
Chương 33
Hạ Tuấn Lâm đương nhiên đuổi không kịp Nghiêm Hạo Tường .
Người ta bốn bánh, cậu chỉ có hai chân, chờ Hạ Tuấn Lâm nghiệm ra thì đã chạy xuống hết lầu, Nghiêm Hạo Tường cũng không thấy đâu.
Nhưng mà Hạ Tuấn Lâm chưa vội, cậu quay đầu lập tức chạy về nhà.
Chờ xe bus hay đón taxi đều rất tốn thời gian, hiện tại Hạ Tuấn Lâm không có căn bản đủ bình tĩnh để đứng ở trạm chờ xe hay ngồi lỳ một chỗ vì kẹt xa, chỉ có thể chạy thật nhanh, bỏ lại sau lưng ánh đèn neon cùng ngọn gió đêm.
Hạ gia nhị lão đang ngồi ăn cơm trong phòng khách nói chuyện phiếm, chợt nghe tiếng cửa bị đạp mở, Hạ Tuấn Lâm một tay chống lên cửa, một tay ấn ngực thở hổn hển.
Cả hai người dạo gần đây vốn đã để ý Hạ Tuấn Lâm có điểm bất ổn, chính là Hạ gia theo chủ nghĩa tự do nên không hỏi đến. Bây giờ nhìn cậu như vậy, rốt cuộc không thể ngồi yên.
"Sao lại thế này?" Hạ phụ thân và Hạ mẫu thân vây quanh.
Hạ Tuấn Lâm thở phì phò, mạnh mẽ ngẩng đầu, trong mắt chất đầy bi ai, cơ hồ sắp chảy cả nước mắt, thiếu chút nữa hù ba mẹ cậu thụt lùi vài bước.
"Con trai, làm sao vậy? Đừng nóng vội a, không có việc gì đâu." Hạ mẫu thân khẩn trưng vỗ vỗ lưng Hạ Tuấn Lâm giúp cậu thuận khí.
"Ba, mẹ." Biểu tình Hạ Tuấn Lâm phi thường nghiêm túc.
Từ nhỏ đến lớn luôn nhìn thấy đứa nhỏ này suốt ngày ầm ĩ, bây giờ lại thấy biểu cảm này của Hạ Tuấn Lâm khiến cho họ đều ngây ngẩn cả người.
Sau một lát, Hạ phụ thân lấy lại tinh thần, kéo Hạ Tuấn Lâm về phía sopha để ngồi xuống
"Đừng khẩn trương, ngồi xuống rồi nói."
Thế nhưng mông Hạ Tuấn Lâm còn chưa kịp dính lên sopha liền quỳ xuống.
Hạ gia nhị lão vừa mới an tâm ngồi xuống, thấy Hạ Tuấn Lâm quỳ gối, mông cứ như ngồi trên lửa, ra sức kéo cậu dậy.
"Con trai, con trai a, con rốt cuộc làm sao vậy? Cứ nói ra a!"
"Ba, mẹ." Hạ Tuấn Lâm vẻ mặt nghiêm túc, "Con đùa giỡn với tình cảm của người khác!"
Lời cậu nói ra chắc như đinh đóng cột, nhưng lại không có lấy chút áy náy nào.
"Cái gì? !" Hạ phụ thân cả kinh hô lớn, đầu ngón tay chỉ thẳng vào mũi Hạ Tuấn Lâm "Con... con.... con.... con! Trước đây dạy con như thế nào? ! Hạ gia chúng ta mặc dù không có tiền, cũng không cần tiền của người khác, ngươi tiếp thu thật giỏi a! Giáo huấn Hạ gia con đều đã quên sao? ! Cần cù chăm chỉ làm việc, thành thành thật thật làm người a!"
Ba a, kia phông phải là giáo huấn nhà chúng ta, đó là khẩu hiệu của nhà nhà a.... Hạ Tuấn Lâm chớp chớp mắt
"Chính là.... Con nói với người đó trên toàn thế giới này con yêu người đó nhất."
Hạ mẫu thân ấn ấn ngực
"Ai nha, huyết áp ta đang tăng cao, con vô duyên vô cớ đi trêu chọc người ta để làm chi?! Hạ gia chúng ta không có loại bại hoại phụ bạc, con phải chịu trách nhiệm với người ta."
"Được." Hạ Tuấn Lâm đáp ứng không chút do dự, sau đó lập tức đứng lên bước ra cửa "Con đi tìm người đó."
"Chờ một chút." Hạ phụ thân hơi chút tỉnh táo lại, gọi Hạ Tuấn Lâm lại hỏi, "Con rốt cuộc làm lỗi với con gái nhà ai?"
"Không phải con gái, là Nghiêm tiên sinh." Hạ Tuấn Lâm mang giày xong đứng ở cửa, trả lời rất hùng hồn.
"Cái gì? ! ! ! !"
Hạ mẫu thân trừng lớn hai mắt, sau một lúc lâu mới phun ra một câu, "Ai?"
Vì thế Hạ Tuấn Lâm lần nữa nói lại rõ ràng "Nghiêm Hạo Tường , Nghiêm tiên sinh."
"! ! ! !" Chỉ có như vậy mới có thể biểu đạt được sự khiếp sợ của Hạ phụ thân. Ông mở miệng nửa ngày mà không nói ra được nửa chữ, cuối cùng tất cả tâm tư đều hóa thành một câu
"Thằng con không ra gì! Cút cho ta! ! !"
Hạ phụ thân tiện tay quơ lấy chiếc giày trên kệ bên cạnh ném ra ngoài. Hạ Tuấn Lâm lui đầu về tránh đi. Giày đập vào mặt của cậu, nhưng Hạ Tuấn Lâm không quan tâm, cậu quay đầu bỏ chạy.
Chạy tới dưới lầu, Hạ Tuấn Lâm quay đầu lại nhìn ánh đèn phát ra từ cửa sổ mình, trong lòng đương nhiên có chút khổ sở, nhưng vẫn phải cắn răng chạy đi.
Hạ gia nhị lão vẫn đang cố gắng tiêu hóa tin tức này, Hạ mẫu thân mở cửa nhặt lại giày, mở cửa sổ cười cười xin lỗi hàng xóm.
Đêm nay chỉ sợ đối với ba người nhà Hạ gia là một đêm không hề dễ chịu.
Hạ Tuấn Lâm đi đến cổng tiểu khu, lấy điện thoại di động ra gọi cho Nghiêm Hạo Tường .
Tiếng nhạc phát ra một lần lại một lần nữa, đến mức não Hạ Tuấn Lâm đã thu vào đầy như CD rồi, không nghe máy thì nhắn tin vậy.
Nghiêm Hạo Tường lại không nhận.
Không sao, tiếp tục nhắn. Hạ Tuấn Lâm cắn răng tiếp tục nhấn nhấn. Nhấn a nhấn a, nhấn đến mức điện thoại hết pin luôn.
Cái điện thoại chết tiệt, còn nói cái gì có thể hoạt động suốt một ngàn giờ, cái đầu của ngươi thì có a! Hạ Tuấn Lâm nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà bây giờ phải làm sao đây. Nhà tạm thời không thể quay về, nhưng cậu có thể dùng cục sạc trong công ty. Vì thế Hạ Tuấn Lâm liền hướng về phía công ty chạy tới.
Đêm nay số người ở ngoài đường cũng thật đông đi, mặc kệ tâm lý hay là sinh lý, Hạ Tuấn Lâm thầm nghĩ muốn hét lớn với đám người ngoài đường, các người nhanh lên đi, yêu một người hóa ra có thể giảm béo nha!
Trong tất cả những người Hạ Tuấn Lâm lướt qua, không có người nào mà cậu muốn. Trung quốc 13 triệu dân, giờ phút này trong mắt cậu chỉ có mỗi Nghiêm Hạo Tường .
Sau đó, có lẽ là một kỳ tích, Nghiêm Hạo Tường xuất hiện ở trước mặt cậu.
Anh chỉ mặt áo sơ mi, cà-vạt xiêu vẹo vẹo, một bên áo còn xốc ra ngoài quần, quả thực giống như đang thay đồ một nửa lại bỏ chạy ra ngoài.
Nghiêm Hạo Tường nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm , vọt tới trước mặt cậu, vừa cố thở vừa cố mở miệng
"Cậu... Khụ khụ khụ."
Hít vào khong khí lạnh khiến cho anh ho khan liên tục.
Hạ Tuấn Lâm nhanh chóng đi qua giúp anh vỗ vỗ lưng "Nghiêm tiên sinh.?"
"Cậu... Khụ, cậu tắt điện thoại?" Nghiêm Hạo Tường cố gắng nói chuyện.
"Đúng vậy a, hết pin rồi." Hạ Tuấn Lâm ngừng tay, sau đó lập tức hiểu rõ vấn đề. "Nghiêm tiên sinh, làm sao anh biết tôi tắt điện thoại? Anh đã gọi lại đúng không?!"
Đó căn bản không phải là câu hỏi mà là cậu đang xác định. Nghiêm Hạo Tường nhất định là đã quyết tâm không nghe điện thoại, chắc là đang thay quần áo được một nửa thì phát hiện tiếng chuông ngừng, phát hiện tắt máy, lo lắng muốn chết liền lao đi.
Nụ cười trên mặt Hạ Tuấn Lâm rốt cuộc kìm lại không được, cậu cười đến thật đắc ý.
Cậu như thế nào có thể nghi ngờ Nghiêm Hạo Tường ? Người này căn bản không có khả năng ghét cậu a.
Nghiêm Hạo Tường thuận khí, cũng đã bình ồn lại, nhìn nhìn kẻ hiện tại không ra gì vẫn rất thong dong kia Hạ Tuấn Lâm .
"Không có việc gì là tốt rồi." Anh nói xong liền quay đầu bước đi.
"Anh chờ một chút." Hạ Tuấn Lâm gắt gao ôm lấy cánh tay Nghiêm Hạo Tường , lần này bất kể như thế nào nhất quyết không buông ra.
"Còn có chuyện gì?" Nghiêm Hạo Tường đứng lại.
"Anh đứng yên nghe tôi nói, nếu anh tùy tiện rời khỏi đây tôi nhất định sẽ làm ma nguyền rủa anh." Nói ra lời uy hiếp ngu ngốc khó đỡ, Hạ Tuấn Lâm hít sâu vài hơi, ổn định tâm tình, tận lực yêu cầu bản thân minh bạch nói ra từng chữ.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thẳng vào mắt Nghiêm Hạo Tường .
"Trên thế gian này tôi yêu anh nhất."
"Cậu nói nhầm người rồi." Nghiêm Hạo Tường nói, nhưng lại không rời đi.
"Tôi không có. Những lời này là của Hạ Tuấn Lâm nói với Nghiêm Hạo Tường , trên thế gian này người mà Hạ Tuấn Lâm yêu nhất là Nghiêm Hạo Tường , không phải người nào khác! Lúc này đây cậu rất rõ ràng, Hạ Tuấn Lâm không có cận thị cũng không có bị đau mắt hột, cậu chỉ muốn nói với Nghiêm Hạo Tường : trên thế gian này tôi yêu anh nhất.... Không phải là tin nhắn yêu thương cho mẹ, mà là tình yêu dành cho người yêu....."
Từ cuối cùng có chút dao động, bởi vì Hạ Tuấn Lâm đã bị Nghiêm Hạo Tường ôm lấy.
Nghiêm Hạo Tường giống như dùng toàn bộ khí lực toàn thân ôm cậu, ôm đến xương cốt của Hạ Tuấn Lâm cũng thấy đau nhưng cậu lại không than một tiếng. Ôm đi ôm đi a, đem Hạ Tuấn Lâm ôm thật chặt, như muốn tiến vào trong máu thịt của Nghiêm Hạo Tường , từ nay về sau đều trở thành một phần của anh.
"Tôi yêu cậu." Nghiêm Hạo Tường nói.
"Uh, tôi biết." Hạ Tuấn Lâm ở trong lòng ngực của anh gật đầu, trên đỉnh đầu là phần tóc maí của Nghiêm Hạo Tường cứ cọ qua cọ lại.
"Tôi muốn hôn cậu." Nghiêm Hạo Tường còn nói.
Hạ Tuấn Lâm vặn vẹo chút thân thể để Nghiêm Hạo Tường buông cậu ra, sau đó hai bàn tay áp lên mặt của Nghiêm Hạo Tường
"Thời điểm này anh lên trực tiếp dùng hành động chứng tỏ luôn đi a, xin chỉ thị cái gì a, cũng không cần lãnh đạo ký tên đâu."
Sau đó Nghiêm Hạo Tường liền cúi đầu, môi áp lấy môi Hạ Tuấn Lâm , nhẹ nhàng nói một câu
"Có người nhìn."
Hạ Tuấn Lâm cũng không dời miệng, "Nhìn đi, ngày mai nhất định sẽ bị đau mắt hột."
Hai đôi môi dính lấy nhau nói chuyện gây ra ma sát làm cho tâm tình ngứa ngáy, hiện tại là thời điểm để yêu đương, ai rãnh đi quản nhiều như vậy a.
Cứ tận tình mà hôn đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro