Chương 6
Mẹ ơi! Hôm nay là ngày gì lại xui xẻo như vậy? Trốn ra ngoài chơi cũng không yên, ngồi trong bar cũng phải thấp thỏm lo sợ hắn nhìn qua bên này.
Tại sao lại vào quán bar chết tiệt này chứ??? Lưu Chí Hoành trong lòng bức bối khó chịu nhưng vẫn ngậm miệng chờ thời cơ được đi ra ngoài. Mấy tên ngu ngốc thuộc hạ của hắn đứng đầy ở đó hỏi làm sao cậu có thể lẻn ra ngoài được đây?!
Cậu luyến tiếc nhìn mấy em gái xinh đẹp hiếm có lại ngậm ngùi ủy khuất tự hỏi " Tại sao các em đêm nay lại xuất hiện mà không phải mấy hôm trước a~? Tell my why T^T"
Đầu cúi thấp, cậu len lỏi qua đám người đông đúc, lúc sắp nhìn được ánh hào quang, áo đột nhiên bị nắm lại, lỗ chân lông giãn ra, cậu cứng người không dám ngoảnh đầu nhìn người nắm áo mình , mặt cậu lúc này ngố chịu không nổi...
Thiên Tỉ đang ngồi uống rượu, tằm mắt buồn chán lướt nhìn xung quanh, vô tình ánh mắt dừng lại ngay cửa ra vào, hắn thấy có gì đó quen mắt, bộ quần áo đó rất giống của mình. Nhưng ai quan tâm chứ, bộ đồ đó cũng không hẳn là của hắn, đâu phải may riêng cho mình hắn chứ, tiếp tục nốc rượu, Thiên Tỉ tiếp tục suy nghĩ tâm trí đang bay bỏng thì hắn giật mình bật dậy " Bộ quần áo đó là mình đặt may, làm sao có cái thứ hai? Hơn nữa đã rất lâu rồi không mặc vì nó chật khít rồi!"
Đứng dậy thanh toán tiền rượu, hắn nheo mắt nhìn tới người kia, hiện tại đã biến đâu mất.
Chí Hoành thở dài cười lớn, đứng cách quán bar không xa vừa tính gọi taxi, không ngờ lại bị tóm. Hắn tức giận mặt trán nổi đầy gân xanh, cậu không thèm quay lại, quát lớn " Buông ra ! Còn đụng chạm nữa nhất định tôi không bỏ qua cho...."
"Vậy sao!"
* Thình thịch* tất cả đều im lặng, cậu khó khăn nuốt nước bọt không dám ngoái lại.
Thiên Tỉ tự mình tiến tới trước mặt cậu nở cười lạnh tanh đầy sát khí " Tôi có bất ngờ dành cho cậu!"
" Tôi... tôi..." thật muốn trợn mắt nói to với hắn " Bất ngờ cái đầu nhà anh!". Bất quá cậu chỉ dám nghĩ chứ không dám nói thành tiếng " Thiên Tỉ ca ! Tôi đây không thích bất ngờ a~. Hay anh dành điều bất ngờ đó cho anh đi nha!"
" Trễ rồi, đi về thôi!" hắn mạnh tay kéo cậu đi, trong lời nói không có chút thiện ý nào. Lần này đúng là khóc không ra nước mắt mà.T_T
Thiên Tỉ kéo cậu xuống bãi giữ xe, từ trên xe lấy một cái còng tay giam hai tay cậu lại, đẩy vào hàng ghế sau.
Lên xe chạy một mạch về nhà. Thiên Tỉ bình thường không có gì khác biệt, thậm chí tỏ vẻ bình thường ngồi sofa trong phòng khách hút thuốc.
Lưu Chí Hoành ngồi yên lặng nhìn hắn không nói gì, sắc mặt cực kì thê thảm.
Thiên Tỉ mở lời " Rất thú vị!"
"?????" Chí Hoành không hiểu chau mày nhìn hắn.
" Nhớ đến nỗi ra ngoài tìm tôi à? Nói xem... Sau này tôi tan ca không ra ngoài uống rượu nữa, liền về nhà hảo hảo chăm sóc cậu. Thế nào?" Hắn thong thả nhả khói, chân vắt hình chữ ngũ, môi nhếch lên tạo thành một đường cong khó hiểu.
Lưu Chí Hoành nuốt nước bọt " Không cần... hề hề không cần đâu!"
Hắn đứng dậy đi tới chỗ cậu, ngón tay thon dài lướt qua đôi má mềm mại của cậu " Tôi quan tâm cậu muốn hay không sao?!"
Đang bận thông suốt câu nói của hắn, da đầu đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, gương mặt đẹp hoàn mỹ phóng đại trước mắt, lúc này nhìn thật đáng sợ tuy nhiên chối bỏ mị hoặc trên gướng mặt này là điều không thể. Dịch Dương Thiên Tỉ rít lên từng chữ khiến cậu sợ hãi " Tôi có thể giết chết cậu chết bất cứ lúc nào. Cho cậu biết, TÔI – KHÔNG- PHẢI- GAY"
Lưu Chí Hoành ánh mắt ai oán nhìn hắn, cố chấp cười trêu tức hắn " Vậy giết tôi đi, bằng không tôi sẽ bẻ cong anh!"
"Thử xem ! Thật mong chờ!" nói xong hắn làm như chưa có gì phủi mông đi lên phòng.
Cậu đứng dậy khỏi ghế xoa xoa đầu ' Chờ đó! Không bẻ cong được người! Lão tử nhất định đồi thành họ Dịch! Kêu là cái gì a~... Dịch Chí Hoành!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro