Chap 3
Sarenade Cafe hôm nay vắng khách. Mọi thứ đều yên lặng, chỉ có bản nhạc êm dịu vang lên thật ấm.
- Lâu lắm rồi mới có một buổi hẹn, thế mà lại phải bỏ dở._ Jungkook thở dài ngao ngán.
- Thôi, cho tôi xin. Có phải thế giới sắp sụp đâu mà ko có buổi khác để cho mày hẹn hò được.
- Nhưng mà vẫn chán.
- Dạo này mày và Joon đi tới đâu rồi?
- Là sao? Thì vẫn yêu nhau, Joon tốt lắm. Mỗi khi nghĩ về điều này, tao lại thấy mình là người may mắn nhất trên đời...
- Từ ngày yêu vào, văn vẻ hay nhỉ!!_ Jimin nhíu mày khi nghe Jungkook nói vậy, nó yêu Joon đến thế thật sao??
Câu chuyện của các chàng trai cứ như thế một hồi. Cho đến khi người phục vụ mang đồ ăn nhẹ tới, vô tình làm tách cafe chao nghiêng, đổ ra áo của Jungkook.
- Trời đất! May mà ko có Joon ở đây. Thôi tao phải đi rửa đây.
Jimin nghe nhắc tên Joon lại thở dài.
Jungkook nói rồi đứng lên đi rửa tay. Nhà vệ sinh ở tận cuối dãy. Bên những bàn trà, có người đang ngồi đọc báo, có người ngồi nói chuyện, có những đôi tình nhân trao nhau những ánh mắt trìu mến. Những tách cafe dù đắng hay ngọt thì vẫn kéo người ta lại gần vs nhau.
Bất giác, Jungkook chựng lại.
Chỉ trong vòng một khoảnh khắc, có cảm tưởng như tất cả các bộ phận cơ thể cậu rã ra, rụng rời.
Bất động.
Ngạt thở.
Cổ họng ứ nghẹn. Cậu mở to mắt.
Nơi góc quán kia, một bàn trà...
''Tại sao Joon lại ở đây? Và còn nữa, tại sao bên cạnh anh lại là một người con gái? Ôi, cô ta còn hôn lên má Joon nữa...''
'' Tại sao Joon lại cười nói vui vẻ đến thế? Đôi mắt anh ấy lấp lánh hạnh phúc...''
Sau khi rướn người, đặt chiếc hôn dịu dàng lên má người bạn trai, cô ấy lại ngồi xuống, nói chuyện vui vẻ. Và Jungkok đã nhìn được gương mặt đó
Cậu sững sờ thêm lần nữa.
Đó là Yejin.
Ai cậu còn có thể nhầm nhưng 2 người đó thì không. Một là bạn trai, một là cô em gái kết nghĩa... dù đứng xa mấy vẫn nhận ra được .
''Cái gì thế này? Mình đang nhìn thấy cái gì đây? Không! Chỉ là một giấc mơ thôi! Tỉnh táo lại đi!''
Jungkook tự nhủ mình phải tình táo.Trấn an mình, hít thật sâu, cậu mạnh mẽ bước tới. Jungkook muốn biết sự việc này dù chỉ một chút thôi cũng được.
- Hey Joon, Yejin. Sao 2 người hẹn hò mà ko nói vs ai thế?_ Giọng cậu vẫn tinh nghịch như mọi ngày, đôi môi nở nụ cười. Nụ cười ấy rạng rỡ, mặc dù chỉ là cười gượng. Chính cậu cũng vì sao mình lại hành động như vậy.
Quá bất ngờ, Joon lúng túng, trong khi Yejin đỏ mặt cười gượng nghịu.
- Hì, bọn em yêu nhau cũng lâu rồi, thực ra Joon oppa cũng ko có ý giấu đâu, nhưng mà em ngại, sợ mọi người lại trêu..._ Vừa nói Yejin vừa quay nhìn Joon mỉm cười âu yếm.
Đau thắt. Nơi lồng ngực kia, có một bàn tay độc ác đang bóp nghẹt lấy tim chàng trai. Bàn tay của Joon...Tại sao lại là 'lâu rồi'?
Trong khi Jungkook và Yejin nói chuyện 'vui vẻ', có một người cứng đờ ko nói nên lời. Joon tái mặt, đẫm mồ hôi... Anh ko ngờ được buổi tối hôm nay lại trở nên như thế này. Jungkook loạng choạng trở về bàn mà chưa kịp rửa tay. Có lẽ lúc này đây, cậu ko còn đủ sức giữ cho mình tỉnh táo nữa. Jimin thấy vẻ mặt bần thần của cậu, lo lắng hỏi:
- Mày nói là đi rửa tay cơ mà, sao lâu thế? Sao tay vẫn còn dơ thế kia? Mày vừa đi đâu?
- Tao đi khám phá...Tao là... một đứa ngốc...
Đến lượt Jimin tái mặt. Từ hôm trước, bắt gặp Joon tay trong tay cùng với Yejin vào Rain Shop, Jimin đã cảm thấy một nỗi nơm nớp thường trực trong lòng. Giờ nhìn Jungkook đã trở nên như thế này, cậu ngờ ngợ ko biết có phải lúc nãy Jungkook đã thấy gì không...
- Chắc mày ko được khỏe rồi, tụi mình về đi. Mày ra xe chờ tao chút, tao đi công chuyện một lát.
Đầu óc Jimin nhanh nhạy chẳng kém gì Jungkook, vừa nhìn thấy Joon và Yejin ngồi ở bàn trà đó, cậu đã hiểu ra mọi việc. Không muốn lằng nhằng ở đây lâu, Jimin vội chạy ra ngoài nhưng cậu ko thấy Jungkook đâu nữa. Chắc Jungkook đã bắt taxi về trước mà ko thèm chờ Jimin chở về. Trời bắt đầu đổ mưa ào ào. Cơn mưa đầu hạ dữ dội quá.
10h30' đêm, mưa vẫn chưa ngừng rơi. Từng cơn mưa lạnh lẽo táp nước mưa vào một chàng trai nhỏ nhắn đi trên đường. Mưa quật vào mặt rát buốt. Làn mưa trắng xóa xua tất cả mọi người nhanh chóng vào các mái hiên để trú. Không ai nhìn thấy dưới đường có một trái tim đang vật vã vì đau đớn, vì những mơ tưởng của một mối tình đầu ngọt ngào giờ đây đã tỉnh mộng , trở về với thực tại cay nghiệt. Cậu cảm thấy mình đang chết chìm trong một mớ câu hỏi 'vì sao'. Chân cậu run lên, rồi khuỵu xuống. Cậu cảm giác ko còn một chút sức lực để đứng lên. Jungkook cũng ko muốn đứng lên nữa. Cậu cúi gục, rũ rượi dưới những đợt mưa xối xả tấp xuống. Không ai có thể nghĩ đó là công tử Jungkook kiêu ngạo mọi ngày.
Trên vệ đường, cậu đang vật vã với biết bao ngọt ngào của quá khứ và biết bao mối nghi vấn, bao nhiêu sự hờn ghen và đắng cay của hiện tại. Hiện tại và quá khứ. Chúng đang giằng xé cậu. Cậu ngạt thở, lạnh buốt không phải vì mưa, mà vì cậu đang cô đơn.
Không một ai bên cậu nữa. Cậu ước ao biết bao nhiêu Joon sẽ đến bên cậu lúc này đây, ôm chặt cậu vào lòng để rồi cậu òa khóc nức nở trên bờ vai ấm áp thân quen ấy, để nghe anh ấy giải thích, và có lẽ chỉ cần một lời xin lỗi thôi, cậu cũng sẽ tha thứ tất cả. Người cậu lúc này đã ướt sũng. Nước tràn vào miệng. 'Nước mưa, hay nước mắt? '
'Là ông trời đang khóc rủ lòng thương hại một đứa con trai như mình, hay ông muốn mưa trút xuống làm cho mình tỉnh lại trong cái tình yêu mơ mộng vô ích này?'
- AAAAAAAAA......
Jungkook hét lên một cách đau đớn và tuyệt vọng. Lần này thì cậu không kìm nén được nữa mà bật khóc thành tiếng. Cậu có cảm giác cả thế giới này chỉ còn lại một mình mình thôi. Không một ai bên cậu cả. Đây là lần đầu tiên cậu thấy đau lại, từ khi mẹ cậu mất. Từ ngày bà rời bỏ cậu, Jungkook đã cố gắng trở nên mạnh mẽ và cứng rắn đến mức nào. Cậu tỏ ra mình là một người bất cần. Thế nhưng, giờ đây sao cậu lại trở nên nhục nhã và quằn quại trên đường như một con mèo tội nghiệp thế này?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro