
Chương 38
Hạ Tuấn Lâm lần đầu tiên cảm nhận được nếu Nghiêm gia có châm ngôn nào cho riêng mình thì nhất định là "Tin chị ba, tốt suốt đời!", cho nên bọn họ bây giờ đã có thể suốt đời ở bên nhau.
Nghiêm tam tiểu thư bỏ đi sự yếu đuối thẹn thùng ngoài cửa, bây giờ lại cao quý như chim khổng trước, dẫn theo hai chú vịt con ngồi trên ghế salon trong phòng khách, đối diện chính là Hạ gia nhị lão.
Tục ngữ nói sư phó lĩnh tiến môn, tu hành tại cái nhân. Tuy dùng tại trường hợp này không chính xác lắm, bất quá Nghiêm tam tiểu thư giúp bọn họ vào được cửa chính, cũng không thể giúp giải quyết toàn bộ vấn đề, kế tiếp đành phải do Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm tự lực thôi.
Hạ phụ thân thật giận dữ, không thèm nhìn lấy bọn họ, Hạ mẫu thân chỉ là thở dài, Hạ Tuấn Lâm lo sợ ất an, Nghiêm Hạo Tường nắm tay an ủi cậu.
"Ba..."
"Kêu ai a? ! Ai là ba của ngươi!" Hạ phụ thân nghiêng mặt qua nhìn cậu.
"Ba, con thích Nghiêm tiên sinh, con muốn cùng anh sống với nhau cả đời." Hạ Tuấn Lâm nuốt ngụm nước miếng, kiên trì nói tiếp "Coi như ba có ngăn cản cũng không thể được. Nhưng chính là con mong hai người đồng ý, nếu ba mẹ tức giận con cũng sẽ thật đau lòng."
"Con cũng biết đau lòng?!" Hạ phụ thân giẫm chân, Hạ mẫu thân nhanh chóng giữ ông lại "Con có biết anh ta là đàn ông sao?!"
"Con biết, nhưng con vẫn muốn anh ấy!" Bàn tay Hạ Tuấn Lâm nắm lấy Nghiêm Hạo Tường có chút run, nhưng cậu vẫn không lùi bước.
"Bác Hạ." Nghiêm Hạo Tường nắm tay Hạ Tuấn Lâm , mở miệng nói.
"Ai... Cậu đừng nói gì hết." Hạ phụ thân không đợi anh nói câu nào liền khoát tay, kỳ thật ông đới với Nghiêm Hạo Tường vẫn có chút ngượng ngùng, trước kia Hạ Tuấn Lâm có nói là đùa bỡn tình cảm Nghiêm tiên sinh, câu đó nghe như thế nào cũng có nghĩa là con mình không biết kiềm chế, tùy tiện trêu chọc người ta, hiện tại thì tốt quá rồi, hại mình hại người.
"Tiểu Nghiêm a..." Lời nói của Hạ mẫu thân đầy thành khẩn, "Các con đều là nam nhân, sau này làm sao đối mặt với mọi người bên ngoài, họ sẽ chỉ trỏ nói xấu sau lưng các con, rồi các con sẽ khó chịu, ba mẹ cũng không vui được."
"Dạ? Người trong nhà con đều rất vui a." Nghiêm tam tiểu thư ngồi bên cạnh không có việc gì làm ngồi lột quýt ăn, thuận miệng đáp.
"..." Hạ mẫu thân cứng người, không biết nói thế nào "Đây là không bình thường, các con sẽ không có con, sau này về già sẽ làm thế nào đây? Còn có người sẽ nói các con biến thái ghê tởm. Ba mẹ đều đã già rồi, chuyện con cháu không thể quản mãi được, nhưng chỉ hi vọng các con có thể hạnh phúc."
Càng tiếp tục nói, Hạ mẫu thân càng thấy ngẹn ngào, ngay cả Hạ phụ thân và Hạ Tuấn Lâm mắt cũng ngân ngấn nước.
Nói đến cùng, ba mẹ đối với con mình sao có thể thù hận mãi trong lòng? Chỉ là bởi vì yêu thương, bởi vì lo lắng, mới nhịn không được mà tức giận. Bọn họ không cần Hạ Tuấn Lâm tương lai trở thành đại phú quý, không cần cậu quyền thế ngập trời, chỉ cấn cả đời bình an vui vẻ, mọi chuyện suôn sẻ là đã hạnh phúc.
"Mẹ, con biết ý của mẹ, nhưng con không thể buông tay." Hạ Tuấn Lâm lắc đầu, kiên quyết đến cùng "Con yêu Nghiêm Hạo Tường , trước kia con không biết làm tổn thương trái tim của anh, khi đó con mới biết được nếu không có Nghiêm tiên sinh, cuộc sống của con sẽ sụp đổ. Ba mẹ, không có hai người, cuộc sống của con cũng như vậy không hoàn hảo, con không thể lựa chọn như mong muốn của hai người được."
Nghiêm Hạo Tường quay đầu nhìn Hạ Tuấn Lâm , bàn tay kia cũng áp lên tay cậu "Bác Hạ, dì Hạ, nếu hai người thấy con và Hạ Tuấn Lâm ở cạnh nhau sẽ đau khổ, con nhất định sẽ buông tay."
"Anh làm gì thế?"!" Hạ Tuấn Lâm vừa nghe liền nhảy dựng lên
Nghiêm Hạo Tường chỉ nhìn cậu, để cậu bình tĩnh lại tiếp tục nghe anh nói hết.
Nghiêm Hạo Tường lần đầu tiên nói một câu dài như thế này
"Nhưng mà chúng con hiện tại đều thực hạnh phúc. Tuy rằng không biết tương lai như thế nào, nhưng hãy để cho chúng con có thêm thời gian, để chứng minh cho hai người thấy được, mặc kệ là mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, cho dù đến khi tóc bạc trắng, chúng con cũng sẽ ở cạnh nhau không ly biệt. Có lẽ sẽ có va chạm xung đột, nhưng mà con Nghiêm Hạo Tường yêu Hạ Tuấn Lâm , Tiểu Hạ cũng yêu con, mọi chuyện nhất định sẽ tốt thôi."
"Ai nha..." Hạ gia nhị lão nghe mà trong lòng chua xót, không khỏi nước mắt tuôn rơi.
Bọn họ không thực sự sinh khí với bọn trẻ, thuần túy chỉ vì lo lắng cho tương lai của chúng nó, cho nên lợi dụng phân lượng của bản thân mình trong lòng Hạ Tuấn Lâm , buộc Hạ Tuấn Lâm lựa chọn giữa họ và Nghiêm Hạo Tường , không ngờ lại khiến cho cậu đau khổ như vậy.
Có cha mẹ nào lại nguyện ý để con mình thống khổ chứ?
"Tiểu Lâm a..." Hạ phụ thân nhẹ nhàng thở ra "Con thế nào, thế nào khiến cho cho Hạ gia đem con trai mình về làm dâu của nhà ta?"
Nghiêm tam tiểu thư nói chen vào, sau khi xử xong trái quýt thì chuyển qua đến chuối tiêu
"Vậy gả nó đi là được."
"Khụ." Hạ phụ thân nuốt một ngụm khí, quyết định không để ý tới nàng, "Tiểu Lâm, con đã nghĩ thông suốt chưa?"
"Dạ, con chỉ cần Nghiêm tiên sinh." Hạ Tuấn Lâm phi thường kiên định gật đầu.
Hạ gia nhị lão đều biết tính con trai mình, cậu từ nhỏ luôn sống theo kiểu được chăng hay chớ, với mọi việc yêu cầu đều không cao, nếu có thì thật vui vẻ, nếu không cũng không sao, thế nhưng hiện tại là lần đầu tiên cậu kiên quyết đòi sống cùng với một người. Nếu bọn họ không gật đầu, chẵng lẽ từ nay cắt đứt mọi quan hệ, cả đời không nhìn mặt nhau nữa sao?
"Ai..." Hạ phụ thân phất phất tay "Qua được rồi hãy nói sau."
"Ba? !" Này coi như là gật đầu đáp ứng rồi, Hạ Tuấn Lâm khó tin nhìn ba mình."Chúng con nhất định sẽ sống tốt, nhất định sẽ tốt!" Cậu cao hứng ôm lấy Nghiêm Hạo Tường .
"Ai nha! Mới vừa nói xong! Hai người các ngươi đừng có tùy tiện ôm ấp ở đây, thật khó coi đi." Tuy đã nói đáp ứng, nhưng Hạ phụ thân cũng xấu hổ tách hai người đang ôm nhau ra.
Nghiêm Hạo Tường nhanh chóng buông Hạ Tuấn Lâm ra, để cho cậu nghiêm chỉnh ngồi xong.
Nghiêm tam tiểu thư ăn xong đống trái cây, vỗ vỗ tay nói, "Như vậy có gì mà ngại, cả nhà con đều sắp đau mắt hột hết cả rồi."
"..." Hạ Tuấn Lâm cúi đầu thật thấp, khóe mắt nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường còn ngồi thẳng được, hung hăng đè đầu của anh xuống.
Ai đó cho anh một trăm cân biết thẹn là gì đi a!
Mọi chuyện coi như đã được giải quyết. Trước khi rời đi, Nghiêm tam tiểu thư lấy ra từ túi xách một cái hộp đưa cho Hạ gia nhị lão.
Hạ Tuấn Lâm hỏi giúp ba mẹ mình "Cái gì vậy?"
"Tài liệu giảng dạy củng cố thêm."
"A?"
"DVD phim Thanh Thanh Hà Biên Thảo a." Nghiêm tam tiểu thư lộ ra nụ cười tràn ngập uy hiếp "Thỉnh hai bác Hạ cùng nhau xem tên đại gia phong kiến đã chia rẽ cặp uyên ương sau này chết trẻ như thế nào, vợ thì mù, con cháu thì ly tán."
Chị không được đe dọa ba mẹ em!
Hạ phụ thân và Hạ mẫu thân khẽ run rẩy tiếp nhận, đem hộp DVD đặt trên bàn.
Hạ Tuấn Lâm cùng Nghiêm Hạo Tường về nhà anh, do dự không biết có nên để Hạ Tuấn Lâm về nhà cậu ở hay không.
Nghiêm mẫu thân mạnh mẽ lắc đầu "Khộng được, không được."
"Để ba mẹ con dọn đến đây là được rồi." Nghiêm phụ thân tay gõ nhịp.
Như vậy càng không ổn!
Nghiêm Hạo Tường nói, "Em ở đâu, anh ở đó."
Nghiêm tiên sinh anh một chút tính nguyên tắc cũng không có.
"Nếu không thì gom tiền ra ngoài mua nhà ở.." Hạ Tuấn Lâm cân nhắc.
"Không cần phiền như vậy, chị thấy hai đứa cứ ở lại đây đi, dù sao ở đây cũng rộng rãi." Nghiêm tam tiểu thư nói "Cuối tuần thì về nhà bên kia ở lại hai ngày."
Nghe cứ như chạy về nhà mẹ đẻ em ở vậy, thật sự mất tự nhiên a, Nghiêm tam tỷ còn muốn một tay cầm con gà, tay kia cầm thêm con vịt sao?!
Tóm lại, vấn đề này tạm thời giải quyết như vậy đi, thời gian sau này còn dài, ở hai nhà cũng đúng, cứ từ từ rồi tính tiếp vậy.
Chuyện duy nhất mà Hạ Tuấn Lâm cùng Nghiêm Hạo Tường muốn làm chính là sống sao cho thật hạnh phúc, để cho người nhà của họ đều yên tâm.
Bọn họ đều tin tưởng đi đối mặt với tương lai phía trước, thật sự ổn không, cứ tin chị ba đi.
Ban đêm, hai người ngồi trên ban công nhìn lên bầu trời đầy sao, cùng nhau lộ ra nụ cười hạnh phúc mỹ mãn.
"Nghiêm tiên sinh... Anh cười thật đẹp..." Hạ Tuấn Lâm si mê nhìn Nghiêm Hạo Tường .
Đường nét trên gương mặt anh nhu hòa, khóe miệng cong lên, ánh mắt híp lại, trong mắt đầy ôn nhu dịu dàng không hề che giấu.
Đối với Hạ Tuấn Lâm mà nói, Nghiêm Hạo Tường không khác gì thuốc phiện, còn đối với Nghiêm Hạo Tường , Hạ Tuấn Lâm cũng chính là như vậy.
Vì thế anh tiến tới gần hơn, hôn lên môi Hạ Tuấn Lâm , từ từ hôn xuống.
"Chờ một chút! !" Hạ Tuấn Lâm ngăn mặt anh lại, "Không cần tiếp tục nơi này, sẽ lại bị nghe được!"
Nghiêm Hạo Tường ôm cậu, dùng thanh âm muôn đời bình ổn kia nói "Em kêu lớn tiếng như vậy thì mọi người hẳn đã biết hết rồi."
Oh NO...
Nghiêm gia gia, Nghiêm nãi nãi, Nghiêm phụ thân, Nghiêm mẫu thân không đợi bọn họ tự đóng cửa buông rèm thì mình đành tự làm thôi.
Phòng bên cạnh, Nghiêm tam tiểu thư lộ ra nụ cười, nàng đã quyết định chuyển về đây sinh sống, còn muốn gọi lão đại và lão nhị về luôn!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro