Chap 110
Sa Hạ lí nhí khi cô trưng cái bản mặt ngơ ngác không hiểu gì ra:
- Thì là em giận dỗi khi Du bảo quay về nghỉ ngơi chứ gì. Em biết rồi! Em còn nhớ là em hứa với Du sẽ ngoan ngoãn nghe theo bất cứ điều gì Du muốn mà. Vừa nãy Du còn bảo em buồn Du cũng buồn còn gì? Em sẽ rất vui khi về nhà, Du cũng sẽ rất vui! Đúng không?! Du~
Ba mẹ nàng đứng nhìn cảnh con gái cưng thôi miên Tử Du thì trong lòng chỉ biết ai oán. Nhìn mặt Tử Du nó thế kia thì ... thôi xong, toang rồi!
- Đừng có làm khó chồng con nữa con bé cứng đầu này!
Ba nàng lôi nàng ra khỏi người Tử Du. Rồi nhìn cô như muốn nói "Xem như cứu con lần này, ta cũng đến chào thua con gái ta."
- Về nhà rồi thì nhớ những lời con nói đấy! Đừng có bướng không thì cho dù là Tử Du cũng không ngăn được mẹ đẩy con lại vào bệnh viện! Nhớ chưa?!
- Yeah! Con yêu Ba mẹ nhất! Haha
Sa Hạ nhảy lên vì sung sướng khi thấy ba mẹ đã đồng ý. Qua bao nhiêu ngày ấm ức giờ mới được vận dụng tí. Quả đúng như nàng suy đoán , ăn hiếp cô có trọng lượng hơn lời nói của nàng nhiều. Nhưng không sao! Miễn sao cô giúp nàng thắng lợi trở về là ổn rồi. Hahaha
Sa Hạ mừng rỡ nhảy xuống giường rồi chui tọt vào nhà tắm với tốc độ chóng mặt khiến mọi người trong phòng chỉ biết ngây người nhìn theo vì bất ngờ.
Mẹ nàng là người tỉnh mộng đầu tiên , bà đi vội về phía phòng tắm , đưa tay gõ nhẹ lên cửa phòng hỏi nhỏ.
- Sa Hạ! Con làm gì thế?
- Con đi tắm !
- Tắm???
- Vâng! Mọi người đợi con một lát rồi mình cùng về nha.
- À...
- Hay thôi không tắm nữa. Để con thay đồ rồi mình về nha! Nhanh thôi Hahaha
- Trời! Không phải vội thế đâu! Giờ cũng tối rồi! Hay để....
CẠCH
- Hahaha... Con xong rồi nè! Nhanh không? Giờ mình về thôi !
Nói rồi Sa Hạ phấn khởi tung tăng bước ra cửa phòng. Trong sự im lặng và khó hiểu của mọi người. Mãi đến khi nàng mở cửa phòng rồi quay lại .
Mới thấy mọi người vẫn ngồi im tại chỗ và không có ý định rời khỏi.
- Mọi người sao thế? Về nhà thôi! Ba! Mẹ! Du! Ngồi đó làm gì nữa! Mau về thôi!
- Sa Hạ à! Giờ tối rồi... Để mai đi!
Ba cô chầm chậm nói ra những lời mà ông biết con gái ông sẽ chẳng thích nghe chút nào. Và ông biết sau khi ông khó khăn nói ra câu đó , thì chắc chắn họ lại phải hứng chịu một đợt sóng mới từ con gái ông.
Qủa đúng không sai như sét đánh ngang tai khi nghe những lời từ ba mình. Nàng hoảng hốt hết nhìn người ba đáng kính , người mẹ hiền dịu , rồi lo lắng nhìn đồng minh của mình.
- Không! Con không ở lại đâu! Con muốn về nhà ngay cơ!
- Để mai kiểm tra tất cả lại một lần nữa! Nếu con không sao thì mới có thể xuất viện được.
- Nhưng con đã khỏe rồi mà ! Đâu cần kiểm tra gì nữa!
- Vẫn nên kiểm tra lại xem thế nào , như thế ba mẹ mới yên tâm được!
Ba nàng nói như chắn chắn , khuôn mặt ông từ nhu hòa chuyển sang nghiêm khắc hẳn đi , khiến Sa Hạ không biết phải làm sao nữa. Bình thường ba rất thương yêu , chiều chuộng nàng , nhưng một khi đã nghiêm túc quyết định một việc gì đó , ông trở lên rất nghiêm khắc , mỗi lấy thấy ba như vậy Sa Hạ đều phải ngoan ngoãn nghe lời mà không dám phản ứng lại.
Lo lắng quay sang phía mẹ , mong sao bà có thể giúp đỡ mình , nhưng mẹ nàng cũng chỉ nhìn nàng với ánh mắt bất lực , nhẹ nhàng lắc đầu. Biết cánh tay trái đắc lắc đã rút lui không giúp được mình.
Sa Hạ không do dự lao thẳng đến cánh tay còn lại . Nàng biết cô thương nàng lắm! Cô nhất định không nỡ để nàng chịu khổ đâu. Cô là người duy nhất lúc này có thể giúp đỡ nàng, cho dù trông cô có vẻ trầm tư đến lạ , nhưng nàng cũng quyết ép cô giúp nàng đến cùng.
- Tử Du ah! Hix! Em không ở đây đâu! Em muốn về nhà cơ! Huhu
Tử Du biết kiểu gì nàng cũng tìm đến cô làm loạn nên phải tập trung suy nghĩ cách ứng phó. Nhưng ai ngờ đâu trong lúc cô đang vận công dồn hết IQ thu về một chỗ , thì nàng đã ra tay quá nhanh khiến cô như chao đảo , khí huyết bất hòa , nếu không phải nội công thâm hậu thì cô sớm bị tẩu hỏa nhập ma với chiêu " Mỹ nhân kế" này rồi!
Khổ một lỗi chiêu này nàng đã dùng với cô rất nhiều rồi , mà sao cô vẫn chưa nghĩ ra cách hóa giải nó. Lần nào cô cũng thua cuộc , lần này không biết thắng thua thế nào nữa.
Nhưng vòng tay nhỏ bé này chỉ cần ôm lấy cô , bắt cô phải nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp nũng nịu ngấn lệ , đôi mắt đó cứ nhìn cô chằm chằm như khẩn thiết , ưu buồn... Thử hỏi làm sao cô chịu được bây giờ.
Chỉ có một cách duy nhất để thoát khỏi chiêu đòn nguy hiểm này. Đó là đẩy nàng ra , và quay lưng lại không thấy gì hết , không nghe gì hết... Nhưng sao cô có thể làm vậy với nàng vợ yêu của mình được chứ. Làm vậy với nàng, thà cô tự giết mình đi cho rồi. Khẽ thở dài cho sự bất lực của mình. Cô nín thở hít một hơi rồi nhẹ nhàng lên tiếng:
- Ngoan nào! Giờ tối rồi cũng không làm được giấy xuất viện nữa! Để mai kiểm tra lại xong, Du đi làm giấy cho em một thể!
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro