Chap 4
Taehyung đang khá bực mình vì trời mưa mà cô bạn gái nhõng nhẽo vẫn bắt anh đến đón đi chơi về. Anh phóng xe vun vút trên con đường vắng tanh và ngập nước, khi mà chẳng còn cái xe nào "ngu" như anh , ra đường vào cái giờ này.
Gió rít lên làm anh rùng mình. 11 giờ đêm, trời mưa lớn nên hầu như không còn cửa hàng nào mở cửa. Tất cả đã say giấc, để cơn mưa mặc sức gào thét ngoài đường thỏa thích. Đang nghĩ miên man, anh bỗng thấy một người quỳ gục trên đường... Nhìn cậu ta rũ rượi như một xác chết bị quẳng ra ngoài đường một cách đáng thương. Chả hiểu sao anh lại xuống xe. Có gì khiến anh tò mò ư?
-Này, cậu! Cậu có ổn không đấy?
Jungkook ngước mặt lên. Taehyung giật mình. Khuôn mặt này....
Và cậu không trả lời.
'Kiếp trước mình mắc nợ cậu ta hay sao mà kiếp này toàn phiền phức với cậu ta thế? Đã thế........'
- Lên xe đi, tôi đưa cậu về_ nói rồi anh đỡ cậu dậy, nhưng cậu vùng đẩy anh ra ngay.
-Tránh xa tôi ra! Cút đi! Đừng tới gần t...
Còn chưa nói hết câu, thì cậu đã lịm đi. Và ngất trong vòng tay anh.
Anh không thể phủ nhận được vẻ đẹp của cậu. Dù cho khuôn mặt đã đẫm nước, làn da và đôi môi đã tái nhợt nhưng gương mặt cậu vẫn đẹp một cách lạ thường.
- Lần này cậu xem tôi trả thù thế nào nhé _ Ghé sát mặt cậu, anh nói một cách thích thú
Rồi anh liền gọi điện cho Yoo Bi - bạn gái mới được ba ngày của mình, bảo cô tự về đi. Anh đỡ Jungkook lên xe, phóng thẳng. Về tới nhà mình, ném cậu lên giường ...
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
sau đó anh mở ví cậu ra và đọc được chứng minh thư của cậu : Jeon Jungkook. Cậu kém anh 1 tuổi.( không đc suy nghĩ đen tối àk nhaaa~~~)
Đau nhức, Jungkook mơ màng tỉnh dậy. Cậu thấy mình đang nằm trong một căn phòng lộng lẫy không kém gì phòng ngủ mình. Đầu và toàn thân đau buốt, cậu mơ màng nhắm mắt lại ngủ tiếp. Cùng lúc đó, cậu mới giật mình mở choàng mắt, nhìn kĩ lại, cậu đang ở một nơi lạ hoắc, trên một cái giường lạ hoắc, và....
- AAAAAA _ Cậu hét lên khi thấy trên người mình mang một bộ đồ rộng thùng thình.
- Cậu dậy rồi đấy hả?
- Anh là ai? Tôi đang ở đâu? _ Cố nén giận giữ nhưng Jungkook gần như phát điên khi không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra, tồi tệ nhất là cái bộ đồ thùng thình mà cậu đang mặc.
Taehyung nhíu mày khi thấy Jungkook thậm chí còn thèm không nhớ mặt anh.
- Ở đâu không còn quan trọng với cậu nữa, vì từ nay cậu sẽ ở đây với tôi _Vừa nói anh vừa điềm tĩnh ngồi xuống ghế, tiếp tục nhâm nhi ly café.....
- Sao mà anh lắm lời như con gái thế hả? Nói ngay lập tức đi. Đây là đâu? _ Jungkook cũng chẳng chịu thua, dù cậu đang hoang mang sau câu nói khó hiểu của anh.
_ Cậu đúng là..._ Taehyung không muốn tranh cãi với cậu nữa. Đây là lần thứ hai cậu dám nói anh là con gái
- Lằng nhằng quá! Trả lời tôi đi!
- Thôi được rồi. Đây là nhà tôi. Cả đêm qua cậu ở đây cùng tôi.
Jungkook tái mặt, cậu cảm thấy ghê sợ thực sự. Sao mà đầu cậu đau quá, không còn nhớ ra cái gì thế này.
- Anh đừng đùa nữa. Rốt cuộc đây là đâu? Và...và... quần áo của tôi đâu?
Nhìn thấy cậu đỏ mặt giận dữ như vậy, anh tự nhiên thấy hay hay.
- Sao mà em hỏi lạ thế? Quần áo của chúng ta đêm qua dĩ nhiên là phải đem đi giặt...
- Anh nói cái gì? Anh.. anh đã làm gì tôi?
- Làm việc đó. Đêm qua tôi thấy hứng.
- Đồ đê tiện! _Jungkook vớ ngay cái gối nhỏ ném vào anh, làm tách cafe trên tay Taehyung đổ tung tóe.
Taehyung thầm cảm ơn trời hôm nay anh dùng cafe đá, nếu không đã bị bỏng mất rồi. Anh vẫn không nói gì với cậu, từ tốn rút khăn giấy trên bàn lau tay.
Jungkook không còn đủ sức nói thêm một câu nào nữa. Cậu chỉ ngồi gục xuống, run rẩy sợ hãi, khóc nấc không thành tiếng. Người cậu rung lên. Cậu ước gì Joon tới cứu cậu ra khỏi nơi này. Cậu kinh hãi nghĩ về những gì có thể đã xảy ra với mình đêm qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro