Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Tạm thời bất luận chuyện lúc trước như thế nào, dù sao hiện tại đã ngồi ở đây rồi.

Cùng sếp của mình ngồi đối diện nhau, dưới bữa tối có ánh nến lung linh đầy ngọt ngào lãng mạn.

Đúng vậy, thật sự là có nến, ngọn lửa nhỏ từ ba cây nến được cắm trên giá đỡ tinh tế được đặt ở một bên của bàn ăn. Ngoài ra còn có sự hợp tấu của tiếng đàn violin và piano từ từ truyền đến, không khí thật sự là tuyệt vời vô cùng.

Chính là chuyện ngọt ngào lãng mạn này, một tí tình cảm nhỏ tí tẹo tuyệt đối cũng không có.

Sếp đại nhân a, anh không biết loại tình huống này thật sự là quỷ dị sao? Vì cái gì hai nam nhân lại cùng ngồi với nhau trong buổi tối đầy nến này a? Còn có, tại sao không phải là người khác mà là tôi? Nghiêm tiên sinh anh muốn tìm người đẹp đâu phải là khó, a a a a a anh không cần cho tôi cái dạnh bình tĩnh này a a a a!

Hạ Tuấn Lâm thật sự rất muốn nhéo lấy mặt Nghiêm Hạo Tường, dùng sức nặn xem có thể hay không đem bộ mặt cứng ngắc kia nới lỏng một chút.

Nhưng kỳ thật cậu một chút cũng không dám làm vậy.

Sau khi nhận được tin nhắn, Hạ Tuấn Lâm quyết định phải hoàn toàn giả chết. Cho dù Lỗ Tấn tiên sinh đứng trước mặt cũng không có khả năng khích lệ cậu lấy nửa điểm.

Cậu nhất định phải dán lên lưng ghế của mình dòng chữ "Người này đã chết, cứ việc đốt giấy tiền vàng mã", ách không được, cho dù có chết thật cũng không cho ai đốt giấy tiền vàng mã!

Nhưng mà mặc kệ lúc nào cậu sẽ chết, ngày đó cũng đã tới.

Buổi tối thứ sáu, cậu thật sự không muốn lết thân ra khỏi nhà.

Mắt thấy kim đồng hồ từng chút, từng chút tiếp cận con số ma quỷ kia, Hạ Tuấn Lâm nằm trên giường hoảng loạn nghĩ ra viễn cảnh mình được vinh dự đặt đầu trong cẩu đầu đao của Bao đại nhân.

Không được, cậu vẫn muốn đi làm, đắc tội với sếp coi như xong đời. A, chi bằng nói ra cậu vốn đã đắc tội rồi đi.

Hạ Tuấn Lâm nỗ lực động viên bản thân, sau đó tìm đến tủ quần áo, cam chịu số phận mặc đồ vào.

"Ba mẹ, buổi tối con có việc, không ăn cơm nhà đâu." Cậu đứng tại cửa hướng người nhà nói chuyện.

"Hẹn hò sao?" Mắt Hạ mẫu thân hình như đang phát quang a.


A ha ha ha ha... "Là sự thật thì tốt rồi..."

Con đây là anh hùng đi chịu chết đó!

...........

Nhà hàng cách nhà cũng một khoảng, cậu lại cố ý lề mề, thành ra khi đến nơi đã muộn hơn mười phút.

Nói không chừng Nghiêm Hạo Tường đã mất kiên nhẫn đợi mà trở về đi. Hạ Tuấn Lâm ở trong lòng tự an ủi chính mình như vậy, cậu dùng sức thúc giục bản thân gọi taxi.

Sự tình nếu thật như người ta mong muốn sẽ không còn kịch để xem nữa.

Satan đại nhân chính trực đang đứng thẳng ngay trước cửa nhà hàng, cậu mới vừa tới gần thì đôi mắt độ không tuyệt đối (-273,15oC) lập tức quét tới

Yêu ma quỷ quái lập tức không còn chỗ che thân...

"Thực xin lỗi, Nghiêm tiên sinh, tôi đến muộn." Hạ Tuấn Lâm gượng cười, cúi đầu khom lưng.

Nghiêm Hạo Tường nghiêng đầu nhìn cậu một lát, chính là "Uh" một tiếng, liền chế trụ mạch môn của cậu, không đúng, là giữ chặt cổ tay của cậu, đem cả người kéo vào trong nhà hàng.

Thời điểm này để hẹn hò quả thực rất tốt, nhà hàng này thật nổi tiếng, nhưng Nghiêm Hạo Tường sớm đã đặt chỗ ngồi, hai người chỉ việc thẳng hướng nơi đó đi tới.

Hạ Tuấn Lâm đoán không ra tâm tư của Nghiêm Hạo Tường, không dám manh động, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo phía sau.

Nghiêm Hạo Tường gọi đồ ăn, bảo phục vụ khui rượu vang, tiếp tục không lên tiếng, yên lặng ngồi đối diện Hạ Tuấn Lâm, cả người không biểu cảm, cũng không nhúc nhích.

Hạ Tuấn Lâm ngồi không, đánh liều trộm nhìn Nghiêm Hạo Tường. Bình tĩnh mà xem xét, bộ dáng Nghiêm Hạo Tường không tệ, nhất là dưới ánh nến vàng lấp lánh, đường nét gương mặt trở nên vài phần nhu hòa, nếu như có thể cười một cái, chắc chắn sẽ làm mê đảo biết bao nhiêu tiểu cô nương nha.

Hạ Tuấn Lâm tự nhận rằng mình cùng Nghiêm Hạo Tường tiếp xúc không nhiều. Đã vào công ty hơn một năm, nhưng trừ bỏ việc công thì khi ở ngoài rất ít khi cùng anh ta nói chuyện.


Thật sự con người Nghiêm Hạo Tường này cơ hồ bất cứ lúc nào cũng đều tản ra bá khí khiến người ta ngay cả thở cũng không dám, cho dù là tiệc tùng thì mọi người cũng muốn chờ sau khi anh ta đi rồi mới thả lỏng. Hình như anh ta cũng biết mọi người e ngại mình, hoặc là thật sự đối với những như tiệc tùng không có hứng thú, nên chỉ lộ cái mặt rồi bước đi ngay.

Kỳ thật Hạ Tuấn Lâm có điểm khổ sở thay cho Nghiêm Hạo Tường. Người này chính là biểu tình có chút đáng sợ, nhưng bình thường phụ trách công việc cũng rất ít mở miệng răn dạy hay quở mắng cấp dưới, cẩn thận ngẫm lại quả thực không tồi đi.

Suy nghĩ đến thất thần, ngay cả Nghiêm Hạo Tường rót rượu cho cậu cũng không phát hiện.

"Làm sao vậy?" Nghiêm Hạo Tường mở miệng hỏi.

Thanh âm của anh ta không lớn, nhưng đủ để dọa Hạ Tuấn Lâm nhảy dựng. Cậu không có nghe cẩn thận, bằng không sẽ phát hiện những lời này so với ngữ điệu hằng ngày của Nghiêm Hạo Tường, thật sự là thiếu hơn nửa phần cứng ngắc.

Đương nhiên về tổng thể mà nói, vẫn là cứng ngắc, khụ... _'_

"Không không, không có gì, hắc hắc."

Hạ Tuấn Lâm kích động lắc đầu, còn cười mỉa bản thân hai tiếng.

"Uh."

Nghiêm Hạo Tường không nghi ngờ gì, chỉ gật gật đầu, nâng cốc đưa tới trước mắt Hạ Tuấn Lâm.

Hạ Tuấn Lâm tiếp nhận, nhấp một ngụm.

Bữa cơm tối nay kéo dài đến tận bây giờ quả là phi thường kì diệu. Nghiêm Hạo Tường thực sự giống như chỉ là tìm cậu chỉ để ăn một bữa cơm.

Vì cái gì vẫn chưa đề cập tới tin nhắn kia? Nhưng Nghiêm Hạo Tường không nói, Hạ Tuấn Lâm cũng không có lá gan tự mình đi làm rõ. Cậu liếc mắt nhìn Nghiêm Hạo Tường, quên đi, được tới đâu hay tới đó, ăn xong rồi nói a.

Nghiêm Hạo Tường đột nhiên buông dao nĩa, nói

"Cậu nhìn tôi."


Lời này rốt cuộc là câu nghi vấn, câu cầu khiến hay là câu trần thuật a, thật sự không thể theo giọng nói mà nhận dạng.

Hạ Tuấn Lâm chỉ có thể ngẩng đầu, "Hả?"

"Cậu nhìn tôi, vừa rồi cũng nhìn." Nghiêm Hạo Tường giống như muốn khẳng định đó chính là sự thật.

"Oh, ha ha ha... Tôi thấy anh rất đẹp trai nha, ha ha ha..." Cảm giác cũng nhạy bén quá đi? Cậu chỉ là liếc trộm hai cái thôi mà, ôi chao!

"Đẹp trai?" Vẫn là không thay đổi biểu cảm, bất quá Hạ Tuấn Lâm lại cảm thấy được anh ta đang hỏi lại, trong đầu Nghiêm Hạo Tường tựa hồ đang có dấu chấm hỏi.

"Đúng vậy đúng vậy!" Hạ Tuấn Lâm nịnh hót, dùng sức gật đầu khẳng định.

"Oh." Nghiêm Hạo Tường nghe xong lời này vẫn là hoàn toàn không chút thay đổi, cúi đầu tiếp tục ăn.

Người này một chút khiêm tốn không có, tự thừa nhận mình đẹp trai sao?! Hạ Tuấn Lâm cắn cắn cái nĩa nhìn chằm chằm.

Nghiêm Hạo Tường quả nhiên phản ứng linh động, nhanh chóng giương mắt lên nhìn cậu. Nhưng ánh mắt của anh ta rõ ràng không có độ ấm hay hàm súc tình cảm, nhìn, đơn giản chỉ là nhìn thôi.

Chỉ có như vậy nhưng Hạ Tuấn Lâm vẫn có chút nghiêm mặt, phẫn nộ dời tầm mắt đi.

"Hô..."

Hạ Tuấn Lâm sờ sờ bụng. Nói thật, động tác ăn uống của Nghiêm Hạo Tường thật nhẹ nhàng, cũng không nói gì, cơ hồ chuyện gì cũng không để tâm, vì vậy việc ăn từng món cũng không quá mức khổ sở, cậu thiếu chút nữa đã quên người ngồi trước mặt là sếp đại nhân của mình. Càng về sau cậu cũng chẳng quan tâm gì nhiều, mặc kệ ra sao, chết cũng phải làm một con ma no, bữa ăn trị giá một tháng tiền lương cũng không thể lãng phí.

Giờ phút này cậu chỉ nghĩ đến việc ăn uống thôi.

"Hắc hắc... Ăn ngon thật a." Là do người khác mời, cũng nên mở miệng khen vài câu a..

Nghiêm Hạo Tường gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó nhìn chằm chằm cậu một hồi lâu.

Mỗi lần bị ánh mắt Nghiêm Hạo Tường chiếu đến, Hạ Tuấn Lâm liền cảm giác mình là ếch thấy rắn, nét tươi cười của cậu lập tức cứng tại bên miệng, nhất thời không biết nên làm như thế nào cho phải.

Lại thấy Nghiêm Hạo Tường chậm rãi đưa tay qua. Rốt cục... Rốt cục sự tình đáng sợ nào sẽ phát sinh đây? !


Cảnh tượng này thật sự giống như cảnh quay chậm viên đạn bay tới trong phim Matric, Hạ Tuấn Lâm thấy rất rõ ràng, cậu phi thường muốn tránh đi, chính là thân thể cứ như bị đóng băng không thể động đậy.

Cuối cùng đành trơ mắt chứng kiến cái tay kia dừng lại nơi khóe miệng của mình, nhẹ nhàng lau...

Nghiêm Hạo Tường mở tay ra nói, "Dính."

... A a a...thật sự muốn khóc quá đi a...lão đại nhà anh chỉ cần nói một câu thì tôi sẽ tự động lau rồi. Có biết làm như vậy là siêu cấp đáng sợ hay không hả? !

Hạ Tuấn Lâm mếu máo, hung hăng đem cái trán nện vào trên bàn cơm, mẹ a! Mạng của con đã ngắn đi ba năm rồi!

Đầu sỏ gây nên chuyện lại vô tư chẳng biết gì, còn dùng thanh âm cứng nhắc kia hỏi

"Cậu không thoải mái sao?"

"Không có..." Hạ Tuấn Lâm sớm đã bị hao hết sạch khí lực để giả vờ giả vịt nữa , cậu xụi lơ lắc lắc đầu, "Tôi phải về nhà..."

"Oh."

Nghiêm Hạo Tường thật phi thường nhanh nhẹn đứng lên, kéo Hạ Tuấn Lâm đi ra khỏi nhà hàng.

Bước ra khỏi cửa, gió lạnh liền thổi tới làm cho máu Hạ Tuấn Lâm vừa rồi vì tiêu hoá toàn bộ dạ dày mà lại thoáng chảy ngược vào trong óc.

Cậu nhìn nhìn hướng nhà gửi xe mà Nghiêm Hạo Tường đang kéo mình đi! Ai nha, không phải là tính lái xe đưa tôi trở về chứ? !

Hạ Tuấn Lâm vấp chân một cái, rồi đột nhiên đứng lại.

Nghiêm Hạo Tường thấy cậu không đi theo, quay đầu lại nhìn nhìn.

"Tôi tự trở về... Bây giờ vẫn còn xe bus."

"Ô tô mau hơn." Nghiêm Hạo Tường nói ra ưu điểm của ô tô.

"A không cần, ngồi xe bus là được rồi, a ha ha ha ha ,cáo từ!" Hạ Tuấn Lâm gượng cười, lại giống như mấy đại hiệp trong tiểu thuyết võ thuật, chắp tay chào rồi chạy đi như bay.

Nghiêm Hạo Tường đứng nguyên tại chỗ, bình tĩnh nhìn bóng lưng đi xa dần của cậu ta, hơi qua một lúc sau, anh mới xoay người tự mình lái xe trở về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro