Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Đầu lưỡi mềm mại ấm áp, ẩm ướt mị hoặc từng chút từng chút một lướt qua, linh hoạt thong dong, một tấc lại một tấc,  trong đêm tối ko ngừng trượt loạn trên da thịt tinh tế non mềm.

Đầu lưỡi di chuyển, từ từ xâm nhập vào sâu bên trong, công thành đoạt đất…

Dục vọng ko ngừng kêu gào khiến lý trí hít thở không thông...

22: 35, trong bóng tối, một mình Trịnh Hiệu Tích ngồi trên chiếc ghế salon lớn, tịch mịch như dòng thủy triều dâng cao mỗi lúc trăng tròn.

Anh tháo mắt kính xuống, vô thức đùa nghịch trong tay, chỉ mới 10 phút trước đây đôi tay này vẫn còn liên tục hoạt động trên bàn phím, trên màn hình những con số vô tri vô giác không ngừng múa lượn, tạo thành những lợi ích thật lớn cho tập đoàn.

Một đêm như thế, khi đã hoàn thành công việc ám đầy hơi tiền cùng mùi máu tanh, anh lại cô đơn ngồi trong phòng khách xa hoa của du thuyền, sự trống trải như con sâu nhỏ tiến chậm chạp vào trong từng lỗ chân lông, ân sâu vào từng đốt xương một.

“Thức ăn khuya của quý khách đây.” Ngoài cửa có thanh âm của nhân viên phục vụ truyền đến, Trịnh Hiệu Tíchbcả kinh, liền bất giác sờ sờ phần eo, sau đó cẩn thận mà bước thong thả đi ra cửa, tay khoát lên trên cánh cửa cẩn thận xoay tròn.

“Đây là phần thức ăn ngài đã yêu cầu.”

Trịnh Hiệu Tích cửa, ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào cậu trai trước mặt, cậu đứng dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn ở hành lang, áo sơmi đơn bạc ôm sát thân người, chất liệu trong suốt uốn lượn kéo dài đến tận thắt lưng, âm thanh nhẹ nhàng hữu lễ đúng kiểu của phục vụ viên, thế nhưng hai tay cậu lại trống trơn không mang theo bất cứ một thứ gì cả.

“Cậu là?”

Người nọ giương mắt, Trịnh Hiệu Tích ngưng thần, trong khoảng khắc đó, ánh mắt tương tiếp, hồn phách như bị cuốn sâu vào đam mê, triền miên không dứt.

Ngàn năm thoáng chốc hóa thành hư ảo, những giọt máu tràn ra vốn là thất tình lục dục ngưng tụ kết thành nghiệt duyên.

Lẳng lặng nhìn nhau, có lẽ chỉ vài phút, có lẽ là vài tiếng đồng hồ, mà cũng có thể là cả một cuộc đời xa xôi, thế nhưng tất cả kỳ thật chỉ là vài giây ngắn ngủi, đôi môi mỏng của cậu trai khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười câu dẫn, cậu cất giọng mềm nhẹ nói: “Không mời tôi đi vào sao?”

Trịnh Hiệu Tích không có cách nào hiểu rõ, bản thân luôn luôn được người khác khen ngợi là làm việc cẩn thận một giọt nước cũng không lọt được qua kẽ tay, bất cứ hành động hay quyết định nào anh cũng suy xét vô cùng kỹ càng, không hiểu sao vào lúc này đây, anh lại vô thức thoái lui vài bước, nhường chỗ cho con người xa lạ mà xinh đẹp ấy bước vào…

Khó kìm lòng nổi...

“Tôi nghĩ tôi phải tắm rửa trước.” Người nọ đi vào phòng, nhìn xuang quanh một chút rồi trực tiếp hỏi, “Phòng vệ sinh ở đâu?”

Trịnh Hiệu Tích chợt hiểu, cậu thanh niên trẻ tuổi này nhất định là làm việc trong một nghành nghề đặc thù nào đó, trong đêm tối tịch mịch khéo thay lại lạc bước ở nơi này.

Ánh mắt anh chợt xẹt qua đôi chân thon dài của người nọ rồi âm thầm mỉm cười, đây thật sự là một hiểu lầm xinh đẹp.

Cậu ta nhìn anh một chút, lấy một điếu thuốc từ trong túi ra và nhẹ giọng nói với Thích Thiếu Thương: “Cho tôi xin chút lửa có được không?”

Trịnh Hiệu Tích tiến đến, trên cái bật lửa màu cam xuất hiện một ngọn lửa chập chờn, rất nhanh sau đó, một làn khói mỏng liền từ đôi môi đầy đặn của cậu ấy tràn ra, kế tiếp cậu lại đem chính làn khói trong miệng mình đưa đến bên môi Trịnh Hiệu Tích đè thấp giọng nói, “Đừng gấp, tôi sẽ rất nhanh thôi.”

Trịnh Hiệu Tích ngồi trở lại trên ghế salon, khói thuốc lượn lờ, trong phòng vệ sinh phát ra tiếng nước mờ mờ ảo ảo. Khi anh hút xong điếu thuốc của mình thì anh nghe được cánh cửa nhẹ nhàng di chuyển.

Quay đầu lại, hình ảnh trước mắt lập tức làm cho   Trịnh Hiệu Tích cảm thấy khí huyết sôi sục, cậu trai từ trong phòng vệ sinh đi tới, những giọt nước ướt át vẫn đang nhỏ giọt uốn lượn theo nhưng sợi tóc đen, cậu ngẩng đầu, những giọt nước đó liền chảy trượt xuống cổ, lướt qua xương quai xanh, băng qua vùng ngực rồi dọc theo đôi chân thon dài chảy xuống tấm thảm dưới sàn.

“Thật ngại quá… ” cậu đi tới bên người Trịnh Hiệu Tích hơi nâng khóe môi như mời gọi nói: “Tôi không tìm được áo khoác tắm…”

Lúc này cũng không thể nói được gì, Trịnh Hiệu Tích bước đến chặn ngang người cậu, mãnh mẽ đem cậu đặt xuống dưới thân, cậu trai trẻ cũng rất hưởng ứng mà ngẩng đầu lên, miệng lưỡi va chạm vào nhau, đúng lúc đang dây dưa qua lại, liều mạng mút liếm, giống như hai dã thú điên cuồng.

Tay của anh ở bên hông cậu không ngừng mò mẫm, đang quyến luyến ma sát nơi bắp đùi trơn mềm thì trên gáy bị một vật gì gắt gao dí vào lạnh buốt, Trịnh Hiệu Tích cả người cứng đơ, theo phản xạ có điều kiện sờ sờ thắt lưng, nguyên bản là súng nơi đó đã hoàn toàn biến mất.

“Đại đương gia… Trịnh đại đương gia tiếng tăm lừng lẫy…” cậu trai ghé vào tai anh chậm rãi nói thầm, thanh âm ngả ngớn còn mang theo tiếng thở dốc dồn dập. “Sự bất cẩn của anh cũng hơi quá mức đi?”

Một phục vụ viên xinh đẹp không mời mà tới, quyến rũ mị hoặc nhưng thân phận lại không rõ ràng, Trịnh Hiệu Tích trong tức khắc liền hoàn toàn tỉnh ra, lại chỉ có thể hối hận vì chính bản thân mình đã quá khinh địch, đây rõ ràng là mỹ nhân kế, thế nhưng anh lại không thể chống lại được mị lực của con người xinh đẹp kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro