Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22 + 23


CHƯƠNG 22

Bị nam nhân đặt dưới thân đùa giỡn, quá khứ tồi tệ kia từng chút một hiện về, nhục nhã ủy khuất toàn bộ kéo nhau tìm đến cậu.
Lưu Chí Hoành tính đến thời điểm hiện tại đã bị Thiên Tỉ thượng đến gần như mất đi lý trí. Sự dày vò này của hắn có coi là quá tàn nhẫn hay không.
Thân dưới động mạnh, hắn gầm nhẹ một cái rồi phát tiết, dòng dịch ấm nóng bắt vào trong hậu huyệt, khoái cảm có, thống khổ có, còn cả đau đớn tủi nhục.
Tại sao trước đây cậu có thể nằm dưới nam nhân khác rên rỉ như một nữ nhân chỉ để lấy số tiền dơ bẩn kia mà hiện tại lại không ?! Vì cơ bản hiện tại cậu đã có người trong lòng, người đó không hề nói rõ rằng hắn có cảm tình với cậu hay không, chỉ đơn giản mập mờ như vậy suốt bao năm qua.

Thiên Tỉ không biết làm tới bao lâu thì mệt mỏi nằm đè lên người cậu rồi chìm vào mộng.
Riêng Lưu Chí Hoành tuy toàn thân không còn khí lực như một xác chết nhưng mắt cậu vẫn cứ mở như vậy không hề khép lại một giây nào, nước mắt giàn giụa khắp mặt.
'Ting' một tiếng, báo hiệu trời đã gần sáng, Lưu Chí Hoành từ trong cõi chết quay về, cậu khổ sở lắm mới đẩy được hắn ra. Nhặt lại y phục nằm đầy trên sàn nhà vội vã mặc vào rồi chạy trốn.
Thiên Tỉ chau mày, tay sờ soạng vào khoảng trống lạnh lẽo bên cạnh, ngọn lửa trong lòng đột nhiên bốc cao, hắn tức giận, ngồi bật dậy, nhìn quanh phòng, y phục dưới sàn đêm qua chỉ còn lại của hắn.

Hắn nhếch môi tựa tiếu phi tiếu nắm chặt tay thành quyền "Cứ chạy trốn bằng tất cả khả năng của cậu đi !"

Từ lúc về nhà tới nay, Lưu Chí Hoành chui rúc trong phòng, Hoắc Ngọc Khương gọi tới cậu cũng không buồn nghe máy. Anh đành đích thân tới nhà cậu, gọi cửa đến nỗi hàng xóm chịu không được ồn ào phải lên tiếng, lúc đó anh chỉ biết cúi đầu ngại ngùng xin lỗi rồi mang theo tâm trạng lo lắng cùng cực quay về nhà.

Ngày thứ tư, cậu cuối cùng không chịu nỗi nữa đành phải bước ra khỏi phòng, bụng đói cồn cào, miễn cưỡng lắm mới có thể pha xong một ly sữa nóng. Uống được vài ngụm, cổ rọng khô rát ngứa ngáy, cậu ho vài tiếng liền thổ huyết, gương mặt trắng bệt không chút huyết sắc, Lưu Chí Hoành đem điện thoại trong túi ra vừa định gọi cho Hoắc Ngọc Khương để cầu cứu anh nhưng điện thoại 4 ngày chưa sạc qua pin đã cạn kiệt máy tự động tắt nguồn.
Cậu mệt mỏi nằm dài trên bàn nhắm mắt lại chờ chết nhưng cứ hễ nhắm mắt hình ảnh của người nào đó lại xuất hiện, những chuyện xảy ra đêm qua vẫn rõ ràng như vậy. Thời điểm xuân dược hắn hạ đã dần mất hiệu lực, cậu minh bạch bản thân đang trong hoàn cảnh gì nhưng tại sao tận sâu trong đáy lòng cậu không thể chối bỏ rằng mình cảm thấy hạnh phúc.

Đôi môi khẽ run lên, mấp máy vài cái, thanh âm của cậu nhỏ như muỗi kêu "Thiên Tỉ... vì sao khi đó... anh không chọn tôi !"

Cậu không muốn mình yếu đuối như vậy, cậu chỉ muốn bản thân thật kiên cường, ngốc đầu nhìn chậu nước nhỏ có chú cá vàng phe phẩy chiếc đuôi lấp lánh, tiến về phía trước mải đuổi theo bọt nước trước mặt, dù cho có biết bao nhiêu bọt nước ở chung quanh nó vẫn không màng. Kết quả nó đã há miệng đớp được bọt khí đó thành công.
Lưu Chí Hoành bất đắc dĩ bật cười, cậu sẽ cố gắng thay đổi, nhưng hôm nay cậu sẽ yếu đuối, một lần nữa thôi, hết ngày hôm nay...

Sau vài ngày xử lý công việc ở Hương Cảng, toàn bộ gần như đã hoàn thành, sự nghiệp của Vương Tuấn Khải gần như đã sụp đổ đúng như kế hoạch mà Thiên Tỉ dự tính.
Nếu đúng như trong lịch trình, hôm nay sẽ là ngày hắn ra sân bay quay về Đài Bắc nhưng do vài lý do nên hắn quyết định ở lại thêm một thời gian.
"Lão đại, tung tích của tên đó bọn em đã tra ra !" một tên thuộc hạ đi tới nói nhỏ vào tai hắn.
Thiên Tỉ hài lòng tay kẹp lấy điếu thuốc đang hút dở nghi ngút khói nhếch môi "Tốt lắm, đi thôi !"
Đám người trước mặt cung kính rẽ ra tạo thành lối đi chính giữa cho hắn, hai bên cung kính mỗi nơi hắn bước tới bọn đàn em đều cúi đầu hành lễ.

Cửa hàng nhỏ nơi Lưu Chí Hoành làm việc bị một phen náo động, bà chủ đang ngồi bấm máy tính cũng phải sợ hãi dọn dẹp bước ra ngoài xem sự tình thế nào.
Một dàn xe đen bóng loáng dừng ở trước cửa tiệm làm cho con đường tuy thường ngày nhìn thấy rộng lớn như vậy cũng phải kẹt cứng.
Thiên Tỉ bước xuống xe nhìn sơ qua một lượt rồi tiêu sái bước vào trong cửa hàng, tùy tiện ngồi xuống một cái bàn coffe nhỏ nào đó.
"Cho hỏi, vị tiên sinh này hôm đại giá quang lâm tới đây là muốn làm gì a ?" bà chủ cười hỏi hắn bất quá không che giấu được sự run rẩy trong lời nói.
Thiên Tỉ dập tắt điếu thuốc ngước mắt lên nhìn bà "Lưu Chí Hoành !"
"Lư...Lưu Chí ... Chí Hoàng sao ! Cậu ấy mấy hôm nay nghỉ làm !"
Hắn tức giận đập bàn "Nếu vậy còn không mau đưa địa chỉ cho tôi !"
Bà chủ sợ xanh mặt, nhìn quanh một đám đàn em của hắn mặt mày bặm trợn, bà lật đật đi tìm lại tập hồ sơ xin việc của cậu toàn bộ đều giao cho hắn.

Thiên Tỉ đi khỏi, bà thở phào nhẹ nhõm, đồng thời khẽ lắc đầu cảm thán chia buồn cùng với Lưu Chí Hoành thiếu niên xấu số đó, không biết đã làm sai chuyện gì mà bị đám người kia tìm tới.

CHƯƠNG 23

"Vốn dĩ tôi muốn chơi đùa em
Nhưng tại sao tới cuối cùng tôi mới phát hiện bản thân bị em đùa giỡn..."

"Hoắc Ngọc Khương !"
Nhìn cậu trai đối diện hướng ánh mắt thỉnh cầu, anh khó xử gãi đầu "Tại sao cậu muốn rời khỏi Hương Cảng !"
Lưu Chí Hoành không trả lời, nhìn tô mỳ nở ra ngập tô, tay cầm đũa run run.
Cuối cùng anh cũng không chịu đựng được nữa mà đồng ý.
Từ sáng sớm cậu đã gọi hẹn anh đi ăn sáng, việc này anh đương nhiên biết đồng nghĩa tới cậu có việc muốn nhờ vả. Đúng không sai, cậu là muốn anh giúp chuyện lo giấy tờ định cư ở nước ngoài, vì cậu biết được anh có quan hệ rất rộng, bạn bè đều là viên chức cấp cao
"Được rồi ! Cậu đi cũng được, nhưng anh cũng phải đi theo !"
Lưu Chí Hoành ngốc lăng nhìn anh, hoàn toàn không thể hiểu "Vì sao ?"
"Aiz, anh vốn xem cậu như... em trai, vô cùng lo lắng cho an nguy của cậu !"
Cậu bật cười "Đáng ghét! Anh nghĩ tôi là thằng nhóc 3 tuổi sao !"
Anh lắc đầu cúi xuống tiếp tục ăn mỳ, đương nhiên anh biết cậu tính cách dễ dãi nói như vậy là đồng ý rồi.

Nhờ sự giúp đỡ của bạn Hoắc Ngọc Khương, cả hai hiện tại đang trên đường tới sân bay quốc tế ở Hương Cảng chuẩn bị xuất cảnh.
Anh kéo vali lớn theo sau cậu, tới ghế chờ ngồi xuống.
"Chờ một chút, tôi đi mua nước !" Lưu Chí Hoành để túi sách xuống bên cạnh ghế của Hoắc Ngọc Khương.
Anh đã sớm không còn khách sáo nữa "Ân, cho anh Soda !"
"Biết rồi !"

Cảm giác như phía sau mình có ai đó đi theo nhưng lúc cậu bất ngờ quay lại thì không thấy gì, trong lòng vô cùng bất an, cậu sợ hãi tăng nhanh cước bộ tới chỗ đông người để an toàn hơn. Không ngờ vừa chen vào đám người đó tay liền bị vật gì cứng ngắc lạnh lẽo chạm vào, trong chớp mắt tay đã bị còng lại, miệng bị một chiếc khăn bịt kín. Mùi hương truyền đến thật khó ngửi, không biết sau bao lâu ý thức mất hẳn. Lưu Chí Hoành bị cho lên một chiếc xe rồi mang đi.

Thiên Tỉ quan sát màn hình máy tính, miệng cười nhạt trông khá đáng sợ. Chiếc răng nanh khẽ cắn vào môi dưới "Tốt lắm !"
Chậm chạp bước vào căn phòng rộng lớn nhưng tối đen như mực, tay chạm vào công tắc cảm ứng ở cạnh cửa ra vào, ánh đèn neon vàng lóe sáng.

Trên chiếc giường trải drap màu đỏ rực như máu có một người đang nằm đó bất động.
Thiên Tỉ tiến lại gần ngồi xuống giường, quan sát thật kỹ người kia "Đúng là cậu rồi !"
Đôi tay chạm lên môi cậu của hắn thô ráp, Lưu Chí Hoành mấp máy môi, hàng mi rung rinh hé mở.
Ánh mắt mệt mỏi hướng tới chỗ hắn vẫn không thể che dấu được sự ngạc nhiên vô cùng lớn này.
Thiên Tỉ tựa tiếu phi tiếu giữ lấy vai cậu, lực đạo ngày càng tăng "Cậu... mấy ngày không gặp, có nhớ tôi không !"
Cậu im lặng cúi đầu không trả lời. Hắn tức giận nắm tóc cậu bắt cậu ngẩng mặt lên nhìn mình "Nói !"
Đôi môi khô khốc nứt nẻ gần như đang rỉ máu, Lưu Chí Hoành cố gắng nở nụ cười "Không !"
Thiên Tỉ đột nhiên cười man rợ đánh tới tấp lên người cậu "Hahah! Tốt lắm!"
Bản tính của cậu không phải hắn không biết, cậu rất thích chọc cho người khác phát điên, nếu biết vậy rồi vì sao hắn còn cố chấp tức giận.
Đánh đến khi Lưu Chí Hoành liên tục ho khan rồi thổ ra ngụm huyết nhỏ hắn mới dừng tay "Cho cậu một cơ hội nữa !"
Lưu Chí Hoành gượng cười, đưa tay lau vệt máu trên khóe môi, khiêu khích "Không !"
Hắn không đánh nữa, sắc mặt cũng bình thường trở lại, để mặc cậu ngồi đó rồi đi ra ngoài.
Cứ tưởng hắn không muốn lãng phí thời gian với cậu nữa ai ngờ, hắn ra ngoài gọi một đám đàn em vào.
Lưu Chí Hoành không kìm được sợ hãi, trán đổ mồ hôi liên tục, mặt tái xanh nhìn bọn họ.
Thiên Tỉ ngồi xuống ghế đệm ở đối diện chiếc giường lớn búng tay một cái, đám đàn em như hổ đói tới tấp lao vào cậu.

Bị dày vò bởi đủ các loại đồ chơi t*nh d*c, Lưu Chí Hoành thống khổ đến nói không thành lời, lời ra tới miệng liền biến thành tiếng rên rỉ đáng xấu hổ.
Thiên Tỉ ngồi yên đó nhìn càng làm cậu khó chịu, còn đáng sợ hơn trước đây làm MB phục vụ một lúc mấy tên đàn ông.

Trong đầu chợt lóe lên hình ảnh của Hoắc Ngọc Khương, anh là người duy nhất cậu có thể cầu cứu lúc này, miệng vô thức lắp bắp cái tên Hoắc Ngọc Khương đó nhằm tạo chút cảm giác an tâm, không may Thiên Tỉ toàn bộ đều nghe thấy, hắc tuyến trên mặt xuất hiện, hắn đưa tay ra hiệu bảo đám người kia dừng lại.
Toàn bộ động tác đều ngưng trệ, hắn tiến tới chỗ cậu nâng cằm cậu lên. Thiếu niên gầy gò thần thái mệt mỏi đôi mắt lơ đãng liếc nhìn hắn.
Phẫn nộ, thương tâm, căm ghét, đau đớn. Thiên Tỉ cùng một lúc chịu đựng đủ loại cảm xúc, hắn chửi đổng một câu rồi đuổi bọn đàn em ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, không gian trầm lắng đáng sợ.
"Tại sa... sao... anh lại đối xử... với tôi như vậy ?" Lưu Chí Hoành nức nở.
Hắn chạm nhẹ vào tấm lưng trần trơ xương của cậu "Cậu có yêu tôi không ?"
Lưu Chí Hoành cắn môi thật lâu sau mới lắc đầu.
Thiên Tỉ cố gắng kìm nén tức giận đứng dậy đi ra ngoài. Lúc hắn đi rồi cậu còn nghe thanh âm của hắn quát lớn "Trông cửa cẩn thận !"

Nước mắt muốn rơi cũng không có can đảm rơi xuống, cậu biết rõ mình muốn gì. Tình yêu của hắn không phải cậu không muốn nhưng chuyện đó có chắc chắn hơn tự do sau này của cậu không ? Lưu Chí Hoành là người bốc đồng như vậy, tham lam như thế. Cậu vốn dĩ chưa từng suy nghĩ cho bản thân, cậu phóng đãng, phong lưu đã quen rồi. Hiện tại muốn cậu vì hắn mà từ bỏ bản thân mình, chuyện này có lẽ không thể nào...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: