Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42 +43

Chương 42

"Cha... con có chuyện muốn nói !" Lưu Chí Hoành bước vào phòng, đặt đĩa trái cây xuống bàn tiến tới chỗ giường bệnh của Lưu Chí Tôn.
Ông ho khan vài tiếng rồi im lặng không nói gì, cậu cười khổ ngồi xuống cạnh ông "Cha vẫn còn giận sao !"
Ông liếc sang cậu một cái, chau mày "Bỏ cha mình đi theo một tên đối xử với mình không ra gì. Thử hỏi, nếu con là cha thì sẽ thế nào ?"
"Cha, con biết lỗi rồi. Hơn nữa con hứa lần này sẽ không đi đâu nữa, toàn bộ nghe theo cha, chỉ xin cha..." 'đồng ý cho con và Thiên Tỉ được ở bên nhau!' lời chưa kịp nói hết đã bị ông cướp đi.
"Vậy nghe theo cha, đừng gặp Thiên Tỉ nữa !"
Giọng nói của Lưu Chí Tôn vô cùng nghiêm khắc, cậu không dám cãi lại, đành im lặng chờ dịp khác. Sau khi nói vài câu, Lưu Chí Hoành lui ra ngoài cho ông nghỉ ngơi.
Cậu về phòng lén gọi cho Thiên Tỉ...
"Yo, chào em, bảo bối!" hắn đang cực kỳ cao hứng vì cổ phiếu công ty của Lưu gia đang tăng giá rất nhanh.
Nhưng Chí Hoành cậu lại chán nản vô cùng "Aiz, em đang buồn muốn chết, đừng đùa nữa !"
"Nói anh nghe xem nào !"
Lưu Chí Hoành khẽ thở dài "Cha nói không muốn em gặp anh nữa !"
Thiên Tỉ cũng hết cách "Ân! Anh hiểu rồi, em cứ để anh sắp xếp! Cũng trễ rồi, em nghỉ ngơi đi !"
"Em nhớ anh !"
"Ngoan, ngủ sớm, mai chúng ta gặp nhau !"
Cậu vui mừng gật đầu mặc dù hắn không thể thấy "Tạm biệt! Ngủ ngon !"

Tắt điện thoại, Thiên Tỉ mệt mỏi xoa xoa thái dương ngả người ra ghế tựa trong thư phòng. Nhìn lên đồng hồ, cũng đã 23 giờ rồi. Nhìn mớ văn kiện hỗn độn trên bàn, tách trà lạnh ở cạnh khay cắm bút, hắn đột nhiên bật cười, lắc đầu "Mình thật giỏi mà !"
Cứ mỗi lần Lưu Chí Hoành gọi cho hắn là hắn lại phải lên kế hoạch. Thiên Tỉ hắn vốn nhiều mưu kế, lần này không ngoài dự đoán lại phải dùng tới mưu kế lừa Lưu Chí Tôn.
Từ sớm hắn đã lái xe tới trước cổng nhà cậu nhấn chuông liên tục.
Lưu Chí Tôn biết hắn tới lập tức bảo cậu về phòng không được bước ra ngoài nửa bước. Mặc dù bệnh tình của ông chưa thuyên giảm nhưng bảo ông lần này không ra mặt mắng hắn một trận ra hồn thì đúng là hiếp người quá đáng.
Thiên Tỉ một bộ dáng tự nhiên ngồi ở phòng khách nhịp nhịp chân, thấy ông xuống hắn cũng không thèm đứng dậy chào hỏi, chỉ cười nói "Chào bác, bác Lưu !"
Lưu Chí Tôn không mấy tự nhiên ho vài tiếng "Chẳng hay, hôm nay cậu tới đây là mang theo loại chuyện gì a?"
"Là mang theo một tin vui, một tin buồn !"
"Tốt, vậy nói đi, sau đó biến khỏi đây !"
"Đừng gấp như vậy chứ. Tin vui, tôi đã giúp bác cứu Lưu thị sống lại như trước, tin buồn, con trai bác, là Lưu Chí Hoành, cậu ấy sẽ gã cho tôi. Nghe nói chuyện này không hợp với ý bác cho lắm, thật đáng tiếc a!" nói xong hắn còn cố ý nhếch môi trêu chọc.
Lưu Chí Tôn nghe xong tức giận đến nỗi đứng không vững "Cái thằng nhãi này! Mày đang nói cái gì !"
Thiên Tỉ không ngại lặp lại một lần nữa thật rõ ràng "Con trai bác, Lưu Chí Hoành, phải gả cho tôi !"

Lưu Chí Hoành sốt ruột mở cửa , thấy hắn đối với cha mình như vậy có chút không hài lòng. Biết rõ là hắn hoàn toàn không có ý xấu, vậy mà cậu lại khó chịu khi hắn nói vậy với ông "Thiên Tỉ!"
Thấy cậu đứng ở cầu thang gọi lớn, Thiên Tỉ đứng dậy, hai mắt sáng rỡ bước tới chỗ cậu "Chí Hoành, em mau tới đây !"
Lưu Chí Tôn quát "Con hoàn toàn không xem ta ra gì sao ? Lời ta nói con thậm chí không bỏ vào tai !"
Cậu khổ sở hết nhìn cha mình rồi lại nhìn sang hắn "Thiên Tỉ...! C...cha...!!!"
"Đừng hòng qua lại với tên khốn này, cha đã nói không là không !"
Thiên Tỉ thoải mái khụy gối xuống trước mặt ông, thành tâm cầu xin "Từ nãy đến giờ, đều là diễn kịch. Bác trai, cháu... aiz thật ngại quá, cháu hôm nay tới đây là để xin lỗi..."
"Cậu có lỗi sao ?" ông nhướn mày giả vờ không hiểu hắn đang nói gì.
Lưu Chí Hoành còn tưởng với tính cách ưa sĩ diện đó của hắn chắc chắn sẽ cùng cha mình cãi nhau một trận ra trò nhưng lần này lại khác, hắn mỉm cười quỳ yên ở đó "Cháu sai gần như toàn bộ rồi ! Bác nói đúng, cháu là đồ khốn, vậy nên mới đối xử Chí Hoành như vậy. Bất quá... cái gì qua cũng đã qua rồi, hiện tại cháu biết được người mà cháu cần nhất, yêu nhất, là Chí Hoành!"
Cậu đứng ở một bên lời bị nghẹn nơi cổ họng nói không thành tiếng.
Lưu Chí Tôn nheo mắt chăm chú nhìn hắn "Dựa vào cái gì tôi phải tin cậu. Còn nữa, con trai tôi nhất định không gả cho cậu !"
"Bác trai ! Đáng lẽ chúng cháu đã cùng nhau chung sống mà không cần biết bác suy nghĩ gì, sở dĩ hôm nay quay về đây cầu bác như vậy là do Chí Hoành nói, muốn được bác chấp thuận, như vậy đối cậu ấy mà nói mới là hạnh phúc vẹn toàn !"
"Dừng! Từ khi nào cậu nói nhiều như vậy !" mắt Lưu Chí Tôn đỏ ngầu, quay sang nhìn đứa con trai ngốc của mình. Cậu sững người, bất đắc dĩ rụt rè gật đầu.
Ông hắng giọng "Một lần nữa ! Tôi muốn hỏi, vì cái gì tôi phải tin cậu ?"
"Vì cháu sẽ đem danh dự của mình ra mà đặt cược, cả đời này yêu thương Lưu Chí hoành, luôn ở bên cạnh cùng nhau sống đến bạc đầu !"
"Hai người nam nhân, cậu thấy có thể sao !"
"Chỉ cần là tình yêu, không vấn đề !" hắn tự tin nói lên quan điểm của mình.
Nhìn ánh mắt chờ đợi đáng thương của Lưu Chí Hoành, lòng Lưu Chí Tôn nặng trĩu "Được ! Xem như tôi tạm tin cậu lần này !"
Cậu lập tức hé nụ cười rạng rỡ cúi đầu thẹn thùng "C...Cảm...Cảm ơn cha !"
Thiên Tỉ dùng hết công lực cũng không thể che giấu được vui mừng trong ánh mắt, hắn hạnh phúc đứng dậy tiến tới ôm chặt lấy cậu, còn không quên quay sang Lưu Chí Tôn gật đầu cảm ơn "Cảm ơn cha, vì đã đồng ý !"
Ông lắc đầu cười khổ "Đừng gọi cha sớm như vậy ! Cậu còn chặng đường dài phía trước vẫn chưa đi !"

----------------------------------------------------------------------------------------

Chương 43


Lại nói hai người nam nhân cần gì phải có lễ cưới đặc biệt hoành tráng, loại quan điểm này thực sự vô cùng sai lầm. Tình yêu nào lại không thể có được kết cục tốt đẹp, còn nói cái gì vấn đề giới tính, toàn bộ khái niệm ích kỷ đó tốt nhất nên bị thiêu rụi bởi lửa địa ngục cả đi.
Mặc dù không mấy hài lòng với đứa con rể này nhưng Lưu Chí Tôn vẫn vô cùng quan tâm chú trọng vào hôn lễ lần này. Cả ngày bận rộn lo gửi thiếp mời, chuẩn bị lễ đường, còn có cùng hai người đi chọn thành hôn trang phục.
Tại một cửa tiệm áo cưới nào đó ở trung tâm thành phố...
"Ai nha ~ cha ! Được rồi, con cũng không phải là con gái a !" Lưu Chí Hoành bị cha mình bức đi thử váy cưới liền đỏ mặt ngượng ngùng hết sức phản đối.
Thiên Tỉ chưa thể gọi là đã cưới được vợ về nhà nhưng vẫn cả gan trễ hẹn. Đẩy cửa bước vào, nhìn cậu luống cuống đỏ mặt đứng đó gãi đầu, hắn mỉm cười rạng rỡ tựa vào cửa đứng nhìn thật lâu không nói câu nào, cho tới khi cậu phát hiện ra hắn đã đứng đó từ lúc nào "Anh...Cuối cùng cũng tới rồi !"
Vừa định đi tới chỗ hắn, Lưu Chí Tôn lại ho khan vài tiếng "Tốt lắm, con rể nhà ta đúng là rể quý a !"
Thiên Tỉ lúc này mới nhớ ra mình còn chưa chào bậc trưởng bối, từ lúc tới mắt đã chăm chăm nhìn ngắm tân nương của mình mà quên mất "Ngô! Nhạc phụ đại nhân, thật thất lễ, mong cha thứ lỗi con vô lễ. Là do..."
"Cha~..." cậu khó xử nhìn ông, còn sợ cha mình sẽ vì chuyện cũ mà nhỏ nhặt bắt lỗi hắn.
Ông đương nhiên không phải loại người nhỏ mọn như vậy "Aiz đứa con này... Dịch thiếu ! Còn không mau vào trong thử lễ phục !"
"Tuân mệnh, nhạc phụ đại nhân bất quá ngài cũng đừng gọi như vậy, thật xa lạ !" nói xong hai người nhìn nhau cười hạnh phúc. Để lại một nam nhân trung niên thở dài lắc đầu thầm nghĩ 'Tên tiểu tử thối nhà cậu, cái gì xa lạ không xa lạ, tôi cho phép cậu cưới con tôi đã là phúc 8 đời nhà cậu rồi !'
Ban đầu ông tới đây là vì Lưu Chí Hoành đi một mình sẽ rất buồn chán, nói đi nói lại người làm cha như Lưu Chí Tôn ông xót con, không hiểu tại sao con mình lại có thể yêu tên vô lại tên Thiên Tỉ kia. Thật là tình yêu mù quáng mà. Ngẫm lại, nhớ năm xưa, ông và vợ cũng từng hoan hoan tương ai như vậy, đáng tiếc... Tới đây cái gì cũng không muốn nghĩ nữa. Con cháu có phúc của con cháu, ông vờ như nhớ ra điều gì đó tìm cách đi khỏi để lại không gian riêng tư cho cậu và hắn. Lưu Chí Hoành luyến tiếc không muốn cha mình đi, cậu sở dĩ còn dự định trong album ảnh cưới được chụp cùng ông vài bức, còn Thiên Tỉ thì sao ? Thực ra hắn đã muốn Lưu Chí Tôn sớm một chút đi khỏi, vì có ông ở đây hắn cảm thấy mất tự nhiên, còn có cảm giác xấu hổ vì những chuyện trước kia mình đã làm nữa (Đúng là đồ vô ơn mà, tha thứ cho ổng xong còn độ lượng gả con cho ổng mà ổng cứ muốn đuổi người ta đi ! =))))) ).
Một ngày nào đó trời trong xanh mây trắng bay bềnh bồng nắng không gắt, tại lễ đường đang diễn ra lễ cưới của một đôi uyên ương, là một đôi nam nam, quan khách đã đến đông đủ ngồi đầy ở hai bên hàng ghế trong thánh đường, lúc "Cô dâu" và chú rể bước ra, ai nấy ngạc nhiên, nếu không phải lúc từ ngoài vào có gặp Lưu Chí Tôn và một số người quen khác họ còn tưởng mình đi nhầm chỗ. Rõ ràng nói là lễ thành hôn của một cặp nam nam, cuối cùng lại là một nam một nữ, "Cô dâu" mỉm cười rạng rỡ cầm trong tay bó hoa cưới đơn giản nhưng rất tinh tế, còn chú rể cứ chăm chăm âu yếm nhìn bạn đời của mình, trong đáy mắt là si mê tuyệt đối cùng với ôn nhu vô độ. Lúc hai tay chạm vào nhau, cảm nhận hơi ấm của đối phương, họ không hẹn mà cùng lúc bật cười ngượng ngùng cúi đầu.
Đến lúc đọc lời thề nguyện, Thiên Tỉ chân thành nhìn Lưu Chí Hoành "Sau ngày hôm nay, tôi chính thức là chồng và là người sẽ luôn yêu thương và che chở cho Lưu Chí Hoành hết cuộc đời. Tôi hứa sẽ luôn chăm sóc và bảo vệ em trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Nếu em cười tôi sẽ cùng cười với em, nếu em khóc, tôi sẽ là bờ vai vững chắc. Và cho dù cuộc sống này có dẫn đến điều gì đi chăng nữa, thì tôi cũng sẽ luôn ở lại bên cạnh em."
Khó mắt Lưu Chí Hoành đã ửng hồng, cậu nức nở nói không thành lời, tâm hồn bị nhu tình của hắn nhấn chìm "Tôi, Lưu Chí Hoành, sau khi đeo vào tay nhẫn cưới này sẽ trở thành vợ của Thiên Tỉ, chỉ cần là ở nơi nào có anh tôi đều tình nguyện tới, chỉ cần anh nói cho tôi biết, dù chuyện có lớn thế nào tôi cũng sẽ cùng anh giải quyết, sẽ là người đầu tiên và cuối cùng đứng chờ anh trên đường đời đầy rẫy những điều bất ngờ này."
Tói tận lúc này, mọi người mới biết, thật ra tân nương kia chính là nam, bất quá bộ váy cưới lộng lẫy cùng vẻ đẹp nhụ nhuận của cậu đánh lừa được thị giác của biết bao nhiêu người.
Bên dưới tiếng vỗ tay vang lên lớn dần, hai người đứng trên lễ đường trao nhẫn cưới, đôi bàn tay lồng vào nhau cảm nhận được từng nhịp thở của nhau. Thiên Tỉ nhìn cô dâu xinh đẹp của mình kìm lòng không đặng cúi người hôn lên môi cậu.
Quần chúng bên dưới, một vài người trẻ tuổi khí lực cao hò hét lớn tiếng làm Lưu Chí Hoành thoáng chốc đỏ mặt cười gượng giả vờ né đi chỗ khác. Cậu quan sát thấy được hắn có chút khó chịu nên đã kịp thời ghé vào tai hắn thì thầm "Chúng ta chờ tới tối nay có được không !"
Thiên Tỉ lập tức cao hứng khẽ chạm ngón tay lên chóp mũi cậu xoa xoa "Tiểu quỷ! Thật không thể chống lại em mà !"
Cậu cười hì hì để hắn dìu mình ra khỏi lễ đường.
Đoạn tung hoa cưới, người chụp được chính là Lưu Nhất Lân, cậu nhóc đang đứng nghịch ngợm mấy cô bạn nhỏ cùng lứa ở gần đó đột nhiên bị vật gì đó cứng cứng nhưng lại mềm mềm đập vào đầu. Cúi xuống nhặt lên 'Là hoa của anh họ !' cả ngày hôm đó bé cứ vui vẻ nhìn bó hoa rồi ngửi ngửi, cực kỳ thích thú. Vì trước đây mẹ bé có nói qua về chuyện tung hoa cưới...
Thiên Tỉ và Lưu Chí Hoành bước lên xe hoa màu trắng đứng chờ sẵn ở trước lễ đường. Đoạn nhạc vang lên còn chưa dứt
"Chỉ cần có em ở bên cạnh, bầu trời không còn âm u nữa
Mỗi ngày đều là ngày đặc biệt, ánh nắng đặc biệt rực rỡ
Cầu vồng vì sao trải dài từ tây sang đông ?
Vì nụ cười của em làm động tâm cả vũ trụ này !"



Tiểu ngang bướng đã vì một người mà thay đổi tính tình ương ngạnh của mình, Dịch lão đại cùng vì ai đó mà tình nguyện trở thành một người hoàn toàn khác, (trung khuyển, thê nô :"> ahohohohohoooo)
Chuỗi ngày sau đó, không phải là không có gây gỗ nhưng cơ bản là không ai để bụng chuyện đã qua. Đối với họ, thông cảm và tha thứ cho lỗi lầm của đối phương dễ hơn là sống thiếu người đó...

glR

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: