Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 31: Ghen

     Bộ phim mà Mạc Chính Phong và Lý Đại Huy tham gia thuộc thể loại thanh xuân vườn trường sư đồ luyến, vì vậy căn bản những cảnh thân mật không quá nhiều. Lương Vỹ sau khi thấp thỏm mất mấy chục phút cuối cùng cũng có thể yên tâm. Cậu sợ là nếu Phác Vũ Trấn thấy cảnh nào chướng mắt, nổi điên lên không kìm chế được thì sẽ rất nguy hiểm đó. Và một vấn đề nữa, là chính bản thân cậu có khi cũng sẽ không kìm chế được đâu.

Ngày quay đầu tiên diễn ra rất thuận lợi, diễn xuất của Lý Đại Huy so với mọi người tưởng tượng xuất sắc hơn rất nhiều. Dù đôi chỗ còn gượng gạo nhưng lấy thân phận một người lần đầu diễn xuất như cậu thì đã là quá tuyệt rồi. Phác Vũ Trấn ngồi xem cũng có chút thất thần. Vì đóng vai học sinh nên Phác Vũ Trấn phải mặc đồng phục, bề ngoài cũng được tạo hình sao cho có dáng vẻ đơn thuần lương thiện lại đẹp đến động lòng người. Không phải nói ai cũng biết Lý Đại Huy lúc đó câu nhân đến thế nào. Bộ đồng phục áo sơ mi trắng quần soóc làm nổi bật dáng người mảnh dẻ mà không ốm yếu, tuy gầy nhưng chỗ cần có thịt vẫn có. Làn da trắng nõn không thua gì con gái. Khuôn mặt thanh tú , đôi mắt to long lanh hơi lấp đi vì mái tóc lòa xòa trước trán. Cậu đứng dưới nắng, mỉm cười thật tươi, đôi môi hồng nhạt khép mở:

- Chào thầy ạ!

Bản thân Mạc Chính Phong đứng đối diện với cậu cũng có chút rung động ngẩn người, nếu không có Lương Vỹ ngồi đằng xa trừng mắt nhắc nhở hẳn là còn lâu mới diễn tiếp được. Nói chi đến Phác Vũ Trấn vốn đã say mê cậu, nhìn bộ dáng này của cậu càng thêm chết lặng. Dục vọng trong lòng không báo trước cháy lên bùng bùng như củi khô gặp lửa nóng. Vì hắn đang ngồi, tầm mắt vừa vặn nhìn vào cặp chân thẳng dài trắng đến lạ thường của cậu, càng khiến tâm hắn ngứa ngáy như mèo cào. Giữa chừng hắn phải đứng dậy vào nhà vệ sinh. Lương Vỹ thắc mắc hỏi:

- Đi đâu đấy?

Phác Vũ Trấn nhíu mày âm mặt khẽ gắt:

- Không liên quan cậu!

Lương Vỹ vốn thông minh suy đoán một chút liền nghĩ ra, không nhịn được cười thầm: "Thế thôi cũng cứng cho được, anh một năm qua không phải cấm dục đến mức tự mình giải quyết cũng không làm đấy chứ. Ha ha, cười chết tôi!"

Buổi quay kết thúc lúc chạng vạng tối, vì hôm nay chưa cần quay cảnh ban đêm nên mới nghỉ sớm như vậy. Mọi người đều có xe, riêng Lý Đại Huy thì không. Lúc sáng là Mạc Chính Thuần trước khi đi làm đưa cậu đến. Nhưng hôm nay cậu lại dặn gã đón muộn, giờ này còn chưa đến nên cậu không biết làm sao. Lương Vỹ vì muốn tạo cơ hội cho Phác Vũ Trấn nên đã ầm ĩ kêu mệt đòi về từ khi nãy, thành công đuổi Mạc Chính Phong đi. Hiện tại chỉ còn Phác Vũ Trấn có thể đưa Lý Đại Huy về.

- Tiểu H... à không Lâm Dương, cậu còn chưa về sao?

Thấy Phác Vũ Trấn bắt chuyện với mình, cậu cũng mỉm cười đáp lại xong lại kín đáo khẽ nhích người đứng xa hắn một chút:

- Ừm, tôi đang chờ bạn đến đón.

- Bạn cậu bao giờ tới? - Tôi cũng không biết. Tôi dặn anh ấy đến muộn, hơn nữa hôm nay anh ấy hình như rất bận. Cho nên...

- Nếu cậu không ngại, tôi có thể đưa cậu về. Tôi giờ rất rảnh.

Phác Vũ Trấn cười đến chân thành, khuôn mặt bình thường lạnh lùng băng lãnh lộ ra ấm áp ôn nhu lạ thường. Lý Đại Huy không khỏi có chút bất ngờ, người này cười lên thật dễ nhìn biết bao.

Cậu làm sao biết được, Phác Vũ Trấntrước khi gặp cậu đã phải mất bao nhiêu thời gian đứng trước gương tập cười. Lương Vỹ nói phải ôn nhu dịu dàng mới khiến cậu có cảm giác thoải mái được. Hắn tập cười đến gần sái quai hàm mới có được nụ cười này đấy. Khó mà tưởng tượng được Phác Vũ Trấn lãnh khốc vô tình lại có thể trưng ra biểu cảm như vậy.

- Sao vậy Lâm Dương? Cậu đừng ngại, tôi với cậu vừa gặp đã thấy rất thân thiết, tôi rất muốn chúng ta trở nên thân hơn nữa. Để tôi đưa cậu về nhé!

- Nhưng mà tôi...

Lý Đại Huy lưỡng lự, do dự không quyết. Cậu vẫn rất e dè Phác Vũ Trấn, nhưng từ chối làm sao cho phải đây? Người ta cũng đã chân thành đến mức này rồi...

Phác Vũ Trấn nôn nóng nhịn không được giục cậu quyết định, ngược lại càng khiến cậu e ngại không dám nhận lời.

Hai người cứ dây dưa mãi cho đến khi một chiếc xe hơi màu trắng sang trọng chạy tới. Xe dừng trước mặt hai người, từ trên xe một nam nhân cao lớn bước xuống, bộ dáng rõ ràng là thương nhân thành đạt.

Mạc Chính Thuần lộ ra tươi cười dịu dàng đến bên Lý Đại Huy:

- Dương Dương, quay xong sớm vậy sao?

Thấy anh, cậu không khỏi thở phào nhẹ nhõm:

- Vâng, hôm nay xong sớm. Anh sao tan ca nhanh vậy anh Chính Thuần?

- Anh định giải quyết nhanh công việc để đến xem em mà. Ai dè em quay xong rồi. Thôi chúng ta về đi.

- Dạ. - Cậu quay sang Phác Vũ Trấnbấy giờ mặt đã hóa đen như đáy nồi - Phác tổng, tôi đi trước nhé, cảm ơn ý tốt của anh.

Phác Vũ Trấn bất đắc dĩ phải mỉm cười chào tạm biệt cậu, trong lòng không khỏi bực bội cáu gắt. Cái tên mắc dịch kia hẳn là Mạc Chính Thuần nhỉ. Đến đúng lúc gớm! Lý Đại Huy còn vui vẻ xưng hô thân mật với hắn, đáng ghét! Tên đó còn giả bộ dịu dàng ôn nhu, vừa nhìn là biết tâm địa không đơn giản, nhìn ánh mắt thôi đủ biết gã đối với Lý Đại Huy có bao nhiêu dục vọng. Tay Phác Vũ Trấn bất giác siết chặt thành nắm đấm. Được rồi, tạm thời hắn nhịn, rồi sau này khi Lý Đại Huy quay về bên hắn rồi sẽ tính sổ với Mạc Chính Thuần sau.

Trên xe, Lý Đại Huy cảm thấy hơi mệt tựa đầu trên ghế lim dim mắt. Mạc Chính Thuần quan tâm hỏi:

- Em mệt lắm sao?

- Dạ không. - Cậu cười cười - Chỉ là hơi đói với hơi buồn ngủ thôi.

Cậu dụi dụi mắt, đáng yêu như chú mèo nhỏ. Mạc Chính Thuần kìm nén tâm tư xao động nói tiếp:

- Người vừa nãy là ai thế?

- Ai? A anh nói Tiêu tổng hả? Anh ấy là tổng giám đốc công ty Phác Vũ, là tài trợ chính cho bộ phim của em. Sao thế?

- Không có gì, chỉ là anh cảm thấy người này có chút kì quái, thái độ của hắn khi thấy anh rất lạ. Em về sau tránh hắn xa một chút.

- Dạ. Ưm, em buồn ngủ quá, em chợp mắt một lát, về nhà gọi em nhé.

- Ừ ngủ đi.

Cậu nhắm hai mắt, an tĩnh ngủ. Mạc Chính Thuần nhìn cậu một cái, lại quay ra chuyên tâm lái xe. Lớp mặt nạ ôn nhu được gỡ xuống, thay vào đó là ánh mắt gian tà chất chứa đầy tính toán. Gã không phải kẻ ngu, vừa nhìn Phác Vũ Trấn đã biết hắn có ý gì với cậu. Nếu không phải Mạc Chính Phong gọi điện cho gã bảo gã đến đón Lâm Dương thì không biết sẽ ra sao. Chính Phong đã nói qua, Phác Vũ Trấn đặc biệt để ý Lâm Dương, gã nên cẩn thận đề phòng một chút. Xem ra thật sự nói không sai. Được rồi, gã cần suy ngẫm từ từ để tìm ra đối sách đối phó Phác Vũ Trấn. Dương Dương chỉ có thể là của gã, cậu không đồng ý làm người yêu cũng không sao, gã có thể giữ quan hệ như bây giờ cả đời. Nhưng gã tuyệt đối không cho phép cậu đi mất. Bởi vì, gã đã để mất cậu một lần rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro