
Chương 1 - 4
1.
Mấy ngày nay Park Dohyeon ở trường học đều có thể nhìn thấy Jeong Jihoon, anh cảm thấy rất khó hiểu.
Tuy rằng anh hoài nghi Jihoon cố ý theo dõi mình, nhưng anh lại không có chứng cứ, rốt cuộc cấp ba V lớn như thế, tùy tiện đi một chút đều là người quen.
Nói đến Jihoon, cậu là nhân vật làm mưa làm gió ở cấp ba V.
Một cậu ấm ăn chơi ăn sung mặc sướng, ỷ vào trong nhà có tiền, cả ngày ở trường học làm xằng làm bậy. Nhưng bởi vì ba cậu là cổ đông lớn của trường, cũng không ai dám nói gì cậu, ngay cả các giáo viên cũng chỉ dám ở trong lòng ngóng trông cậu mau mau tốt nghiệp.
Dohyeon lớn hơn Jihoon, là đàn anh của cậu, anh ngày thường chỉ thích học tập, trên cơ bản không để ý đến chuyện bên ngoài, ngay cả như vậy anh cũng nghe được phong phanh về Jihoon.
Chủ yếu là nữ sinh lớp anh thường xuyên thảo luận về Jihoon, anh cũng nghe được chút ít.
Không nói cái khác, Jihoon lớn lên xác thật rất đẹp, rất nhiều cô gái mới lớn đều thích loại hình phong trần lưu manh này của cậu, nhưng lại không dám tiếp xúc, chỉ dám lén lút thảo luận.
Gì mà Jihoon hôm nay lại chọc khóc cô gái nào đó, lại chọc điên giáo viên nào, lại cùng ai ai ai đánh nhau...
Dohyeon nghe được nhiều, cũng có chút ấn tượng với cậu.
Ấn tượng siêu kém!
Jihoon chính là một học sinh hư.
Dohyeon cảm thấy như thế.
Nhưng này cũng không có liên quan gì đến anh, người ta cũng không trêu chọc anh, cho nên Dohyeon cảm thấy rất bình thường, anh quan tâm đến chuyện của cậu làm gì.
Chẳng qua gần đây có chút kỳ lạ.
Mặc kệ anh đi đâu, vẫn luôn có thể nhìn thấy Jihoon.
Cấp ba V không cho phép học sinh nhuộm tóc, nhưng có một người là ngoại lệ, không sai, chính là Jihoon.
Cậu không chỉ nhuộm, còn nhuộm màu vàng kim đặc biệt chói mắt, mỗi lần ở trong đám người liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy một mái tóc vàng loé muốn mù mắt người ta đó.
Mấy ngày nay Dohyeon đi học, ăn cơm, đi thư viện, về nhà, đều có thể nhìn thấy một mái tóc vàng kia, liên tiếp một tháng, anh có chút buồn bực.
Là Jihoon cố ý theo dõi anh, hay là trùng hợp?
Nếu là người bình thường, đã sớm trực tiếp đi hỏi luôn, nhưng Dohyeon không phải người bình thường, anh tuy rằng buồn bực, nhưng cảm thấy Jihoon không quấy rầy anh học tập, cho nên không có vấn đề gì.
Hôm nay, Dohyeon giống như ngày thường đến thư viện tự học.
Quả nhiên, ở gần đó lại thấy được một mái tóc vàng kia.
Lee Seungyong ngồi cùng bàn vẫy vẫy tay với anh, ý bảo anh đến chỗ này. Dohyeon ôm sách, chậm rì rì đi qua, khi đi qua thiếu niên tóc vàng, khóe mắt nhìn thoáng qua quyển sách cậu đang xem.
Là ngôn tình ngược văn.
Dohyeon:......
Anh thu hồi ánh mắt, ngồi xuống bên cạnh Lee Seungyong, sau đó mở sách vở ra.
Một hồi lâu, Lee Seungyong liền dùng khuỷu tay chọc chọc anh, trộm lay sách trong tay, ý bảo Dohyeon.
"Xem cái này!"
Dohyeon liếc mắt một cái liền không nhìn nữa, là tập ảnh mỹ nữ đồ bơi, anh không có hứng thú gì.
Lee Seungyong thấy anh phản ứng lãnh đạm như thế, cũng không muốn nhìn nữa, khép sách lại, chống cằm nói: "Dohyeon, cậu làm sao lại không thú vị thế chứ!"
Dohyeon nhàn nhạt nói: "Có cái gì đáng xem đâu."
Lee Seungyong rất cạn lời: "Bên trong đều là mỹ nữ đó! Haizzz, cậu thật đúng là quá nghiêm túc!"
"Tớ không có thích." Dohyeon thuận miệng qua loa lấy lệ, loại thứ này ở trong mắt anh chính là sản phẩm rẻ tiền mà thôi.
Lee Seungyong đột nhiên hứng thú: "Vậy cậu thích loại nào?"
Seungyong và Dohyeon là bạn cùng bàn từ hồi cấp hai đến bây giờ, chưa từng thấy anh yêu đương gì, ngay cả người thích cũng không có, y quả thật không biết anh thích loại hình nào.
Dohyeon khép sách lại, cẩn thận suy nghĩ một hồi: "Ngoan hiền, có chút phong cách văn nghệ và an tĩnh, tốt nhất là dịu dàng một tí."
Lee Seungyong một bộ vẻ mặt hiểu rõ, vỗ vỗ vai của anh: "Được đó, đúng là rất hợp với cậu."
Dohyeon rất an tĩnh, cũng rất ngoan, thành tích lại tốt, là học sinh ba tốt điển hình, nhưng tính cách có hơi lãnh đạm.
Nghe anh miêu tả, Lee Seungyong cảm thấy Dohyeon muốn tìm chính là người giống như anh.
Gần đó truyền đến tiếng động ghế ma sát với nền đất.
Có người rời khỏi thư viện.
Lee Seungyong tò mò quay đầu nhìn thoáng qua, líu lưỡi nói: "Ồ, cậu đoán ai rời đi, Jihoon đó!"
"Không ngờ người như cậu ta cũng đến thư viện, ngộ thật đấy."
2.
Khi Dohyeon nhìn thấy Jihoon, anh còn tưởng rằng mình nhìn lầm người.
Thời gian tan học học sinh rất nhiều, chạy ùa ra cổng trường.
Một thiếu niên tóc đen trên người mặc đồng phục lười biếng dựa vào cổng trường, dường như đang đợi người. Cậu lớn lên rất đẹp, làn da trắng nõn, đôi mắt hơi rũ nhìn chằm chằm mặt đất, trên mũi mang một cặp kính đen, nhìn qua chính là một học sinh văn nghệ ngoan ngoãn, tiền đề là xem nhẹ vết máu bầm bên khóe miệng cậu đã.
Khi Dohyeon đi ngang qua không nhịn được nhìn nhiều một chút, tổng quan cảm thấy có hơi quen mắt.
Thiếu niên đó cảm nhận được tầm mắt của anh, nâng mắt, mắt phượng hẹp dài đối mắt với Dohyeon, cậu ta khẽ "Hừ" một tiếng, nhấc chân rời đi.
?
Dohyeon khẽ nhăn mày nhìn bóng dáng của thiếu niên.
Đó không phải Jihoon à?
Chẳng qua nhuộm lại tóc, tạo hình không còn ngổ ngáo nữa.
Nhưng mà thái độ vừa rồi của cậu là ý gì đây?
Dohyeon đối với hành vi này của Jihoon chẳng hiểu mô tê gì, anh nhớ rõ mình đâu có đắc tội cậu đâu.
Suy nghĩ cẩn thận một hồi, anh quả thật phát hiện có một việc có khả năng đắc tội Jihoon.
Lee Seungyong là ủy viên của hội kiểm tra kỷ luật học sinh, có đôi khi sẽ cắm cọc ở cổng trường bắt học sinh đi trễ. Có một lần y tiêu chảy, bảo Dohyeon giúp y trực.
Thế là Dohyeon đi, không biết xui xẻo làm sao lại đụng phải Jihoon đi trễ, anh liền ghi tên người ta vào.
Bình thường hội học sinh người nào dám ghi tên Jihoon chứ, vị đại gia này cho dù đến muộn, cũng phải cung cung kính kính mời vào. Dohyeon không biết chuyện này, gặp người đến muộn trực tiếp cầm vở bảo cậu ta viết tên vào.
Jihoon cũng không nói gì, ngoan ngoãn viết tên.
Sau đó Dohyeon nói chuyện này cho Lee Seungyong, mới nhận ra bản thân đã làm một việc rất là sai lầm.
Nhưng mà sau đó cũng không có xảy ra chuyện gì cả, Jihoon cũng không tìm anh gây chuyện, Dohyeon cho rằng chuyện này cứ trôi qua như thế.
Kết quả thái độ của Jihoon vừa nãy, không phải là còn giữ mối hận chứ?
Chà.
Đúng là lòng dạ hẹp hòi.
Dohyeon theo nguyên tắc địch bất động ta bất động.
Làm bộ chuyện gì cũng không biết, cuộc sống ngày thường thế nào thì giờ cũng thế đó.
Nhưng mà số lần Jihoon lượn lờ trước mặt anh ngày càng nhiều, thậm chí còn chạy đến quán cà phê mà anh đang làm.
"Phục vụ!"
Góc nào đó trong quán cà phê vang lên một giọng nói trong trẻo của thiếu niên.
Lại tới nữa.
Dohyeon nhăn mày, đi qua.
"Có chuyện gì?" Giọng điệu của anh nhàn nhạt, lẫn vào một chút không kiên nhẫn.
"Tôi muốn cái này." Thiếu niên cười tủm tỉm chỉ vào cà phê trên menu nói.
"Vị khách này, trên bàn cậu còn cà phê chưa uống xong mà." Gân xanh trên thái dương Dohyeon giật giật, nhìn năm ly cà phê một miếng cũng chưa động trên bàn.
"Không liên quan." Thiếu niên vẫy vẫy tay: "Tôi sẽ trả tiền."
3.
Hai người một trước một sau đi đến công viên vắng vẻ.
Dohyeon dừng chân, quay người lại khoanh tay nhìn chằm chằm Jihoon: "Đàn em Jeong, tôi biết cậu."
Nghe thấy lời này trong mắt Jihoon hiện lên một chút ngạc nhiên, cậu giật giật môi vừa định nói chuyện, Dohyeon lại mở miệng.
"Giữa chúng ta có phải có hiểu lầm gì không?" Dohyeon nhíu mày: "Hoặc là tôi đắc tội cậu chỗ nào, nên cậu muốn trả thù tôi?"
"Không có." Jihoon vội vàng mở miệng: "Đàn anh làm sao anh lại nghĩ như thế chứ?"
Trong lòng Dohyeon bất đắc dĩ trợn trắng mắt.
Dohyeon bẻ ngón tay đếm kỹ hành vi "phạm tội" của cậu: "Bắt đầu từ đoạn thời gian trước khi cậu nhìn thấy tôi thì chính là dáng vẻ khinh thường, này thì thôi đi. Bây giờ lại chạy đến chỗ tôi làm việc, nếu cậu là bởi vì lúc trước tôi ghi tên của cậu mà tức giận thì cho tôi xin lỗi cậu, hy vọng cậu đừng phá phách tôi nữa."
Jihoon trừng lớn mắt.
Xong đời! Hiểu lầm lớn rồi!
Đàn anh Park cho rằng cậu cố ý đến phá! Làm sao bây giờ?
Gấp! Lên mạng chờ cao nhân!!
"Không phải..." Jihoon cuống quýt mở miệng: "Chỉ là em nhìn thấy anh thì có chút kích động..."
Con ngươi Dohyeon nhàn nhạt đảo qua cậu: "Có gì đâu mà kích động?"
"Thì... là..." Jihoon có chút thẹn thùng gãi gãi đầu: "Em là fans của anh..."
"Fans?"
Dohyeon ánh mắt hoài nghi nhìn chăm chú vào Jihoon, song anh không nhớ rõ mình đã làm cái gì, vậy mà lại có fans.
"Anh quên rồi à?" Vẻ mặt Jihoon có chút trầm xuống: "Mấy năm trước có một cuộc thi đấu mô hình kiến trúc, lúc ấy em có đi xem, em cảm thấy tác phẩm của anh rất là lợi hại luôn! Từ đó em đã sùng bái anh rồi."
Nhắc tới vụ này, Dohyeon cũng nhớ mang máng, bản thân anh hồi cấp hai có từng tham gia một cuộc thi đấu mô hình kiến trúc, lúc ấy còn cầm được giải nhất.
"Khi đó em cũng tham gia, nhưng thành tích không có gì đặc biệt cả." Jihoon thở dài: "Tác phẩm lúc ấy của anh khiến em rất yêu thích, vốn đang định khi thi đấu kết thúc thì tìm anh xin cách liên lạc, nhưng khi đó anh đi rất nhanh."
"Nhưng em không ngờ khi lên cấp ba còn có thể gặp lại anh!"
Dohyeon liếc Jihoon một cái, không ngờ đại ca thời cấp hai lại cảm thấy hứng thú với mô hình kiến trúc, rốt cuộc đã trải qua những gì mới biến thành như vậy.
Nhưng việc nào thì ra việc đó, Dohyeon nghiêm trang giáo dục nói: "Đây là hai việc khác nhau, hành vi bây giờ của cậu rất ảnh hưởng đến tôi, hy vọng cậu đừng như vậy nữa."
Jihoon cúi đầu, có chút ấm ức: "Rất xin lỗi đàn anh..."
"Không có việc gì." Dohyeon khoát tay.
"Vậy... Anh có thể cho em cách liên lạc của anh không?" Jihoon thử hỏi: "Em rất có hứng thú với phương diện này, hy vọng có thể giao lưu với anh."
Dohyeon cau mày: "Tôi đã rất lâu không đụng vào cái đó rồi."
"Không sao không sao!" Jihoon vội vàng nói: "Ít nhất anh có kinh nghiệm hơn so với em."
Dohyeon nghĩ nghĩ, chỉ đạo một chút chắc cũng được.
Thế là đưa số điện thoại của mình cho Jihoon.
Sau khi Jihoon lấy được số điện thoại của Dohyeon, cảm thấy mỹ mãn rời đi, cũng đảm bảo mình sẽ không bao giờ làm như thế nữa.
Dohyeon nhìn chằm chằm cậu nghĩ thầm: Đại ca này làm sao lại khác với lời đồn nhỉ?
Hai người tách ra, đều đi hướng trái ngược nhau.
Thiếu niên cười tủm tỉm đi qua một chỗ rẽ, ý cười trên mặt thoắt cái biến mất, cậu lấy điện thoại ra, khóe môi nhếch lên ý cười tà.
"Số điện thoại của tên này tao đã lấy được rồi."
"Anh ta còn có chút ấn tượng với tao."
"Nhớ kỹ đánh cược của chúng ta, nếu trong vòng ba tháng tao không có được anh ta thì tính là tao thua."
4.
Sau khi Dohyeon đưa số điện thoại cho Jihoon, đối phương lập tức thêm WeChat anh.
Sau đó anh phát hiện tên nhóc Jihoon này căn bản không phải thật lòng tìm anh chỉ đạo. Mỗi lần nhắn tin cho anh đều là mấy chuyện không đâu, tỉ như hôm nay làm cái gì, cùng ai đánh nhau linh tinh.
Dohyeon không muốn ôm điện thoại nhắn tin cũng không muốn để ý đến cậu.
Kết quả sau khi Jihoon phát hiện Dohyeon không để ý tới cậu, học xong bắt đầu gọi điện thoại khủng bố.
Mới đầu Dohyeon còn nhận.
Nhưng tiếp sau đó phát hiện cậu vẫn kể mấy chuyện vô nghĩa.
Tỉ như: "Đàn anh Dohyeon, anh đang làm gì đó?"
"Đàn anh Park, anh có bạn gái chưa?"
"Đàn anh Park, anh cảm thấy kiểu tóc bây giờ của em có ổn không, có ngoan không?"
"Đàn anh Park, em vừa mới nhìn thấy anh, nhưng em chào anh anh lại bỏ qua em."
......
Dohyeon trực tiếp chặn số cậu luôn.
Cậu nhóc này quá phiền, thường xuyên khủng bố điện thoại, cực kỳ ảnh hưởng đến hiệu suất học tập của anh.
Kết quả sau khi tan học Dohyeon trực tiếp bị Jihoon chặn lại.
"Đàn anh Dohyeon... Em làm sai cái gì mà anh lại chặn em?" Jihoon rất chi là uất ức triển khai thế công ngôn ngữ thảo mai.
Trên thực tế trong lòng cậu tức đến phát ngứa.
Chậc! Tên Dohyeon này đúng là quá khó tiếp cận!
Dohyeon nhìn cậu, giọng điệu nhàn nhạt: "Cậu quá phiền."
Vẻ mặt Jihoon tức khắc cứng lại, có chút xấu hổ chớp chớp mắt.
"Em... em làm gì sai sao?" Jihoon cụp mắt, một bộ dáng vẻ đáng thương vô cùng.
Nói thật chứ, dáng vẻ này của Jihoon còn có vài phần đáng thương, nhưng trong lòng Dohyeon không hề dao động: "Cậu vẫn luôn khủng bố điện thoại của tôi, ảnh hưởng hiệu suất học tập của tôi."
Anh híp mắt lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Jihoon: "Hơn nữa cậu căn bản không phải thật lòng muốn tìm tôi giúp đỡ cậu."
Suốt ngày toàn kể chuyện vô nghĩa.
Jihoon cảm thấy rất xấu hổ, thật muốn đào cái lỗ chui xuống ghê.
Tên Dohyeon này sao lại nói chuyện thẳng thắn thế chứ!
Khó tiếp cận muốn chết!
Nhưng cậu vẫn căng da đầu nói: "Đàn anh, em sai rồi, anh có thể bỏ chặn em không."
Đồ bám đuôi!
Dohyeon nheo mắt, đại ca này không thích hợp.
Anh nói: "Không bỏ."
Trong lòng Jihoon nghẹn một búng máu phun cũng không được mà nuốt cũng không xong, nắm tay bị nắm run rẩy, trên mặt cậu vẫn cười tủm tỉm: "Xin anh mà đàn anh..."
Cậu đột nhiên hối hận sao lại cá cược với người ta chi không biết.
Tên Dohyeon này không phải người bình thường!
"Vì sao cậu một hai muốn tôi phải bỏ chặn cậu ra thế?" Dohyeon đánh giá Jihoon: "Cậu cố ý tiếp cận tôi."
"Trước đó tôi luôn đụng phải cậu, cũng là cậu cố ý nhỉ."
Dohyeon tổng hợp tất cả mọi chuyện lại.
Nhưng anh không hiểu được Jihoon vì sao lại làm như thế, có âm mưu gì?
Jihoon khẳng định không thể nói thật!
Vẻ mặt cậu rối rắm, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
"Cậu không chịu nói thì tôi đi trước."
Dohyeon nhìn đồng hồ, bị muộn làm rồi.
"Em nói!" Jihoon một bộ dáng vẻ thấy chết không sờn: "Đàn anh Dohyeon... Thật ra em thích anh đã lâu..."
Dựa theo kế hoạch Jihoon tưởng tượng, cậu hẳn nên từ từ câu Dohyeon, sau đó Dohyeon tỏ tình với cậu, kế đó nữa cậu lại lạnh lùng cự tuyệt Dohyeon.
Đánh cuộc liền hoàn thành rồi! Thành công có được Dohyeon!
Nhưng cốt truyện này sai rồi!!
Dohyeon bình tĩnh "Ồ" một tiếng. Sau đó lại liếc qua đồng hồ, thật sự bị muộn mất rồi.
"Tôi đi trước đây."
Nhẹ nhàng nói xong câu này, Dohyeon xoay người đi mất. Bỏ lại Jihoon ngốc ngốc đứng trong gió rét vi vu.
Hể?
Chuyện gì thế này?
Làm sao lại như vậy!?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro