42. Mưu kế (1)
Trở lại với đám người Jeon Jungkook đang cắm trại trên núi P, giờ cơm trưa vừa đi qua. Đa phần học sinh đều trở vào lều ngủ trưa hay ngổi tụm ba tụm bảy nói chuyện phiếm, trừ một số người có dụng tâm kín đáo nào đó.
Choi Tzuyu nhìn đồng hồ trên tay, tim không khỏi mỗi lúc đập một nhanh hơn. Thời gian này trời nắng rất gắt, lũ thiên kim thiếu gia kia nhất định sẽ không ra ngoài nhiều, là một thời điểm vô cùng thuận lợi để cô ta thực hiện kế hoạch. Choi Tzuyu nhìn ra ngoài lều một chút, phát hiện không có ai quanh quẩn xung quanh mới an tâm thở ra một hơi. Đồng thời, cô ta cũng nắm chặt tay, ánh mắt lộ vẻ kiến quyết. Chaeyoungie , chúng ta đi thôi."son Chaeyoung đang nằm chơi trò chơi trên điện thoại, nghe vậy không khỏi thắc mắc:
"Trời nắng thế này, cậu còn muốn đi đâu?"
"Cậu còn hỏi à, đương nhiên là đến chỗ có cảnh cực đẹp mà mình đã nói hôm qua. Sao, cậu không muốn đi à?" Son Chaeyoung nhận được câu trả lời từ Choi Tzuyu, hai mắt liền sáng lên như đèn pha, đến chiếc Iphone 8 Plus cũng quăng sang một bên, háo hức hỏi:
"Đi, đi chứ. Mình cứ tưởng phải đợi đến chiều cậu mới đưa mình đi, bây giờ được đi sớm hơn thì còn gì tốt bằng! Mình yêu cậu chết mất, Tzuyu ạ!"
Choi Tzuyu mỉm cười dịu dàng rồi đáp lại:
"Nếu không đi bây giờ thì e là đến chiều sẽ không đi được nữa. Mình nghe nói thầy Im định tổ chức hoạt động gì đó vào chiều nay, nên chúng ta chỉ còn cách là đi vào lúc này thôi. Chỉ là trời có hơi nắng một chút."
Son Chaeyoung giống như sợ Choi Tzuyu sẽ đổi ý, vội vàng mở giỏ xách lấy tuýt kem chống nắng đắt tiền ra. Cô ta lập tức bôi kem lên lòng bàn tay, sau đó lao đến bên cạnh Choi Tzuyu.
"Kem chống nắng của mình rất tốt, cho dù đứng dưới nắng suốt bốn tiếng đồng hồ cũng không bị đen da đâu. Để mình thoa cho cậu, thoa xong chúng ta đi liền nhé."
Choi Tzuyu chỉ cười nhẹ rồi thả lỏng thân mình hưởng thụ hầu hạ của Son Chaeyoung. Cô ta nhìn Jeon Jungkook đang đọc sách gần đó, quyết định tiếp tục câu thêm một con cá nữa.
"Jeon đồng học, cậu có muốn đi cùng với bọn mình không?"
Son Chaeyoung không ngờ Choi Tzuyu lại đột nhiên đề nghị như thế, sắc mặt vui vẻ lập tức xấu đi.
" Tzuyu, sao cậu lại..."
Cô ta còn chưa nói hết câu, Choi Tzuyu đã đảo tầm mắt lại đây. Son Chaeyoung tuy rằng bất mãn, nhưng nghĩ đến Choi Tzuyu làm như thế là vì có lý do, đành tạm thời im miệng.
Qua một khoảng thời gian khá lâu, Jeon Jungkook vẫn dán mắt vào quyển sách giống như hoàn toàn không để ý đến hai người họ. Cuối cùng, đến khi Choi Tzuyu cho rằng mình sắp phải sửa lại kế hoạch, Jeon Jungkook lại đột nhiên lên tiếng:
"Được."
Một lúc sau, ba người xuất phát. Choi Tzuyu và Son Chaeyoung đi phía trước, còn Jeon Jungkook vẫn thong thả chậm rãi đi đằng sau. So sánh với sự háo hức của Son Chaeyoung hay sự lo lắng ngầm của Choi Tzuyu, cậu mang tâm trạng cực kì thoải mái. Đối với Jeon Jungkook mà nói, hai ngày vừa qua thật sự quá nhàm chán. Vì thế, tuy biết Choi Tzuyu đang có âm mưu quỷ kế nào đó, cậu vẫn nhận lời đề nghị của cậu ta. Cuộc sống đó nha, không có chút kích thích là không được đâu, sẽ buồn chết đó.
Choi Tzuyu vừa ứng phó với đủ mọi câu hỏi từ Son Chaeyoung, vừa không ngừng để ý Jeon Jungkook và tình hình xung quanh. Ngay khi phát hiện địa điểm cô ta gài bẫy còn không xa nữa, Choi Tzuyu liền tiến hành bước thứ hai của kế hoạch.
"Đúng rồi, Chaeyoung , cậu đã mang đủ film chưa?"
Son Chaeyoung nghe vậy liền cười một tiếng, khẳng định đáp:
"Đương nhiên, mình mang đến tận ba cuộn đó, còn bỏ vào trong túi áo..."
Chưa nói hết câu, sắc mặt cô ta liền lập tức xấu đi. Bởi vì, cánh tay vừa chạm vào túi áo khoác của cô ta không hề cảm nhận được bất kì vật lạ nào, giống hệt như việc bỏ ba cuộn film vào trước đó là ảo giác của cô ta vậy.
"Sao có thể, mình nhớ rõ ràng là đã bỏ vào rồi mà!" Son Chaeyoung kinh ngạc la lên, thái độ vô cùng nóng nảy. Cô ta thật sự không muốn phải quay về rồi đến đây một lần nữa, việc chịu nắng nóng suốt bốn mươi phút qua đã đủ khiến cô ta phát điên rồi.
Choi Tzuyu đã sớm biết cô ta sẽ có thái độ như vậy nên không hề bối rối nói ra lời thoại đã chuẩn bị sẵn:
"Hay là để mình trở về lấy giúp cậu nhé. Dù sao mình cũng đang có ý định lấy thêm vài chai nước khoáng."
Son Chaeyoung nghe xong đương nhiên cực kì vui vẻ. Cô ta cảm kích nhìn Choi Tzuyu, nói:
"Phiền cho cậu rồi, Tzuyu. Thật là, do mình đãng trí quá."
Jeon Jungkook thu hết cảnh này vào tầm mắt, miệng không khỏi nhếch lên một đường cong trào phúng. Nếu Son Chaeyoung biết được ba cuộn film kia là do ai lén lấy ra, không biết sẽ có phản ứng như thế đây. Hành động của Choi Tzuyu dù sao cũng không qua nổi mắt cậu, chỉ là cậu không biết cô ta đang có âm mưu gì thôi. Xem ra, chuyện này càng lúc càng thú vị rồi.
Choi Tzuyu phát hiện Jeon Jungkook đang nhìn mình, không khỏi rụt người một chút. Không lẽ, thằng nhỏ đó đã biết được chuyện gì rồi sao? Không, không thể nào, nhất định là do cô ta thần hồn nát thần tính mà thôi.
"Jeon đồng học, cậu có muốn lấy thêm thứ gì không, sắn tiện mình cầm đến luôn."
Son Chaeyoung đứng bên cạnh nghe vậy liền khó chịu ra mặt, lập tức lớn tiếng phản đối:"Sao cậu phải lấy đồ giúp cậu ta chứ. Cậu ta không có chân sao, tự trở về cũng được mà. Tzuyu à, cậu đừng dùng lòng tốt của mình cho loại người đó, cậu ta sẽ không cảm kích cậu đâu."
"Chaeyoung..."
Nghe xong những lời vừa rồi, Jeon Jungkook lại không hề có chút tức giận nào. Bù lại, cậu nhìn Son Chaeyoung và Choi Tzuyu như nhìn hai tên hề mua vui, thậm chí còn thiếu chút nữa vỗ tay khen hay. Đây chẳng lẽ là truyền thuyết bị người ta đem bán còn giúp đếm tiền đây sao, vị tiểu thư Son Chaeyoung này đúng là cực phẩm nha.
Một cơn gió bỗng nhiên thổi qua, ánh mắt Jeon Jungkook liền lóe lên một tia sắc lạnh nhìn về phía rừng cây gần đó. Cậu liếm môi, sự khát máu lập tức trỗi dậy trong cơ thể. Không ngờ chỉ trong vòng hai ngày ít ỏi mà cậu đã gặp được nhiều phiền phức thế này. Chỉ là, có người đưa lên tận cửa để giết thì cũng không tệ lắm. Dù sao, so với việc phải đi săn mồi, cậu vẫn thích để con mồi tự đến hơn. Biết sao đây, tính cậu vốn rất lười nha.
Sau khi Jeon Jungkook quay đầu sang chỗ khác, đằng sau những thân cây rậm rạp bỗng truyền ra tiếng nói rất nhỏ:
"Này, thằng nhỏ đó vừa nhìn chúng ta sao?"
"Xì, mày đừng chọc cười tao, sao nó có thể phát hiện ra chúng ta được chứ. Chẳng qua chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa mà thôi, đừng có nhát cáy như vậy."
"Nhưng mà tao cứ cảm thấy nó nhìn chúng ta nha?"
"Thôi đi, đừng nói lung tung nữa. Mày mau chuẩn bị đi, chút nữa đợi con nhỏ kia đi rồi thì ra tay. Cẩn thận một chút, hỏng việc là không có tiền thưởng đâu."
"Biết rồi, dù sao đây cũng đâu phải lần đầu tao làm việc này..."
Tiếng nói trong rừng tắt hẳn, Choi Tzuyu cũng đã thành công viện cớ rời đi. Lúc này, nếu không kể đến những kẻ đang lén lút ẩn nấp kia, trong khu vực này chỉ còn Jeon Jungkook và Son Chaeyoung , Son Chaeyoung hiển nhiên là không vui vẻ với tình trạng này, cô ta thật sự ghét cay ghét đắng việc phải ở chung với Jeon Jungkook.
"Này, tôi khuyên cậu tốt nhất không nên đến đó."
Thấy Son Chaeyoung có ý định muốn đến cánh rừng kế bên để tránh nắng, Jeon Jungkook không khỏi có hảo tâm nhắc nhở một chút. Tuy nhiên, vị tiểu thư nào đó hoàn toàn không cảm kích cậu.
"Tôi muốn làm gì là quyền của tôi, không đến lượt cậu quản đâu. Hừ, đừng tưởng cậu học giỏi một chút là muốn lên mặt dạy đời ai cũng được!"
Jeon Jungkook cười khổ, nhân phẩm của cậu thật sự kém như vậy sao, hay là do đầu óc của Son Chaeyoung có sức tưởng tượng quá phong phú. Thôi kệ, nếu người ta đã muốn đi tìm chết, cậu cũng không còn cách nào.
Son Chaeyoung vừa tựa người vào gốc cây liền cảm thấy có gì đó không bình thường. Cô ta quay đầu lại, nhưng không phát hiện được gì ngoài một mảng rừng vắng lặng. Mặc dù thế, cô ta vẫn cảm thấy sống lưng lạnh toát. Son Chaeyoung bỗng có chút sợ hãi, cô ta muốn rời khỏi, nhưng lại sợ mất mặt trước Jeon Jungkook nên đành phải bất đắc dĩ đứng đó.
"Cậu, cậu cũng lại đây đi." Son Chaeyoung cau có nói, trong lòng thầm nghĩ nếu có chuyện gì xảy ra cũng phải lôi Jeon Jungkook xuống cùng.
Jeon Jungkook cười cười, thật sự làm theo lời Son Chaeyoung nói, không nhanh không chậm bước tới. Đang khi Son Chaeyoung đắc ý và đỡ sợ hơn một chút, Jeon Jungkook lại đột nhiên dừng lại.
"Sao, sao cậu không đi tiếp?"
Son Chaeyoung nóng nảy nói, hình như cô ta vừa nghe thấy tiếng động ở phía sau.
Jeon Jungkook cúi đầu, thong thả nhặt một cành cây từ dưới đất lên rồi bẻ làm đôi. Rất nhanh, trên tay cậu đã suất hiện một khúc cây dài tầm 15cm, cực kì thanh mảnh nhưng không kém phần sắc nhọn. Người bình thường nhìn vào đều cảm thấy hành động của cậu rất ngớ ngẩn, nhưng không ai biết rằng chỉ trong chốc lát nữa thôi, nó sẽ trở thành một thứ vũ khí không hề thua kém dao súng. Một lưỡi hái tử thần.
"Còn chưa muốn xuất hiện sao?"
Jeon Jungkook nhìn mảng rừng phía sau Son Chaeyoung , nhẹ nhàng mở miệng.
Son Chaeyoung còn chưa kịp phản ứng, cánh tay phải đã đột nhiên bị bắt lấy, chiếc máy ảnh lập tức rơi xuống mặt đất tạo nên tiếng động chói tai. Cô ta sợ hãi hét lên, nhưng giữa chừng đã bị một bàn tay to khỏe bịt lại.
"Đứng im, không tao cắt đứt cổ mày!"
Bị con dao sáng loáng kề lên cổ, Son Chaeyoung run rẩy không dám náo loạn nữa. Tuy nhiên, cô ta vẫn dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Jeon Jungkook, giống hệt như một con chuột chũi cùng đường, vô cùng đáng thương.
Jeon Jungkook lại hoàn toàn làm ngơ trước sự đáng thương đó, cậu đang bận đánh giá con mồi vừa xuất hiện. Hai tên này có thân hình rất cao lớn, so với hai tên trước thì có vẻ kém chuyện nghiệp hơn một chút, khuôn mặt đều đã che kín nhờ khẩu trang, một kẻ mặc áo đen, một kẻ mặc áo màu lục họa tiết quân đội, trên người quanh quẩn hơi thở của giang hồ hỗn tạp.
"Sao mày có thể phát hiện ra chúng tao?" Tên mặc áo đen đang kiềm chế Son Chaeyoung cất tiếng hỏi, cùng lúc ngầm ra hiệu cho tên áo lục đi bắt Jeon Jungkook.
Jeon Jungkook không hề có ý định chạy trốn. Cười lạnh một tiếng, cậu bình tĩnh trả lời:
"Lần sau trốn thì trốn chuyên nghiệp một chút, thế này cũng quá lộ liễu rồi. Còn nữa, tao khuyên mày đừng nên di chuyển nữa, nếu không, tao không thể đảm bảo mày có thể sống lâu hơn đâu."Tên áo đen và tên áo lục nghe xong không những không sợ hãi mà còn phá lên cười. Chúng nhìn Jeon Jungkook như nhìn một con kiến, không hề kiêng dè mở miệng chế giễu:
"Ha ha, thật là đáng sợ quá đi. Tao chưa bao giờ sợ hãi như thế này đấy."
"Chậc chậc, từng tuổi này rồi tao mới bị một thằng nhóc đe dọa, đúng là thú vị nha."
"Mày còn chờ gì nữa, còn không mau qua đó đi, để xem vị thiếu gia xinh xắn này 'hành' mày như thế nào."
"Ui ui, tao mong còn không kịp đây, nhất định sẽ rất khó quên nha. Em yêu, em muốn làm gì anh đây, nhanh nhanh làm đi, anh đang chờ a."
Không thể trách hai tên này khinh địch, ngoại hình của Jeon Jungkook quả thật không có một chút sức đe dọa nào. Thân hình thanh mảnh yếu ớt, giống như chỉ cần mạnh tay liền có thể bẻ gãy, vừa nhìn chẳng khác nào một vị thiên kim thiếu gia lớn lên trong cưng chiều, so với cơ thể to lớn vạm vỡ của bọn chúng đúng là không bằng một góc. Hơn nữa, cậu còn không mang vũ khí, đơn thuần chính là lấy trứng chọi đá.
Jeon Jungkook không bộc lộ một chút tức giận nào, chỉ là cành cây trên tay cậu đã nắm chặt hơn ban đầu. Cậu nhìn tên áo lục càng lúc càng tới gần, khóe môi khẽ nhếch. Chậc, cậu rõ ràng đã nhân từ khuyên bảo bọn chúng rồi nha, chẳng qua mấy kẻ này lại không sợ chết, đã vậy, cậu cũng không cần tiếp tục ban phát lòng tốt của mình nữa.
Mắt thấy khoảng cách giữa tên áo lục và Jeon Jungkook chỉ còn chưa đến ba mét, Son Chaeyoung lộ ra một tia đắc ý. Cô ta vẫn mang suy nghĩ ban đầu, chính là có chết thì cùng chết, Jeon Jungkook tuyệt đối không thể bỏ lại cô ta mà một mình trốn thoát. Không những thế, tuy ban đầu có sợ hãi, nhưng bây giờ Son Chaeyoung đã bình tĩnh đi rất nhiều. Cô ta nghĩ rằng chút nữa chỉ cần nói ra thân phận con gái tổng giám đốc của bố mình, hai tên khốn này nhất định sẽ sợ hãi mà thả cô ta. Vì vậy, tâm trạng của Son Chaeyoung lúc này hoàn toàn là vui sướng khi người khác gặp họa. Cô ta thậm chí còn mong hai tên này dày vò Jeon Jungkook một trận, như vậy cô ta sẽ càng hả dạ hơn.
Tên áo đen đang bắt giữ Son Chaeyoung cũng rất vui mừng, cho rằng nhiệm vụ của bọn chúng sắp thành công, không ngờ tình hình lại xảy ra đột biến. Jeon Jungkook vốn đứng yên chẳng khác gì tượng đá lại đột nhiên hành động. Cậu nhanh như cắt phóng tới tên áo lục, cánh tay cầm cành cây xẹt qua cổ của hắn, tức thì, một dòng máu tươi liền phun ra giữa không trung, từng giọt từng giọt rơi xuống nhiễm ướt cả một mảng đất. Tên áo lục hai mắt trừng lớn, dần dần đổ ầm xuống mặt đất, vĩnh viễn không thể động đậy được nữa.
"Không, không thể nào!"
Tên áo đen và Son Chaeyoung đều bị cảnh vừa diễn ra làm cho kinh hoàng, run rẩy không ngừng. Bọn họ là đang mơ sao, một thằng nhóc chỉ mới mười bảy tuổi lại có thể giết chết một gã đàn ông to lớn chỉ bằng một cành cây khô, chuyện điên rồ gì đang xảy ra thế này?
"Tao đã nói rồi mà, đừng tiếp tục đi nữa, cớ sao mày không chịu nghe đâu."
Jeon Jungkook tươi cười nói chuyện với xác chết của tên áo lục, bàn chân mang giày ba ta nhỏ nhắn còn đá đá vào đầu hắn, bộ dạng hoàn toàn không giống kẻ vừa mới giết người một chút nào. Hành động này của cậu đập vào mắt của tên áo đen và Son Chaeyoung thì càng làm bọn họ sợ hãi hơn, tên áo đen thậm chí còn có suy nghĩ muốn buông tha cho Son Chaeyoung mà bỏ chạy, đến tiền thưởng cũng không muốn màng nữa.
Thấy Jeon Jungkook bước qua xác tên áo lục tiến gần đến chỗ mình, tên áo đen liền run rẩy dí dao sát vào cổ Son Chaeyoung, thậm chí còn cắt một đường khiến máu đỏ chảy ra trông cực kì chói mắt. Hắn lùi về phía sau rồi cố gắng gằn giọng đe dọa để dấu đi sự sợ hãi:
"Không được tiến thêm nữa, nếu không tao sẽ giết nó!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro