
Chương 8
Phòng bếp luôn luôn là lãnh địa của các bà nội trợ.
Hạ mẫu thân kiên quyết bảo vệ chủ quyền lãnh thổ, Hạ Tuấn Lâm mới đến gần cửa đã bị bà đã phát hiện.
"Không được vào đây ăn vụng."
"Hừ..." Ăn một chút cũng có sao đâu.
Hạ Tuấn Lâm lẩm bẩm tựa vào cửa, xem Hạ mẫu thân bật ba cái nồi lửa lớn, còn thêm cái lò vi ba nữa.
Hình như đâu phải là nấu cơm tết niên.......
"Thật thịnh soạn nha?"
"Con biết cái gì?"
Hạ mẫu thân quay đầu lại ném cục long não về phía cậu,
"Sếp của con bình thường luôn chiếu cố con, còn đến nhà của chúng ta, đương nhiên phải hảo hảo tiếp đón người ta thật tốt, về sau con có làm gì sai cũng có thể được tha thứ."
"Con có thể có chuyện gì a? Con của mẹ từ nhỏ đã là người nhu thuận, nghe lời, am hiểu lòng người ..... "
Lời khoe khoang của Hạ Tuấn Lâm còn chưa kịp nghe ai đáp lại, chợt nghe đến một câu đồng ý thản nhiên
"Đúng vậy" .
Nghiêm Hạo Tường không biết đã buông cờ từ lúc nào, đứng ngay bên cạnh cậu.
Ân? Câu vừa rồi là đồng ý sự khoe khoang của mình sao, Nghiêm tiên sinh anh thật sự là người rất thiện lương nha, cư nhiên không vạch trần sự thật.
Hạ Tuấn Lâm cảm động đến mắt rưng rưng.
Nhưng mà không ai hiểu rõ con mình hơn mẹ, Hạ mẫu thân quay đầu nhìn Nghiêm Hạo Tường nở nụ cười
"Ai nha, Tiểu Nghiêm không cần nói giúp cho Tiểu Lâm, dì hiểu nó rõ ràng nhất."
Nghiêm Hạo Tường lắc lắc đầu, nghiêm túc trả lời,
"Không phải nói giúp cho cậu ấy."
Xem ra ấn tượng của cấp trên đối với con mình không tồi, Hạ mẫu thân cười đến sáng cả mặt.
Không bao lâu, thịt gà và cá đã được bày lên bàn. Hạ Tuấn Lâm nhanh nhẹn giúp đỡ dọn bát đữa lên, tất cả mọi người cùng ngồi xuống. Hạ phụ thân cao hứng lấy ra phần rượu gạo còn lại,
"Đến, uống một chút." Ông nghiêng người rót rượu cho Nghiêm Hạo Tường.
Nghiêm Hạo Tường lấy tay che lại ly của mình
"Không uống."
Lời này ngữ khí bình thường, nghe không chút lưu tình, Hạ phụ thân nhất thời có điểm xấu hổ, cười nói
"Mọi người cao hứng uống một chút thôi."
Tay Hạ Tuấn Lâm đã bắt đầu nổi da gà, ba ah, Nghiêm đại nhân đây đã nói không uống rượu, ba đừng nên cố gắng, nếu không toàn bộ báo ứng đều đổ lên đầu con ba đó!
Cậu quýnh quáng kêu lên:
"Ba! Nghiêm tiên sinh không muốn uống, không cần miễn cưỡng người ta."
Hạ phụ thân vốn có điểm sượng, tranh thủ theo đứa con gật đầu,
"Phải phải, ta đã có thói quen uống lúc ăn ha ha ha..."
"Được rồi, ăn cơm ăn cơm."
Hạ mẫu thân ở dưới bàn đạp ông bạn già của mình một cái, bắt đầu hòa giải.
Nghiêm Hạo Tường gật gật đầu. Vì thế Hạ gia ba người đồng loạt thở phào một cái, coi như không có việc gì bắt đầu ăn cơm.
Cùng Nghiêm Hạo Tường ăn cơm, tính đến bây giờ không biết đã là lần thứ mấy. Thế nhưng ngồi tại bàn cơm nhà mình có phần kỳ diệu. Nhưng đối với Hạ Tuấn Lâm điểm này cũng rất tốt, cậu cũng không nghĩ gì thêm. Nghiêm tiên sinh vậy là được rồi, một bàn ăn có thêm người nói chuyện, có thêm đôi đũa.
Trừ bỏ sự ngại ngùng ban đầu khi mời rượu, một bữa cơm trôi qua coi như cả chủ và khách đều vui vẻ.
Đây nhất định cũng chỉ là suy đoán của Hạ Tuấn Lâm, Nghiêm Hạo Tường có vui hay không, cậu cũng chẳng biết chính xác được.
Nhưng mà nhiệt độ phòng bình thường, sau lưng cũng không có gió lạnh, xem ra không tệ lắm.
Hạ Tuấn Lâm đối với việc này tự có giải thích cho bản thân, Nghiêm tiên sinh lấy cậu làm góc thử chủ nghĩa xã hội rất nghiêm túc, xem ra chắc chắn là muốn tạo mối quan hệ tốt vớ mình rồi.
Cậu cảm giác mình ít nhiều cũng hiểu đôi phần về Nghiêm Hạo Tường, người ta hẳn là vì trường kỳ bị gọi là Đại Ma Vương nên buồn bực trong lòng, quyết định thay đổi hình tượng. hơn nữa Hạ Tuấn Lâm gần đây phát hiện ra hiểu lầm của mọi người đối với anh quá lớn, nếu Nghiêm Hạo Tường đã xem trọng việc này, mình cũng nên có hành động giúp đỡ đi.
****************
Hạ Tuấn Lâm quyết định, phải cùng với Nghiêm Hạo Tường làm bạn tốt. Uh, đúng vậy, trước hết nên để anh ta cảm thụ một chút tình cảm tốt đẹp của bạn bè với nhau.
Nghĩ đến đây, cậu quay qua Nghiêm Hạo Tường, lộ ra khuôn mặt tươi cười đầy tự nhiên.
Nghiêm Hạo Tường nhìn thấy cậu cười như vậy, đột nhiên dừng tại chỗ.
Sau khi ăn cơm xong, Nghiêm Hạo Tường có ý muốn trở về, Vị Phong đang định ra tiễn tới cửa lại bị Hạ mẫu thân một cước đạp ra ngoài đường.
"Đứa con ngu xuẩn, tốt xấu gì cũng phải đưa đến tiểu khu chứ, mau đi ra, thuận tiện dạo một chút cho tiêu cơm đi."
Vì thế hai người cứ như vậy đi dạo quanh hoa viên ở tiểu khu, vốn đã đủ choáng váng, hiện tại bên trái Nghiêm Hạo Tường còn một cái xe đang đứng bất động, những tốp năm tốp ba mọi người ngồi dưới tán cây cũng liếc nhìn lại đây.
"Sao, làm sao vậy, Nghiêm tiên sinh?"
Nét tươi cười của cậu có thực sự đáng sợ như vậy sao, ngay cả máu huyết của Đại Ma Vương cũng mất hết.
Nghiêm Hạo Tường đứng thẳng ngây ngốc nhìn Hạ Tuấn Lâm trong chốc lát, rồi lại xoay người rời đi.
Hạ Tuấn Lâm nhất thời không biết có nên đuổi theo hay không, Nghiêm Hạo Tường đi được vài bước rồi quay đầu lại xem cậu, thấy Hạ Tuấn Lâm không hề động đậy, liền trở về dừng trước mặt cậu.
Hai người ngơ ngác nhìn nhau một lát, Nghiêm Hạo Tường mới mở miệng,
"Cười tốt lắm."
Lại tới nữa, câu đó lại tới nữa!!!
Đầu óc Vị Phong đối mặt với Nghiêm Hạo Tường rất nhanh hay thay đổi. Tóm lại, ý tứ đây là nói nụ cười của mình tốt lắm, coi như khích lệ đi.
"Cám ơn, hắc hắc." Hạ Tuấn Lâm ngây ngô cười hai tiếng.
"Uh." Nghiêm Hạo Tường xem như đã trả lời, sau đó tiếp tục bước đi.
Vòng vo mấy vòng, Nghiêm Hạo Tường rốt cục đề xuất trở về. Hạ Tuấn Lâm cùng anh đi đến chỗ gửi xe.
Nghiêm Hạo Tường đứng ở trước cửa xe mình nhìn chăm chăm Hạ Tuấn Lâm, cúi đầu không biết muốn gì, ước chừng khoảng ba giây đồng hồ sau đó mới nói,
"Cậu cái gì cũng không tìm tôi."
Mặc dù có từ nghi vấn nhưng vẫn cứng nhắc như trước.
Anh hỏi vì cái gì, đương nhiên là bởi vì không có việc gì nên mới không tìm a. Hạ Tuấn Lâm chớp chớp mắt, nhất thời không biết nên nói gì.
Nghiêm Hạo Tường không đợi cậu trả lời, lần thứ hai lặp lại động tác cúi đầu, cách ba giây lại phun ra một câu,
"Cậu phải tìm tôi."
Ân? Đúng rồi, Hạ Tuấn Lâm lúc này mới hiểu ra, một khi đã làm bạn tốt thì không thể chỉ mình Nghiêm Hạo Tường tìm mình được, đây là đang oán hận a, hiểu rồi hiểu rồi. o_O
Vì thế cậu tươi cười gật đầu,
"Tôi biết rồi."
Nghiêm Hạo Tường dường như đã thỏa mãn mới ngồi vào xe. Hạ Tuấn Lâm nhìn theo anh ta lái xe rời đi, còn phi thường ngoan ngoãn phất phất tay như cún con vẫy vẫy đuôi.
Từ ngày mai trở đi, nhất định phải cố gắng trở thành bạn tốt của Nghiêm tiên sinh.
Đây chính là quyết tâm hiện tại của Hạ Tuấn Lâm a.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro