Chương 14
Dọn dẹp sơ qua một lượt, cài nắp hộp giấy đựng thức ăn nhanh lại, Lưu Chí Hoành buồn bã mĩm cười với khủng long bông, tự an ủi bản thân " Ổn thôi mà, có gì phải buồn chứ!"
Ngoài cửa lớn có tiếng động, cậu cẩn thận đề phòng bước ra ngoài xem là chuyện gì thì thấy Thiên Tỉ bước vào và đang ngồi trên ghế đệm nhỏ cởi giày.
Không đứng nhìn hắn nữa, cậu quay lại dọn dẹp bàn ăn.
Một phút sau hắn vào tới chỗ cậu " Tại sao lại nhiều hộp giấy như vậy?"
" Đừng bận tâm" Chí Hoành bật cười nhưng trong lòng lại rất khó chịu, thật muốn dọn dẹp nhanh để đi nơi khác không nhìn thấy hắn thêm phút giây nào nữa nhưng Thiên Tỉ hiện tại lại hành động rất kì quái, hắn giất lấy hộp giấy trên tay cậu, ngồi xuống mở ra " Là gà Kentucky sao?!"
Lưu Chí Hoành có chút tự ti đóng nắp hộp lại " Ừ!" nói rồi đem hộp đi.
Hắn nắm tay cậu lại " Đem đi đâu vậy?"
" Anh muốn làm gì?"
Hắn híp mắt ngước nhìn cậu " Để đó. Hôm nay chẳng phải sinh nhật cậu sao? Cậu còn chưa ăn!"
" Ân, tôi no rồi!"
Thiên Tỉ đứng dậy nhấn cậu ngồi xuống " Rõ ràng là cậu chờ tôi!"
Chí Hoành nhếch môi cười " Ai bảo vậy chứ!"
" Chính cậu nói!" hắn thản nhiên chỉ vào cậu.
Cậu cảm thấy thật mỉa mai, thà hắn im lặng đứng nói còn hơn nói ra rằng hắn nhớ hôm nay là sinh nhật của cậu, có phải ý hắn chính là ' Tôi biết là sinh nhật cậu nhưng vẫn thích để cậu chờ đợi như vậy!'
" Bỏ đi! Qua ngày mới rồi sinh nhật của tôi là hôm qua!" Lưu Chí Hoành mệt mỏi khẽ lắc đầu.
Thiên Tỉ có gì đó muốn nói nhưng mãi không nói ra, cậu cũng không muốn đoán mò nữa trực tiếp đặt hộp giấy xuống bàn rồi bước đi.
Hắn làm sao vậy? Tại sao nhìn cậu bước đi lại phi thường mất hứng, thật muốn đem cậu chôn sống, chờ đến khi cậu minh bạch rằng hắn thực sự quan tâm cậu mới thôi. Thở dài nhìn chỗ thức ăn nhanh, Thiên Tỉ ngao nhán đứng dậy cầm áo vest trong tay, quay về phòng.
Trong phòng hắn không có hình bóng của Lưu Chí Hoành, chạy sang phòng cậu cũng trống không. Hắn sốt ruột đi tìm từng phòng mở toang cửa nhưng vẫn không thấy cậu đâu.
Một mình ngồi trên tầng thượng, cười đến lệ tuôn hai hàng nhưng lười biếng không lau đi, cậu phát hiện bản thân phát điên mất rồi. Tư cách của cậu không đủ để đặt hắn vào lòng nhưng cậu vẫn cố chấp làm như thế. Tâm rất đau, nghĩ về khoảng thời gian trước đây, thà bị hắn ngày ngày bạo ngược còn hạnh phúc vui vẻ hơn, ít ra như vậy sẽ không phải suy nghĩ nhiều, cũng sẽ không vô thức yêu thương coi trọng hắn.
Thiên Tỉ đứng ở trên tầng thượng chống tay thở dốc " Tại sao lại lên đây?" cậu mất tự nhiên cúi đầu để tóc che đi đôi mắt ửng đỏ sưng lên của mình " Hóng mát a~'
"Giọng cậu..." hắn đột nhiên quan tâm.
Cậu giật mình " Có... có sao? Tôi bị cảm cúm!"
Thiên Tỉ chưa từng ôn nhu đến như vậy, đem áo khoác phủ lên người cậu rồi dìu cậu vào trong.
Như thói quen mỗi ngày, sau khi hắn tắm rửa xong, cậu giúp hắn sấy tóc. Rồi cả hai sẽ nằm ngủ cạnh nhau, không rõ từ khi nào phòng hắn đã biến thành phòng của cậu, nói chính xác hơn là phòng của cả hai.
Lúc cả hai nằm cạnh nhau, cậu im lặng không dám thở mạnh, còn hắn vô cùng tự nhiên thỉnh thoảng lại kể một số chuyện xảy ra vào ngày hôm nay xảy ra nhưng do cậu nghe rồi không nói gì nên hắn cũng đành im lặng theo.
Chợt nhớ đến chuyện của Mỹ Kì, Thiên Tỉ nhìn sơ qua biểu tình của cậu, thấy không khác thường mới chậm rãi mở lời " Mỹ Kì... ừm, người yêu của tôi quay về rồi!"
Cậu động thân, quay lưng về phía hắn rồi nhỏ tiếng trả lời " Ân, tôi biết rồi, ngày mai tôi sẽ sắp xếp!"
Hắn giữ lấy vai cậu giải thích " Không, tôi không phải đuổi cậu đi, tôi..."
Cậu bật cười tự nhiên đẩy tay hắn ra " Tôi cũng không nói anh đuổi tôi đi, là tự tôi hiểu a~".
" Cậu cứ ở lại đây, không cần lo, tiền bạc tôi không tính với cậu!"
Lưu Chí Hoành lại tiếp tục im lặng giả vờ như đã ngủ. Không gian vô cùng ngượng ngập, hít thở cũng không thông. Cậu nằm đó mãi ngủ không được, lệ nóng không hiểu vì sao động lại khóe mắt, trong lòng có điều ái muội, bản thân lại làm sao rồi? Vì sao lại khó chịu đến vậy? Không cần nói cậu cũng hiểu được chính mình, từ sớm ở bên cạnh Thiên Tỉ đã không còn là vì tiền nữa rồi!
�Q�&���
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro