
Chương 34
Nếu có thể, chuyện này ngay từ đầu nên đổi tên thành "Tình yêu của hai kẻ đầu gỗ" mới phải.
Thế giới này luôn có sự khoan dung đặc biệt với những người chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt, gió cũng mát hơn, mây cũng vơi đi, đứng bên đường hôn quên cả trời đất tuy rằng sẽ khiến người khác chú ý, nhưng có sẽ không có ai đi qua quấy rầy, dù sao chỉ cần hai người đang chìm đắm trong đó không phát hiện là được rồi.
Sau khi hiểu rõ nụ hôn này hàm chứa biết bao yêu thương thì sẽ không còn là phản ứng của cơ thể nữa, mà là thật tâm đáp lại, chỉ có thể dùng phương thức này để nhắn nhủ cùng với người mình yêu.
Lần hôn này của Nghiêm Hạo Tường so với lần uống rượu trước có phần kịch liệt hơn, có lẽ vì đã tìm lại được cái đã mất, Hạ Tuấn Lâm cũng là như thế.
Dây dưa với môi đối phương, dùng sức cắn mút vào, giống như thế nào cũng là hôn không đủ, hai người đều đã nhắm mắt lại, quên đi mọi động tĩnh xung quanh, chỉ còn lại độ ấm cùng sự ôn nhu trên môi đối phương.
Nhưng mà, cảm giác đau vẫn phải có.
Tay trái Nghiêm Hạo Tường khẽ lướt qua gương mặt Hạ Tuấn Lâm , cậu dù không muốn sát phong cảnh tình vẫn phải dừng lại kêu lên "Đau..."
Cậu ôm lấy nơi mà Nghiêm Hạo Tường vừa chạm.
"Làm sao vậy?" Nghiêm Hạo Tường buông cậu ra, muốn nhìn rõ ràng một chút.
Thế nhưng lúc này Hạ Tuấn Lâm sao có thể buông Nghiêm Hạo Tường ra được, cậu lại ôm chầm lấy thắt lưng Nghiêm Hạo Tường .
"Không có việc gì, không có việc gì."
Nghiêm Hạo Tường mặc kệ, anh nới rộng khoảng cách hai người một chút, nương theo ánh sáng cửa hàng bên đường nhìn thấy vết sưng đỏ thật to trên đầu của Hạ Tuấn Lâm . Anh cẩn thận vuốt vuốt. Hạ Tuấn Lâm bị đau liền đẩy tay anh ra.
"Vì sao lại bị thương?"
"Bị ba của tôi dùng giày ném." Hạ Tuấn Lâm nói bâng quơ.
"Ném cậu?" Hạ gia nhị lão nhìn thế nào cũng giống người thương con, lại có thể dùng giày ném cậu, Nghiêm Hạo Tường lo lắng.
Hạ Tuấn Lâm mấp máy miệng, cũng buông lỏng Nghiêm Hạo Tường , con mắt cứ nhìn qua nhìn lại không yên.
Hôn môi tuy rằng có thể khiến người ta quên đi tất cả, nhưng không thể quên lo lắng về hiện thực.
Hạ Tuấn Lâm không muốn nói với Nghiêm Hạo Tường chuyện ba mẹ cậu nổi giận, cậu biết Nghiêm Hạo Tường sẽ lại âm thầm lo lắng. Trước đây Hạ Tuấn Lâm ba ngày không dọn phòng, Hạ phụ thân và Hạ mẫu thân cũng chưa từng nổi giận với cậu. Hạ Tuấn Lâm biết hai người trước mặt thì nổi giận, sau lưng lại rất thương tâm, chính là cậu không muốn gạt họ chuyện cậu và Nghiêm Hạo Tường ở cùng một chỗ.
Nghiêm Hạo Tường vẫn nhìn Hạ Tuấn Lâm .
Sau khi yêu thương người này, thế giới dường như thay đổi rất nhiều. Từng lo lăng trong mắt cậu anh đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Hạ Tuấn Lâm cuối cùng vẫn cúi đầu
"Chính là.... Tôi nói với họ tôi đùa bỡn tình cảm của anh, hiện tại muốn anh quay trở về."
"Cậu không có đùa bỡn tôi." Nghiêm Hạo Tường phủ định nửa câu đầu của Hạ Tuấn Lâm .
Nghiêm tiên sinh anh đừng dừng dấu chấm ở đó chứ, tôi nhiều nhất chỉ là đùa bỡn tình cảm của anh, thân thể còn chưa có động vào nha!
"Đây không phải là vấn đề!" Hạ Tuấn Lâm bĩu môi, lại nở nụ cười, "Dù sao tôi tạm thời không có nhà để về, anh phải nuôi tôi a."
"Uh, nhà của tôi chính là nhà của cậu." Nghiêm Hạo Tường cam đoan.
"Khụ..." Hạ Tuấn Lâm ho khan một chút.
Thật là, trước kia nếu Nghiêm tiên sinh nói những lời này, cậu sẽ cảm thấy là nghĩa khí của một người bạn, bây giờ cậu lại nhạy cảm vô cùng, nghe cái gì đều có thể liên tưởng thêm một ý nghĩ khác a.
Nghiêm Hạo Tường lôi kéo tay Hạ Tuấn Lâm trở về, "Về nhà xoa thuốc."
Nghiêm tiên sinh anh không phải con nhà đại gia đi đâu cũng xài xe thay cho đi bộ sao? Huống hồ từ nhà anh tới đây nơi bị gần đó nha.....
"Xe của anh đâu?"
"Tới ngã tư bị kẹt xe."
Cho nên anh cứ vứt ngay trên đường sao?! Nghiêm tiên sinh, anh cứ thản nhiên như vậy gây cản trở giao thông, các chú cảnh sát biết được sẽ hảo thương tâm a!
Quên đi, vẫn là cứ chờ người ta gửi giấy phạt tiền kêu xe cần cẩu mang về, bây giờ khẳng định rằng nó không còn ở ven đường kia nữa.
Còn về chuyện của ba mẹ, cậu mỗi lần gây rắc rối đến cuối cùng đều được tha thứ, lần này hẳn sẽ không có vấn đề gì đi?
Hạ Tuấn Lâm thật không ngờ, lần này cậu đã suy nghĩ quá đơn giản.
Sự tình về sau khoan hãy quản, chuyện trước mắt nên giải quyết trước đã. Hạ Tuấn Lâm vẫn luôn là người có tầm nhìn hạn hẹp như vậy.
Cùng Nghiêm Hạo Tường chật vật lê lết mãi mới về tới nhà, thế nhưng không ai cảm thấy con đường dài rất khó đi, cũng không ai muốn nâng tay gọi xe taxi.
Bốn vị trưởng bối Nghiêm gia đều đang ngồi trên ghế salon, không mở tivi cũng không nói chuyện phiếm.
Bọn họ sợ bọn nhỏ đều dọn sạch ra ngoài thì căn nhà sẽ thật tịnh mịch, cho nên không cho Nghiêm Hạo Tường ra ngoài ở. Buổi tối chứng kiến đứa nhỏ này quần áo không chỉnh tề lao ra khỏi cửa đều dọa họ không ít. Tuy nói đứa nhỏ này đã trưởng thành, nhưng bậc làm cha mẹ không thể không lo lắng. Hiện tại Nghiêm Hạo Tường đã trở về, còn dẫn thêm Hạ Tuấn Lâm , bốn người đồng loạt nhẹ nhàng thở ra.
Chuyện yêu đương của bọn trẻ thời nay cứ ít quản một chút sẽ tốt hơn.
Yêu Nghiêm Hạo Tường mà thay đổi là một chuyện, Hạ Tuấn Lâm xấu hổ theo sau Nghiêm Hạo Tường bước vào, hướng về nhóm Nghiêm lão lão cúi chào.
"Buổi tối hảo."
Cậu thật sự khẩn trương a, năm đó phỏng vấn trực tiếp vào công ty trước Nghiêm Hạo Tường cũng không có khẩn trương như vậy a!
Bởi vì ý nghĩa gặp mặt đã thay đổi, Hạ Tuấn Lâm không thể tự nhiên như lần đến nhà anh ăn cơm nữa.
Bất quá Nghiêm phụ thân và Nghiêm mẫu thân không hề thay đổi thái độ với Hạ Tuấn Lâm , đều cười đáp lại.
Hạ Tuấn Lâm không khỏi nghi hoặc.
Người nhà mình biết cậu và nam nhân yêu đương liền nổi trận lôi đình, vì cái gì Nghiêm gia bình tĩnh như vậy a? Nghiêm tiên sinh anh có âm thầm làm gì không? Cũng đã bị đập giống tôi đúng không?!
"Tối nay Tiểu Hạ ở lại." Nghiêm Hạo Tường thông báo.
"Nga." Bốn vị trưởng lão gật gật đầu, không có tỏ vẻ dị nghị.
"Mẹ, giúp con dọn dẹp lại phòng khách một chút." Những người làm của gia đình đều đã về hết, Nghiêm Hạo Tường chỉ có thể nhờ mẹ mình đến giúp.
Nghiêm mẫu thân nháy mắt mấy cái
"A? Còn muốn dọn phòng khách chi a?"
Câu nói kia vừa thốt ra, không khí trong phòng lập tức trầm mặc đầy quỷ dị.
Nghiêm Hạo Tường quay đầu lại, ánh mắt nhìn mẫu thân mình như muốn nói sao mẹ lại nói ra câu này.
Hạ Tuấn Lâm nuốt nước miếng, không cần ở phòng khách thì trên sopha cũng được, sopha cũng rất rỗng rãi, cậu sẽ không để ý đâu a.
Không khí đình trệ mất ba giây, Hạ Tuấn Lâm gượng cười mở miệng
"Không, không cần phiền mọi người, không sao đâu...."
"Không! Bác sẽ đi dọn." Nghiêm phụ thân vừa chấn động, liền phục hồi tinh thần đứng dậy, vội vàng đi lên lầu.
Phòng lạ, giường lạ, bất quá trên người là bộ áo ngủ mà Nghiêm Hạo Tường cho cậu mượn, Hạ Tuấn Lâm đêm nay ngủ coi như an ổn, buổi sáng còn ngủ rất lâu như quên mất đây là nhà người ta, lăn lộn ở trên giường thẳng đến khi Nghiêm Hạo Tường tới gõ cửa.
"Buổi sáng tốt lành." Nghiêm Hạo Tường đã ăn mặc chỉnh tề.
"Sớm, a..." Hạ Tuấn Lâm đánh ngáp mở cửa, "Chờ một chút a, tôi thay quần áo." Sau đó cậu mơ mơ màng màng quay về bên giường, bắt đầu cởi áo ngủ.
Phía sau không có tiếng đáp lại, ước chừng ba mươi giây sau, cửa bị đóng rầm một cái thật mạnh.
"Này! Đóng cửa nhẹ một chút a, sáng sớm đã ồn ào thật nhức đầu." Hạ Tuấn Lâm hùng hổ nói.
Trên bàn ăn trong bếp đã dọn đủ món, sữa đậu nành cùng với dầu cháo quẩy, bữa sáng kinh điển của người Trung quốc, bất quá sữa đậu nành này là hàng nguyên chất, bánh quẩy cũng được chiên tốt nhất, hương vị có thể sánh được ở nhà hàng nha.
"Nghiêm tiên sinh, nhà anh có làm bữa sáng a." Hạ Tuấn Lâm nhấp một hớp sữa đậu nành, hương vị sữa đậu nành thơm thơm béo béo tràn ngập trong khoang miệng.
Có bữa sáng như vậy còn chạy ra ngoài ăn cơm bình dân với mình làm chi...
Nghiêm Hạo Tường không nói gì.
Có một số việc không nhất thiết phải giải thích, người Trung Quốc không phải luôn ăn nói rất hàm súc hay sao?
Hai người cùng đi làm, vừa mới tới cửa công ty, Hạ Tuấn Lâm liền phát hiện ba mẹ mình đang mang theo một cái vali nhỏ đứng ngay đó.
Là tới để tha thứ cho mình phải không, cậu biết họ sẽ không giận lâu đâu mà, tuy nói vậy nhưng chỉ qua một buổi tối cũng quá nhanh đi.
Hạ Tuấn Lâm thật cao hứng đi lên phía trước, lại không phát hiện ra Hạ phụ thân vừa phát hiện Nghiêm Hạo Tường đi cạnh cậu, ánh mắt lập tức tối sầm lại.
Hạ mẫu thân thấy con mình liền hỏi "Tối hôm qua con ngủ ở đâu?"
"Nhà Nghiêm tiên sinh." Hạ Tuấn Lâm thành thật trả lời.
"Hảo." Hạ phụ thân gật gật đầu, đem vali trong tay nhét vào tay Hạ Tuấn Lâm
"Vậy ngươi cũng đừng về nhà."
"Ba? !" Hạ Tuấn Lâm sững sờ ngay tại chỗ.
"Hạ Tuấn Lâm con...." Hạ mẫu thân còn muốn nói điều gì, liền bị Hạ phụ thân dứt khoát kéo đi.
Trong vali chứa một số quần áo cùng nhu yếu phẩm cho Hạ Tuấn Lâm . Bọn họ thật sự muốn đuổi đứa con này ra khỏi nhà sao.
Người yêu cùng phụ mẫu, rốt cuộc chọn bên nào mới tốt đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro