Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5. Buổi mua sắm

Đột nhiên, chiếc hoa tai hồng bảo thạch trên tai Jeon Jungkook rung lên một cái. Ánh mắt cậu lóe lên, quay sang cười với bà Lưu:
"Bác, con có việc gấp phải làm nên không phụ bác dọn dẹp được. Bác thứ lỗi cho con nhé."
Bà Lưu nhìn cử chỉ lấy lòng của Jeon Jungkook liền thấy trong lòng mềm nhũn cùng một phần hư vinh. Một thiếu gia cao cao tại thượng lại hạ mình nói chuyện như thế với giúp việc như bà ta, đúng là hiếm vô cùng.
"Thiếu gia nói gì vậy, đây vốn là việc của tôi mà."
"Cảm ơn bác. Lần sau sẽ không thế nữa đâu ạ." Jeon Jungkook dứt câu liền lên lầu.
Sau khi khóa chặt cửa phòng, Jeon Jungkook thả mình xuống giường, tay khẽ xoay viên hồng bảo thạch trên tai một vòng theo chiều kim đồng hồ, tức thì giọng nói của Josh liền vang lên:
"JK, có một nhiệm vụ mà cậu bắt buộc phải thực hiện. Địa điểm..."
Jeon Jungkook nhớ kĩ lời Josh nói rồi ngắt tín hiệu. Mặc dù sát thủ trong top 3 có quyền tự ý lựa chọn nhiệm vụ, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có một vài nhiệm vụ không thể từ chối như thế này. Chúng là những nhiệm vụ có tính chất đặc biệt, mang một ý nghĩa quan trọng nào đó mà không được thất bại. Jeon Jungkook đã một thời gian không hoạt động gân cốt, với lại nhiệm vụ này rất hợp với sở thích cũng như sở trường của cậu, địa điểm thú vị sao cũng nằm trong thành phố H này. Ưm, nhiệm vụ này sinh ra chính là dành riêng cho cậu rồi. Jeon Jungkook mang tâm trạng vui vẻ bắt đầu xem xét tủ quần áo. Nhìn một đống quần áo toàn bộ là màu đen thui cậu không khỏi hơi nhíu mày. Jungkook thích nhất là màu đen, đừng nói là quần áo, ngay cả giày dép, phụ kiện, trang sức cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên không thể nghi ngờ lần này chúng đã đem lại cho cậu một chút phiền phức. Nhiệm vụ lần này nếu ăn mặc quá chìm và không gây được thiện cảm thì sẽ gây bất lợi khó mà vô thanh vô tức thoát thân được. Xem ra cần phải đi mua một bộ mới rồi.
Jeon Jungkook bắt taxi đến trung tâm thương mại dimple, nơi nổi tiếng đắt đỏ nhất cả nước và có số lượng hàng hóa vô cùng đa dạng. Cậu khẽ chỉnh cặp kính mát rồi tiến thẳng về phía khu vực bán âu phục, thầm nghĩ nhanh chóng chọn một bộ đơn giản rồi về, dù sao cũng chỉ mặc có một lần.
"Cậu muốn mua gì?" Nữ nhân viên vừa thấy Jeon Jungkook đi vào liền tỏ thái độ lạnh nhạt cùng khinh bỉ.
Jeon Jungkook nghe vậy mắt không khỏi thâm lại một chút. Lại liếc bộ quần áo đang mặc trên người mình, cậu liền hiểu ra. Bộ quần áonày thiết kế vô cùng đơn giản, chỉ có một chiếc áo sơ mi đen và quần jeans rách gối cùng màu, người ngoài nhìn vào đều dễ dàng nghĩ nó là hàng rẻ tiền. Tuy nhiên, sự thật là bộ này này có giá năm mười ngàn đô la, là do Jeon Jungkook tự tay thiết kế và đặt may riêng tại Versace. Vì là hàng đặt may nên nó đương nhiên không hề xuất hiện trên các catalo hay tạp chí, nữ nhân viên không biết cũng chẳng có gì lạ. Jeon Jungkook không muốn nói nhiều với người có ánh mắt thấp kém nên hoàn toàn lơ đẹp nữ nhân viên, tự mình chọn lựa. Nữ nhân viên thấy Jeon Jungkook không để mình vào mắt thì rất tức giận, tuy nhiên là khách hàng nên không thể đuổi ra, đành châm chọc nói:
"Không có tiền mà cũng dám vào đây mua đồ, hừ, cẩn thận đấy, làm hư cái gì cho dù cậu bán mình cũng không trả nổi!"
Nữ nhân viên bắt gặp Jeon Jungkook vẫn im lặng liền khó chịu vô cùng. Cô ta đang định nói vài câu nữa thì một vị tiểu thư khác đi vào. Nữ nhân viên hình như quen biết cô ta, vội vàng chạy ra tiếp đón:
"Im tiểu thư!"
Im Nayeon coi thường liếc nữ nhân viên một cái, cả người toát lên khí thế cao ngạo kiêu căng. Bộ váy body màu rượu đỏ ôm sát càng tôn lên dáng người siêu chuẩn của cô ta, cộng thêm cổ áo chữ V khoét sâu để lộ gần như bộ ngực lớn trắng muốt khiến không ít đàn ông bên ngoài chăm chú ngắm nhìn, thậm chí còn chảy cả nước miếng.
"Hàng mới."
Im Nayeon chán ghét ánh mắt của lũ giống đực bên ngoài, không kiên nhẫn quát nữ nhân viên. Toàn là cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, ghê tởm. Lại nghĩ đến hình bóng tuấn mỹ của người đàn ông nào đó, gương mặt của cô ta liền hiện lên một chút e thẹn. Chỉ có người đàn ông hoàn mỹ như thế mới xứng đôi với Im Nayeon cô mà thôi.
Nữ nhân viên biết tính tình cô ta, khúm núm vâng dạ dẫn đường đến quầy hàng mới nhập, không ngờ lại bắt gặp Jeon Jungkook cũng đang ở chỗ này. Thấy cậu đang cầm trên tay hai bộ âu phục định có giá trị hơn một triệu nhân tệ, nữ nhân viên liền quýnh lên muốn giật lấy, còn tức giận mắng:
"Cậu có biết chúng đắt cỡ nào không hả, còn dám động vào!"
Jeon Jungkook nhanh như cắt né tránh cánh tay của nữ nhân viên, hơi cau mày. Cậu đã bỏ qua cho cô ta một lần rồi, ai ngờ người này mắt chó không thấy được ngà voi, càng lúc càng quá đáng.
"Tại sao tôi không thể động vào?"
Jeon Jungkook khẽ cười, ánh mắt bị cặp kính nâu che khuất không thấy rõ biểu cảm.
Nữ nhân viên bắt gặp Jeon Jungkook không chịu trả lại âu phục còn mỉm cười khiêu khích liền tức đến đỏ bừng mặt. Cô ta mở miệng hăm dọa:
"Mau đặt chúng xuống, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ tống cổ cậu ra khỏi đây!!!"
Jeon Jungkook làm như không nghe thấy, chẳng hề động đậy. Im Nayeon đứng một bên xem tranh cái đã lâu liền biết chuyện gì xảy ra, tưởng gì, thì ra lại là một thứ dân đen thấp kém học đòi quý tộc. Cô ta khinh bỉ liếc Jeon Jungkook một cái, kiêu căng ra lệnh:"Bỏ bàn tay dơ bẩn của mày ra! Những món hàng này mày cũng xứng đụng vào sao?"
Jeon Jungkook lúc này mới chú ý đến Im Nayeon, vừa nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc ánh mắt liền lóe lên. Mới sáng nay thôi, cậu đã bắt gặp khuôn mặt này trên danh sách con mồi do Josh gửi cho. Im Nayeon, 22 tuổi, con gái út của Chủ tịch công ti hãng điện tử nổi tiếng ở thành phố H, Im Junsoo. A, có nên giải quyết cô ta ngay tại đây không nhỉ?
Im Nayeon thấy Jeon Jungkook nhìn mình liền không hiểu sao rùng người một cái, sau đó lại rất nhanh trấn định lại, thầm nghĩ một thằng nhóc thì có thể làm gì cô ta chứ. Nếu Im Nayeon biết được tối nay mình sẽ bị phanh thây dưới bàn tay của "thằng nhóc" này, không biết cô ta có hối hận vì những hàng động lúc này của bản thân không nữa.
"Mày nhìn cái gì, có tin tao móc mắt mày ra không hả?...Á"
Im Nayeon chỉ tay vào mặt Jeon Jungkook mà quát, không ngờ ngón trỏ bị cậu túm được, dùng lực một chút liền bẻ gãy. Im Nayeon đau đến mức ngã quỵ xuống sàn, ôm tay khóc rống lên, bộ dạng chật vật vô cùng. Nữ nhân viên không ngờ sự tình lại đi đến mức này, vội vàng muốn đỡ cô ta, không ngờ cổ chân đột nhiên nhói lên một cái rồi cũng ngã đè lên người Im Nayeon.
Im Nayeon đã đau đến chết lặng nay còn bị đè nặng, đầu choáng váng đến mức muốn ngất đi. Nữ nhân viên ngay cả khóc cũng khóc không nổi, xong rồi, cô ta sau này xong rồi. Đắc tội với con gái Thị Trưởng, đừng nói là mất việc, mạng sống cũng khó mà còn. Càng nghĩ, nữ nhân viên càng tức giận, căm hận nhìn Jeon Jungkook. Là cậu ta, tất cả đều do cậu ta gây ra.
Nữ nhân viên hùng hổ định đứng dậy túm Jeon Jungkook đánh một trận thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng la hét hoảng loạn, tiếng chân người chạy trốn rầm rập.
"Đoàng!"
Jeon Jungkook nghe thấy tiếng súng liền biết có biến, lập tức bước nhanh ra ngoài, không hề quan tâm nữ nhân viên đang kinh hoảng và Im Nayeon quằn quại trên sàn. Vừa đến cửa khu trang phục dạ hội, cậu liền thấy một gã đàn ông cả người buộc đầy bom cầm súng đứng giữa đại sảnh. Gã ta trông rất bẩn thỉu và điên loạn, không ngừng nả súng về phía những người đang chạy trốn, lớn giọng gào thét:
"Cấm chạy! Đứa nào dám chạy tao bắn chết! Mau đóng cửa khu thương mại cho tao, nếu không tao sẽ cho nổ số bom này ngay lập tức! Tên kia, mày có nghe thấy không hả?"
Dứt câu, gã liền bắn một phát vào cánh tay một nhân viên bảo vệ còn đang chần chừ. Chiêu giết gà dọa khỉ quả nhiên rất có hiệu nghiệm, toàn bộ các cửa của khu thương mại hoàn toàn bị đóng lại, hơn hai trăm con tin người thì ôm đầu khóc lóc ở đại sảnh, người thì cố gắng lẩn trốn trong các gian hàng, chỉ có Jeon Jungkook vẫn đứng khoanh tay ở chỗ đó, chưa hề di chuyển. Không ngờ chỉ đi mua sắm một chút lại có thể gặp chuyện thú vị thế này, cô đúng là rất may mắn nha.
Vì Jeon Jungkook đứng ở tầng ba, hướng ra đại sảnh cùng phía với gã đàn ông nên gã không nhìn thấy còn có một con tin to gan như thế, tiếp tục la hét ra lệnh:
"Mau gọi điện thoại cho Chủ tịch các người tới đây, nhanh lên!!!"
Bảo vệ hốt hoảng lập tức gọi về cho tổng công ty. Jeon Jungkook mỉm cười, xem ra gã đàn ông này có thù oán với Chủ tịch của tập đoàn Stigma, hơn nữa còn không nhỏ, đến mức muốn dùng chính mạng sống của mình để lôi kẻ thù cùng hơn hai trăm con tin ở đây cùng xuống hoàng tuyền. Jeon Jungkook thầm cảm thán một chút, sao gã đàn ông này lại ngu ngốc thế chứ. Bây giờ mới tám chín giờ sáng, người có nhu cầu đến trung tâm thương mại chưa cao, muốn chết một cách oanh liệt thì nên chọn buổi tối mới phải, lúc đó số người bồi táng cũng phải hơn ngàn người. Hoặc là, gã đàn ông này vẫn còn lương thiện chăng? Ha ha, thật nực cười mà.
Không lâu sau, Jeon Jungkook nhìn thấy bên ngoài đã bị bao vây bởi rất nhiều cảnh sát cùng đội ngũ bắn tỉa. Tuy nhiên theo cậy nghĩ như thế cũng chẳng ích lợi gì, bởi vì cửa kính của khu thương mại này đều là kính chống đạn cao cấp, sự xuất hiện của cảnh sát bây giờ chỉ khiến gã đàn ông dưới kia thêm điên cuồng mà thôi.
Lúc này, đột nhiên một chiếc Lamborghini Aventador S đi vào giữa đội ngũ cảnh sát. Gã đàn ông vừa nhìn thấy chiếc xe sang trọng đó hai mắt liền long lên sòng sọc, tràn đầy hận thù thét lớn:
"Kim Taehyung!!!"Khi người đàn ông từ trên xe bước xuống thời gian dường như ngưng đọng lại, tất cả mọi người đều không dời mắt nhìn về hình bóng của anh ta. Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, một thân tây trang Armani cao ngất, thân hình hoàn mỹ ẩn chứa đầy sức mạnh. Ngũ quan anh ta như được Thượng Đế ưu ái tự tay chạm khắc từng chi tiết, mỗi một bộ phận đều cực kì tinh tế, sắc sảo. Cặp kính làm giảm bớt một phần yêu dã mị hoặc của người đàn ông, thay vào đó là sự cấm dục nghiêm túc khó nói thành lời, tuy nhiên như vậy lại gợi lên khao khát chinh phục của phái nữ. Mỗi bước chân của anh ta như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng uy quyền, cả người tràn đầy khí thế vương giả, mỗi cử chỉ, mỗi động tác đều cực kì cao quý.
Jeon Jungkook đang thưởng thức vẻ đẹp hiếm gặp này thì người đàn ông như cảm nhận được khẽ ngước mắt lên. Tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung, tuy đều bị ngăn cách bởi một tầng mắt kính nhưng không hề ảnh hưởng đến việc họ đánh giá lẫn nhau. Jeon Jungkook khẽ biến sắc khi nhìn vào cặp mắt màu lam nhạt kia, nó giống như một hồ nước sâu không thấy đáy lại cực kì lạnh lẽo. Đó không phải là sự lạnh lẽo bình thường mà còn pha lẫn với sự đạm mạc trần thế, một cặp mắt như đã nhìn thấy toàn bộ đạo lí trong thế giới này, hoàn toàn thoát tục, giống như không còn gì có thể khiến anh ta giao động nữa. Người như vậy tuyệt đối không phải người thường, rốt cục phải trải qua cuộc sống thế nào mới khiến anh ta có được cặp mắt đẹp như thế chứ. Jeon Jungkook bất giác liếm môi, nếu như có thể, cậu thật muốn móc nó ra trưng vào tủ kính ngay lúc này.
Kim Taehyung chỉ dừng tầm mắt ở người Jeon Jungkook chưa đến ba giây rồi dời đi giống như không phát hiện bất kì người nào, tuy nhiên trong lòng lại hoàn toàn trái ngược. Ánh mắt thưởng thức cùng ham muốn quái dị ấy khiến toàn thân anh ta giống như bị thiêu đốt, một loại cảm xúc không rõ cứ lan tràn. Hình ảnh thiếu niên trắng muốt mỏng manh như thủy tinh mặc trên người bộ quần áo đen tuyền cùng với mái tóc ngắn khẽ bồng bềnh trong gió thoáng chốc in sâu vào tận tâm trí của Kim Taehyung. Anh thật không ngờ người đã quen sống lạnh bạc suốt hai mươi lăm năm như mình lại đột ngột thay đổi cảm xúc chỉ vì một cậu nhóc xa lạ như vậy.
"Kim Taehyung, mày còn nhớ tao không, hả?!!"
Giọng nói ồn ào của gã đàn ông đeo bom vô tình kéo Kim Taehyung ra khỏi suy nghĩ của mình. Anh hơi cau mày khó chịu, không đáp lời nào. Gã đàn ông thấy thái độ trầm tĩnh của Kim Taehyung thì vừa tức vừa thẹn, tiếp tục quát:
"Tao chính là Won ho , tổng giám đốc của công ty Mior đây! Người bị mày hại đến tan cửa nát nhà! Vậy mà mày lại không nhớ sao??? Mày cư nhiên dám quên!"
Kim Taehyung nghe đến công ty Mior thì quả nhiên có một chút ấn tượng. Hình như vài tháng trước tập đoàn Stigma đúng là có thu mua nó thì phải. Tuy nhiên kế hoạch này rất nhỏ, anh cũng chỉ được nghe báo cáo sơ qua mà thôi.
"Vì mày mà tao mất hết tất cả, công ty, nhà ở, ngay cả vợ con cũng bỏ tao mà đi! Hôm nay dù tao có chết cũng phải kéo mày đi cùng! Kim Taehyung, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của mày!!!"
Gã đàn ông hét lớn rồi nả súng về phía Kim Taehyung, tuy nhiên một cảnh tượng lạ lùng lại xảy ra. Chỉ thấy Kim Taehyung dường như đứng yên không động đậy nhưng tất cả viên đạn đều bắn trật, một phát cũng không trúng! Người ngoài nhìn vào đều nghĩ là gã đàn ông vì đang bị kích thích quá mức nên nhắm không chuẩn, nhưng Jeon Jungkook là sát thủ hàng đầu sao có thể không nhìn ra. Mỗi đường đạn bắn ra đều bị Kim Taehyung tiên đoán trước, sau đó dùng một tốc độ cực kì nhanh mà nhẹ nhàng né tránh. Đôi khi chỉ là một cái nhấc chân, một cái xoay cổ, một động tác nhỏ anh ta đã thành công thoát khỏi viên đạn. Người này, đúng là rất nguy hiểm! Không biết nếu đấu 1vs1 với anh ta sẽ phấn khích đến mức nào đâu. Jeon Jungkook nở một nụ cười nhạt ẩn chứa sự khát máu vô hạn, tiếp tục quan sát tình hình bên dưới.
Lúc này Kim Taehyung đã không đứng yên né tránh nữa mà tiến từng bước về phía gã đàn ông, một bộ dáng như đi dạo trong công viên bình thường, không hề ý thức được những viên đạn đang xẹt qua xung quanh mình. Gã đàn ông liên tục nả súng nhưng không trúng một phát nào thì vô cùng tức giận, thấy Kim Taehyung càng lúc càng đến gần thì trong lòng liền sợ hãi không thôi, la hét đe dọa:
"Đứng lại, mày đứng lại cho tao! Nếu không tao sẽ..."
"Rầm!!!"
Khi chỉ còn cách gã đàn ông vài mét, Kim Taehyung đột nhiên tăng tốc, một cú đá cực mạnh phóng ra. Gã đàn ông chỉ thấy mắt hoa lên, sau đó cả người đã bị văng ra xa, thân mình nặng nề đập xuống sàn nhà lạnh lẽo, đến súng cũng đánh rơi. Gã đàn ông vừa hoàn hồn lại liền muốn với tay nhặt khẩu súng lên, không ngờ một đôi giày da cá sấu đã giậm mạnh lên cánh tay của hắn. "Grắc!"
"Á á á!!!"
Tiếng xương cốt vỡ vụn cùng tiếng thét như bị heo chọc tiết đồng thời vang lên, cả đại sảnh đều kinh ngạc nhìn tình huống vừa xảy ra. Không ngờ Chủ tịch tập đoàn Stigma lại có thể một tay thu phục tên khủng bố có súng và đeo bom dễ dàng như vậy, nhất thời tiếng khen ngợi ca tụng lan tỏa khắp nơi.
Thấy cảnh sát bên ngoài đang ập vào, gã đàn ông căm hận nhìn khuôn mặt cao cao tại thượng của Kim Taehyung rồi liều mình dùng tay còn lại muốn khởi động bom. Kim Taehyung đang định giẫm nốt cánh tay còn lại của hắn thì một ánh sáng bạc lóe lên, tức thì bộ điều khiển bom bên hông của gã đàn ông đã bị cắt nát thành nhiều mảnh. Gã đàn ông tuyệt vọng gào thét, sau đó rất nhanh bị cảnh sát tóm lấy.
"Kim Taehyung, Kim Taehyung, tao tuyệt đối không tha ày đâu! Có thành quỷ tao vẫn nguyền rủa mày!!!"
Tiếng la hét càng ngày càng xa, Kim Taehyung hoàn toàn không để những lời đó vào tai, hơi cúi mình nhặt những mảnh vỡ lên xem. Rốt cục là ai? Ánh mắt anh đảo quanh đại sảnh một hồi, sau đó phát hiện bóng dáng đen tuyền trên tầng ba đã biến mất từ lúc nào, trong lòng bỗng dâng lên một sự mất mát khó hiểu.
"Chủ tịch, ngài không sao chứ?"
Thư kí Jo hoảng hốt chạy vào, thật may là ông chủ không sao, nếu không hắn sẽ hối hận đến chết mất. Đáng lẽ ra hắn không nên thông báo việc bảo vệ của trung tâm thương mại gọi đến mới phải, nếu không cũng chẳng hại Chủ tịch nguy hiểm một phen thế này.
"Chủ tịch, Chủ tịch?"
Thấy Kim Taehyung vẫn ngẩn người, thư kí Jo liền kêu thêm vài tiếng nữa.
"Đi." Kim Taehyung lên tiếng.
Jeon Jungkook đứng trong đám người nhìn Kim Taehyung rời đi, ánh mắt lóe lên một tia mong đợi. Cậu có cảm giác mình sẽ sớm gặp lại người đàn ông thú vị này thôi, có thể là với tư cách thợ săn và con mồi cũng không biết chừng. Lúc đó, hẳn là thú vị lắm.
"Hẹn gặp lại, Kim Taehyung~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro