Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Ánh sáng chiếu rọi qua khung của nhỏ, mái tóc vàng thêm óng ánh khi được ánh nắng chiếu vào.

-Jimin à. Dậy đi học nào con, cứ như thế con sẽ trễ mất

Một ngày mới lại bắt đầu. Hôm nay là ngày đầu tiên cậu bước chân vào ngôi trường cấp 3 của mình. Một cậu nhóc nhỏ con, mặc trên mình một bộ đồng phục chỉnh tề.

- Chào cậu Park Jimin. Jimin của hôm nay thật vui vẻ nhé! - cậu chào hỏi chính bản thân mình, mong ngày hôm nay cậu sẽ vui vẻ và đầy năng lượng cho lớp học mới và một môi trường mới

- Này, hôm nay con có vẻ vui hơn mọi ngày nhỉ? - Park Hyuna hỏi cậu

- Vâng! Con rất mong ngày hôm nay luôn đó. Vì con của mẹ đã trưởng thành rồi. Không còn là cậu nhóc mít ướt ngày nào nữa đâu - cậu trả lời rồi cười với một nụ cười rạng rỡ

- Ừ, Jiminie của mẹ đã trưởng thành rồi
Ăn xong buổi sáng đầy dinh dưỡng, cậu đi trên con đường đến trường. Cảnh vật hôm nay sao đẹp quá. Sự khởi đầu mới ở ngôi trường cấp 3 này khiến cậu rất phấn khởi. Đoàn người tấp nập chen chúc để đi làm. Cậu cứ nhìn cảnh vật và đoàn người xung quanh rồi nghĩ về tương lai sắp tới. Rồi cậu cũng sẽ bận rộn và cũng sẽ hòa vào dòng người tấp nập ấy thôi chỉ là tương lai còn xa quá, cậu còn tuổi học kia mà. Những suy nghĩ sâu xa cứ luẩn quẩn trong đầu. Mới đó mà cậu đã tới trường rồi

-Này đồ ngốc - Bỗng tiếng gọi của ai đó vang lên giúp cậu thoát ra khỏi những dòng suy nghĩ đó.

- Aisss cái tên này, muốn ăn đấm không hả?
Đó là Min Yoongi bạn thơ ấu của Jimin ấy. Nó ấy rất hoạt bát và vui vẻ, rất thích ghẹo Jimin. Thấy cậu bạn thân của mình cứ như trên mây nên nó chạy tới đá cho một phát. Ôi trời, nếu như ở nhà thì Jimin đã cho nó nhừ tử

- Này, này. Không có tôi chắc cậu đâm đầu vào cột điện, hay vấp té rồi đấy! Ở đó mà trách móc

- Im ngay cho tôi. Đá một phát đau điếng đây này. Què mất ôi trời ơi

- Có sao không? Đau lắm nhỉ? Tớ xin lỗi
Bỗng nó nhẹ nhàng hỏi, không khác gì làm lạ vì họ thân với nhau lắm cơ mà. Nhưng sự dịu dàng này Jimin chỉ nghĩ đó là 1 sự quan tâm không hơn không kém. Không phải đâu, nó quan tâm cậu vì nó yêu thầm cậu đấy. Đúng vậy, là yêu thầm cậu đấy. Đã từ rất lâu rồi, nhưng cái cậu ngốc này mãi chẳng nhận ra

- Này không biết năm nay chung lớp không ấy nhỉ??

- Ai mà biết. Mong là không vì tớ phát chán gương mặt cậu rồi - Jimin liếc nhìn rồi tỏ vẻ như không quan tâm

- Ơ ơ - Yoongi đơ người khoản 5 giây

- Ôi trời ơi lại chung lớp với cái tên đó nữa

- Tôi biết mà, sao mà xa tôi được cơ chứ? Này này lên lớp để chọn chỗ đẹp nhanh lên

- Ừ nhỉ? Bàn cuối thẳng tiến, vì ngồi đó ít bị làm phiền mà còn dễ ngủ nữa

Nói rồi hai đứa nhỏ chạy một mạch để giành chỗ. Một ví trí cuối lớp cạnh một chiếc cửa sổ. Ánh nắng ở đây khó có thể làm Yoongi ngủ gật được nhưng ít nhất họ có thể ăn vụn nếu cảm thấy buồn miệng. Một vị trí hợp lý hai cậu bạn đã chọn. Thật ra thì từ cấp một rồi đến cấp hai cứ chung lớp thì cả hai lại cứ bay xuống bàn cuối mà ngồi. Được cái cũng chăm học chứ không có bỏ bê đâu

-------

Sau giờ sinh hoạt thì đã đến giờ ra chơi. Cả hai cùng nhau xuống canteen để mua ít đồ ăn vụn. Đột nhiên thấy một vụ ẩu đã diễn ra giữa sân trường

- Nè Jimin có đánh nhau kìa ra xem không?

- Đồ điên. Ra để bị đập hả?? - vừa chửi cậu vừa kí đầu Yoongi

- Ra đi trời ơi. Đầu năm mà có đánh nhau là thấy trường có nhiều chuyện để hóng rồi á. Nhanh nhanh. Lẹ lên thôi tôi đá cậu 1 phát nữa bây giờ

Nói rồi nó cũng kéo cậu ra sân để hóng chuyện. Cậu chỉ thấy bóng dáng 1 cậu nam sinh đè 1 nam sinh khác và đấm dồn dập

- Cố lên cố lên -Yoongi hùa theo hò reo

- Trời ơi, cái tên điên này. Chắc tôi kí đầu cậu quá - cậu đá vào chân nó 1 phát rồi định nắm tay nó lôi đi

Bỗng chốt cậu nam sinh ngừng đánh và bước ra khỏi đám đông vô tình đụng ngã cậu. Dáng người không cao không thấp, cũng không to con lắm ấy mà lại đẩy cậu 1 cái thật đau

- Trời đất quỷ thần ơi, đứa nào chơi cái trò kì cục vậy hả??

- Nói ai đấy cậu nhóc?

Cậu ngước lên nhìn anh. Mặt mũi tuy có bầm và trầy sướt nhẹ nhưng vẫn rất điển trai làm say đắm lòng người

- Dạ bạn em vốn hậu đậu từ trước nên mong anh bỏ qua - Yoongi liền bay vào giải nguy cho cậu

Anh rời đi với ánh mắt bực bội và khó chịu. Cậu cứ mãi nhìn theo mà quên đi vết sướt nhỏ trên tay mình. Mãi nhìn bóng lưng anh dần khuất mới thôi

- Có sao không đấy? Xin lỗi nhé - nói rồi nó cầm tay cậu lên thổi thổi để vơi đi cơn đau

- Hết đau rồi làm gì vậy? Đi xuống phòng y tế lấy thuốc với băng giùm cái. Do cậu lôi tôi vào xem mà như này đấy

- Biết rồi, mệt lắm, nói mãi

Nó lấy thuốc và băng keo cá nhân cho cậu. Trong giờ học cậu cứ ngồi thẫn thờ nhớ lại nam sinh ấy. Anh ta là ai nhỉ? Nhìn có vẻ kiêu ngạo nhưng gương mặt có phần đáng yêu đấy chứ. Cứ đắm chìm mãi trong suy nghĩ của bản thân mà quên đi bài học đã đến đâu. Thấy cậu nhìn ra cửa sổ thầy liền gọi

- Jimin đọc tiếp đi em

- Dạ, dạ?

- Thầy bảo em đọc tiếp

- ... thưa thầy... thưa thầy...

- Ngồi xuống đi cuối tiết thầy phạt em sau

- Thẫn thờ riết như đang ở trên mây, vừa lắm nhóc - Yoongi trách móc có phần chọc nghẹo

Cậu giẫm chân đạp lên đôi giày làm nó đau điếng

- Khôn hồn thì đừng chọc ghẹo tôi thêm một lần nào nữa

- Vâng, xin đại ca đừng đạp chân em nữa

Nói rồi cậu nhất chân lên, lại tiếp tục thẫn thờ... cái cậu Park này hết nói nỗi. Cuối tiết cậu bị phạt phải quét sân trường vì không tập trung trong giờ học.

- Ngày đầu tiên đi học mà xui quá nè trời. Jimin à, mày đã nói với bản thân phải vui vẻ cả ngày sao lại ủ rũ thế kia

Đang chăm chỉ quét xong cái sân trường rộng lớn rồi vác cặp về nhà thì đột nhiên. Bóng rổ từ đâu bay đến va vào đầu cậu

- U là trời chắc tôi điên lên mất. Là đứa nào vậy hả?

- Là tôi. Có gì không nhóc

Gì chứ? Là anh, chàng nam sinh mà Jimin đã thẫn thờ cả 1 tiết học để nghĩ về. Gì thế này? Tim làm sao ấy? Cứ đập liên hồi thế kia. Đôi má trắng nỏn giờ lại hồng hào đỏ ửng

- Sao đấy? Bóng đập trúng đầu nên gặp vấn đề rồi à?

- Này này anh không xin lỗi tôi thì thôi sao lại nói như thế? - Tuy tim có đập loạn xạ, nhưng cậu vẫn đanh đá như ngày thường không chịu thua

- Anh xin lỗi nhóc. Hình như lúc sáng anh có đẩy nhóc té dưới sân trường đúng không? Anh xin lỗi nhé! Lúc đấy giận quá nên không thể nói lời xin lỗi với em.

Anh xoa đầu nhóc, làm phần tóc vàng óng ánh dưới nắng chiều ta rối lên 1 xíu. Tim cậu lại đập nhanh hơn 1 nhịp. Thở đều, thở đều. Cậu cố gắng lấy lại bình tĩnh nhất có thể

- Anh về trước nhé! Tạm biệt em

- Anh...

- Sao đấy?

-Không có gì ạ.

Anh quơ tay vẫy chào tạm biệt. Cánh tay cậu cũng giơ lên tạm biệt anh. Đặt nhẹ lên mặt thì đã thấy nóng hổi từ lúc nào? Sao đấy? Cảm giác gì đây? Lạ quá. Trên đường về nhà cậu cứ suy nghĩ mãi và cứ nhớ hình bóng ấy trong đầu. Chẳng biết bản thân thế nào...

- Về trễ thế con yêu? Ăn cơm này rồi lên tắm luôn

- Không đâu ạ. Con lên phòng trước nhé!

- Jimin à, haizzz cái thằng nhóc này
Nằm xuống chiếc giường êm ái, cậu nằm xấp xuống. Hình bóng anh nam sinh vẫn cứ mãi xuất hiện trong đầu. Cậu nhìn mình trước gương rồi thẫn người

- Này? Mày sao thế hả Jimin? Cái biểu cảm đó, cái cảm giác đó là sao vậy? Chẳng lẽ mày đã cảm nắng anh ấy rồi?
Nói đến đây cậu đỏ ửng hết cả mặt. Lấy chăn trùm hết người. Đúng vậy Jimin đã cảm nắng người con trai đó rồi

------

Chỉ là cảm xúc bất chợt, hay em đã thích anh thật rồi?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro