Chương 16 + 17
CHƯƠNG 16
Nhìn khung cảnh ngoài cửa, cậu chán nản nằm trườn lên bàn nhìn quanh không có ai, thanh âm nào cũng không có càng làm cậu cô đơn lạc lõng. Cánh cửa nhẹ mở ra vang lên "Ting" một tiếng đã lấy đi toàn bộ lực chú ý của Lưu Chí Hoành, nhìn thấy bong người quen thuộc đó bước vào, bờ môi khô rạn nứt vô thức nở nụ cười.
Thiên Tỉ đứng đó nhìn cậu có chút thẩn thờ, người ngồi đó tại sao lại đẹp đến vậy, hắn không phủ nhận vẻ đẹp cua cậu, chỉ là tới tận bây giờ hắn mới biết lúc cậu ôn nhu cười với hắn rất đẹp, thuần khiết như một thiên tử.
"Tới đây đi!" Lưu Chí Hoành đưa tay vẫy vẫy gọi hắn tới.
Thiên Tỉ ho khan khiến cậu mất tự nhiên cười quay mặt đi nơi khác "Anh làm sao vậy?"
"Cậu hẹn tôi tới đây làm gì? Không phải gọi trực tiếp bảo tôi về nhà là được rồi sao?" hắn khẽ chau mày nhưng trong giọng không có vẻ gì gọi là khó chịu.
Lưu Chí Hoành đánh trống lảng, đưa menu tới trước mặt Thiên Tỉ "Anh gọi đồ uống đi!"
Mặt hắn xuất hiện hắc tuyến, khóe miệng giật giật "Gì cũng được !"
Cho tới khi thức uống được đem tới họ vẫn không nói gì, nâng li coffee lên nhấp một ngụm, Lưu Chí Hoành rút hết can đảm nói thẳng với Thiên Tỉ "Hôm nay tôi gọi anh ra đây..."
Chuông điện thoại của Thiên Tỉ vang lên xé vỡ bâu trới không gian tĩnh mịch, hắn nhìn cậu rồi định đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại nhưng cậu đã giữ tay hắn lại "Không cần đâu !", Thiên Tỉ cẩn thận quan sát cậu sau đó mới cẩn thận nghe điện thoại.
"Tại sao tan ca rồi anh vẫn chưa về nhà ?"
"Anh bận một chút việc, sẽ về sớm thôi !"
"Em không cần biết, 10 phút nữa anh không quay về em nhất định ra ngoài tìm anh !"
"Em..."
Đầu dây bên kia Mỹ Kì đã tắt máy. Thiên Tỉ khó xử cho điện thoại vào túi quần.
Lưu Chí Hoành đương nhiên biết chuyện gì đang xảy ra, cậu mỉm cười nhìn hắn "Anh có việc thì cứ đi đi !"
Hắn muốn nói gì đó nhưng cậu lại nhẹ nhàng gật đầu ý bảo hắn cứ yên tâm đi đi, Thiên Tỉ đứng dậy nhìn cậu một hồi lâu rồi nói "Cậu quay về nhà chờ tôi !"
Lưu Chí Hoành gật đầu nhìn theo bóng hắn bước đi, cậu thấy được khẩn trương trong hắn, cũng nghe được tiếng con tim mình thổn thức. Lặng lẽ để tiền lên bàn sau đó đi tới góc cửa kéo vali nhỏ chậm rãi bước đi. Nắm vé tàu trong tay, cậu thật sự không nỡ, Lưu Chí Hoành đi bộ quay lại căn nhà trước kia, lấy đi khung ảnh cũ kỹ có ảnh của một người con gái xinh đẹp, chính là mẹ của cậu. Nhẹ nhàng lau đi lớp màng bụi đó, cậu cho khung ảnh vào túi hành lý rồi đi tới trạm tàu hỏa.
Thiên Tỉ dừng xe lại trước cổng tòa nhà lớn, cánh cổng tự động mở ra cho xe hắn tiến vào.
Mỹ Kì tung tăng bước tới ôm lấy hắn hôn liên tục "Người ta nhớ anh muốn chết !"
"Ân, em chuẩn bị xong rồi sao !" hắn giữ lấy eo cô, kề sát môi mình lên môi cô.
Mỹ Kì ngượng ngùng đỏ mặt, quay đi nắm lấy tay hắn "Vào nhà đi !"
Vẫn như thường lệ, hai người ngồi ở nhà một chốc lại tính chuyện ra ngoài dạo chơi, mãi đến khi trời tối mịt hắn mới đưa cô về nhà rồi quay lại nhà của mình.
Đi với Mỹ Kì hầu như chỉ có ăn uống rồi mua sắm, trước đây Thiên Tỉ chưa từng cảm thấy nhàm chán khi đi với cô nhưng tại sao lúc này hắn lại nghĩ, nếu muốn mua sắm thì hắn đưa cho cô thẻ tín dụng rồi cô tự mình mua lấy là được rồi đâu cần hắn theo đuôi phiền phức.
Ngồi trong xe nhìn tới căn biệt thự ở cuối đường tối đen không một ánh đèn, Thiên Tỉ linh cảm có gì đó không ổn, tăng tốc độ chạy xe vào tầng hầm.
Bên trong nhà vô cùng tịch mịch, bóng dáng quen thuộc đáng lẽ phải đang nằm dài trên sofa xem TV cũng không thấy nữa. Hắn hoang mang gọi lớn "Chí Hoành !"
"..."
"Này ! Cậu ở đâu vậy ?"
Không hề có tiếng đáp trả, hắn chạy khắp nơi tìm kiếm, cuối cùng quyết định chạy lên tầng thượng xem thử. Lên tới nơi đầu váng mắt hoa, trán đã thấm đầy mồ hôi, hắn vừa thở dốc vừa cười, thật may mắn, thiếu niên đang ngồi trên xích đu ôm khủng long bông nhìn hắn mỉm cười, vì cớ gì hôm nay cậu lại dịu dàng ôn nhu như vậy.
Hắn tiến tới gần. Một bước, hai bước, càng đi hai chân càng vô lực, trước mắt một khoảng trống, hoàn toàn không có ai ngồi trên xích đu, chỉ có khủng long nhồi bông nằm trên đó.
Thiên Tỉ cầm lấy nó, là mùi hương của cậu, thật quen thuộc. Hắn quay về phòng mở tủ gỗ lớn, cậu phục của hắn và cậu vẫn đầy đủ lẫn lộn vào nhau, có lẽ là do Lưu Chí Hoành ra ngoài một chút, sẽ sớm quay lại thôi.
Hắn lấy điện thoại ra nhấn một dãy số quen thuộc, tín hiệu vang lên liên tục, người đó đã khóa máy rồi, hắn tức giận ném điện thoại vào góc tường, vỡ nát. Khoảng không trống trãi lạnh lẽo mà hắn đang cảm nhận đây cũng chính là cảnh mà cậu rất lâu trước đây tới nay vẫn thường đối mặt, buồn bã cô đơn, tuyệt vọng, chán nản.
Thiên Tỉ gục đầu xuống gối của Lưu Chí Hoành, điên cuồng ôm lấy chiếc gối cậu thường nằm sau đó không hiểu vì sao lại cầm gối ném xuống giường. Ánh mắt vô cùng khó hiểu.
Lưu Chí Hoành ngồi trên tàu hỏa vài ngày thì tới nơi, ở đây cũng giống như ở đài bắc, đông vui nhộn nhịp, chỉ có điều không xa hoa như đài bắc, và không có con người đó, cứ tưởng sẽ được giải thoát khi rời khỏi nhưng quay đi rồi mới phát hiện ra mình có bao nhiêu không đành lòng...
"... Thật sự anh rất yêu cô ấy
Đó là 1 sự trừng phạt đối với em.
Nói rằng anh không nhớ cô ấy
Là đang thương hại em sao?
Em chẳng thể viện cớ được nữa.
Thì đành buông tay thôi.
Không còn dám yêu cầu anh nói yêu em
Thật ra anh rất yêu cô ấy.
Cô ấy rất dịu dàng phải không?
Thật ra anh rất nhớ cô ấy
anh cứ nói ra đi.
Em không muốn nói thêm gì nữa.
Bịt chặt đôi tai,
Không muốn nghe anh lần nữa nói rằng
Anh rất yêu cô ấy..."
---------------------------------------------------------------------------------------------------
CHƯƠNG 17
Tự soi mình trong gương, Lưu Chí Hoành chợt cười đến chảy nước mắt, cậu tự nói với bản thân "Nhìn mày xem, aiz gương mặt thật đẹp, đáng tiếc nó không phải của mày !" (*xem phần trước sẽ hiểu, chuyện giao dịch vs Lâm Vĩnh Kỳ trong bộ Nhất Nhất Tư Niệm trên wall của chị Ftherain ^^)
Sau vài ngày ở tạm khách sạn, cậu đã tìm được một căn nhà nhỏ ở cận trung tâm Hương Cảng, số tiền còn lại trong thẻ cũng khá nhiều, Lưu Chí Hoành quyết định quay lại làm mình của trước đây, cậu quay lại bệnh viện thẩm mỹ trước đây đã từng tới tiến hành đăng ký phẫu thuật dịch dung, lần này là một bác sĩ mới, anh ta trẻ trung trong ánh mắt chứa đầy tự tin, không phải là vị bác sĩ trung niên kia nữa.
"Xin chào! Tôi có thể giúp gì được cậu ?"
"Ân, tôi muốn phẫu thuật dịch dung !" Lưu Chí Hoành ngồi trong phòng của anh chàng bác sĩ kia trao đổi một số chuyện.
"Tôi cảm thấy gương mặt anh đã rất hoàn mỹ rồi !" anh chàng bác sĩ nở nụ cười hiền hòa nhìn thẳng vào cậu.
Lưu Chí Hoành lơ đãng bật cười "Đây vốn không phải là tôi !"
Anh có chút không hiểu "Thật ngại quá, tôi không hiểu lắm !"
Cậu rút trong ví ra một bức ảnh, là cậu trước đây đưa cho anh "Đây mới chính là tôi, tôi muốn quay lại với gương mặt này !"
Chân mày anh khẽ chau lại, cầm trên tay tấm ảnh, nhìn thấy người này có chút quen mắt "Được ! Vậy tôi sắp xếp lịch ổn thoả sẽ liên hệ với anh sau!"
Lưu Chí Hoành gật đầu "Là cậu sẽ phẫu thuật cho tôi sao ?"
"Ân !"
"Có thể không ? Tôi thấy..."
"Sẽ không sao đâu !"
Câu mỉm cười lắc đầu quay đi nói một tiếng "Tạm biệt !" với anh, ngẫm lại bản thân thật đa nghi, bệnh viện thẩm mỹ này cũng là một nơi tiếng tăm lẫy lừng, còn sợ sao...
Hoắc Ngọc Khương cầm tấm ảnh nhìn đi nhìn lại vẫn không biết được rốt cục đã gặp qua người này ở đâu nhưng rất quen, anh trước đây ở Đài Bắc đến năm 12 tuổi thì di cư tới mỹ, học hành thành đạt rồi quay lại Hương Cảng nhậm chức viện trưởng, được xem là vị viện trưởng nhỏ tuổi nhất của gia tộc.
Hoắc Ngọc Khương mệt mỏi xoa xoa thái dương, ngửa người ra ghế thở dài, trong đầu chợt xuất hiện hình ảnh quen thuộc, đoạn phim của quá khứ đã tua lại rất nhiều lần, một cậu bé ăn vẻ ngoài vô cùng bẩn thỉu ở khu ổ chuột tiến tới chỗ anh ngày một gần, Ngô Nghệ Huân lúc đó cũng mới là một đứa nhóc chừng 12-13 tuổi, năm đó 14 tuổi, dịp nghỉ hè anh được gia đình đưa về Đại Lục chơi, vô tình lạc vào khu ổ chuột đó, nhờ cậu bé kia đưa anh ra tới đường lớn, tại đó anh gặp lại cha mẹ, quay lại nhìn thấy ánh mắt khao khát đó của cậu, anh cảm giác thật đáng thương. Gương mặt của cậu bé kia tuy dơ bẩn nhưng vẫn không che được nét đẹp hồn nhiên, má lúm đồng tiền ở má trái lõm vào khi cậu cười khiến anh mê mẩn.
Giật mình một cái, thì ra anh quá mệt mỏi, vừa dựa lưng xuống đã ngủ thiếp đi. Nhặt bức ảnh đã bị rơi xuống đất lên, Hoắc Ngọc Khương mỉm cười ngọt ngào, vuốt ve gương mặt thiếu niên trong hình "Lẽ nào chính là em !"
"Chết tiệt, dám lừa tao !" Vương Tuấn Khải tức giận ném tờ thông báo tình hình giá cổ phiếu xuống bàn gầm lên.
Dựa theo văn kiện Lưu Chí Hoành đem tới, y đi trước một bước mua hết số lô đất phía tây của đại lộ Hoàng Liên, tại sao lại trúng ngay địa bàn quy hoạch. Chỉ vài ngày cổ phiếu công ty ông đã rớt giá nặng nề, trước mắt chỉ chờ tới lúc phá sản, y phái người đi tìm Lưu Chí Hoành về. Phía Thiên Tỉ đương nhiên biết tin, hắn có chút lo lắng cho Lưu Chí Hoành nhưng lại không đi tìm cậu, cơ bản hắn muốn trả cho cậu tự do, sợ bản thân gặp lại cậu sẽ suy nghĩ lung tung làm mọi chuyện đảo lộn cả lên, hắn muốn mọi thứ quay đều theo quỹ đạo ban đầu, xem như không ai quen biết ai cả, chỉ thỉnh thoảng nhớ đến, có một thiếu niên xinh đẹp tên Lưu Chí Hoành đã từng bước vào cuộc sống của hắn ồn ào náo nhiệt làm hắn như kẻ mất trí rồi lặng lẽ ra đi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro