... Sắc mặt nhất thời đen lại.
Hàn Bảo Bình cố nhịn cười, khóe miệng vẫn còn run run, cậu giơ tay phải hướng về phía cô, sau đó mở ra, lắc lắc chìa khóa xe trên tay. Lúc nãy cậu không có quăng chìa khóa xe của cô đi, chỉ là lừa cô thôi.
Sau đó, nhìn thấy sắc mặt nổi trận lôi đình của Lạc Song Ngư, cậu chậm rãi mở miệng,"Tôi quay lại để trả chìa khóa cho cô."
----
"Hàn, đây là kế hoạch về vũ hội hóa trang, cậu cảm thấy...... Hàn? Hàn!"
"Hả?" Hàn Bảo Bình hoàn hồn, nhìn kế hoạch trên tay Angel."Vũ hội hóa trang sao? Cậu tự phụ trách đi, tớ không có ý kiến gì."
Nghe thấy Hàn Bảo Bình nói như vậy, Angel cũng không có ý kiến gì. Năm nay Hàn Bảo Bình sẽ tốt nghiệp, bình thường người năm cuối tốt nghiệp sẽ không ngồi vào chức hội trưởng, nhưng mà danh tiếng của Hàn Bảo Bình rất tốt, bởi vậy cậu là ngoại lệ, nhưng bình thường cậu chỉ giải quyết những việc lớn, những chuyện vụn vặt đều giao cho hội viên khác giải quyết, ví dụ như vũ hội chỉ tổ chức ba năm một lần này.
Nhưng cho dù không quan tâm, Hàn Bảo Bình lại ngồi ngây người, đã thế thỉnh thoảng lại cười vu vơ, cảnh này thật hiếm gặp nha. Bình thường đều nghiêm túc, lạnh lùng.
"Gần đây xảy ra chuyện gì vui sao? tớ thấy tâm tình cậu mấy hôm nay rất tốt." Lại thỉnh thoảng ngồi thất thần cười. Hành vi thất thường của cậu khiến mọi ngươi rất tò mò, vì thế mọi người bảo cô đến hỏi cậu xem có chuyện gì xảy ra.
Chuyện tốt sao? Hàn Bảo Bình lại nghĩ đến lúc Lạc Song Ngư nghe thấy cậu nói chìa khóa còn nằm trong tay cậu, rõ ràng đang tức giận vô cùng, lại đứng im một chỗ, chỉ có thể giương mắt ếch nhìn cậu.
Hắn có thể lý giải tâm tình của cô, liền lấy một chai nước khoáng ở trong cặp ra, đi về phía cô.
Lạc Song Ngư đứng im tại chỗ, mặc cậu đi đến bên mình, rửa sạch tay cô, lấy khăn ướt, không ngại bẩn giúp cô lau sạch phân chó dính trên tay.
Hàn Bảo Bình lau xong, mới mở miệng nói: "Chắc là sạch rồi, cô yên tâm đi."
"...... Chìa khóa của tôi."
Hàn Bảo Bình đặt chìa khóa vào tay cô. Lạc Song Ngư nắm chặt chìa khóa, đi thẳng tới chỗ xe thể thao -- mở cửa, lên xe, nhanh chóng khởi động xe. Động tác gấp gáp khẩn trương, phóng đi.
Hàn Bảo Bình đứng im một chỗ, nhìn chiếc xe đi xa, trước khi đi, ánh mắt nhìn chằm chằm cảnh cáo cậu -- Hàn Bảo Bình, cậu nhớ kỹ cho tôi!
Tuy rằng đã qua một tuần, những mà mỗi lúc nhớ đến ngày hôm ấy, Hàn Bảo Bình liền không nhịn được cười, tâm tình vô cùng sung sướng.
Dù sao nữ vương đại nhân cam chịu mất mặt không phải ai cũng có thể nhìn thấy, Hàn Bảo Bình cảm thấy bị ức hiếp tám năm nay hiện giờ đã được bù đắp xứng đáng.
Vừa nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Angel, cậu thu lại nụ cười, không muốn nói chuyện Lạc Song Ngư ra, dù sao việc xấu trong nhà không nên để cho người ngoài biết được.
Thấy Hàn Bảo Bình khôi phục lại bộ mặt lạnh lùng, cúi đầu đọc sách, Angel biết rằng mình không thể nào nghe được chuyện riêng của cậu. Tuy rằng thất vọng, nhưng cô cũng thức thời không hỏi nữa, bằng không sẽ chọc giận cậu mất. Nhưng mà không biết được tin tức gì, cô cũng không dễ dàng bỏ đi như vậy.
"Hàn, chị của cậu......À, tớ nói Lạc Song Ngư ấy." Nhớ lần trước cậu nói cô không phải là chị của cậu, Angel lập tức sửa lại.
Lời đồn về chuyện chị em nhà họ Lạc bất hòa cô cũng từng nghe qua, bởi vậy cũng không mấy ngạc nhiên, kẻ có tiền thì tình thân lại bạc bẽo, huống chi lại không phải là chị em cùng huyết thống.
Nghe thấy cái tên Lạc Song Ngư, Hàn Bảo Bình dời mắt khỏi trang sách, giương mắt nhìn về phía Angel.
"Cô ta làm sao vậy?"
Angel nháy mắt mấy cái, quan sát biểu cảm của Hàn Bảo Bình."Cậu không biết chuyện tối qua của Lạc Song Ngư đang được truyền đi vô cùng náo nhiệt sao?" Ngay cả tạp chí mỗi ngày đều đăng tin.
Hàn Bảo Bình nhíu mày."Chuyện gì?" Từ khi xảy ra chuyện, cậu không chạm mặt Lạc Song Ngư nữa, cô có chỗ ở riêng, một tuần cũng không chịu về nhà.
"Nghe nói cô ấy bỏ Baker nhà Hunter rồi, gần đây lại đổi bạn trai liên tục, đầu tiên là siêu mẫu nam Little, sau đấy lại là CEO của công ty Hawke, tình sử khá náo nhiệt. Cái này cũng chưa tính là gì, tối hôm qua cô cùng một đám người tới Queen......"
Queen? Hàn Bảo Bình nhướng mày, Queen chính là chỗ của ngưu lang, cô gái kia sao lại đi tìm ngưu lang?
"Sau đó Baker-bị-vứt-bỏ, không biết từ đâu nghe được tin tức này, liền chạy tới Queen, kết quả cậu biết đã xảy ra chuyện gì không?" Angel hưng phấn, không đợi Hàn Bảo Bình trả lời, cô lập tức nói "Baker lập túc lôi Lạc Song Ngư đi. Lạc Song Ngư không chịu, Baker muốn dùng lực, kết quả bị Lạc Song Ngư trực tiếp quật ngã!" Angel phồng má, vẻ mặt sùng bái."Trời ơi, cô ấy thế mà lại có thể quật ngã được một người đàn ông!"
Người kia so với thân thủ của cô không tính là gì hết, Hàn Bảo Bình yên lặng thầm nghĩ trong lòng.
"Sau đó thì sao?" Bị một cô gái quật ngã trước mặt mọi người, tên Baker kia nhất định thẹn quá hóa giận, tức giận phản kích ...... Sau đó chắc chắn sẽ bị đánh thảm hại hơn.
"Sau đó...... Baker khóc to."
"Cái gì?" Hàn Bảo Bình hoài nghi mình nghe lầm.
"Không chỉ khóc, còn quỳ xuống cầu xin Lạc Song Ngư đừng bỏ hắn." Nói đến đây, Angel líu lưỡi. Tên Baker kia cô đã gặp qua, bình thường rất tự đại, không ngờ lại si tình đến vậy. "Cậu xem xem, tạp chí đều chụp được ảnh kèm theo chú thích nữa này." Cô đem tạp chí giấu dưới bản kế hoạch vũ hội ra, còn nhiệt tình kể cho cậu nghe.
Hàn Bảo Bình liếc mắt nhìn tiêu đề phóng đại trên tạp chí -- Đại thiếu gia ngông cuồng trực tiếp quỳ xuống cầu xin bạn gái, nữ vương tuyệt tình ôm người mới bỏ đi.
Cả quá trình đều được chụp lại tỉ mỉ, rõ ràng, còn chụp cả lúc cô mang ngưu lang rời đi, ôm cậu đến chiếc xe thể thao của mình.
Hàn Bảo Bình nhìn ảnh Lạc Song Ngư cùng ngưu lang. Ảnh chụp từ xa, nhìn không rõ mặt lắm, nhưng vô cùng thân mật.
"Xem ra Lạc Song Ngư, ác danh ngày càng lan xa." Angel cảm thán, các tiểu thư quý phái luôn cố bảo vệ thanh danh, chỉ có Lạc Song Ngư là không, ác danh lan xa, nhưng năng lực kinh thương thì không ai có thể bì nổi, cho dù thanh danh có kém đi nữa, kim ngạch tiêu thụ của trang web cô sáng lập chẳng những không giảm mà còn tăng đến chóng mặt.
"Hàn, cậu nói......" Đang muốn tâm sự với Hàn Bảo Bình về chuyện của Lạc Song Ngư, tiếng di động bỗng dưng vang lên ngắt lời cô.
Hàn Bảo Bình bắt điện thoại."Mẹ, có chuyện gì vậy?"
"Tiểu Bảo, con mau về nhà đi!" Mai Phương vội vàng nói: "Người nhà Hunter đến đây nói chuyện Song Ngư với Thành Hòa, sau khi nghe xong, Thành Hòa nổi giận, vừa mới về thư phòng lập tức sai người gọi Song Ngư về, đến lúc đó bọn họ nhất định sẽ gây gổ với nhau......"
"Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con sẽ lập tức trở về." Hàn Bảo Bình lập tức đứng dậy, tùy tay cầm quyển tạp chí trên bàn, gác máy, quay sang nói với Angel: "Angel, mình có việc đi trước, chuyện của hội học sinh giao cho cậu xử lý." Dứt lời, cậu bước nhanh ra khởi văn phòng của hội học sinh.
Khó có thể thấy được vẻ mặt của Hàn Bảo Bình luôn luôn lạnh nhạt bỗng nhiên trở nên vội vàng, lo lắng, Angel không khỏi kinh ngạc, cô hơi giật mình nhìn Hàn Bảo Bình rời đi...... Chính xác mà nói, là nhìn quyển tạp chí trên tay cậu. Á, tạp chí của mình, ít nhất phải trả lại cho mình chứ!
Mà quyển tạp chí kia khi đi đến cổng trường, đã bị cậu quăng thẳng vào thùng rác.
---
Lạc Song Ngư cảm thấy mình thực sự suy sụp, từ ngày đó trở đi, mọi việc của cô đều không thuận lợi.
Đáp ứng lời mời chẩn bị trang phục cho một dạ tiệc, cô cùng ngồi tán gẫu với Lille vài câu, thế mà đã bị đồn cô cùng nam siêu mẫu có tình cảm với nhau. Quên đi, ăn cơm với bạn trai của Lille, thế nào lại thành mình có người mới, bọn họ không thấy một bàn có tận ba người hay sao? Người chụp ảnh cũng thật biết chớp thời cơ, vừa khéo lại chụp ngay lúc Lille đi vệ sinh.
Được rồi, dù sao chuyện đồn nhảm về cô cũng nhiều, tuy rằng biết mình vô tội, nhưng cô cũng thấy không có gì phải để ý, muốn bịa đặt thì bịa đặt đi. Nhưng mà chuyện nhảm nhí còn chưa đủ, ngay cả bữa tiệc sinh nhật cũng gặp toàn chuyện không vui. Mọi chuyện là như vậy --
Trang web mua sắm cô sáng lập đang đi vào thời gian ổn định, nhưng vẫn mua hẳn hai lầu cao nhất của trung tâm mua sắm thành phố, trên cùng là chỗ cô ở, tầng dưới là chỗ kinh doanh của cô.
Cô thích cảm giác từ trên cao nhìn xuống, cho nên bất chấp giá hai tầng này rất cao, cô vẫn cứ khăng khăng mua bằng được. Theo cách nói của giám đốc trang web mua sắm - Elle, điều này vừa thể hiện sự cao ngạo của một nữ vương vừa thể hiện quyền uy mà cô có! Lạc Song Ngư nghe xong cười nhạt.
Lạc Song Ngư không hay đến công ty, nếu có công văn gì cần kí tên, bình thường mọi người đều trực tiếp lên thẳng lầu trên tìm cô, có khi công lu bu, người trong công ty sẽ lên thẳng chỗ bà chủ ở, cùng thức đêm thảo luận việc chung, mệt mỏi thì trực tiếp ngủ lại trong phòng của bà chủ.
Mà tối hôm qua là sinh nhật của Elle, công ty vì muốn chúc mừng tổng giám đốc nên bao toàn bộ Queen và chỗ để cùng hoan ái với ngưu lang. Về phần chi phí, đương nhiên là do bà chủ đại nhân chủ chi.
Lạc Song Ngư không thể từ chối, tiền chi ra cũng không đáng kể, nhưng cô không muốn đến Queen. Suy đi tính lại, cô vẫn cảm thấy mở tiệc ở nhà an toàn hơn.
Nhưng Elle lại mở miệng, cô ấy vì công ty đã bảo ra bao tâm sức, chẳng lẽ sinh nhật cô ấy cô lại không đi?
Lạc Song Ngư sờ sờ mũi, đi thì đi.
Sau đó vận xui của cô liền tới, ở ngưu lang điếm lại thấy Lille đến uống rượu, nhìn liền biết chắc là do vừa cãi nhau với tình nhân, thấy Lille chuẩn bị cùng người khác đi thuê phòng, cô chạy nhanh đến ngăn cản. Chuẩn bị dẫn cậu đi, không ngờ Baker uống say lại vọt tới Queen tìm cô, cãi lộn, nhất quyết muốn lôi cô đi. Cô không chịu, Baker còn muốn dùng vũ lực với cô.
Cô tức điên lên, trực tiếp một đòn quật ngã cậu -- cô thực sự không cố ý động thủ, thuần túy chỉ là theo bản năng phòng vệ mà thôi.
Thấy Baker té trên mặt đất, Lạc Song Ngư ảo não rên rỉ, mà việc này chưa nói làm gì, ngay sau đó Baker lại khóc rống, quỳ xuống cầu xin cô đừng bỏ hắn. Lập tức đầu Lạc Song Ngư đau như búa bổ.
Các nhân viên trong công ty hào hứng chạy ra xem, Lạc Song Ngư tức giận liếc bọn họ một cái, kêu nhân viên phục vụ của Queen chăm sóc cho Baker thật tốt, sau đó đưa Lille đang chuếnh choáng say rời khỏi Queen.
Vốn muốn đưa Lille về nhà, nhưng Lille luôn la hét không chịu quay về, không có cách, cô đành phải đem Lille về nhà mình.
Một cô gái cùng một tiểu thụ ở chung thì có thể xảy ra chuyện gì? Cho dù ngủ chung trên giường, Lille ôm cô mà trong miệng vẫn không ngừng mắng chửi người đàn ông kia, ăn vụng không chịu chùi mép, vân vân.
Cô mệt mỏi nghe con ma men say khướt lảm nhảm xong, gọi điện thoại kêu tên đầu sỏ gây nên chuyện này trực tiếp tới đem tình nhân về nhà, cô mệt đến nỗi không buồn đi tắm liền nằm xuống giường ngủ.
Ai ngờ chưa ngủ được ngon giấc đã nghe thấy tiếng điện thoại reo inh ỏi, ba hét trong điện thoại kêu cô trở về.
Đây chính là nguyên nhân mà bây giờ Lạc Song Ngư đứng trước cửa nhà họ Lạc.
Lúc cô đang lái xe trên đường, Elle đã gọi điện thoại cho cô, vui sướng thông báo chuyện tối qua cô ở Queen đã đồn đại khắp nơi, tin hot đăng hẳn trên trang nhất của tạp chí.
Cô đại khái đoán được ba nộ khí dâng trào kêu cô trở về chắc vì nguyên nhân này.
Bất đắc dĩ thở dài, Lạc Song Ngư mở cửa, vừa mới bước vào, tiếng gầm giận dữ của ba đã truyền đến.
"Lạc Song Ngư! Cô còn có mặt mũi trở về cái nhà này sao!"
Cùng với tiếng hét là một chiếc ấm thủy tinh đang bay tới chỗ cô, Lạc Song Ngư đang định né, một người đã kịp thời vọt đến, ôm lấy cô, chắn ở phía trước cô.
Sau đó cô nghe thấy tiếng kêu của người phía trước, cùng lúc đó tiếng vỡ của ấm trà vang lên.
Lạc Song Ngư thất thần, ngẩng đầu thấy Hàn Bảo Bình đang chau mày, con ngươi đen sẫm yên lặng nhìn cô, ánh mắt chuyên chú.
Lòng của cô không khỏi khẽ run.
"Tiểu Bảo!" Mai Phương sợ hãi, chạy nhanh về phía con trai. "Con có sao không, có bị bỏng không?"
Hàn Bảo Bình nhịn xuống cơn đau rát, lắc đầu, mỉm cười trấn an mẹ: "Mẹ, con không sao."
"Không sao là tốt rồi." Mai Phương cố gắng áp chế cảm xúc, lập tức quay đầu mắng chồng, "Lạc Thành Hòa, ông làm cái gì vậy! Tức giận la mắng đã quá lắm rồi, sao lại quăng ấm trà vào người Song Ngư! Trong đó còn có nước nóng, nếu tiểu Bảo không kịp đỡ...... Nếu Song Ngư bị thương thì phải làm sao?!"
"Anh......" Lạc Thành Hòa cũng mình tức quá, lúc ấm trà quăng khỏi tay lập tức thấy rất hối hận, may mà có tiểu Bảo ngăn kịp......
Tức giận của ông tạm thời giảm xuống, lo lắng con gái có bị thương không, nhưng còn chưa kịp mở miệng.
Ai ngờ Lạc Song Ngư lại đột nhiên dùng sức đẩy Hàn Bảo Bình ra. "Cút! Ai muốn cậu xen vào việc của người khác!"
Không ngờ Lạc Song Ngư sẽ đột nhiên đẩy cậu ra, Hàn Bảo Bình đang cố nén cơn đau từ lưng truyền đến, nhất thời không kịp phòng bị, cả người mất cân bằng.
Lạc Song Ngư thất thần, trơ mắt nhìn hẵn ngã ngồi xuống, tay phải đúng lúc cứa phải mảnh vỡ của ấm trà.
"Tiểu Bảo!" Mai Phương kinh hãi kêu lên.
"Lạc Song Ngư! Cô làm cái gì vậy?" Lạc Thành Hòa sợ run, lửa giận vừa nguôi bỗng nhiên tăng vọt, "Cô còn dám đối xử với em trai như vậy, ngoài việc gây chuyện ở bên ngoài cô còn làm được gì hả?!"
Cô không phải cố ý, cô, cô chỉ là......
Lạc Song Ngư nhìn cánh tay Hàn Bảo Bình chảy máu, cả người run nhẹ nhưng khuôn mặt lại không lộ ra tia sợ hãi nào, vẫn quật cường nhìn thẳng.
"Ai bảo nó không cẩn thận." Cô lạnh lùng đáp lời.
"Cô!" Không ngờ cô không chịu tỉnh mà còn nói ra những lời này, Lạc Thành Hòa tức giận đến phát run, "Cô cút cho tôi! Từ nay trở đi đừng bước chân về cái nhà này nữa!"
"Cái gì! Thành Hòa! Ông đang nói cái gì vậy !" Mai Phương không chịu nổi quát chồng, lại dịu dàng nói với Lạc Song Ngư: "Song Ngư, con đừng nghe lời ba con nói." Cuối cùng mới đau lòng nhìn con trai."Tiểu Bảo, con chờ một chút, mẹ đi lấy hòm thuốc."
Mai Phương vội vàng đi lấy hòm thuốc, Lạc Song Ngư mím môi, cái gì cũng không nói, trực tiếp xoay người đi thẳng ra khỏi cửa.
Cô đi rất nhanh, bên tai còn có thể nghe được lời mắng nhiếc của Lạc Thành Hòa, nhưng cô chỉ nhớ đến vết thương đang chảy máu trên tay Hàn Bảo Bình, cả lúc cậu che cho cô, cúi đầu, chăm chú nhìn vào mắt cô...... Đồng tử đen sẫm nhìn cô khiến cô vô cùng sợ hãi. Cô không chịu được, chạy đi thật nhanh.
Lạc Song Ngư run run lấy chìa khóa xe chuẩn bị bỏ đi, lại bị một người nào đó đoạt mất. Cô ngẩn người, lúc tỉnh lại đã thấy Hàn Bảo Bình ngồi vào trong xe.
"Hàn Bảo Bình, cậu làm gì vậy? Ra khỏi xe của tôi mau!" Cô căm tức nhìn cậu.
Hàn Bảo Bình trực tiếp nổ máy, quay đầu bảo cô: "Lên xe."
"Đây là xe của tôi! Cậu......"
"Lên xe." Hàn Bảo Bình không nhẫn nại."Tôi đếm tới ba, cô không lên xe, tôi sẽ lái xe bỏ đi đấy."
"......"
Lạc Song Ngư trừng mắt nhìn cậu, cô sẽ không chịu khuất phục, cô...... Ánh mắt nhìn thấy máu trên cánh tay cậu, con ngươi hơi co lại.
Lúc Hàn Bảo Bình đếm tới ba, cô mở cửa lên xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro