Chương 7
* Bí kíp cưa đổ trai thẳng – Dành cho trai "cong"*
Tiêu đề có vẻ bắt mắt, Lưu Chí Hoành cười sảng khoái vỗ tay vào đùi một cái mạnh " Là tên nào lại đặt cái tiêu đề ngu ngốc này, haha!"
Ngoài miệng nói vậy nhưng tay cậu lại nhấp chuột vào kéo kéo, vô tình một dòng chữ đỏ lướt qua. Cậu cẩn thận quay lại đọc một chút * Hãy để anh ta nếm thử mùi vị của bạn!!!*
Khóe miệng Chí Hoành giật giật, trên trán hắc tuyến xuất hiện dày đặc. Tay vô thức tắt trình duyệt đóng máy lại, đi ra khỏi thư phòng của Thiên Tỉ chạy về phòng hắn chui vào chăn run rẫy " Thế giới này thật nguy hiểm! Nguy hiểm ! Nguy hiểm !Rất nguy hiểm!!!"
Cái này ... Là cậu đang hiểu lầm ý của người ta, người ta ám chỉ *hương vị* kia đó là vị *trà hoa cúc* cậu lại nghĩ tới món *sữa chua*. Ẩy toàn thân run rẫy tưởng tượng, cậu mà dám cho hắn nếm *sữa chua* của cậu thật không dám nghĩ tới cái gọi là tương lai kia, có lẽ cả đời còn lại đi tiểu phải ngồi rồi.
Thiên Tỉ đứng trước cửa tay nới lỏng cà vạt, ném cặp xách vào một góc nào đó, toàn thân di chuyển tới chỗ cậu, giọng nói mang đầy khinh bỉ còn có chút ý cười giễu " Khẩn trương như vậy, chưa gì đã nằm đó chờ tôi thượng cậu sao?"
Theo thói quen, Lưu Chí Hoành tung chăn ngồi dậy nhìn chằm chằm vào hắn, đôi mày thanh tú chau lại " Nói đủ chưa? Anh làm sao lại bí ẩn như quỷ vậy , đi tới đi lui không phát ra tiếng động làm tôi sợ muốn chết!" đây gọi là tuyệt chiêu bí truyền trong giang hồ mấy trăm năm về trước, gọi là ' Thuật Hoán Đổi Vị Trí' khiến người khác không biết đường nào mà tránh.
Bất quá lần này vận công thất bại, bị ánh mắt như đao sắc của hắn phản công cậu lập tức ngậm miệng.
" Xong rồi?!"
Lưu Chí Hoành ngoan ngoãn gật đầu, không dám nhìn hắn, lấy chăn chùm kín người.
Thiên Tỉ mạnh tay lật tấm chăn ra, thô bạo nắm lấy tóc cậu kéo ngược ra sau bắt cậu ngẩng đầu nhìn mình, gương mặt hắn lúc này trông như quỷ Satan độc ác " Biết thân phận một chút, tôi đùa giỡn cậu không có nghĩa cậu được quyền lên mặt với tôi!"
Đáng lẽ cậu đã không dám nói thêm lời nào nhưng bản tính trời sinh của cậu đã kỳ quái như vậy, càng bị đe dọa cậu lại càng lần tới, cậu tò mò hẵn sẽ làm gì mình " Vậy sao! Anh càng nói tôi lại càng lên mặt đấy!"
Trong chớp mắt, mặt cậu nóng rát, bên má trái in hằn dấu tay đỏ hồng. Không hiểu sao lúc này cậu lại bật cười, ánh mắt điên cuồng nhìn Thiên Tỉ, trực tiếp nhào tới cắn vào cổ hắn.
" Cậu làm gì vậy?" hắn đẩy cậu ra, khinh bỉ lộ rõ trên khuôn mặt kèm theo sự tức giận của hắn.
Lưu Chí Hoành nhếch môi, khóe miệng còn vươn tơ máu " Tôi muốn xem anh trừng phạt tôi như thế nào?"
Hắn kìm nén cuồng phong đang nỗi trong lòng, một phát đẩy mạnh cậu xuống giường " Giỏi lắm!"
Hắn đầu tiên đòi lại công bằng cắn một cái để răng nanh cắm thật sâu vào cần cổ trắng ngần của cậu, Chí Hoành đau đớn rên rỉ, cậu thực ra sớm đã biết mình là một tên có màu M nặng.
" Nhìn cậu xem, không khác gì mấy ả đàn bà lẳng lơ!" Thiên Tỉ nhếch môi khinh bỉ, bàn tay thon dài đưa vào trong lớp áo sơ mi mỏng của cậu liên tục ma sát.
Lưu Chí Hoành khẩn trương nắm lấy cổ áo hắn nồng nhiệt hôn xuống, chiếc lưỡi nhanh nhạy luồn vào khoang miệng khuấy đảo. Hắn chờ cho cậu không để ý liền lưu lại một vết cắn đau nhói ở đầu lưỡi cậu.
Thiên Tỉ thõa mãn nhếch khóe môi, ngồi đó nhìn cậu tự thoát y cho mình rồi giúp hắn cởi bỏ y phục. " Khẩu giao cho tôi!" hắn hung hăn ra lệnh.
Được thôi, gương mặt cậu không có nửa điểm bối rối chỉ có vệt hồng hồng ẩn hiện ở bên hai má và vành tai, cậu e thẹn đối diện hắn từ từ cúi người xuống, ánh mắt nhìn hắn cũng không giống thường ngày.
Thiên Tỉ thú nhận bản thân có điểm thất thố, rõ ràng muốn đùa bỡn cậu một chút nhưng nhìn bộ dáng khiêu khích này của cậu tiểu đệ đệ lại không tự chủ mà đứng lên.
Cậu cầm lấy cự vật trong tay khẽ ma sát, chiếc miệng nhỏ từ từ ngậm lấy vậy kia. Đôi mắt đó tại sao lúc này có thể nhìn hắn đầy ôn nhu như vậy, giống như cậu là thiên sứ bị ác quỷ là hắn bắt phải làm chuyện xấu này.
Vừa muốn đẩy cậu ra nhưng trong lòng lại luyến tiếc, chờ một chút nữa khi hắn kịp lấy lại đủ hồn vía, người kia đã sớm ở thế chuẩn bị tiến nhập.
Thiên Tỉ quát lớn , sắc mặt vô cùng không tốt " Cậu... mau dừng lại!"
Lưu Chí Hoành cố chấp khiêu khích hắn, tự mình ngồi lên cự vật đã sớm cương cứng của hắn, cổ họng không tự chủ phát ra âm thanh khiến người nghe đỏ mặt.
Vừa lúc đó, điện thoại của hắn để trên bàn đột nhiên nhấp nháy đèn. Thiên Tỉ giữ hông cậu lại " Dừng lại!"
Cậu nghe theo hắn, im lặng dừng động tác, khóe mắt rưng rưng nước nhìn theo chiếc điện thoại hắn cầm trên tay, là ai lại gọi giờ này?
Cậu loáng thoáng nghe được tiếng người gọi tới, thông qua cách nói chuyện có vẻ như là cô bạn gái của hắn hôm trước, âm thầm cười khoái trá, cậu bất ngờ động thân dưới.
Mật huyệt nhỏ ngậm lấy đặc trưng nam tính to lớn làm cả hai đều đau. Lưu Chí Hoành bám lấy cổ Thiên Tỉ cố ý rên rỉ lên tiếng " Ân ... Tỉ! Nhanh một chút.... Haa~ thật thoải mái ah~!"
Hắn nhất thời không biết làm gì, càng cố gắng cậu càng làm tới, cuối cùng nhịn không được hắn khẽ gầm một tiếng.
Mỹ Kì ở đầu dây bên kia đều nghe thấy, tức giận nói một câu " Không ngờ anh lại vô sỉ như vậy! Thiên Tỉ, vĩnh biệt!" lập tức tắt máy.
Hắn trong nháy mắt ngẩn ngơ, chuyện này rốt cục là như thế nào?!
Nghĩ nghĩ một lát, hắn tức giận nhìn cậu, cuồng bạo hành hạ cơ thể cậu " Rất thoải mái sao! Chết tiệt, tôi nhất định sẽ thao chết cậu! Đúng là đồ bệnh hoạn!"
Lưu Chí Hoành nằm đó nghe hắn sỉ nhục, càng nghe càng mắc cười, đối với một người như cậu mấy lời này đã nghe đến thuộc lòng rồi, không cần phải nói nhiều lần vậy a~.
Im lặng một lát, lấy lại bình tĩnh , cậu cười thật tươi vuốt nhẹ lên mặt Thiên Tỉ " Quá khen rồi!"
Trong phút chốc, hắn đẩy cậu ngã mạnh xuống đất, chân đạp liên tục vào bụng cậu đến nỗi cậu nằm đó thở dốc, miệng phun ra một ngụm máu. Hắn nhếch môi, ánh mắt nguy hiểm nhìn cậu, chân bước tới tủ đầu giường lấy ra một khẩu súng lục mạ vàng, cài chốt kê sát đầu cậu.
Cảm giác mát lạnh chạm vào thái dương, cậu lại cố gắng trưng ra nụ cười giễu cợt " Phải làm tới mức này à!"
" Đùa bấy nhiêu đủ rồi!" tay hắn càng lúc càng nắm chặt khẩu súng.
Chí Hoành nhắm mắt thở ra " Tốt thôi! Nhanh một chút! Thật mong chờ a~!" quả thật cậu chưa muốn chết nhưng vẫn là rất ghét thái độ đó của Thiên Tỉ, nhìn vào liền muốn chống đối hắn, ai bảo cậu là con người kì lạ như thế chứ. Còn muốn thử xem hắn có dám hay không. Nếu hắn không dám làm thì không sao, còn ngược lại bất quá đi sớm vài năm cũng không có gì đáng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro