Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 118: END


Ngồi bên bờ hồ, một đống vò rượu rỗng nằm lăn lóc, Trọng Thành vừa ngửa cổ uống rượu, vừa tiện tay ném xuống hồ một ít thức ăn cho cá. Thì ra, quên một người chẳng hề dễ như hắn đã tưởng.
" Rõ ràng là không đành lòng, tại sao lại dễ dàng từ bỏ như vậy? "

Thanh âm mềm mỏng vang lên sau lưng, Trọng Thành còn chưa kịp xoay người lại đã thấy Tử Y ngồi xuống bên cạnh hắn, nét mặt vẫn lạnh lùng không đổi.
" Vậy ngươi đành lòng nhìn thấy ta tranh giành muội muội tốt của ngươi với vương gia tôn kính của ngươi sao? " Trọng Thành lơ đãng đáp.

Tử Y im lặng, không nói thêm gì nữa. Nàng đương nhiên không đành lòng, nhưng cũng không đành lòng nhìn thấy hắn phải đau khổ. Dù rằng, khi hắn có được hạnh phúc của mình, cũng sẽ khiến nàng đau lòng.

" Tử Y. "
" Hửm? "
" Ngươi rốt cuộc là ai? " Câu hỏi của Trọng Thành khiến Tử Y thoáng giật mình, toàn thân cứng ngắc, vò rượu cầm trên tay suýt chút nữa thì rơi xuống đất. Nàng không trả lời, lại trầm tĩnh uống rượu, xem như không nghe thấy câu hỏi của Trọng Thành.

Nhưng Trọng Thành lại không chịu bỏ qua, giật lấy vò rượu của Tử Y đặt xuống đất, túm lấy bả vai của Tử Y, xoay người nàng đối diện với mình.
" Nói! "

Tử Y cụp mi mắt, buồn rầu nói.
" Huynh không nhận ra ta sao? "
Trọng Thành thoáng run rẩy, đáy mắt lộ rõ vẻ hoang mang. Thực sự là...thực sự là...hắn thật sự không nhớ ra nàng.

Tử Y thở dài, lấy từ trong thắt lưng một khối bạch ngọc, đưa cho Trọng Thành. Trọng Thành tiếp nhận lấy khối ngọc, nheo mắt nhìn cho rõ. Khối bạch ngọc hình hồ điệp như tỏa ánh sáng nhạt dưới ánh mặt trời rực rỡ. Hình dáng của khối ngọc này, cùng với chất ngọc, khối bạch ngọc này...hắn nhớ...không lẽ...

Ngón tay hắn run run lấy từ trong ngực áo ra một khối bạch ngọc, một khối bạch ngọc hồ điệp, cùng với khối ngọc của Tử Y giống y như đúc. Hắn xúc động nhìn sâu vào mắt Tử Y.
" Nàng...chẳng lẽ...Tiểu Lam? "

Tử Y rưng rưng nước mắt, nhu thuận gật đầu. Đôi tay đưa lên bưng miệng, đè nén tiếng khóc. Bao nhiêu năm lăn lộn trên giang hồ, nàng vốn đã quên mất khóc là như thế nào, ngày hôm nay, người có thể khiến nàng rơi nước mắt chỉ có thể là hắn. Tên thật của nàng là Hoàng Tiểu Lam, là người Nguyệt quốc. Không những vậy còn là ái nữ của đại tể tướng đương triều. Ngay từ khi còn nhỏ, nàng đã vô cùng thân thiết với Trọng Thành, chính là một đôi thanh mai trúc mã. Hai người vốn dĩ được hoàng thượng chỉ phúc vi hôn, hai khối ngọc bội này chính là tín vật đính ước của bọn họ. Nào ngờ đâu một ngày kia, gặp họa diệt môn, cha nàng bị người ta vu cho tội phản nghịch, mà người làm việc đó không ai khác chính là hoàng thúc của Ngô Trọng Thành _ Ngô Trọng Tấn ( tại sao Au toàn quên tên ông này🤔 rõ dàng là nhân vật của mk😁) . Hoàng thượng tuy là coi trọng cha nàng, nhưng lại bị xảo ngôn của Ngô Trọng Tấn bịt tai che mắt, hơn nữa người ngoài vốn không bằng cốt nhục tình thân, hồ đồ tin rằng cha nàng thật sự làm phản, liền ra một đạo thánh chỉ, chu di cửu tộc.

Ngày ấy, nàng chính là may mắn thoát chết, trốn khỏi Nguyệt quốc, lưu lạc đến Di quốc, may mắn gặp được Vương Gia nên mới không bị lừa bán vào thanh lâu. Sau này lại may mắn được môn chủ của Dị Độc môn thu nhận làm đệ tử, mới có được ngày hôm nay. Chính vì vậy khi Ngô Trọng Tấn muốn nàng ám hại Trọng Thành, nàng mới nói tất cả cho Trọng Thành biết. Thứ nhất là vì hắn là người nàng yêu, thứ hai là vì nàng cùng với Ngô Trọng Tấn có thâm thù cừu hận, hắn không nhận ra người đứng trước mặt hắn chính là nữ nhi năm xưa, nhưng là nàng thì suốt đời không quên.

Tử Y nghẹn ngào lau nước mắt, nói với Trọng Thành.
" Huynh có biết tại sao ta lại được gọi là Tử Y nhưng lại luôn vận bạch y không? "

Trọng Thành đờ đẫn lắc đầu, dường như vẫn chưa thể quen với cảnh tương phùng này.
" Ta chính là rất thích màu tím, rất thích mặc tử y, trước đây, khi hành tẩu giang hồ ta chính là luôn mặc tử y, chính vì vậy nên người giang hồ mới gọi ta là Tử Y. Nhưng...sau này ta liền đổi sang yêu thích bạch y, lúc nào cũng vận một thân bạch y. Bởi vì ta biết có một người vô cùng yêu thích màu trắng, cũng thường xuyên vận bạch y. "

Trọng Thành nhìn Tử Y, ánh mắt thâm trầm, bàn tay to lớn vươn tới, nhẹ nắm lấy tay Tử Y.
" Ta xin lỗi. "
Tử Y mím môi, khẽ lắc đầu.
" Cho ta thời gian, chờ ta, chờ ta quên đi Khởi My chờ đến khi trái tim ta bình lặng, được không? " Sau đó, sẽ cùng với nàng tiếp tục mối lương duyên còn dang dở.

Tử Y lại im lặng gật đầu. Nàng hiểu, để có thể quên đi một người mình đã từng yêu không phải dễ, nhất là khi tình cảm sâu nặng. Bởi chính bản thân nàng cũng như vậy.

Gió nhẹ thổi qua mặt hồ mang theo hương sen dịu nhẹ, ánh nắng chiếu xuống mặt hồ lấp lánh, bên cạnh hồ, có hai người lặng ngắm thế gian xoay chuyển.
Mà ở tại một nơi khác trong vương phủ, cũng có hai người đang cùng nhau chén tạc chén thù.

Hiền Vy ngật ngưỡng vỗ vỗ vai Huy Nam, lè nhè nói.
" Thấy không? Ta nói, ngươi chính là một tên ngốc a~ Bỏ cuộc dễ dàng như vậy. "

Huy Nam gương mặt đỏ bừng vì say, mơ mơ màng màng nói.
" Ngươi mới là đồ ngốc, cả nhà ngươi đều ngốc. "

Hiền Vy ngây ngốc gật đầu.
" Phải a, ta cũng là một kẻ ngốc a, thế nên mới đi yêu một tên ngốc. "
Vậy nên, ở tại nơi đó, có hai kẻ không ngừng bàn luận xem ai ngốc hơn ai, cuối cùng đều đi tới một kết luận: cả hai người họ đều là ngốc tử.

* * *
Bên trong tân phòng, một màu đỏ rực như lửa, biểu trưng cho sự nồng nhiệt và hạnh phúc. Văn Khánh vươn tay, nhẹ vén khăn hỉ, dưới lớp khăn là khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của Khởi My, ngập tràn hạnh phúc. Văn Khánh mỉm cười, dịu dàng đưa đến cho Khởi My, cùng nàng uống rượu giao bôi.

Sau khi cùng uống ly rượu hợp cẩn, Văn Khánh nhẹ nhàng đến bên cạnh Khởi My ngồi xuống, trìu mến nhìn nàng. Khởi My hai má ửng đỏ, ngượng ngùng cúi đầu, đôi môi không ngừng tủm tỉm cười. Văn Khánh trìu mến nhìn nàng, bàn tay nâng gương mặt của nàng lên, nhẹ nhàng hôn lên trán, lên chóp mũi, lên đôi môi anh đào của nàng, từng chút, từng chút một, đầy ôn nhu cùng âu yếm. Chính là...đôi môi của hắn ôn nhu, dịu dàng như thế, nhưng bàn tay lại vô cùng càn rỡ, bắt đầu luồn vào trong vạt áo của nàng. Khởi My giật mình, vội vàng đẩy Văn Khánh ra, giận dữ nhìn hắn.

" Chàng đang làm gì vậy? "
" Đương nhiên là động phòng. " Văn Khánh không chút xấu hổ, thản nhiên nói.
" Chàng có phải là bị điên hay không? Chẳng phải chàng còn phải ra tiếp rượu cho khách sao? " Khởi My trừng mắt mắng, lần trước là hắn ở ngoài tiếp rượu đến tận đêm khuya, chính là hại nàng ngồi cứng đơ trong phòng cả ngày a. Còn lần này, sau khi bái thiên địa xong, hắn chính là nhanh chóng vào phòng vén khăn hỷ, chỉ như vậy thôi thì thôi đi, đằng này hắn còn muốn động phòng. Muốn tất cả khách khứa tới tham dự đều biết " chuyện tốt " của bọn họ sao?

" Cứ mặc cho họ chờ. " Văn Khánh tay vẫn làm loạn, lưu manh nói.
" Biến, trong bụng ta còn có hài tử nữa đó. " Khởi My vô cùng bực tức, giơ chân lên muốn đá, càng cố sức đẩy Văn Khánh ra.
" Yên tâm, ta tự biết có chừng mực, sẽ không làm tổn hại đến hài tử. "

Chính vì vậy mà ngày hôm đó, toàn bộ khách khứa trong vương phủ đều nghe được tiếng la hét chấn động vương phủ.
" Nguyễn Văn Khánh, tên xú nam nhân lưu manh, đồi bại, khốn khiếp này. Mau cút cho ta!!! "

* * *
Triều đại Di quốc năm thứ tám, Nguyệt quốc cùng Di quốc sát nhập thành một. Hoàng đế Nguyệt quốc là Ngô Trọng Thành, niên hiệu Thiên Long ( chả nhẽ lại cho Tronie Ngô vào đây😂)  thoái vị ở tuổi hai mươi bảy, trở thành thừa tướng của Di quốc, cùng với hoàng đế Di quốc là Nguyễn Huy Nam và nhị vương gia Nguyễn Văn Khánh điều hành đất nước. Di quốc cùng Nguyệt quốc sát nhập, lại có mối giao hảo tốt đẹp với Kim quốc, vì Liễu Song Song ( Hiền Vy) cùng hoàng hậu của Kim quốc vốn là tỷ muội tốt, nhờ vậy mà Di quốc trở thành một cường quốc hùng mạnh nhất thời bấy giờ. Trong một thời gian dài, Di quốc không còn cảnh chiến tranh, nhân dân được hưởng thái bình. Sau khi sát nhập hai đế quốc, liền lấy tên của hai nước hợp lại, đổi thành Nghi quốc. Có người nói, Nghi quốc, chính là kết hợp giữa Nguyệt và Di mà tạo nên. Nhưng trong dân gian còn có lời đồn đại khác rằng cái tên Nghi quốc còn là tên của nhị vương phi _ thê tử của nhị vương gia Nguyễn Văn Khánh, là người mà hoàng đế Nguyễn Huy Nam và thừa tướng Ngô Trọng Thành yêu thương, đồng thời cũng là nữ nhân mĩ miều khuynh thành, xứng danh với câu " hồng nhan họa thủy ", được người người ngưỡng mộ. Nhưng lời đồn đại này, cho đến cuối cùng, thực hư ra sao cũng không ai rõ.

Triều đại Nghi quốc dưới sự cai quản của hoàng đế Nguyễn Huy Nam, trải qua thời kì thái bình thịnh trị, hùng mạnh, phồn vinh, là một cường quốc không quốc gia nào sánh được, nhân dân được hưởng sự ấm no, sung túc. Khoảng hơn một nghìn năm sau, Nghi quốc trải qua một trận hỏa hoạn lớn, toàn đế quốc bị ngọn lửa lớn thiêu rụi, không còn lại bất cứ vết tích nào. Vì vậy, Nghi quốc trở thành một quốc gia chưa từng xuất hiện trong lịch sử. Nhưng đương nhiên, đó là chuyện của rất lâu...rất lâu sau này...

——————————-END——————————-

#1910 từ
20/01/2018 - 20/07/2018
Tròn 6 tháng từ lúc truyện bắt đầu đến khi End . Cảm ơn tất cả các readers đã theo chân Au đến cuối truyện ạ😍

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro