Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 58

Thời điểm Điền Chính Quốc từ phòng tắm đi ra trời đã hoàn toàn tối đen, Kim Thái Hanh còn chưa về, cậu ngồi trên sàn trong phòng khách trống rỗng, chỉ cảm thấy hơi nóng chậm rãi theo làn da tan đi.

Ha—— tuyên da^ʍ giữa ban ngày.

Điền Chính Quốc dựa đầu vào tường, hạ mắt nhìn tay phải của mình, năm ngón tay thon dài mở ra sau đó lại nhẹ nhàng nắm chặt.

Tuy rằng cậu biết những đôi tình nhân vừa ở chung đều là như thế này, ước gì một ngày có 25 tiếng để gặp mặt, dính nhau đến mức muốn hòa đối phương vào trong xương cốt của mình.

Đổi lại làm AO bình thường chắc đã đánh dấu hoàn toàn mấy lần rồi nhỉ?

Tưởng tượng đến đánh dấu hoàn toàn, bỗng nhiên Điền Chính Quốc lại có chút mê mang.

Cậu thật sự phải bị Kim Thái Hanh đánh dấu, phải thuộc về Enigma sao?

Không được.

Đó là đáp án bản năng cho cậu.

Điền Chính Quốc buồn rầu nắm tóc, tuy trước nay cậu đều tránh không nhắc đến chuyện này, Kim Thái Hanh cũng rất thong thả, kiên nhẫn bao dung cho cảm xúc của cậu, thậm chí mỗi lần chạm vào cậu đều rất dịu dàng.

Nhưng Điền Chính Quốc lại cảm thấy mình không làm cách nào bước ra một bước đó được.

Cậu không thể nào hoàn toàn mở lòng ra để cho Kim Thái Hanh ghi dấu ấn của hắn vào.

"Đệt, thật cmn ích kỷ..." Điền Chính Quốc trầm giọng mắng mình một câu.

Cạch.

Âm thanh mở cửa truyền đến, Điền Chính Quốc điều chỉnh cảm xúc xong thì ngẩng đầu nhìn Kim Thái Hanh mang cơm hộp về.

"Tắm xong rồi?" Hắn thân mật nở nụ cười đặt đồ xuống, sau đó dán lại gần hôn lên mí mắt Điền Chính Quốc.

"Có trẻ con hay không hả." Điền Chính Quốc cười đánh bả vai hắn một chút, "Anh mua gì vậy?"

"Quán em thích ăn ở trước cổng trường đấy." Kim Thái Hanh lấy điện thoại ra, "Anh mua thêm cái bàn đã."

"Không cần phải vậy đâu." Điền Chính Quốc cầm cơm hộp mở cửa sổ sát đất ở ban công, "Cơm tối thôi mà, giải quyết ở đâu cũng đều như nhau."

"Em muốn báo danh vào ngành nào?" Kim Thái Hanh đi theo phía sau cậu, đến ban công mở cửa sổ đón nhận gió đêm, thổi bay tóc mái làm lộ ra gương mặt đẹp trai của hắn.

"Y học." Điền Chính Quốc không chút nghĩ ngợi, "Làm công tác nghiên cứu khoa học này nọ."

Nguyên nhân Điền Chính Quốc muốn học y rất đơn giản, vì em gái, cũng vì bản thân cậu.

Đây là điều cậu đã nghĩ đến từ lâu.

"Còn anh thì sao?"

Kim Thái Hanh chống cằm, không trả lời ngay.

Dường như đối với hắn mà nói đều như nhau, không có sở thích đặc biệt, cũng không có mục tiêu rõ ràng.

Những người ở vị trí cao đều luôn rất thong dong.

"Hàng không vũ trụ đi." Kim Thái Hanh cười khẽ, "Sau này hái sao cho em."

Điền Chính Quốc sửng sốt một chút, không ngờ đáp án của Kim Thái Hanh sẽ là thế này, "Anh..." Cậu ho nhẹ một tiếng, thu ánh mắt về, "Tự anh suy xét kỹ càng đi."

Bố trí gia cụ chỉ mất một tuần đã xong, sau đó Kim Thái Hanh đến thăm Kỷ Mặc, tự mình nói ra chuyện này với bà.

Biết được con trai sau khi vào đại học muốn sống chung với bạn trai, Kỷ Mặc hàng năm đều tự cho mình là một người mẹ bình tĩnh không khỏi trố mắt.

Thế mà bà không biết mình nên kinh ngạc khi Kim Thái Hanh nhanh như vậy đã theo đuổi được con trai mình, hay là kinh ngạc hắn đã lên kế hoạch chu đáo chặt chẽ như vậy.

Vậy mà thằng con trai ngốc Điền Chính Quốc còn không nhìn ra tâm tư kín đáo của hắn, ngồi trên bàn ăn cùng với bạn trai của nó ngó về chỗ mình, như là sợ bị từ chối vậy.

"Chính Quốc." Kỷ Mặc đứng lên, "Con lại đây với mẹ một chút."

Điền Chính Quốc nhẹ giọng đồng ý, khi đứng lên còn khẽ nhéo tay Kim Thái Hanh: "Chờ em tí."

Lần đầu tiên Kỷ Mặc hút thuốc lá ở trước mặt con trai.

"Không phải mẹ không ủng hộ hai đứa ở bên nhau, nhưng con vừa mới trưởng thành, nó lại là Enigma, con thật sự suy nghĩ kỹ càng là muốn sống chung với nó sao?"

Điền Chính Quốc nhớ rõ Kim Thái Hanh cũng nhiều lần hỏi cậu đã nghĩ kỹ chưa, đáp án của cậu đều là: "Thoạt nhìn em giống người hay do dự như vậy sao?"

"Suy nghĩ kỹ rồi ạ." Điền Chính Quốc rũ mắt, "Con thích anh ấy, cần anh ấy, không có gì phải do dự nữa."

"Chính Quốc, những lời này trước đây mẹ đã nói với em gái con," Kỷ Mặc gảy tàn thuốc, "Sau khi xác định người có thể giao phó, đương nhiên con có thể có được đánh dấu của hắn, nhưng xóa bỏ đánh dấu lại là một loại thống khổ, còn để lại rất nhiều di chứng khác nhau."

"Mẹ hy vọng các con dũng cảm yêu đương, càng hy vọng các con bảo vệ mình thật tốt."

Cuối cùng Kỷ Mặc vẫn đồng ý, thậm chí còn tự mình đến phòng Điền Chính Quốc giúp cậu thu dọn đồ đạc.

Điền Vân Dĩ dọn một hồi thì bắt đầu rớt nước mắt, suýt nữa làm Điền Chính Quốc ảo giác đã trở lại thời điểm ba mẹ ly hôn ba năm trước.

Kỷ Mặc cười ôm con gái, đồng ý lần này sẽ không ngăn cản hai người gặp nhau mới dỗ được cô.

Trước khi đi Điền Chính Quốc nhéo mặt em gái: "Sau này phải vào đại học rồi, đừng dính người nhà như vậy, cũng đừng dính anh như vậy nữa."

Điền Vân Dĩ xoa đôi mắt đỏ bừng: "Anh hai, sau này không cần bận tâm em nữa, chăm chỉ yêu đương đi anh."

Sau khi dọn đến căn hộ nhỏ, Điền Chính Quốc mới phát hiện còn chưa đến một tuần, chỗ này đã hoàn toàn sửa xong dựa theo kế hoạch ban đầu của cậu và Kim Thái Hanh.

"Sô pha!" Điền Chính Quốc nằm ở trên, dùng chiều cao của mình ước lượng, "Không tồi, rất lớn, thật sảng khoái."

Kim Thái Hanh giúp cậu đẩy vali về phòng ngủ: "Ngày mai mẹ anh đến đây một chuyến."

Điền Chính Quốc nằm một lát thì đứng dậy đi đến cạnh cửa: "Sức khỏe của dì thế nào rồi?"

"Chuyên gia dinh dưỡng đang điều trị, trước mắt rất ổn định."

Điền Chính Quốc ừ một tiếng, đi đến vali bên cạnh: "Đây là quần áo, em tự làm là được."

Kim Thái Hanh cười dựa lại gần, dán sát bên tai cậu: "Đã bao nhiêu lần rồi, sao còn thẹn thùng như vậy?"

Điền Chính Quốc cảm thấy tai như bị thiêu đốt, đỏ mặt đẩy Kim Thái Hanh ra: "Em tự sắp xếp đồ của mình cũng không được à?"

"Được." Kim Thái Hanh làm tư thế mời, "Đến đây đi."

Điền Chính Quốc thấy rõ khıêυ khí©h trong mắt hắn, bá đạo kéo mở vali ôm toàn bộ quần áo của mình nhét vào phòng chứa quần áo.

Mùi hương tuyết tùng và bạc hà đan xen trong không gian nhỏ hẹp, Điền Chính Quốc cảm thấy đầu lưỡi hơi ngọt, vị ngọt theo âm thanh nuốt vào trong miệng, cậu lại muốn Kim Thái Hanh rồi.

Nếu người kia là Omega thì tốt biết mấy.

Điền Chính Quốc đoán chừng mình sẽ quấn lấy hắn lăn lộn bốn ngày ba đêm, không làm cho hắn không xuống giường được thì sẽ không kết thúc.

"Nghĩ cái gì với tủ quần áo vậy?" Kim Thái Hanh đẩy cửa ra, tay thuận thế đặt lên eo cậu, "Hay là ngửi được mùi hương gì?"

Điền Chính Quốc bị nói trúng, quay đầu làm ra vẻ trấn định liếc hắn một cái: "Trong đầu Enigma các anh toàn là mấy chuyện này."

Kim Thái Hanh cười khẽ, vỗ gáy cậu: "Dọn xong rồi, ra xem phim điện ảnh đi."

Bởi vì hôm sau Ôn Nguyệt muốn đến nên Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh đều rất nghe lời ngủ sớm dậy sớm, ngày hôm sau vừa nhận được điện thoại đã thức dậy rửa mặt ngay.

Khi Ôn Nguyệt đến Điền Chính Quốc đã làm xong cơm trưa, bà ngồi trên bàn ăn luống cuống tay chân không biết làm gì.

"Không ngờ kỹ năng nấu ăn của Chính Quốc không tệ nha," Ôn Nguyệt bất ngờ nhìn một bàn đồ ăn, "Mẹ còn tưởng rằng mỗi ngày hai đứa đều phải ăn cơm hộp chứ."

"Đâu có kém như vậy ạ." Kim Thái Hanh rót cho mẹ một ly nước ấm.

Điền Chính Quốc nhìn lỗ kim trên cánh tay bà nhận ly nước, muộn màng nhận ra Ôn Nguyệt đã gầy đi rất nhiều.

Ôn Nguyệt còn đang tiếp nhận điều trị, lại lo lắng cho hai đứa nhỏ, cố ý muốn đến nấu một bữa cơm trưa.

"Nếu là vậy, về sau mẹ yên tâm rồi." Ôn Nguyệt cười khẽ.

Điền Chính Quốc nhận ra cảm xúc của Kim Thái Hanh tăng lên một chút.

Ba bữa cơm của Ôn Nguyệt đều có thực đơn đặc biệt, bà muốn ăn cơm Điền Chính Quốc làm cũng bị Kim Thái Hanh ngăn lại.

"Lần sau Chính Quốc làm theo thực đơn cho mẹ." Kim Thái Hanh nhẹ giọng dỗ, "Bây giờ ăn lại đau dạ dày."

"Vậy mẹ đi xem các con sắp xếp đến đâu rồi."

Ôn Nguyệt đi rồi, hai bạn trẻ ngồi trước bàn ăn, đối diện với một bàn đồ ăn trầm mặc không nói.

Điền Chính Quốc vẫn luôn cảm thấy mình nấu ăn rất khá, nhưng bây giờ mỗi một miếng đều nhạt như nước ốc.

Tình trạng của Ôn Nguyệt còn tệ hơn cậu nghĩ.

"Không tồi, phòng sách trang trí rất giống phong cách của ba con." Khi Ôn Nguyệt đi ra còn khẽ che môi, cuối cùng nhìn thoáng qua trang hoàng trong căn nhà, "Thật ấm áp."

Kim Thái Hanh còn muốn nói chuyện, Kim phu nhân đã gọi đến, nói tài xế đã đến dưới lầu, muốn đón Ôn Nguyệt về.

Kim Thái Hanh vốn muốn giữ người lại một chút, nhưng lời nói đến bên miệng lại thành "Dạ".

Điền Chính Quốc và hắn đưa Ôn Nguyệt về, Kim lão tiên sinh và Kim phu nhân đều ở nhà, khi thấy Ôn Nguyệt về vẻ mặt khẽ thả lỏng, sau đó mới lộ ra ý cười nhìn hai người bọn họ.

Ôn Nguyệt quy cũ ăn cơm xong, bác sĩ đến kiểm tra, sau khi xác định không có vấn đề gì bà liền nằm lên giường, mơ màng sắp ngủ.

Kim Thái Hanh ở trong phòng nói chuyện với bà, Điền Chính Quốc ngồi ở dưới lầu chờ.

"Ban đầu định bảo chị ấy gọi video, trễ chút hẳn đi." Kim phu nhân ngồi trong phòng khách, "Nhưng chị ấy lại cảm thấy không chính mắt gặp được hai đứa thì không yên tâm, nên nói với bác sĩ."

"Tình trạng của dì Ôn không ổn ạ?" Điền Chính Quốc nhẹ giọng hỏi.

"Sức đề kháng giảm sút, còn có không ít bệnh nhỏ." Kim phu nhân xoa xoa mi tâm, "Chị ấy vẫn không muốn xóa đánh dấu, cho nên gánh nặng trên người càng lúc càng lớn."

"Kim Thái Hanh sẽ khuyên được dì mà."

"Hai đứa lo chuẩn bị vào đại học đi, nhà họ Kim chắc chắn sẽ chăm sóc chị ấy thật tốt, đừng lo lắng."

Điền Chính Quốc đáp ứng, lúc này Kim Thái Hanh đi xuống lầu.

"Không còn sớm nữa, hai đứa về nghỉ ngơi cho tốt đi, Tiểu Thái Hanh, bên phía công ty đã sắp xếp cho con thực tập rồi, con có rảnh thì tới xem."

"Dạ, phu nhân ngủ ngon."

Điền Chính Quốc được Kim Thái Hanh dắt đi, lên xe mới hỏi hắn: "Anh muốn đi thực tập?"

"Không hẳn, chỉ đi xem thôi."

Điền Chính Quốc lại thấy hợp lý, dù sao Kim Thái Hanh cũng là người thừa kế trong tương lai.

Nhưng rồi cậu khựng lại: "Không phải anh học hàng không vũ trụ à? Chuyên ngành không liên quan thì làm sao giờ?"

"Đâu phải là anh nhất định phải tiếp nhận," Bàn tay thon dài của Kim Thái Hanh nhẹ nhàng nắm tay lái, "Để cho anh nhìn xem, nhưng quyền quyết định cuối cùng vẫn ở trên tay anh. Nếu tương lai anh đổi ý, còn có thể tiếp tục học."

Điền Chính Quốc nghĩ thầm cũng phải, gia đình giàu có thì đâu có chuyện chỉ có một con đường để chọn.

Sau đó cậu muốn nói gì đó, lại nghĩ đến Ôn Nguyệt, trong ngực khó chịu như bị nhồi đầy sợi bông.

Mãi đến khi xe dừng lại, Điền Chính Quốc mới kinh ngạc phát hiện dọc đường mình chưa nói câu nào với Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc ở cửa chung cư đợi chốc lát, đến khi Kim Thái Hanh đỗ xe xong quay lại cậu còn đang thất thần.

Kim Thái Hanh giơ tay nhẹ nhàng chạm vào lông mi cậu, Điền Chính Quốc quay sang đã bị hắn vỗ nhẹ vào má.

Giọng nói Kim Thái Hanh rất nhẹ: "Suy nghĩ cái gì mà mất hồn như vậy?"

Điền Chính Quốc cúi đầu, bỗng nhiên duỗi tay ôm eo Kim Thái Hanh, cằm khẽ dựa lên vai hắn.

"Kim Thái Hanh, em vẫn sẽ luôn ở đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro