Chương 13
Thiên Tỉ từ sớm đã thức dậy tới công ty xử lý công việc. Cậu ở nhà nằm ngủ tới gần 12h trưa mới thức giấc. Trước mặt sáng trưng, ánh nắng ở cửa sổ xuyên qua khe hở ở giữa bức rèm cửa chiếu lên người cậu. Thật ấm áp...
Nhìn thấy bên cạnh tủ đầu giường có một tờ giấy đặt dưới cốc caffee của hắn đêm qua, nội dung ngắn ngọn " Tự lo cho mình, thẻ trong ngăn tủ bàn làm việc của tôi, vân tay đã cho vào khóa rồi!"
Cậu đọc xong vô thức mỉm cười, có thứ gì đó vô cùng ngọt ngào đang tràn trong từng tế bào của cậu.
Nhìn nét chữ cứng rắn đẹp đẽ của Thiên Tỉ, cậu vô cùng hứng thú, vui vẻ đọc đi đọc lại, tay còn sờ sờ lên mặt giấy.
Thuận tay cầm cốc coffee đem xuống phòng bếp cho vào bồn rửa, Lưu Chí Hoành lười biếng nhón chân lấy hộp bánh ngũ cốc cho vào tô sứ rồi đem hộp sữa trong tủ lạnh ra nốc một hơi. Trải dài chân lên sofa ở phòng khách, miệng tiếp tục nhai bánh. Thật kì lạ, bánh hôm nay đặc biệt ngon hơn ngày thường, sữa cũng vậy.
Đưa mắt nhìn xuống bụng, cậu lắc đầu phì cười vì suy nghĩ của mình, do ăn rồi ngủ mãi không phải làm gì nên tạm thời bụng cậu bắt đầu xuất hiện một phiến mỡ nhỏ nhô nhô lên mà phải mất nửa ngày trời mới nhìn ra. Nếu cậu là nữ nhân thì tốt rồi, sinh cho Thiên Tỉ một đứa con sau đó vô sỉ ở lì bên cạnh hắn không phải đi đâu nữa. Đưa vơ lấy khủng long nhồi bông quen thuộc, cậu hôn nhẹ lên mũi nó, tự nói với bản thân " Đừng mơ mộng nữa, sẽ đau đấy!" rồi lại cười ngây ngốc.
Thiên Tỉ ở công ty làm việc bận rộn cả ngày, vừa tới giờ nghĩ trưa, hắn ký xong hợp đồng lớn vừa nhắm mắt lại liền nghĩ đến cậu, trong lòng có chút bồn chồn muốn ra ngoài đi dạo một vòng.
Cầm áo khoác lên đi ra hỏi phòng chủ tịch, Thiên Tỉ ngồi trong xe vô thức hướng phía trước mà lái đi, cho đến khi di động trong túi vang lên.
Đặt điện thoại lên khay để điện thoại, hắn nhận điện thoại trên tai nghe bluetooth " Alo! Dịch Dương Thiên Tỉ đây!"
" Tới sân bây đón em!" thanh âm thiếu nữ dịu dàng ôn nhu vang lên, Thiên Tỉ chau mày bớt ngờ " Mỹ Kì?"
" Rất thất vọng sao? Tưởng tình mới của anh gọi phải không?"
" Không phải..."
" Vậy tới cổng phía nam đón em đi!"
"Ân!"
Rẽ lái đến sân bay, hắn trong đầu suy nghĩ rất nhiều chuyện, nên xử lí thế nào đây?! Bảo Lưu Chí Hoành dời đi hay tiếp tục che giấu sự tồn tại của cậu? Lơ đãng, bánh xe đã chạm tới vạch ngăn cách khu của sân bay. Hắn bước xuống xe, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn lên người hắn. Đâu đó còn có tiếng trầm trồ, một nam nhân tuấn tú vô cùng soái đứng cạnh siêu xe mạ vàng, quả thực cô gái nào được hắn để mắt tới chắc phúc đức phải lớn lắm.
Mỹ Kì bước nhanh tới chỗ Thiên Tỉ, nhảy lên cổ anh hôn tới tấp, cô cũng là đại mỹ nữ nên người chung quanh chỉ biết nhìn và thầm ganh tị.
Đôi trai tài gái sắc bước lên xe đi khỏi còn có người ngoái nhìn theo " Anh, ban nãy người ta nhìn chúng ta thật kì quái!" cô ngồi ở ghế lái phụ mỉm cười tinh nghịch.
Thiên Tỉ nhìn sơ sang cô, giọng nói bình thản " Mặc kệ họ!"
Mỹ Kì chau mày khó chịu " Em có cảm giác anh có gì đó rất kì quái !"
"Em suy nghĩ nhiều quá rồi! Đã ăn gì chưa? Anh đưa em đi!" hắn đột nhiên lãng sang chủ đề khác.
"Vẫn chưa, hay chúng ta đi tới nhà hàng trước đây thường đi đi !" Cô kéo tay hắn ngọt ngào nói.
Thiên Tỉ nhếch môi " Ừ!" một tiếng.
Đồng hồ chậm chạp xoay, Lưu Chí Hoành buồn chán ngồi nhìn khủng long bông quen thuộc đang cùng mình ngồi trong phong bếp, cậu chống tay nhìn bàn đầy thức ăn nhanh được mang tới lúc chiều.
Thiên Tỉ 11h còn chưa về nhà, còn tưởng sinh nhật 21 tuổi này sẽ có người cùng đón, quên đi, bất quá cũng chỉ bất đắc dĩ phát sinh quan hệ, tự cậu đề cao bản thân cho rằng quan hệ của cậu và hắn đã rất thân thiết rồi. Dù cho hôm đó có nói với hắn chuyện hôm nay là sinh nhật cậu thì đã sao, chuyện cậu sống hay chết hắn còn không quan tâm, đừng nói tới mấy chuyện cỏn con này...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro