C49.
Thời điểm Kim Thái Hanh đang dùng bữa với Điền Chính Quốc thì bên ngoài đột nhiên có thái giám đến báo quốc cữu gia muốn gặp hoàng hậu.
Chính Quốc ngẩng đầu nghi hoặc nhìn thoáng qua Thái Hanh ,“Là Vân Thanh, chẳng lẽ là Lăng Nhi có chuyện gì rồi?”
Thái Hanh gật gật đầu,”Có lẽ là vậy.”
Nói xong, hắn lại xoay người nói với An Hỉ,“Cho hắn vào"
Thái Hanh cười cười nói,“Đứng lên đi. An Hỉ ban ghế.”
Vân Thanh theo lời ngồi xuống, Chính Quốc thấy hắn đi vội vàng liền nghĩ rằng đã xảy ra chuyện gì, cũng liền không nhiều lời nữa mà hỏi thẳng hắn có chuyện gì.
Vân Thanh lập tức trả lời,“Hôm nay có tiểu cô nương đến Tướng Quân phủ cầu ta cứu cứu tỷ tỷ của nàng.”
Nghe thấy vậy, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh liền nhìn nhau, Chính Quốc quay đầu hỏi Vân Thanh,“Có phải là một tiểu cô nương tầm mấy tuổi cầm ngọc bội của ta?”
Vân Thanh gật gật đầu,“Vâng, chính là cái mà đại ca ngươi trước kia thường mang theo bên người, đúng rồi, bé còn nói cho ta biết bé tên là Lăng Nhi.”
Thái Hanh nhíu nhíu mày,“Lăng nhi? Nó không phải chỉ có một đệ đệ sao?Sao bây giờ lại có thêm một tỷ tỷ?”
Chính Quốc nghĩ ,“Hoặc là, Lăng Nhi hoàn toàn không có đệ đệ, chỉ có một tỷ tỷ. Hoàng Thượng chẳng lẽ quên rồi sao, lần trước Ức Vãng Tích mà ta dùng là do Lăng Nhi đưa cho.”
Vân Thanh nghe Chính Quốc nói lời này, liền lập tức nói,“Tiểu cô nương kia cũng nhắc tới ức vãng tích này, bé còn nói tỷ tỷ của bé bảo bé đem chuông đưa cho ngươi, đúng rồi, tỷ tỷ của bé gọi là Phượng Tâm.”
Chính Quốc mím môi không nói, nhưng y cảm thấy cũng dần dần sáng tỏ.
“Phượng Tâm? Hóa ra là phượng tâm."
Thái Hanh thở dài một hơi, khóe miệng cong lên,“Xem ra việc này sắp kết thúc rồi.”
Chính Quốc gật đầu, nói với Vân Thanh,“Vân Thanh, Lăng Nhi còn ở đó không?”
Vân Thanh đứng dậy nói,“Ta đã bảo Hằng thúc chăm sóc bé, đại ca có muốn ta mang bé tới không”
“Đúng vậy, đi nhanh về nhanh.”
Vân Thanh ngay lập tức rời đi, nhưng Thái Hanh đột nhiên gọi hắn lại, sau đó lấy lệnh bài trên người xuống, nói An Hỉ đưa cho Vân Thanh,“Cầm lệnh bài của trẫm, cửa cung nếu có người ngăn trở thì liền đưa nó ra, coi như trẫm đích thân tới.”
Điền Vân Thanh xoay người nói cảm ơn, sau đó liền vội vàng rời đi.
Chính Quốc xoay người gọi An Thanh tới,“Ngay lập tức tới Kiến Ninh cung truyền Phượng Tâm đến đây.”
An Thanh vội vàng vâng dạ đi ra ngoài, Chính Quốc quay đầu nhìn Thái Hanh nói,“Có lẽ chúng ta còn phải đi tìm Vương Thành, trực giác của ta mách bảo ta rằng hắn không phải là người hạ ‘Linh uẩn tử’ cho mẫu hậu.”
“Sao ngươi lại nói vậy?”
“Theo lý thuyết mà nói, người đưa Bạch Sa thước làm thước vân cao và người hạ độc phía sau màn hẳn là cùng một người, thế nhưng Vương Thành là Ngự y, muốn hạ linh uẩn tử ta còn có thể tin, nhưng thước vân cao cũng không phải là rắc Bạch Sa thước lên, mà là trực tiếp dùng Bạch Sa thước làm . Một thái y, như thế nào có thể đi làm điểm tâm, sau đó lại có thể đưa cho ta?”
Kim Thái Hanh nhắm chặt mắt, sau đó mở ra,“An Hỉ, đi tìm Vương Thành tới đây, nói ám ảnh đem theo ám vệ bao vây Ngự Thiện phòng, nhớ kỹ, lặng lẽ tiến hành, chớ đả thảo kinh xà, cần phải lục soát từng phòng.”
An Hỉ hành lễ lui xuống, Chính Quốc nói,“Còn thiếu hai người.”
“Không sai.” Thái Hanh cất cao giọng nói,“Tránh bóng, đi Hình bộ đại lao mang Nguyên Lâm và Dĩnh Tần đến.”
An bài xong việc này, Thái Hanh mới mỉm cười nhìn Chính Quốc,“Mệt mỏi?”
Chính Quốc lắc đầu, thở dài một hơi,“Ta không sao, có ngươi ấy, gần đây công việc rất bận rộn đi.”
Thái Hanh cười cười,“Cũng không có chuyện gì, bất quá có một tin tức tốt.”
“Chẳng lẽ là cha ta muốn khải hoàn về triều?”
Thái Hanh than một tiếng,“Ngươi là không cho ta có cơ hội được nói với ngươi sao?”
Chính Quốc bật cười,“Cũng không phải tiểu hài tử, tính toán gì mấy chuyện này chứ”
Thái Hanh bĩu môi, thân thủ kéo Chính Quốc qua,“Này không phải là muốn có chút mặt mũi trước ngươi sao? Kết quả ngươi lại biết. Về sau biết cũng phải giả vờ không biết, hiểu chưa?”
Chính Quốc dở khóc dở cười gật đầu.
Tướng Quân phủ cách hoàng cung cũng không xa, hơn nữa có lệnh bài của Kim Thái Hanh, Điền Vân Thanh đem Lăng Nhi đến đây cũng không có gì cản trở, nên đến nơi cũng không quá chậm.
Điền Chính Quốc vẫn thực thích Lăng Nhi, hơn nữa Lăng Nhi coi như là người cứu y, tự nhiên càng thêm yêu thương tiểu cô nương này, y thấy bé tiến vào liền vẫy vẫy tay với bé, Lăng Nhi vội vàng chạy tới ngọt ngào kêu một tiếng Chính Quốc ca ca, lại quay đầu hướng về phía Kim Thái Hanh kêu một tiếng Thái Hanh ca ca.
Đúng lúc này, An Thanh mang theo Phượng Tâm xin cầu kiến, Phượng Tâm vừa lúc nghe thấy một câu Hàn ca ca kia, nhất thời xanh mặt, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội nói,“Hoàng Thượng, hoàng hậu nương nương, tiểu muội không hiểu chuyện, cầu Hoàng Thượng, hoàng hậu không nên trách tội.”
Kim Thái Hanh vẫy vẫy tay,“Ngươi trước cứ đứng lên đã, lăng nhi rất tốt, trẫm cùng hoàng hậu thực thích nàng. Như thế nào sẽ trách tội nàng.”
Phượng Tâm nghe lệnh đứng lên, Lăng Nhi thấy tỷ tỷ tới, liền thoát khỏi tay Điền Chính Quốc mà chạy tới chỗ Phượng Tâm nói,“Tỷ tỷ, Chính Quốc ca ca cùng Thái Hanh ca ca rất tốt .”
Phượng Tâm cúi đầu nhẹ giọng quát lớn nói,“Không cho gọi ca ca nữa, phải gọi Hoàng Thượng cùng hoàng hậu nương nương, nghe thấy không?”
Lăng Nhi cúi đầu, nhỏ giọng nói biết.
Điền Chính Quốc nói với Phượng Tâm,“Không sao, Lăng Nhi thông minh lanh lợi, gọi ca ca cũng được.”
Phượng Tâm vội vàng nói,“Hoàng hậu nương nương, này chỉ sợ không hợp tình hợp lí a.”
Phượng Tâm vừa dứt lời, Lăng Nhi liền nhô đầu ra, hô to “Hoàng hậu ca ca.”
Điền Chính Quốc cười đáp ứng, thật là một hài tử thông minh.
Kim Thái Hanh cũng cười cười, lúc này mới quay đầu hỏi Phượng Tâm,“Lăng nhi đến Tướng Quân phủ cầu cứu, đây là vì cái gì?”
Phượng Tâm lại quỳ xuống nói,“Hoàng Thượng, nô tỳ có tội, người đưa hạ quả cho Thái Hậu chính là nô tỳ.”
Phượng tâm cho rằng Kim Thái Hanh sẽ giận dữ, nhưng là mưa rền gió dữ trong dự đoán không có xuất hiện, Kim Thái Hanh chỉ là thản nhiên nói, đứng lên đi. Không hề trong dự đoán, Phượng Tâm cảm thấy vô cùng kỳ quái, thế nhưng cũng không dám hỏi, chỉ biết lẳng lặng đứng ở một bên.
Không nghĩ tới lúc này Lăng Nhi lại đột nhiên quỳ xuống nói,“Hoàng Thượng ca ca, hoàng hậu ca ca, ta cùng tỷ tỷ đều là hậu nhân của tử y giáo, lúc còn nhỏ liền có người nói cho chúng ta biết, Hoàng gia chính là kẻ thù diệt tộc của chúng ta, bảo chúng ta phải báo thù cho tộc.”
Kim Thái Hanh không biểu hiện ra chút kinh ngạc gì, trực tiếp hỏi,“Vậy sao lại giúp chúng ta? Lại vì sao nói cho chúng ta biết những chuyện này?”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng,” Lần này ngược lại là Phượng Tâm nói,“Bởi vì hoàng hậu nương nương đã cứu nô tỳ.”
Điền Chính Quốc ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Phượng Tâm,“Ta đã cứu ngươi bao giờ?”
Phượng Tâm nói,“Bốn năm trước, ngày mà U Châu mưa đêm, nô tỳ bị tộc trưởng quất, tộc trưởng sai người mang nô tỳ đến bờ sông muốn giết nô tỳ, đúng lúc hoàng hậu nương nương ngài đi qua, ngài đã cứu nô tỳ, còn cho nô tỳ một túi tiền, thời điểm đó, cô ruột của nô tỳ lại một lần nữa vì bị truy giết mà chết, kể từ đó nô tỳ chỉ còn một thân nhân duy nhất là Lăng Nhi, vốn dĩ nô tỳ đã tuyệt vọng rồi, nhưng là ngài lại cho nô tỳ hi vọng. Nô tỳ thề muốn báo đáp ân cứu mạng của ngài, cho nên nô tỳ liều chết về tới trong tộc, chịu ba ngày tiên hình, cầu được tộc trưởng tha thứ. Nhưng là tộc trưởng nhất quyết muốn nô tỳ chết, nô tỳ vốn đã chết tâm rồi, thầm nghĩ sẽ chết luôn đi, cho nên nô tỳ định đem tiêu dao lệnh mà cha mẹ đã để lại đưa cho Lăng Nhi, để nó được bảo toàn mạng sống. Tiêu dao lệnh trong tộc tương đương với kim bài miễn tử, thế nhưng nó chỉ có thể sử dụng ba lượt,nên trước đó nô tỳ chưa bao giờ lôi ra sử dụng. Bất quá sau khi ngài cứu nô tỳ, nô tỳ cẩn thận nghĩ, Lăng Nhi chung quy vẫn còn nhỏ, tiêu dao lệnh này bảo hộ được nó nhất thời, lại không thể bảo hộ nó cả đời. Ngược lại không bằng nô tỳ sống sót để bảo hộ nó. Cho nên cuối cùng nô tỳ đã đưa ra tiêu dao lệnh, cũng tiếp tục lưu tại trong tộc.”
Điền Chính Quốc gật gật đầu,“Chính xác, bốn năm trước ta đúng là đã cứu một nữ tử, không ngờ nữ tử này lại là ngươi.”
Phượng Tâm nói tiếp,“Sau này trong đại điển phong hậu, ta đứng từ xa nhìn, không ngờ ngài thế nhưng lại chính là hoàng hậu. Ta biết mục tiêu lớn nhất trong tộc lớn chính là tàn hại hết người trong hoàng thất, cho nên ta dùng hết toàn lực cầu tộc trưởng để ta nhận nhiệm vụ này, cuối cùng tộc trưởng cũng đồng ý.”
“Vậy ngươi và Dĩnh Tần có quan hệ gì?”
Phượng Tâm nói “Dĩnh Tần là người nhận nhiệm vụ này đầu tiên, cho nên trước khi Hoàng Thượng đăng cơ thì nàng đã vào vương phủ.”
“Như vậy Nguyên Lâm là?”
“Nguyên lâm là đến sau khi ta đã tiến cung .”
Kim Thái Hanh vẫn không nói gì, chỉ là lẳng lặng lắng nghe, ngẫu nhiên sẽ nâng chung trà lên nhấp một ngụm, nhưng khi nghe đến câu này, Kim Thái Hanh đột nhiên nói chuyện , trong thanh âm có tia nộ khí,“An Hỉ, ngươi là đại nội tổng quản kiểu gì, sao lại có những người như này trà trộn vào?”
An Hỉ vừa nghe liền biết Hoàng Thượng đây là sinh khí, vội vàng quỳ xuống nói nô tài biết tội.
Kim Thái Hanh hừ một tiếng,“Đừng ỷ lại trẫm tín nhiệm ngươi mà coi như trò đùa, lần này trẫm phạt ngươi ba năm bổng lộc, đợi chuyện này chấm dứt, ngươi đến cấm vệ quân tự lĩnh hai mươi đại bản.”
An Hỉ vội vàng quỳ xuống tạ ơn. Ninh Tử Hàn thản nhiên đáp ứng một tiếng, ánh mắt lại quét đến trên người Phượng Tâm,“Phượng Tâm, người cho Thái Hậu linh uẩn tử có phải là Vương Thành hay không?”
Phượng Tâm đáp “Hồi Hoàng Thượng, cũng không phải là Vương thái y, linh uẩn tử cũng không phải vấn đề, mà là quá trình trộn nguyên liệu .”
“Ngự Thiện phòng trừ Nguyên Lâm ra, còn có ai là người trong nhóm ngươi?”
“Hồi Hoàng Thượng, không có, người cho Thái Hậu nương nương nguyên liệu là Nguyên Lâm, thế nhưng đưa thước vân cao cho hoàng hậu nương nương là do người trong tộc dùng tiền thu mua .”
Ngay lúc Kim Thái Hanh còn muốn hỏi tiếp thì ngoài cửa thái giám đến báo nói là ám ảnh mang theo Ngự Thiện phòng phó tổng quản đến đây.”
Kim Thái Hanh cắn môi, hóa ra là hắn,“Cho hắn vào”
Ám ảnh mang theo Ngự Thiện phòng phó tổng quản Nguyên Hồ quỳ xuống trước mặt Kim Thái Hanh, ám ảnh nói,“Hoàng Thượng, thuộc hạ mang ám vệ lục soát Ngự Thiện phòng, phát hiện thứ này trong phòng Nguyên Hồ.” Nói xong, ám ảnh từ trong tay áo lấy ra một khăn bao gì đó.
Điền Chính Quốc bảo ám ảnh đem vật này giao cho y, sau đó tinh tế đánh giá một phen, sau đó lại gọi Điền Vân Thanh đến,“Vân Thanh, xem coi đây có phải là Bạch Sa thước không.”
Điền Vân Thanh mở khăn ra,cẩn thận ngửi ngửi,“Này đúng là Bạch Sa thước.”
Điền Chính Quốc quay đầu nhìn Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh nở nụ cười,chén trà trong tay rơi xuống đất vỡ nát, phát ra một tiếng vang cực kì chói tai,“Đây chính là Ngự Thiện phòng của trẫm, đây chính là hoàng cung của trẫm, đây chính là thần tử mà trẫm dùng quốc khố dưỡng. Các ngươi nói xem, trẫm sẽ xử trí các ngươi như thế nào, thì mới giải trừ được mối hận này trong lòng trẫm?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro