Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18 + 19

CHƯƠNG 18

Sau gần cả tháng nằm trong bệnh viện, Lưu Chí Hoành bắt đầu chán nản, vừa may mãn hạn, sáng nay cậudậy thật sớm chờ tới giờ làm thủ tục xuất viện, cũng không biết từ bao giờ đã trở nên thân thiết với một vị bác sĩ có tên là Hoắc Ngọc Khương, anh ta thậm chí còn đề nghị sau khi xuất viện cùng nhau đi ăn cơm. Lưu Chí Hoành cảm thấy con người này cũng tốt, lại chợt nghĩ tới, phải chi trước đây con người kia cũng tốt với cậu như vậy thì hay biết mấy.
"Đang nghĩ gì mà thẫn thờ vậy ?" Hoắc Ngọc Khương đứng tựa vào cửa cười tươi như hoa hướng dương.
Cậu nhanh tay xếp vật dụng vào túi ngại ngùng người không quên nói đùa "Nghĩ đến anh a !"
"Vậy sao, tôi cũng có loại diễm phúc này à !" anh cười lớn.
Lưu Chí Hoành nghiêm túc đề nghị "Ân, tôi xuất viện rồi chúng ta cùng đi ăn nha!"
"Ừ, chúng ta đi thôi, làm xong thủ tục tôi đưa cậu về !"
"Anh không bận sao?"
"Bệnh viện cũng không phải chỉ có mình tôi !" anh tiến tới gần xoa xoa đầu cậu.
Cái xoa đầu này... Thật nhớ tới ngày cuối cùng ấy, người nào đó cũng ôn nhu xoa đầu cậu như vậy nhưng đến cuối cùng vẫn ra đi để cậu ở lại...
Lưu Chí Hoành mất tự nhiên lãng tránh, đứng dậy quay mặt đi "Được rồi ! Ở lại làm việc tốt, tan ca tới tìm tôi !"
Hoắc Ngọc Khương im lặng mỉm cười nắm tay cậu kéo đi tay còn lại giúp cậu xách túi xách lớn.
Thiên Tỉ không biết được mình có bao nhiêu nhớ nhung Lưu Chí Hoành, hắn thỉnh thoảng còn tới phòng của cậu nhìn sơ qua một lượt, nhìn thấy khủng long con nằm yên trên giường vô thức mỉm cười.
Hắn rất ít thời gian ở nhà, vì ngày trước mỗi lần quay về đều thấy Lưu Chí Hoành quậy tung lên vô cùng náo nhiệt, bây giờ mỗi tối hắn về nhà đều là khoảng không tịch mịch im lặng đến đáng sợ.
Nhìn qua bộ áo ngủ mà cậu thích nhất vẫn treo ở trong phòng tắm, hắn mệt mỏi quay trở lại giường ngủ ngồi xuống lấy trong túi ra bao thuốc lá châm lửa lên. Một làn khói mờ ảo bao quanh, thoắt ẩn thoắt hiện hình bóng quen thuộc của ai đó, hai tai lùng bùng thoáng nghe được giọng nói quen thuộc "Mặc dù đây là nhà của anh nhưng không được hút thuốc, tôi không thích !"
Thiên Tỉ nhếch môi cười lắc đầu, hắn đem đầu thuốc ghì xuống gạt tàn hai tay đưa lên che kín mặt, cảm xúc lẫn lộn cực kỳ khó chịu.
"Tỉ, chúng ta đi du lịch đi !" hắn tiện tay nhấn nút mở hộp thư thoại trong điện thoại bàn, âm thanh của Mỹ Kì vang lên. Nếu là trước đây hắn có lẽ đã cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, nhưng hiện tại...

"Chí Hoành. Anh tới rồi !" Hoắc Ngọc Khương đưa tay nhấn chuông, gọi lớn.
Lưu Chí Hoành vội vã leo xuống giường chạy đi mở cửa, cánh cửa vừa mở, trước mặt cậu là một bó hoa hồng lớn khiến cậu bất ngờ "Oa~ Ngọc Khương, anh tại sao lại..."
"Ah, ban nãy em nói tan ca tới tìm em !"
Cậu lắc đầu chỉ chỉ vào bó hoa lớn trong tay anh
Hoắc Ngọc Khương gãi đầu cười "Tặng em !"
"Anh không thấy nam nhân tặng hoa cho nam nhân vô cùng kỳ lạ sao ?" cậu hoài nghi nhìn anh.
Anh dúi bó hoa vào người cậu, rất nhanh lật chuyển tình thế khoác tay lên vai cậu "Không hoan nghênh anh sao ?"
Biết được mình thất lễ, Lưu Chí Hoành liền bỏ qua tiểu tiết mở rộng cửa mời anh vào nhà.
"Nhà em thật đẹp !" Hoắc Ngọc Khương nhìn quanh, nhấp một ngụm trà khen ngợi.
Lưu Chí Hoành mỉm cười ôn nhu rót trà cho mình xong ngồi xuống đối diện anh "Quá khen rồi, cũng chỉ là căn hộ chung cư bình thường !"
Cậu tiện tay bật TV tin tức có nhắc tới chuyện mấy ngày nay Vương thị điêu đứng chuyện nợ nần, công ty đang đứng trên đà phá sản, mắt cậu khẽ cụp xuống cảm thấy có lỗi, ông ta bị như vậy đều do một tay mình hại. Chợt nhớ tới quãng thời gian kia, Thiên Tỉ ở bên cạnh nói rằng sẽ gánh hết tội lỗi, toàn bộ chỉ cần cậu giúp đỡ hắn, còn lại hắn sẽ lo liệu.
"Em bị làm sao vậy ?"
"Ân ? Sao ?"
"Mặt em tái xanh..." Hoắc Ngọc Khương chau mày lo lắng giữ lấy vai cậu.
Lưu Chí Hoành khéo léo né tránh, cúi thấp đầu để tóc mái che đi viền mắt phiếm hồng của mình, cậu còn tưởng bản thân đã quên được con người đó rồi...

---------------------------------------------------------------------------------------------

CHƯƠNG 19

"... Em trao anh cái gọi là vĩnh hằng
Để nó vuột khỏi tầm tay, anh mỉm cười cho qua chuyện
Mặc kệ cho con tim đau nhói
Em cố gắng nói với bản thân "Ổn thôi!"..."


Nắng hôm nay thật đẹp, cái cây ở đầu ngõ cũng rất đẹp, gió vi vu mây gợn sóng trôi nổi trên bầu trời sáng tươi, sở dĩ toàn bộ đều thật xinh đẹp vì Lưu Chí Hoành cậu vừa mới tìm được việc làm bán thời gian ở một cửa hàng nhỏ gần khu nhà cậu đang ở.
Mỗi ngày bận rộn trôi qua thật nhanh, chuỗi ngày này phải gọi là vô cùng yên bình, làm cho cậu không nghĩ tới quá khứ dơ bẩn trước đây nữa.
Một mặt là nói do có công việc nhà ở ổn định nên cuộc sống trở nên vui vẻ hơn, kỳ thực còn phải nhắc tới một người tên Hoắc Ngọc Khương, chính anh ta đã bầu bạn với cậu, giúp đỡ cậu.
Đang ngồi trông cửa hàng, tiếng chuông điện thoại vang lên đánh tan suy nghĩ của cậu "Alo !"
"Tiểu Hoành, chiều nay cậu có rảnh không ?"
Là Hoắc Ngọc Khương gọi tới, quả nhiên linh thiêng mà, cậu bật cười đùa giỡn "Tôi có khi nào không rảnh à ?"
Ở bên kia nam nhân cũng cười lớn "Vậy hẹn cậu tối nay ra ngoài ăn tối !"
"Ây dô ~ anh làm như vậy người ta nhìn vào còn tưởng anh là một tên đồng tính đang theo đuổi tôi a ! Haha !"
Hoắc Ngọc Khương đột nhiên im lặng, Lưu Chí Hoành biết mình lỡ lời liền lên tiếng "A! Cái kia... ân là tôi đùa thôi, anh... đừng nghĩ nhiều !"
"Cậu là ghét người đồng tính sao ?" giọng anh cực kỳ nghiêm túc.
Lưu Chí Hoành giật mình giải thích "Không có, tôi không có..."
"Được rồi, vậy hẹn gặp lại !"
"Ân. Tạm biệt !"
Tay cậu từ lúc nào đã vô thức nắm chặt lấy điện thoại, suy nghĩ lạc quan ban nãy bay đi đâu mất. Tâm tình trầm xuống cực kỳ khó chịu.

"Anh, tại sao anh lại không vui ?" Mỹ Kì tựa đầu vào vai Thiên Tỉ nũng nịu như mèo nhỏ.
Hắn tay lật tập văn kiện, khẽ đưa mắt nhìn cô "Không vui ? Có sao ?"
"Ân, mấy ngày nay anh không cười với em cái nào !" cô lắc lắc tay hắn.
Thiên Tỉ chán chường buông văn kiện xuống hai tay giữ lấy mặt Mỹ Kì, để cô nhìn thẳng vào hắn rồi nhe răng ra "Anh cười là được chứ gì !"
Mỹ Kì cố gắng thoát khỏi bàn tay hắn cúi đầu lấy tay che miệng cười khúc khích, bộ dáng này thật quen mắt, Thiên Tỉ lại vô tình nhớ tới ai đó rất thích cười khúc khích bên tai mình, còn hay cúi đầu không dám nhìn thẳng vào hắn, trong mắt chợt lóe lên vài tia ôn nhu nhưng khi gương mặt cô lại một lần nữa xuất hiện. Loại cảm giác hụt hẫng đó hắn không hiểu vì sao lại như vậy.

Đêm đến, lại tịch mịch cô đơn như vậy, có nhiều lúc Thiên Tỉ muốn phái người đi tìm Lưu Chí Hoành về nhưng liệu làm như vậy có ổn không ? Cậu quyết định ra đi, nếu hắn cố chấp níu giữ có phải hay không cậu cũng sẽ chán ghét hắn.
Thiên Tỉ trốn chạy hình bóng của cậu trong lòng mình. Hắn không quay lại căn nhà đó nữa, nhưng dù có đi đâu cũng không thể chối bỏ, hắn nhớ người kia, nhớ thiếu niên thích chọc phá hắn, nhớ tên ngốc uống say làm bừa, nhớ tên hèn hạ tham tiền bán đứng bản thân, nhớ một kẻ vô lại mang tên Lưu Chí Hoành.
Hắn đặc biệt mua rượu nhãn hiệu trước đây cậu thích uống nhất rồi ngây ngốc ngồi uống với khủng long nhồi bông ở phía đối diện. Hắn tưởng tượng rằng cậu vẫn còn ở bên cạnh hắn. Lưu Chí Hoành có một thói quen kỳ quái, mỗi lần uống rượu cùng hắn, khi cậu đứng dậy đi vệ sinh hoặc đi đâu đó liền đặt khủng long nhỏ ngồi vào chỗ của mình lúc đó...
"Này cậu làm gì vậy !"
"Giữ chỗ!"
"Bệnh thần kinh !"
"Đúng vậy, là anh đó !" những khi đó cậu nói rồi chạy thật nhanh né tránh cái liếc như muốn lấy mạng người của hắn.
Rượu vào lòng càng khó chịu, Thiên Tỉ mệt mỏi thở dốc, cánh môi nhẹ tách phát ra âm thanh cực nhỏ "Chí Hoành ! Lưu... Chí...Hoành..."

Thời khắc đó, cậu đang ngồi ở nhà hàng thưởng thức bữa tối với Hoắc Ngọc Khanh trong tim chợt nhói, cậu vội buông nĩa xuống đưa tay lên tim mình, tại sao lại đập nhanh như vậy ?
Nhìn tới phía cửa ra vào, có một đám người dẫn đầu là một nam nhân trung niên gương mặt vô cùng quen, là Vương Tuấn Khải, lúc y đi qua, cậu có nghe loáng thoáng được thuộc hạ đi phía sau nói nhỏ "Lão đại, tên đó chắc chắn đang ở Hương Cảng. Tôi..."
Mặt cậu không còn giọt máu nào khiến Hoắc Ngọc Khương lo lắng chạm lên vai cậu hỏi "Cậu làm sao vậy ?"
Lưu Chí Hoành lắc đầu gượng cười "Tôi hơi mệt !"
"Vậy chúng ta về thôi !"
Cậu mỉm cười nhanh chóng gật đầu.

Chỉ còn vài giờ nữa, máy bay khởi hành, Thiên Tỉ ngồi ở phòng chờ liên tục xem đồng hồ. Chuyến đi này hắn không đưa thêm Mỹ Kì vì còn phải đối mặt với Vương Tuấn Khải còn có đi tìm gặp Lưu Chí Hoành, hắn nông nóng, phấn chấn hẳn lên. Lẽ nào vui vì sắp được gặp người kia ? Có lẽ không, chỉ là cao hứng sau khi hạ được kẻ thù lâu năm mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: