CHƯƠNG 2 : ĐÊM THỨ 2
Chí Mẫn muốn cầu lão thiên gia bảo hộ hắn, nhưng mà lão thiên gia lại ở quá xa, hiện tại chỉ có thể để hắn tự sinh tự diệt trong vòng tay Kim Tại Hưởng. Do tác dụng của thuốc mê, hắn ngủ cả ngày mới dậy, vừa dậy đã phát hiện bị bịt kín mắt, hai tay trói chặt ra sau lưng. Kim Tại Hưởng ngậm lấy yết hầu hắn, vui vẻ cảm nhận sự chuyển động đầy sợ hãi của nó trong vòm họng. Chí Mẫn muốn nói mà không dám nói, sợ cử động cổ thì người này sẽ đem yết hầu kia cắn nát ra. Chí Mẫn thầm trách cái miệng hại cái thân. Nếu hắn không hỏi quá nhiều, hỏi xem người này là ai, sao lại làm vậy với hắn, hắn đắc tội gì với y thì y đã không cố tình chặn đứng con đường nói chuyện của hắn. Kỳ thật vấn đề này cũng không thể đổ lỗi cho hắn. Ai rơi vào tình cảnh hắn, bị bắt cóc rồi bị cưỡng bức thế này mà không có vô vàn câu hỏi nảy sinh trong đầu. Hắn hỏi vậy cũng coi như đã quá ít rồi.
Kim Tại Hưởng vừa đùa nghịch bên trên vừa nhét tay vào hậu huyệt hắn, chọc nguấy không ngừng. Hắn quên dần những câu hỏi đang tồn tại, cục cựa tay muốn thoát ra tình cảnh khó khăn này. Kim Tại Hưởng ấn bụng hắn xuống bằng một cú thúc mạnh không tiếc thương. Muốn phản kháng sao? Y không thích một đứa trẻ không ngoan ngoãn. Chí Mẫn xụi lơ hai tay kêu đau. Kim Tại Hưởng rút những ngón tay ra, đem hạ thân mãnh liệt tấn công Chí Mẫn. Cơn đau đầu tiên chả là gì so với cơn đau thứ hai đột ngột ập tới. Chí Mẫn cong người lại, co quắp các ngón chân không cam tâm tình nguyện mà đón nhận.
Kim Tại Hưởng dùng hai tay banh rộng đùi hắn sang hai bên. Cảm giác khi đi vào một cơ thể chưa từng có chút kinh nghiệm phòng the nào thật sự quá tuyệt, càng tuyệt hơn khi đó chính là Chí Mẫn người mà y muốn có cho bằng được.
“Mẫn Nhi, ngươi kẹp ta thật chặt. Rất muốn ta sao?”
“Ta không có!” Chí Mẫn hổ thẹn thanh minh.
“Thế sao?” Kim Tại Hưởng đột nhiên dừng lại. Y không rút ra nhưng cũng không động. Đêm còn dài, không việc gì phải gấp gáp. “Ta toại nguyện cho ngươi.”
“Ngươi…” Chí Mẫn cắn răng. Rõ ràng đang đau đớn nhưng bị dừng lại nửa chừng cũng không dễ chịu hơn là bao. Hậu huyệt của hắn ngứa ngáy khó tả. Dù đã bị nhục bổng nóng ướt triệt để lấn át mọi khoảng trống, vẫn cảm thấy là chưa đủ nếu như người này không giải tỏa cơn ngứa ấy.
“Cho ta!” Chí Mẫn rạo rực toàn thân cầu xin.
“Vậy là rất muốn ta sao?” Kim Tại Hưởng cười, một tay nghịch phá với nhũ hoa của hắn.
“Rất muốn.” Chí Mẫn không dám nghe những lời hắn vừa nói. Nói xong liền giấu mặt vào gối thở gấp.
Kim Tại Hưởng lại động dưới thân hắn. Y biết chính xác vị trí nào trong hậu huyệt bé nhỏ kia sẽ khiến hắn phát cuồng. Mười lần đã có tám, chín lần là cố tình thúc vào đó với cường độ mạnh bạo. Chí Mẫn không nghĩ được gì nữa. Bờ môi mềm không thể khép lại bởi những âm thanh dâm dục liên tục phát ra.
“A…đừng…ta chịu không nổi…đừng…”
“Chịu không nổi sao? Ta lại thấy ngươi đang rất sung sướng.” Kim Tại Hưởng ngắt đầu nhũ hắn một cái không tiếc thương. Thế mà Chí Mẫn lại chẳng cảm nhận được gì khác. Mọi tế bào dưới da thịt của hắn đang bùng nổ.
“Đừng mà…a…nóng quá…”
Kim Tại Hưởng rít dài. Đôi mắt cũng đang bị che mờ bởi một màn sương dục vọng: “Đương nhiên là nóng! Ngươi cắn lấy ta hảo chặt!”
Dứt lời, cơ thể cả hai cùng phun trào. Mồ hôi Kim Tại Hưởng nhỏ xuống trên đùi Chí Mẫn. Chí Mẫn định nói gì đó: “Ngươi…tên…” Nhưng Kim Tại Hưởng không có thời gian nghe, nhục bổng vừa xuống lại ngóc lên oanh liệt.
Kim Tại Hưởng thả một đùi Chí Mẫn ra, đặt tay ngay eo hắn lấy trớn để náo động tiếp.
“A…đừng…chậm lại a…”
“Không chậm được.” Kim Tại Hưởng cười với Chí Mẫn: “Đứa nhóc của ta rất thiếu kiên nhẫn. Nó đang cần được ngươi gấp gáp yêu thương.”
Chí Mẫn thẹn muốn chết đi ngay, nhưng chỉ là trong ý nghĩ, bởi vì thân thể hắn quả thực rất thích thú sự tiếp xúc thân mật của người này. Người này động, lục phủ ngũ tạng hắn liền động, không còn biết gì là luân thường đạo đức nữa. Hắn uốn éo vòng eo, rõ ràng là không chủ đích làm vậy, lại cư nhiên mất lý trí phối hợp cùng người này.
“Ồ…Mẫn Nhi, ngươi vậy mà còn gấp hơn cả ta.”
Trước bình minh, Kim Tại Hưởng vội vàng gom y phục bỏ đi. Y làm xong liền ngủ quên, nếu không nhờ Đàm Dạ nhắc nhở ngoài cửa thì suýt nữa đã trễ giờ chuẩn bị cho buổi triều sớm. Chí Mẫn giật mình thức giấc, cơ thể vừa đau vừa mỏi. Hắn phát giác dây trói ở cổ tay đã được gỡ ra nhưng bịt mắt thì chưa. Loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân rời khỏi, hắn hơi nhổm người nằm nghiêng hỏi: “Tên ngươi…lưu lại cho ta tên ngươi…”
Đây là chút hơi sức còn sót lại của Chí Mẫn. Hắn nghĩ nếu hắn không liều lĩnh đem chút hơi sức này hỏi, tin rằng người này tuyệt không lưu lại gì cho hắn. Đêm trước đã vậy, đêm nay cũng vậy, mỗi lần y làm xong đều vô tình rời khỏi.
Kim Tại Hưởng do dự dừng lại: “Gọi ta là Cửu lang.” Y là vị hoàng tử thứ chín, tuy không thể xưng tên thật với Chí Mẫn nhưng cách gọi này cũng xem như là gần sát với thân phận y nhất, không phải nói dối.
“Cửu lang.” Chí Mẫn trân trọng lặp lại rồi thiếp đi. Kim Tại Hưởng cười nhếch môi: “Mẫn Nhi, ngươi thật biết cách làm ta nổi lên hứng thú.” Nếu không phải còn buổi triều sớm, chỉ với việc nghe Chí Mẫn gọi y điềm mật như vậy, Kim Tại Hưởng chắc là sẽ cởi hết y phục vừa mặc, lại cùng Chí Mẫn quấn quýt tiếp. Nhưng không sao, cơ hội vẫn còn nhiều. Y cũng cần dưỡng sức cho những cuộc chiến lâu dài khác.
Tầm trưa, Chí Mẫn thức dậy, gỡ khăn bịt mắt. Hắn xuống giường mặc lại y phục, đẩy cửa bước ra để xem bản thân đang ở đâu. Một tiểu thái giám đứng trực ở cửa thấy hắn dậy liền khẩn trương quỳ xuống: “Chủ tử, nô tài sẽ chuẩn bị nước tắm cho người.”
Nói xong, không đợi hắn đồng ý, tiểu thái giám này đã chạy sang dãy phòng bên cạnh. Lát sau chạy ra nói với hắn: “Đều chuẩn bị xong cả rồi, mời chủ tử vào trong.”
Chí Mẫn không đi theo tiểu thái giám, nhìn sơ thì có vẻ là hắn chưa hề rời khỏi hoàng cung. Dám bắt cóc tiểu hầu gia của Phác hầu phủ ngay tại nơi ở thiên tử, lá gan của người này phải có bao nhiêu to lớn? Nếu người này không thuộc hàng hoàng thân quý tộc thì cũng là đại thần có quyền lực ngút trời. Thế nhưng, cho dù hoàng thân quý tộc hay đại thần có quyền lực cũng không thể tùy ý lưu lại trong hoàng cung. Hắn càng nghĩ càng thấy rối ren, không nghĩ ra được thân phận y.
Chí Mẫn thận trọng quan sát tiểu thái giám. Y cùng lắm mới mười ba, mười bốn tuổi. Trên khuôn mặt vẫn còn sự non nớt thuần khiết. Chí Mẫn hỏi: “Đây là nơi nào?”
Tiểu thái giám kính cẩn đáp: “Đây là Triều Dương cung.”
Triều Dương cung? Cái tên này nghe lạ quá.
“Nơi này cách Thiên Hương cung bao xa?” Thiên Hương cung là nơi ở của Như quý phi, tỷ tỷ hắn.
“Rất xa, xa đến mức không thể ước tính.” Tiểu thái giám e ngại nói. “Triều Dương cung, Hàm Hạnh cung và Ly Tố cung tách biệt hoàn toàn với phạm vi của hoàng cung. Người bên ngoài gọi ba nơi này bằng cái tên chung, lãnh cung.”
Chí Mẫn chới với. Hắn vậy mà bị nhốt tại lãnh cung sao? Không đúng. Chí Mẫn nhìn lại cách bày trí xung quanh. Các gian phòng tuy không rực rỡ tươi mới nhưng được bảo trì rất tốt. Khi nãy hắn bước ra có thấy đồ đạc trong phòng cũng hào nhoáng, ngào ngạt hương thơm, không giống như nơi ở của mấy phế phi mà các lão thuyết thư hay kể. Chưa nói đến, trong sân trồng đầy hoa tử đằng trắng mảnh mai rũ xuống, có thêm mấy chậu sen lớn đang độ ra hoa. Lãnh cung mà cũng trang hoàng tinh tế thế này sao?
“Lãnh cung không phải là rất tồi tàn sao?” Chí Mẫn nói ra nghi hoặc trong lòng.
“Hàm Hạnh cung và Ly Tố cung quả thực là vậy nhưng nơi này có chút đặc biệt hơn.”
“Đặc biệt chỗ nào?”
Tiểu thái giám không dám nói nữa.
“Chủ tử, mời ngài tắm rửa trước. Đừng làm khó nô tài.”
Chí Mẫn nghe lời tiểu thái giám, dù gì trên người hắn cũng đang gắt mùi. Tắm xong, Chí Mẫn bỏ mặc tiểu thái giám khuyên can nhất quyết ra cổng cung. Hắn đẩy mãi không được mới biết hai cánh cổng đã bị khóa lại. Ở bên ngoài có tiếng thị vệ truyền vào: “Chủ tử, ngài muốn gì có thể căn dặn bọn nô tài, đừng phí sức tổn hại thân thể.”
“Ta chỉ muốn ra ngoài.” Hắn gào lên.
“Chủ tử, riêng chuyện này là không được phép.”
Chí Mẫn đá cửa cái rầm, vậy mà bảo hắn muốn gì cũng được. Đá xong liền thấy hối hận. Hạ thân của hắn truyền đến một cỗ đau nhức. Hắn bực dọc trở lại phòng. Tiểu thái giám đứng khom lưng bên cạnh chờ sai bảo.
“Ngươi tên gì?”
“Nô tài là A Nguyên.”
“Chủ nhân thật sự của ngươi là ai, chính là cái người nhốt ta ở đây?” Hắn biết có hỏi cũng vô ích nhưng vẫn cứ hỏi, không hỏi sẽ thấy không thoải mái.
“Nô tài không thể nói.” Nói ra chính là tử tội.
Chí Mẫn thở dài, biết ngay là thế mà.
“Ta đói rồi, gọi người mang thức ăn đến cho ta.”
A Nguyên lật đật chạy đi ngay.
Trong lúc chờ đồ ăn mang tới, hắn bắt đầu nhớ lại cái ngày mà hắn vào cung thăm tỷ tỷ, khởi đầu bất hạnh của tất cả mọi chuyện. Đó cũng là một ngày rất đỗi bình thường. Buổi sáng hắn đi nghe thuyết thư. Lão thuyết thư cầm cây quạt khua qua khua lại kể rằng đương kim thánh thượng nhân dịp sinh thần lần thứ 25 đã đại xá thiên hạ, chung vui với toàn dân bằng việc miễn giảm sưu thuế, cấp thêm ruộng đất. Hắn đang ngồi uống trà rung đùi nghe thì nô bộc trong phủ chạy tới bảo cha hắn giục hắn về gấp. Về đến phủ hắn mới biết đêm qua trong buổi yến tiệc linh đình tại hoàng cung, tỷ tỷ hắn hiến lên thánh thượng một vũ khúc. Nhân lúc cao hứng, thánh thượng liền ban cho tỷ tỷ một mong muốn. Tỷ tỷ liền xin được gặp hắn, người đệ đệ mà từ khi tỷ nhập cung đã ba năm rồi chưa liên lạc gì. Thánh thượng ân chuẩn. Do đó, cha hắn hối thúc hắn mau mặc triều phục vào, người của thánh thượng phái đến đã chờ sẵn bên ngoài.
Thế là, Chí Mẫn vui vui vẻ đi gặp tỷ tỷ. Hai tỷ đệ trò chuyện chưa được vài câu thì sắc trời nhuộm hồng lên cửa sổ. Hắn cáo biệt tỷ tỷ ra về. Trên đường về nảy sinh chút cảm khái. Cuộc sống của tỷ tỷ tuy là hào quang muôn trượng, người người ngưỡng mộ, nhưng suốt ngày chỉ đối diện với bốn bức tường và một đám thị nữ thái giám tẻ nhạt, đêm đêm thấp thỏm trông chờ thánh thượng xuất hiện. Nếu thánh thượng bận rộn hoặc là qua đêm ở nơi khác, thì chỉ có thể ôm lấy gối chiếc tự mình trải qua khung cảnh tịch mịch, đáng thương làm sao. Nghĩ đến đây, đôi mắt hắn bất giác nặng trĩu như có ai kéo ghì, không kháng cự nổi mà ngã xuống trong xe ngựa.
Tiếp theo, khi mở mắt ra, hắn đã trở thành tù nhân của cái lãnh cung này. Vô lý là hắn thậm chí còn chưa gặp qua thánh nhan, vậy mà đã bị liệt vào danh sách phế phi. Đúng là tai họa trời giáng! Khẳng định là có gì đó nhầm lẫn ở đây. Giả như kẻ nhốt hắn bắt nhầm người chẳng hạn. Tuy nhiên, kẻ này lại biết tên hắn, khả năng nhầm lẫn nghe có vẻ mong manh thái quá.
A Nguyên trở về với một dàn tiểu thái giám khác. Các tiểu thái giám kia đặt xong món ăn lên bàn thì lui ra ngoài cửa chờ, A Nguyên vẫn ở lại cạnh hắn. Chí Mẫn chớp chớp mắt. Hắn là tiểu hầu gia, đã quen được ăn sung mặc sướng từ nhỏ, nhưng mà ngay cả ở trong hầu phủ, hắn cũng chưa từng nhìn thấy mấy món ăn trang trí cầu kỳ đến vậy. A Nguyên dùng đũa bạc thử độc, thử hết một lượt thấy không có gì mới cho hắn đụng vào. Hắn gắp lên một cọng thịt thái nhuyễn, nếm nếm, mùi vị quả thật rất tuyệt.
A Nguyên nhìn cách hắn ăn, cẩn thận ghi nhớ món nào hắn gắp nhiều, món nào hắn chỉ vừa đụng đũa vào liền bỏ. Đợi hắn ăn no, A Nguyên gọi dàn tiểu thái giám vào bưng đi. Sau đó, bọn họ không trở lại, chỉ có một mình A Nguyên vẫn ở cùng hắn, trừ lúc hắn đi ngủ thì A Nguyên mới lui ra vì hắn ngại có người ở cạnh nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro