Chap 41
Đây là lần đầu tiên Thấu Kì Sa Hạ chứng kiến cảnh bắn giết đáng sợ như thế này , nàng ngơ ngác như người vô hồn nhìn mọi thứ xung quanh , xác người đẫm máu nằm rải rác khắp nơi , đâu đâu cũng thấy máu .
Cô biết nàng đang rất kinh hoàng , nên đã cố ý úp mặt nàng vào ngực mình , che chở cho nàng không để nàng thấy được những cảnh chết chóc thế này .
Nhưng khi vùi mặt vào ngực cô , mùi máu tanh càng nồng nặc hơn, lúc này đây nàng mới nhớ ra là cô đang bị thương , cô cũng bị bắn … Chỉ vì bảo vệ , che chở cho nàng nên cô đã phải gắng hết sức lực của mình , điều đó đã làm cho máu chảy nhiều hơn mà không thể cầm lại được .
Cũng may là nàng ở phía trước ngực cô nên không thấy máu đang chảy đẫm lưng áo cô .
Khuôn mặt cô tái mét , nhợt nhạt , hơi thở đứt quãng , cô bắt đầu cảm thấy mệt mỏi , choáng váng , không đứng vững nữa .
Nhưng để chấn an nàng cô vẫn phải cố gắng gượng cười.
- Phòng Phong cậu đưa phu nhân về trước đi.
- Không! Em không về đâu ! Em muốn ở đây với Du cơ ! Du còn đang bị thương nữa mà hức hức hức
- Ngoan nào ! Em về nghỉ ngơi đi ! Du ở đây giải quyết một số chuyện rồi Du về sau . Còn vết thương thì để anh em băng cho Du là được rồi , em không cần phải lo đâu.
/ Ngốc ! Em mau về đi , đã sợ như vậy rồi còn muốn cứng đầu ở lại.
Chết tiệt ! Vết thương đau quá , mình sắp trụ không được rồi.
Không thể để cô vợ ngốc này chứng kiến cảnh mình yếu đuối mà ngất đi được … Đến lúc đó lại khóc lóc kêu gào sẽ không ổn cho lắm. Xin lỗi vợ nhé! Đã làm em phải hoảng sợ rồi/
Thấu Kì Sa Hạ thấy cô muốn đuổi mình về , nàng nhất quyết ôm chặt cô không chịu rời .
Nàng ôm chặt lấy eo cô , tựa đầu vào bờ ngực vững chắc , mạnh mẽ của cô . Còn chưa kịp nghe nhịp tim cô đập … Thì nàng bỗng giật mình … Sao người cô lạnh thế này , dường như cô còn đang run rẩy nữa , dù rất nhỏ thôi nhưng nàng vẫn cảm nhận được .
Nàng sợ hãi nhìn vào khuôn mặt tái nhợt , bờ môi tím cái của cô mếu máo khóc lóc.
- Huhuhu Du… Du… Du làm sao thế?… Người Du…hức hức… Lạnh hết rồi này?
/ huhuhu Du làm sao thế này ? Du đừng làm em sợ nhé!
Sao tim mình lại đau thế này chứ? Nó như bị ai đó bóp nghẹt vậy . Sợ quá đi mất , hay mình cũng bị bệnh rồi . Huhuhu/
- Em về trước đi Du không sao đâu . Ngoan ! Về nhà đợi Du, rồi tý nữa Du về với em.
Phòng phòng cậu còn đứng đó làm gì ? Không mau đưa phu nhân về đi .
- Không! KHÔNG VỀ!
- CÓ ĐƯA VỀ KHÔNG THÌ BẢO ?
- Phu nhân chúng ta về thôi .
_ TÔI KHÔNG VỀ
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro